Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40.

Swan bị những kẻ lạ mặt cưỡng chế bắt lên một chiếc xe hơi lạ hoắc. Suốt đoạn đường, bọn họ không hề cưỡng chế cô bằng vũ lực hay dùng thuốc mê bịt miệng cho cô mê man như trong các bộ phim truyền hình chỉ đơn giản là đe dọa rồi giữ chặt tay chân mà thôi Swan cảm thấy màn bắt cóc này có gì đó rất sai.

Khi mới lên xe, cô còn kêu gào mong sự giúp đỡ nhưng khi nhận ra điều kì lạ, Swan cố gắng bình tĩnh lại, quan sát xung quanh xem đám người này tính mang cô đi đâu.

Chiếc xe vẫn lăn bánh trong khu vực Seoul mà không hề chạy ra ngoại thành, dần dần Swan cảm thấy đoạn đường này rất quen như thể cô đã từng đến. Cuối cùng nó cũng dừng chân trước một ngã tư, đối diện đó là một căn biệt thự khang chang với cổng đồng , trong sân gạch đỏ là những loại cây cảnh đắt tiền. Bọn họ dẫn Swan vào ngôi biệt thự đó.

Swan cảm thấy hơi kì quái, liền quay sang nói với tên áo đen bặm trợn bên cạnh: "Đây là đâu? Tại sao các người lại đưa tôi đến đây?"

Kẻ bên cạnh ồm ồm nói: "Im lặng và đi theo, ông chủ muốn gặp cô."

"Ông chủ"? Rốt cuộc ông chủ là kẻ nào mà lại dở trò cho người bắt cô tới đây chứ.

Bước vào biệt thự, Swan cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giống như chưa từng có người ở, phòng khách vô cùng sáng sủa, mùi hơi ẩm từ gỗ Lim tỏa ra trong không khí được bày biện theo phong cách cổ điển, bộ sofa xếp theo chữ L truyền thống. Trên bàn được trang trí những đóa hoa huệ trắng thơm ngào ngạt. Xung quanh căn phòng là những bức tranh nổi tiếng của những họa sĩ danh tiếng trên thế giới đủ để biết được người sống trong căn nhà này chịu chơi thế nào.

Swan mê mẩn nhìn căn phòng khang chang này, chợt đôi mắt cô dừng lại trước một bức ảnh đóng khung treo trước lối vào phòng bếp bên cạnh phòng khách. Nó là một bức vẽ tay một chú voi con đang nằm trong lòng mẹ. Tuy không quá nổi bật nhưng Swan lại cảm thấy nó vô cùng thân quen.

Swan muốn níu lại nhìn dòng chữ bên dưới một chút nhưng ngay lập tức bị đám người kia kéo đi. Họ đưa cô đến trước một căn phòng trông có vẻ khá lớn, một trong số người đó tiến lại gõ nhẹ vào cửa gỗ Lim khắc trảm tinh xảo, kính cẩn nói: "Ông chủ, tôi đưa cô Jung Swan đến rồi."

Bên trong cánh cửa có giọng nói khàn khàn: "Dẫn vào đây."

Cánh cửa mở ra, bên trong hóa ra là phòng làm việc kết hợp đọc sách vô cùng rộng rãi. Bốn phía đều là tủ sách chất cao như núi. Với một người lười như Swan thì không biết đến khi nào cô mới đọc hết bằng này quyển đây nữa. Trong này cũng có sofa nhưng nhỏ và không quá cầu kỳ như bên ngoài. Swan nhìn về hướng bàn làm việc đặt bên cạnh cửa sổ, có người đang ngồi trên ghế đẩy quay lưng với cô.

Swan từ từ tiến lại, nói: "Ông là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây? Mục đích của ông rốt cuộc là gì?"

Người kia chậm rãi xoay người, đến khi khuôn mặt đó lộ diện, Swan bàng hoàng khi thấy gương mặt quen thuộc mà cô luôn căm ghét, Mae Chungho.

Swan sợ hãi lùi về phía sau, hoang mang rốt cuộc là ông ta muốn điều gì từ cô.

Mae Chungho nhìn cô từ đầu đến chân, thản nhiên tựa vào ghế, nói: "Phóng viên Jung Swan, cô khỏe không? Có vẻ thấy ta làm cô không được vui."

Swan lấy lại bình tĩnh, giờ kêu cứu cũng chẳng ai đến đâu, thôi thì đành cố gắng tự cứu lấy mình thôi. Swan hít một hơi dài, cứng rắn nói: "Ông đưa tôi đến đây là có ý gì?"

"Chúng ta nói chuyện vui vẻ một chút không được sao? Như cô Jung Swan đã thấy đấy, ta ở trong cái biệt thự này một mình rất cần người nói chuyện. Hơn nữa ta đã già rồi cần người chăm sóc."

Swan sởn cả da gà lên. Cái gì mà già rồi, cái gì mà chăm sóc. Cô chịu không nổi nữa rồi. Swan chợt nhớ ra một thứ, cô lấy trong túi áo khoác ra một cái máy ghi âm, bật lên rồi nói: "Phó giám đốc tập đoàn BH Mae Chungho, có phải ông là người đã viết bài báo bôi nhọ nhanh dự của tôi và đại diện SL, rồi vụ án Min Sun Woo chết trên núi hôm nọ là ông giết nhằm giệt khẩu đúng không? Xin ông hãy trả lời!"

Mae Chungho không ngờ một đứa con gái tay yếu chân mềm lại có ngày dùng chiêu này với mình, lão ta xám xì mặt mày, tay nắm chặt vịn ghế muốn chạy tới giật lấy thứ vật nhỏ bé kia.

Cả căn phòng ngập chìm sự yên lặng, Swan giữ chặt máy ghi âm trong tay dè chừng với Mae Chungho, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trước nanh ác của quỷ và tiếng gió xào xạc lẫn tiếng cửa đập mạnh ngoài kia. Swan không biết phải đối phó với con quỷ dữ trước mắt mình thế nào nữa nhưng cứ đứng đây chờ để ông ta xoay chuyển cũng không phải ý hay.

Chợt cánh cửa phòng sau lưng Swan bật mở, sau đó là hai tên áo đen khi nãy ngã nhào vào phòng với khuôn mặt thâm tím, khóe miệng bật máu tươi.

Swan giật mình nhìn hai kẻ đang lăn lết ôm bụng dưới sàn nhà lạnh lẽo rồi nhìn ra ngoài cửa xem người nào mà có thể ra tay mạnh như vậy, một phát đá bay hai kẻ vệ sĩ vạm vỡ như thế.

Người phía sau cánh cửa bước vào, đó là một chàng trai vô cùng tuấn tú, đôi môi căng mọng hơi tái nhợt vì lạnh  mặc đơn giản với quần bò rách đầu gối và chiếc áo khoác da màu nâu da bò, sắc mặc u ám bước vào.

Black! Tại sao anh ấy lại đến được đây? Swan hốt hoảng khi thấy anh, không phải Black đến đây vì cô đấy chứ? Rồi nhỡ Mae Chungho lập bẫy hại anh thì sao đây?

Black bước vào bên trong, thấy Swan đang đứng bần thần nhìn mình, anh vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cô vẫn bình an vô sự, sợ vì lo cô bị Mae Chungho làm bị thương. Black thở dốc, đưa bàn tay đỏ ửng về phía Swan, thấp giọng: "Swan, lại đây nào!"

Swan nắm tay anh, Black kéo cô ra sau lưng anh, chắn cho cô, đoạn quay lại nhìn Mae Chungho đang đơ người trên ghế vì sự xuất hiện bất ngờ của anh, lạnh giọng: "Phó giám đốc Mae có việc gì mà lại đi lôi kéo một cô gái vô tội đến đây như vậy, không cẩn thận bị cánh nhà báo biết sao?"

Mae Chungho cười khẩy, giọng khàn khàn nửa đùa nửa thật: "Ta đang nói chuyện với cô Jung Swan thì cậu bước vào, hay là cậu cùng ta tâm sự luôn cho vui."

Black lạnh giọng: "Có chuyện gì thì bàn ở công ty, tôi không có gì để nói với ông cả."

Nói rồi anh nắm lấy tay Swan bước thật nhanh ra khỏi cái căn nhà ngột ngạt này trước con mắt hậm hực của Mae Chungho. Anh không thể chịu đựng chung không khí kinh tởm này một phút nào nữa.

Ngoài trời tối nay gió thổi lạnh buốt nhưng không lạnh bằng bàn tay đang run rẩy nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Swan. Swan bị anh nắm chặt tay đến nỗi hàng mi cô cau lại vì đau nhưng vẫn không dám kêu nửa lời. Nhìn sắc mặt của Black có vẻ như anh đang rất giận cô. Cũng phải thôi, hiện giờ công việc của anh nhiều như thế vậy mà còn phải chạy đến đây để cứu cô. Swan cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm, cô nhất định phải nói gì đó mới được.

Black đưa cô ra khỏi căn nhà, chạy sang bên kia đường nơi xe anh đang đậu ở đó, vì con đường này vốn ít xe cộ đi lại nên cũng dễ dàng hơn. Black mở cửa ghế phụ, bực dọc nói: "Lên xe anh đưa em về!"

Swan không định vào xe luôn, cô ái ngại nhìn anh, nói: "Black, đừng như vậy. Là lỗi của em, em vì không muốn Black liên lụy hơn nữa em có thể tự bảo vệ mình..."

Black cắt lời cô, gắt lên: "Em có thể tự bảo vệ mình sao? Nếu hôm nay không có người kịp thời gọi điện báo cho anh đến đây thì em sẽ ra sao với Mae Chungho đây? Em có biết trên đường tới đây anh đã lo lắng thế nào không? Ngộ nhỡ em sảy ra chuyện gì thì anh...anh biết tính sao đây."

Đến đây, giọng anh nhỏ dần, sự lo lắng, hốt hoảng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của anh. Anh lo lắng cho cô, sợ mất cô đến vậy sao? Trái tim Swan loạn nhịp, không cần biết có phải tự do cô đa tình trước lời này hay không nhưng được nghe một câu quan tâm từ anh. Cô hạnh phúc lắm.

Swan nhón chân lên, đưa đôi môi mỏng trái tim của mình chạm lên cánh môi đã tái nhợt của anh, cảm nhận vị ngọt nơi ấy. Điều này làm Black đứng hình, tai phải ửng đỏ.

Đoạn cô lưu luyến rời khỏi nó, dịu dàng nhìn anh, nói: "Cảm ơn Black vì đã lo lắng cho em."

Black ngỡ ngàng nhìn cô, cảm giác vừa rồi giống hệt năm năm trước nhưng lần này tuyệt đối anh sẽ không bỏ lỡ nữa. Black thô bạo đẩy mạnh cửa xe đóng lại, anh ôm lấy cô, bàn tay lạnh buốt chạm tới gáy cô, tới những lọn tóc tém cá tính đẩy cô ngã vào trong lòng mình, đôi môi tái nhợt của anh ngậm lấy cánh môi mỏng trái tim của cô, cảm nhận vị ngọt của nó, quyến luyến không rời. Bàn tay anh luồn sâu vào trong mái tóc của cô ôm cô chặt hơn khiến cả hai cùng tê dại.

Thời tiết hôm nay quả là lạnh thật nhưng trái tim thì không lạnh chút nào. Cuối cùng thì Black cũng đã tìm lại được ý nghĩa cuộc sống mà anh đã tìm kiếm, người con gái này, anh sẽ không để cô bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Tối ấy, hai người không trở về luôn mà cùng đi hẹn hò, cùng ăn mì tôm cay cạnh sông Hàn uống nước ép xoài mà ngày trước hai người hay uống ở Thái. Swan chưa bao giờ hạnh phúc như thế, cô cũng đã hiểu hết sự tình vì sao anh lại biết cô đang gặp nguy hiểm. Là vì anh luôn cho người âm thầm theo dõi bảo vệ cô, khi có tin cô bị bắt cóc, thì người của anh đã lén đứng canh chừng bên ngoài tìm cơ hội trong lúc chờ anh đến. Thì ra cô trong tim anh quan trọng như thế. Ngày hôm nay nhất định cô sẽ không quên đâu

"Black, hồi mới gặp em ở Thái, anh có ấn tượng gì về em không?"

"Hmm... xấu quá, chưa thấy cô gái nào xấu người mà xấu cả nết như em vậy."

"Lại chọc em nữa!"

"Vậy bây giờ anh còn thấy em xấu không?"

"Xấu lắm, xấu hơn cơ!"

"Black...anh yêu em không?"

"Anh yêu em, Swan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com