13.
Tại sân bay, anh vừa đến thì đã thấy
cậu con trai với dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt một mí cùng đôi môi dày đỏ mọng đội chiếc mũ phớt chê hết nửa mặt chạy đến chỉ cho anh.
"Em đã chuẩn bị hết cho anh rồi giờ chỉ việc làm thủ tục nữa thôi."
Anh theo cậu chàng đi vào lối check thủ tục, lần xong liền vội vã lại nói với cậu ta: "Jimin, giờ tôi phải đi gấp, Hari và Ryujin phiền cậu bảo vệ họ giúp tôi."
Jimin xua tay: " Không phiền đâu nhưng mà sao anh đi gấp quá vậy, có chuyện gì sao?"
"Chuyện này lúc nào đó cậu sẽ biết, giờ cậu về đi, tôi tự lo liệu được."
"Nhưng tại sao phải làm vậy hả anh?"
Anh chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng dúi vào tay Jimin chìa khóa xe anh rồi đẩy cậu ta ra ngoài rồi nhanh chóng vào lối lên máy bay bỏ lại cậu trai đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Jimin vốn là cậu em trong quân ngũ với anh, cậu ấy nhập ngũ cùng với anh và nhỏ hơn anh 3 tuổi. Vì thân hình gầy ốm, nhỏ bé nên thường xuyên bị "đàn cá lớn" cậy nước bắt nạt nhưng may mắn được anh "bảo kê" nên từ đó cậu lúc nào cũng bám theo anh như con mèo nhỏ. Ban đầu anh cũng khá khó chịu với cậu nhưng thấy thân hình thấp bé nhẹ cân như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi cậu bé bay đi luôn nên dạy cho cậu 1 khóa luyện sức khỏe. Nhờ anh mà sau đó cậu cũng mạnh mẽ hơn không còn nhát nữa nhưng cái thân hình bé nhỏ đấy thì vẫn vậy. Sau này khi cậu xuất ngũ anh cũng giúp đỡ cậu có công việc ổn định, nên từ đó Jimin cũng coi anh như vị thần cứu tinh của mình.
Bóng anh biến mất sau cánh cửa, Jimin cũng nhanh chóng ra xe của anh quay về, vì được học lái xe và có bằng lái rồi nên việc này không khó dù cậu ta có hơi lùn thật.
Khi cậu vừa đi thì cảnh sát cũng ập tới theo sau là Lee Hyun Woo. Tất cả đều tản ra đi tìm anh, người đến hỏi tiếp tân, người thì dò la khắp cửa thoát hiểm hay phòng chờ, nhà vệ sinh...riêng có Lee Hyun Woo là bình tĩnh đến lạ.
Lee Hyun Woo đút tay túi quần bình thản đứng nhìn bảng ghi khung giờ khởi hành. Nhếch miệng cười khẩy rồi quay đi
Một viên cảnh sát chạy đến chỗ hắn, theo sau là nhiều người khi nãy đã tản ra tìm. Viên cảnh sát nói: "Tôi đã hỏi tiếp tân và họ bảo có một hành khách tên Kim Seokjin vừa bay chuyến trước để sang Thái tôi sẽ gọi điện cho cục phòng chống tội phạm bên đó để họ giúp đỡ.
Hắn gật nhẹ: "Tất cả nhờ ông"
Viên cảnh sát chào hắn rồi ra xe cảnh sát về, Lee Hyun Woo nhìn chiếc xe đi khuất rồi ngoảnh lại nhìn bảng thông tin chuyến bay lần nữa. Hắn nhếch miệng rồi ung dung đi ra ngoài. Vừa ra khỏi sân bay, hắn nhận được cuộc gọi, Lee Hyun Woo nhìn màn hình rồi gạt nhẹ áp vào tai, hắn bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
Từ bên kia, Mae Chungho đang rất bực bội, lão nghiêm nghị nói trong điện thoại: "Sao cậu lại để cho Kim Seokjin trốn thoát, cậu không muốn nắm quyền lực trong tay sao?"
Lee Hyun Woo 1 tay nghe điện thoại, 1 tay nắm cửa xe hơi mở ra, hắn vào trong xe đóng lại lãnh đạm nói: " Tôi sẽ trực tiếp lấy mạng nó."
"Ha ha ha, cậu thật thú vị đấy, tôi không ngờ mình sẽ cố ngày được mở mang tầm mắt trước cậu, nếu cậu đã có kế hoạch như vậy thì phải tiến hành cho tốt đó."
Nghe giọng lão qua điện thoại dường như đang rất khoái trí, Lee Hyun Woo đã ra t tinh ranh để đưa kế hoạch này sang hướng khác mà không để một ai vạch ra được. hắn nhếch môi nói: "Tôi vẫn còn rất tỉnh táo để biết đâu đúng đâu sai, tôi để nó đi là có thứ khác hay ho hơn nhiều. Để sau rồi tôi nói, tạm biệt." Hắn dập máy sau câu nói đó rồi khởi động xe lên rời khỏi sân bay.
Bên kia Mae Chungho không khỏi tức điên người vì kẻ thô lỗ như Lee Hyun Woo, không những tự ý thay đổi kế sách ban đầu mà còn không coi lão ra gì, đây là lần đầu tiên lão bị sỉ nhục trước một tên oắt con như thế. Lão đập tay xuống bàn gằn giọng: "Thằng ranh con đó đang nghĩ cái chó má gì không biết."
Tên trợ lý nãy giờ đứng đó cũng nghe hết câu chuyện, hắn mở lời: "Ta có nên giết hắn không?"
Lão đảo mắt qua tên trợ lý rồi nhìn vào khoảng không nhếch miệng nói: "Chưa đến lúc thích hợp đâu, màn kịch hay phía trước mới chỉ bắt đầu thôi, Lee Hyun Woo cậu ta cũng khôn khéo lắm."
Nói rồi lão cười ha hả, một điệu cười gian xảo và hống hách
========
Lee Hyun Woo lái xe về nơi Hari và Ryujin đang ở đó, khi nãy lúc đến cùng cảnh sát hắn đã nói hết mọi chuyện cho hai người họ nghe. Ryujin không tin nổi những gì mình nghe mà ngất đi còn Hari như sét đánh ngang tai chỉ biết ôm Ryujin ngồi gục đờ đẫn một chỗ.
Lee Hyun Woo đậu xe trước vườn rồi thản nhiên bình tĩnh ấn tay túi quần vào nhà. Trong nhà im ắng đến lạ, hắn đảo mắt một lượt tìm kiếm bóng người đâu đó và dừng lại trước bức ảnh gia đình cỡ lớn treo tường chính giữa hành lang. Chỉ có 3 người: Kim Ji Hwan, Kim Seokjin và Kim Ryujin tất cả đều cười tươi hạnh phúc.
Hắn nhìn chằm chằm vào bức hình chợtco1 một giọng nói êm ái cất lên: "Anh về lúc nào vậy?"
Giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên, hắn đảo mắt qua nơi giọng nói ấy phát lên. Hari, cô từ hành lang trên thấy Hyun Woo về liền nhanh chóng chạy xuống. Lee Hyun Woo không rời mắt trước người con gái kia. Đứng đối diện với hắn, cô lo lắng: "Sao rồi anh, Seokjin đã...đi rồi sao."
Nghe cô nhắc đến Seokjin, trong lòng Lee Hyun Woo trào lên cảm xúc khó chịu. Cố đè nén cảm xúc, hắn gật nhẹ, Hari thấy được câu trả lời đúng như những gì cô nghĩ, thở dài rồi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo đầy mệt mỏi
Hắn thấy cô như vậy liền cởi áo khoác mình ra khoác lên người cho cô trấn an: "Đừng lo, anh đã nhờ cảnh sát giải quyết rồi, họ cũng gọi cho bên Thái để nhờ họ giúp ta, sẽ ổn hết thôi."
Hari run rẩy: "Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này hả anh? Chuyện của ba vừa qua thôi giờ lại đến Seokjin nữa, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy rồi còn Ryujin nữa, con bé phải làm sao đây."
Vừa nói cô vừa ôm mặt khóc nức nở. Giờ đây cô thật sự rất sợ, cô mất gia đình từ nhỏ, lớn lên nhờ sự thương hại của mọi người cho đến khi gặp được Seokjin, sự ấm áp chân thành của anh đã sưởi ấm trái tim cô và tình cảm cô dành cho anh cũng lớn dần theo năm tháng và khi nó sắp kết thành trái ngọt thì cơn bão đã tới quét nó đi và để lại đống bừa bộn thế này, tại sao anh lại làm ra những chuyện đó? Seokjin ấm áp mà cô biết đâu rồi? Vì điều gì mà anh lại đi giết người như vậy chứ...
Giờ cô rất rối, không biết nên phải đối diện với hiện thực thế nào nữa còn Ryujin nữa, con bé sẽ ra sao đây, nghe tin anh nó bị truy nã nó như cứng đờ người mà ngất ngay tại chỗ giờ tỉnh dậy lại nghe tin anh đã trốn an toàn sang Thái và còn bị truy cả bên đó nữa thì không biết nó có chịu nổi không...
Biết hiện giờ Hari không được bình tĩnh, Lee Hyun Woo đỡ cô lại ghế sofa ngồi rồi đi lấy nước cho cô uống để ổn định lại tâm lý, hắn nắm lấy tay cô trấn an: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện anh sẽ lo liệu, em càng lo sợ thì mọi chuyện càng rối hơn mà không có cách giải quyết thôi. Nghe anh, em chỉ cần trấn an tâm lý bản thân và chăm sóc cho Ryujin, con bé rất cần em, giờ em mà như vậy con bé cũng sẽ không cảm thấy an ủi phần nào đâu."
"Nhưng..."
"Hãy tin anh!"
Nghe Hyun Woo nói thế, Hari cũng không nghi ngờ gì mà tin tưởng luôn. Dù gì hắn cũng là bạn thân của Seokjin nhất định hắn sẽ không dở trò gì đâu, cô gật nhẹ rồi cười mỉm thầm cảm ơn hắn.
Biết Hari đã tin mình, hắn thở phào nhẹ nhõm vì vừa lấy được lòng tin của cô nhưng trong lòng vẫn còn cảm xúc ghen tức. Hắn nhìn cô nở nụ cười, một nụ cười "thâm tình"
Cảnh tượng này vô tình lọt vào mắt của một người con gái khác nãy giờ đứng trên hành lang đã thấy hết, nghe hết những gì rồi. Giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gương mặt trắng hồng của cô ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com