Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46.

Những ngày qua với sự quan tâm chu đáo của mọi người, Ryujin cũng dần hồi phục rất tốt, ăn được ngủ được mà sắc thái cũng tốt hơn rất nhiều. Swan vẫn cố gắng một bên giấu cô nàng về chuyện của Black một bên luôn tranh thủ tìm hiểu thông tin từ phía cảnh sát về anh. Han Woo Jung cũng rất hiểu cho cô, bình thường không cho cô nghỉ dù là một buổi nhưng những ngày này anh ta luôn đến nhà tìm cô còn chủ động cung cấp tin tức mới liên quan đến Lee Hyun Woo và Mae Chungho. Nhờ vậy mà cô vừa có thể chăm sóc Ryujin vừa tìm bằng chứng minh oan cho Black.

Hôm nay, nhân tiện vừa cho Ryujin uống thuốc và ngồi trò chuyện một lát, Swan chậm rãi nói: "Ryujin này, em...có còn nhớ những chuyện của năm năm trước không?"

Nghe đến đây, cả người Ryujin bắt đầu run rẩy. Cô nàng không muốn nhớ những chuyện kinh hoàng đó chút nào cả, chỉ nghĩ đến cái đêm định mệnh đó, nghĩ đến việc mình bị giam lỏng ở một nơi trong thời gian dài, xung quanh chỉ toàn một màu đen u ám bao vây lấy đối với Ryujin mà nói nó chẳng khác gì địa ngục cả.

Swan biết cô bé vẫn chưa dám đối mặt với quá khứ đó nhưng chỉ nghĩ đến Black đang ngồi sau song sắt chờ xét xử là tâm trí cô không nghĩ được gì cả. Cô ôm lấy vai Ryujin nói: "Em có nhớ giọng kẻ thường chăm sóc em khi ấy không? Hay là vào đêm sảy ra chuyện, rớt cuộc Lee Hyun Woo đã làm gì em? Ryujin...Ryujin à..."

Ryujin lúc này đã dâng lên cảm giác khó thở, đôi mắt vô hồn đọng nước trực trào, hai tay dãy dụa ôm lấy đầu lắc lắc, Ryujin rối loạn hét lên: "Đừng...đừng mà...em không biết, em không nghe gì hết...tha cho em đi...."

Swan nhận ra bản thân đã quá vội vã mà mất bình tĩnh khiến Ryujin một lần nữa bị dao động, cô vội nắm hai tay đang vò mái tóc dài rối bời của Ryujin, ôm lấy dỗ dành.

Ryujin cũng dần lấy lại bình tĩnh, nằm trong lòng Swan không dãy dụa nữa nhưng nước mắt vẫn chảy dài thấm đẫm chiếc áo len trắng tuyết của cô.

Bà Ja mở cửa phòng bước vào, vừa rồi nghe thấy tiếng hét lớn nên bà chạy lên xem thế nào. Thấy tình cảnh này thì bà dường như cũng đã hiểu ra câu chuyện.

Swan thấy bà liền ra hiệu giữ im lặng, bà Ja lắc đầu thở dài rồi rời khỏi phòng.

Đợi đến khi Ryujin thấm mệt và thiếp đi, Swan mới dám rời phòng. Bà Ja vẫn còn đứng ngoài phòng, dẫn cô xuống phòng khách, nói: "Có chuyện gì vậy? Con bé trông có vẻ rất sợ hãi đấy."

Swan cúi đầu nhỏ giọng: "Con mất bình tĩnh nên lỡ lời hỏi Ryujin sự việc năm năm trước. Ryujin vì chưa chấp nhận được nên..."

Bà Ja thở dài vỗ vai Swan: "Chắc con cũng mệt rồi, mấy ngày nay có ngủ được nhiều đâu. Đi nghỉ đi mẹ trông chừng Ryujin cho."

Những ngày qua đều là Swan thức đêm bên cạnh Ryujin, sáng ra thì tranh thủ lôi máy tính ra làm việc nên hiện tại trông cô hốc hác, tiều tụy đi rất nhiều. Có khi mang bộ dạng này đi gặp Black chắc anh cũng không nhận ra cô quá.

Chợt điện thoại cô reo lên, Swan mở máy nghe, bên kia là giọng nam quen thuộc: "Swan, ở nhà vẫn ổn chứ?"

Là Hoseok, anh ấy đang thụ lý vụ án của Black đồng là luật sư bào chữa cho anh, mấy nay Hoseok đều ở văn phòng làm việc thâu đêm có được về nhà đâu, bà Ja luôn phải mang cơm đến bắt cậu con trai này ăn hết mới chịu về. Kì thật không ai nhắc cơm là Hoseok cũng bỏ bữa luôn.

Swan sốt sắng nói: "Ở nhà ổn, chuyện của Black thế nào rồi anh?"

Hoseok đã quen với các vụ án dạng như thế này nhưng đối với vụ lần này thì anh thật sự vô cùng ái ngại khi thân chủ của mình lại là bạn thời sinh viên còn người thân của thân chủ mình thì người là em gái mình. Nhỡ chẳng may thua kiện thì nên đối diện với họ sao đây. Câu chuyện này cũng quá oái oăm đi.

Hoseok từ từ nói: "Swan, nghe anh nói hết nhé. Vì bên bọn chúng làm căng nên vụ án đã bị khởi tố lên tòa án. Sắp tới cậu ấy sẽ phải trình tòa để xử lý. Hiện tại chúng ta vô cùng bất lợi khi phía Lee Hyun Woo còn gửi lên viện kiểm sát thêm một bằng chứng cho tội trạng nữa đó là giết người từ án năm năm trước. Cộng hai tội này vào chỉ sợ cậu ấy sẽ..."

Không cần nói cũng biết là gì, Swan đứng không vững mà lùi ra sau mấy bước, điện thoại trên tay cô vô thức rơi xuống đất. Bà Ja vội đỡ cô an ủi: " Không sao, không sao, sẽ có cách mà."

Điện thoại vẫn chưa tắt, Hoseok bên đầu kia không cần tự nhìn cũng biết trạng thái bây giờ của Swan như thế nào nên cũng không dám nói tiếp nữa, chỉ nói thêm một câu: "Anh sẽ gửi thời gian và địa chỉ mở tòa cho em, lúc ấy nhớ đến nhé."

Swan lúc này chẳng còn tâm trạng gì để nghe nữa, cô ôm lấy bà Ja khóc như một đứa trẻ, cô không ngại việc chăm sóc Ryujin hay việc phải chờ đợi Black thêm năm năm, chục năm hay hai mươi năm nữa. Điều khiến cô bất lực đến khóc thành tiếng thế này là vì Black, anh đã khổ sở cỡ nào mới có ngày hôm nay, vậy mà ông trời không có mắt hành hạ anh Thành bộ dạng gì thế này...

Hôm nay là ngày 15 tháng 12 cũng là ngày phiên xử đầu tiên của Black diễn ra, Swan mang bộ dạng tiều tụy đến phiên tòa. Bà Ja giúp cô chăm sóc Ryujin nhờ vậy cô mới có thời gian mà đi.

Ba người Meha, Bea và Jimin cũng khoảng hơn tuần chưa gặp Swan, cũng vì Black mà bên tập đoàn cách chức thanh tra, mọi chuyện đều đổ dồn lên đầu Meha và Bea nên họ cũng không có thời gian mà đến thăm cô hay Black, đến Meha cũng chỉ kịp díu tạm vài viên thuốc giảm đau cho Black cầm cự qua mà.

Hôm nay mới nhìn thấy Swan hốc hác thế này, cuồng thâm trên mắt hiện rõ như mắt gấu trúc, Meha không khỏi giật mình, Bea cũng chẳng có cách nào khác, an ủi cô qua loa như vậy. Riêng cái người Han Woo Jung không hiểu vì sao cũng theo cô tới đây, anh ta đến tận nhà đón còn lải nhải trách móc Swan không biết chăm sóc mình từ lúc ở nhà đến lúc đứng ngoài phiên tòa chờ đợi.

Phiên tòa gần mở thì đám người Mae Chungho và Lee Hyun Woo mới đến. Hai kẻ khốn nạn này mặc một bộ vest đen sang trọng, đeo cà vạt khoăn thai bước đi.

Mae Chungho đi đến trước mặt Swan, Lee Hyun Woo cũng đứng lại cùng lão lướt qua những người ủng hộ "kẻ giết người" giây lát, Lee giễu cợt nói: "Hy vọng phiên tòa hôm nay diễn ra suôn sẻ, ai nấy đều được công bằng."

Swan căm phẫn nhìn hắn, Meha to béo đứng bên cạnh tức tối không nói được gì, đứng thở phì phì như con trâu thở hộc. Mae Chungho chăm chăm nhìn cô, khàn giọng nói: "Ta rất lấy làm tiếc cho sự việc lần này, mong cô đừng quá đau buồn nếu như câu trả lời không được như mong muốn."

Nói rồi lão mỉm cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt lão co lại với nhau, những chấm đồi mồi hiện đầy trên mặt một ông già 70 tuổi khiến nụ cười của lão trở nên quỷ dị, đầy tính khiêu khích.

Swan không hiểu câu nói này của ông ta ngoài khiêu khích còn mang ý gì nhưng hình như ông ta khá coi trọng mình. Ánh mắt lão khi nói luôn nhìn cô có tí trìu mến, có chút mừng rỡ.

Swan gạt đi ý nghĩ điên rồ này của mình. Cảm thấy bản thân có giá trong mắt một lão già ác độc sao? Swan thấy mình cũng khéo tưởng tượng quá rồi.

Swan thoát ra khỏi suy nghĩ này khi trông thấy Hari đi vào. Hari mặc chiếc áo len cổ lọ trắng như tuyết, khoác bên ngoài chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối phối cùng quần baggy đen.

Hari từ từ đi tới trước mặt cô, nhìn sắc mặt của Swan một lát, nhẹ giọng: "Swan chăm sóc Ryujin những ngày qua xem ra cũng rất vất vả nhỉ. Xin lỗi, tôi chưa thể đến thăm em ấy nhất là khi vào lúc này được."

Swan vội nói: "Tôi hiểu mà, lúc nào có thời gian, chị hãy đến thăm Ryujin đi, cô ấy nhớ chị, hay nhắc tên chị lắm."

Hari cười trừ, nói: "Tôi...vào trước nhé."

Đợi Hari đi khỏi, Jimin đứng bên cạnh, khoanh tay nói: "Người phụ nữ tệ bạc, xinh đẹp thế mà tệ hại thật."

Swan quay sang đẩy nhẹ Jimin, ở chỗ này không nên nói như thế, chẳng may lại gây bất lợi sau này. Bea thấy vậy cũng đẩy nhẹ Jimin, cậu ta thấy có hơi bẽ mặt nên quay sang hất cằm trách cứ Bea, hai người này chẳng hiểu sao cứ gặp nhau là lại cãi nhau như vậy.

Han Woo Jung nãy giờ đứng im nghe mấy kẻ tiểu nhân nói, hắn buồn không muốn lên tiếng nữa, mấy kẻ như thế tốt nhất không nên phí nước bọt với chúng.

Phiên tòa diễn ra vào lúc 14h chiều, vì là vụ án lớn giữa cậu ấm của tập đoàn lớn có tiếng và giám đốc hiện tại của tập đoàn nên mang đến rất nhiều tin tức độc quyền sốt dẻo cho cánh báo giới.

Cả phòng ngoài những người liên quan thì còn lại đều là tiếng máy ảnh, ánh đèn flash phát ra nghe đau hết cả tai. Và chẳng ai biết được vì sao báo chí lại biết tin nhanh vậy ngoài Mae Chungho và Lee Hyun Woo bọn họ.

Phiên tòa bắt đầu, thẩm phán bước vào, tiếp theo là đến kiểm sát viên, công tố viên và luật sư hai bên. Hoseok mang theo tập tài liệu dày cộp tiến vào hàng ghế dành cho luật sư bào chữa bị cáo chuẩn bị cho màn tranh luận sắp diễn ra.

Swan nhìn Hoseok, cô thấy Hoseok còn hốc hác hơn cả mình, hai má hóp lại, cuồng thâm rõ như in, hốc mắt còn hằn tia máu chứng tỏ người đã mất ngủ nhiều ngày. Dù mệt mỏi nhưng vẫn ăn mặc chỉnh chu, áo vest quần âu điển trai đúng với phong thái của một vị luật sư.

Hoseok hướng mắt nhìn xuống hàng ghế bên dưới, trông thấy thần sắc của Swan thì không khỏi xót xa, nhìn cô mỉm cười giây lát rồi lại cúi mặt vào đống giấy tờ trên bàn.

Thẩm phán gõ ba hồi chuông, nghiêm nghị nói: "Đại Hàn Dân Quốc ngày 15 tháng 12 năm 2019, vụ án Cố ý gây thương tích của bị cáo Kim Seokjin và bị hại, người đệ đơn kiện Lee Hyun Woo chính thức bắt đầu. Mời bị cáo vào."

Cánh cửa mở ra, hai người cảnh sát dẫn theo bóng dáng quen thuộc bước vào. Swan nhìn thấy anh, đã hơn tuần rồi cô chưa gặp anh. Nay trông thấy anh, trái tim cô như bị bóp nghẹt lấy. Anh bị chiếc còng sắt khóa chặt hai tay, gương mặt mệt mỏi hơi tái, râu ria mọc lốm đốm trên mặt anh.

Black gầy đi nhiều quá.

Black cùng lúc cũng quay xuống nhìn Swan, anh xót xa nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô rồi quay đi.

.
.
.
Phiên tòa kết thúc, do Black không chịu nhận tội và những bằng chứng vẫn còn khá mơ hồ nên phiên tòa tạm thời kết thúc sau hai tiếng đồng hồ và sẽ mở lại vào tuần sau.

Vì còn chờ đợi kết án cuối cùng nên Black bị đưa đến khu dành do tội phạm chờ xử. Swan muốn gặp anh nói đôi ba câu nên nói với Hoseok xin được gặp.

Swan ngồi trước bồn hoa sau khuôn viên tòa án, cũng đã gần 5h tối, bầu trời u ám và thời tiết cũng dần hạ nhiệt xuống lạnh cắt da cắt thịt. Swan ngồi co ro ở một góc trên bồn hoa, cô mặc chỉ có một chiếc áo len và một cái áo dạ ngắn, ngồi thở hắt cả ra khói.

Một đôi giày thể thao hiện ra trước mặt cô. Swan ngửa mặt nhìn lên. Cô mừng rỡ đứng dậy, quên luôn cái lạnh khi nãy nói: "Black, anh vẫn ổn chứ?"

Những câu hỏi khi nãy mà luật sư kia hỏi chất anh chẳng khác gì vạn mũi tên công kích anh cả. Swan lo lắng anh sẽ bị kích động.

Nhưng trái với sự lo lắng của cô, Black nhìn cô chua xót, bất chấp cả hai tay đều bị còng, anh quàng tay ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng nói: "Anh không sao, trái lại là em đó. Sao lại thành ra bộ dạng này?"

Anh đã quen với mấy lời nói, những ánh nhìn khinh bỉ mà người đời nhìn anh. Nó chỉ là một hạt cát trong cuộc đời sắp kết thúc của anh mà thôi.

Còn người con gái này, cô ấy như ánh nắng chiếu rọi tháng ngày tăm tối của anh, cho anh hy vọng, cho anh sự sống. Anh không thể để cô ấy vì anh mà tổn thương.

Anh muốn bảo vệ người con gái này.

Swan ngửi mùi hương nam tính quen thuộc trên người Black, vòng tay ôm lấy anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Em tin anh, em sẽ đợi anh. Vì vậy anh hãy cố gắng chiến đấu. Em cùng Ryujin luôn mở vòng tay chờ anh trở về. Chúng ta...là người một nhà."

Lời nói của Swan từng câu từng chữ ghi vào tim anh, khắc sâu vào trong lòng người đàn ông đã chết tim từ lâu nay lại như được sống lại. Khiến trái tim Black ấm áp vô cùng. Đối diện với khuôn mặt thanh tú gần như thế này, trong lòng anh bỗng nảy lên một suy nghĩ:

Anh muốn sống tiếp

Cuối cùng anh cũng tìm được ý nghĩa để mình tiếp tục sống trên đời này: chính là cô gái tên Swan

Swan ôm chặt anh hơn, cô kiễng chân lên để môi mình có thể gần với bờ môi dày trái tim quyến rũ của anh, nói nhỏ: "Em yêu anh."

Swan áp môi mình lên bờ môi lạnh lẽo của anh, hơi ấm từ môi cô khiến Black hơi run rẩy mà đơ người trong giây lát.

Khi Swan định tách ra khỏi anh thì bị Black thô bạo kéo lại, anh mạnh mẽ hôn cô, mút lấy từng hơi ấm của cô, Swan cũng rụt rè đáp trả. Hai người hòa quyện vào nhau không rời cũng như chưa từng có chia ly, chưa từng có chiếc còng tay, xích sắt nào ngăn cản bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com