Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

55.

Vì câu nói lúc sáng của Mae Chungho mà nửa ngày trời Swan không thể nào tập trung được. Cô cứ nghĩ về nó mà đầu óc quay cuồng, khách gọi món cũng không nghe thấy còn bị quản lý mắng cho một trận. Ngày đầu đi làm mà thảm hại thật sự.

Đến giờ nghỉ trưa, Han Woo Jung bất ngờ tìm đến tận quán khiến cô vô cùng ngạc nhiên, cô đâu có nói cho ai biết mình tới đây làm việc đâu chứ sao anh ta lại biết được nhỉ?

Han Woo Jung nói vài câu với quản lý rồi đi tới kéo cô ra khỏi nhà hàng khi cô còn đang lau bàn không hiểu chuyện gì đang sảy ra.

Swan giật tay ra, bực mình nói: "Này anh, có gì từ từ nói đừng lôi lôi kéo kéo như vậy, tôi đang làm việc mà."

Swan lúc này mới phát hiện sắc mặt Han Woo Jung rất khó coi, trông như anh ta đang vướng phải chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh ta. Han Woo Jung nghiêm giọng nói: " Tôi muốn hỏi cô một chuyện, cô có còn nhớ chuyện gì khi còn nhỏ không? Dạng như còn nhớ mặt ba mẹ trước khi bị lạc ấy."

Swan ngạc nhiên, sao tự dưng anh ta lại hỏi cô chuyện này kia chứ. Cô bình tĩnh đáp: "Tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ là khi tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên cái ván gỗ được đội cứu hộ đến cứu thôi sau đó thì được Meha mang về nuôi dưỡng thế thôi."

Han Woo Jung tiếp tục hỏi: "Vậy sao cô lại nhớ được cái tên Mae Yi Kyung?"

Swan nghĩ ngợi một lát rồi nói: " Tôi không biết nữa. Trong lúc mê man tôi nghe thấy có giọng nói của một người phụ nữ gọi mình khi còn nhỏ là Mae Yi Kyung, còn lại thì tôi không nhớ nữa."

Swan trông thấy sắc mặt Han Woo Jung cứng lại, không được tự nhiên mà khoé môi cũng giật giật. Swan thấy vậy lo lắng hỏi: "Này sếp tổng, anh không sao chứ. Hôm nay anh lạ lắm có cần tôi đưa anh về nghỉ ngơi không?"

Han Woo Jung không nói gì nữa, anh ta để lại cho cô một câu: "Cẩn thận với Mae Chungho ông ta nói gì cũng đừng nghe, biết chưa?" xong rời đi để Swan ngơ ngác đứng đó.

Tới tối tầm tám giờ Swan mới tan làm, cô uể oải vừa đi vừa bóp vai mà đường từ nhà ra tới chỗ làm cũng không xa lắm, mười lăm phút đi bộ là đến rồi nên cũng đỡ được tiền đi xe buýt.

Chẳng  bao lâu cô đã về tới trước cổng nhà. Swan vẫn giữ trạng thái uể oải đó cho tới khi thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng trước cổng nhà mình. Swan đơ người nhìn đối phương, người kia cũng nhìn cô. Mất một lúc cô mới thoáng lấy lại sự tự nhiên, nhẹ giọng nói: "Ryujin hôm nay đến nhà tôi chơi sao?"

Ryujin nghe thấy, trong ánh mắt mù loà chợt hiện lên một tia sáng, cô gái nhỏ xoay người về phía này, tươi cười nói: "Swan tan làm rồi đấy ư, cô mời em với anh Seokjin tới dùng cơm nên em đã tới đây. Không làm phiền tới chị chứ ạ?"

Swan cười gượng, lén nhìn Black rồi nói: "Không sao mà, chuyện nhỏ thôi."

Đúng lúc này thì Hoseok bước ra phá vỡ không khí gượng gạo này. Bà Ja niềm nở tiếp đón hai anh em Black, đoạn quay sang nói với Swan: "Mà này Swan, có người gửi bưu phẩm cho con, mẹ để trong phòng đó. Lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm."

Swan khẽ gật đầu rồi lên phòng, Black cũng nhìn theo cô, ánh mắt suy tư đôi chút.

Swan vừa vào phòng đã thấy một gói hàng được bọc kín kẽ đặt trên giường, trông giống như một khung tranh ảnh cỡ to treo tường ấy. Cô tò mò lấy kéo trong ngăn bàn ra gỡ gói hàng.

Bên ngoài được bọc khá kĩ, bìa cát tông cũng dày dặn nên cũng hơi mất thời gian khui. Đến khi Sưan gỡ được hết lớp vỏ bên ngoài thì một góc giường cô đã biến thành một đống lộn xộn toàn là giấy với băng keo.

Quả thật nó là một khung tranh cỡ lớn, là tranh phác hoạ hai con voi đang âu yếm nhau. Một con to và một con nhỏ giống như là hai mẹ con được tô điểm bằng bút chì.

Swan đơ người nhìn bức tranh, không hiểu sao nó khiến cho cô có cảm giác vừa ấm áp vừa đau lòng. Swan quan sát bức tranh, thấy bên dưới góc phải còn có chữ kí nhỏ nhỏ. Swan đưa gần lại nhìn, thì phát hiện đó là cái tên "Mae Yi Kyung". Nét chữ cũng trông rất non nớt giống như nét chữ của một đứa trẻ.

Khi cô còn đang mông lung thì lại thấy một tờ giấy rơi ra từ sau bức tranh. Swan cúi người nhặt lên mở ra đọc. Nội dung của nó là:

"Món quà mẹ và con đã cùng nhau vẽ trong ngày sinh nhật mười tuổi của con. Ta đã cất giữ nó rất lâu rồi cho đến khi tìm thấy con. Chúc con luôn luôn vui vẻ. Yêu con

Ký tên: Mae Chungho."

Mae Chungho ư? Tại sao Mae Chungho lại gửi cho cô những thứ này? Ông ta là ai mà biết được cả người mẹ mà cô chưa từng nhớ kia nữa.

Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa cùng một giọng nói trầm ấm truyền vào: "Swan, là tôi đây. Tôi vào được không?"

Swan vội vàng thu dọn đống tàn cuộc trên sàn, bức tranh cô cũng lấy chăn chụp lên. Xong xuôi mới trả lời: "Được rồi, anh vào đi."

Người kia mở cửa ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí lại trở lên gượng gạo, Swan mở lời trước: "Black lên đây có chuyện gì không?"

Black vẫn đặt ánh mắt trên người cô, nhẹ giọng nói: "Cô nhờ tôi gọi em xuống ăn tối, mọi người đang chờ rồi."

Swan cười nhạt nói: "Tôi biết rồi, phiền anh bảo mọi người cứ ăn trước đi, lát tôi xuống."

Black thấy sắc mặt cô có vẻ không được tốt, quan tâm hỏi: "Em không khỏe ở đâu sao? Công việc mới vất vả lắm hả?"

Swan xua tay: "Không, tôi không sao, chỉ là chuyện con gái đến tháng có chút không ổn thôi. Anh không phải bận tâm."

Black nghe vậy thì khẽ nở một nụ cười mỉm vì nó khiến anh nhớ tới năm năm trước, quen biết nhau chỉ có một tháng rưỡi ngắn ngủi thôi nhưng mỗi lần anh thấy sắc mặt cô không ổn, quan tâm hỏi han là Swan lại nói mình tới tháng nên đừng quan tâm nhiều, giờ nhớ tới lại thấy hoài niệm.

Đoạn anh nghiêm túc lại, nói: "Mà này, từ mai gặp Mae Chungho ở đâu em hãy chạy đi, đừng tiếp xúc nhiều với ông ta, không tốt đâu."

Swan ngạc nhiên nhìn anh, sao Black lại biết cô từng gặp Mae Chungho chứ, vậy không lẽ người nói cho Han Woo Jung biết chỗ cô làm là Black ư?

Swan nghi ngờ nói: "Sao anh biết tôi từng nói chuyện qua với Mae Chungho? Anh theo dõi tôi à?"

Black không nói gì, mỉm cười qua chuyện rồi đóng cửa đi ra ngoài. Sở dĩ anh biết chuyện này là bởi vì hồi sáng nay anh lái xe hơi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Ryujin, không ngờ khi đi đến trạm dừng đèn giao thông gần nhà cô mấy trăm mét thì thấy Swan đi bộ đi qua xe mình nên anh mới len lén đi theo và thấy được chuyện khi ấy.

Mae Chungho gián tiếp là kẻ sát hại bố anh, giờ còn tiếp cận cả Swan, rồi ông ta đang muốn làm gì vậy?

Ngày hôm sau, Swan đi làm đến ba giờ chiều mới xin phép quản lý cho mình về sớm chút. Cô nhanh chóng về nhà lấy khung tranh đã được bọc kín lại rồi bắt một chiếc taxi đi tới quận Gangnam

Vì từng bị bắt tới đây nên cô cũng còn nhớ đường đi. Căn biệt thự to vật vã nằm ngay ngã tư của quận được mệnh danh là dành cho giới tài phiệt. Cô nhớ Han Woo Jung từng nói đất ở đây một miếng nhỏ cũng phải khoảng vài tỉ won rồi mà căn nhà mà Mae Chungho ở nghe nói nó được xây cách đây hơn hai mươi năm gì rồi giờ nó mà bán đi thì với già trị đất đai màu mỡ ở đây thì nó phải rơi vào khoảng vài chục đến vài trăm tỉ won.

Swan nhìn căn nhà sừng sững trước mặt, trông nó cũng có hơi cổ kính kiểu như kiến trúc được ưa chuộng của những năm 80, 90 ấy. Llần trước tới đây không có thời gian để nhìn ngôi biệt thự này, giờ nhìn thấy rồi không hiểu sao cô lại thấy nó quen thuộc với mình như vậy.

Khi cô còn đang tần ngần đứng ngoài cổng ngắm căn nhà đồ xộ này thì bên trong đã có người đi ra mở cổng. Swan quay đầu nhìn, ra là người trợ lý mới đi theo ông ta mà cô thấy qua vào hồi sáng.

Trợ lý kính cẩn gập người chào cô, nói: "Giám đốc đoán cô có thể sẽ tìm đến đây nên bảo tôi đứng đợi. Mời vào ạ."

Swan ôm bức tranh đi theo chỉ dẫn của trợ lý. Hắn dẫn cô vào một căn phòng lớn, chính giữa là bộ sofa chất liệu da dày dặn có vẻ là bàn tiếp khách. Theo hướng mười hai giờ có một cái cửa sổ lớn và có một chiếc bàn làm việc nhỏ và xung quanh bốn phía là các giá sách.

Có vẻ như căn phòng này là phong làm việc của ông ta. Trợ lý đưa cô vào rồi quay ra nói: "Giám đốc nói cô hãy chờ ở đây, một lát nữa ông ấy sẽ ra đón tiếp cô. Giờ tôi sẽ đi pha cho cô một ít cà phê nóng cho ấm bụng."

Một lần nữa hắn ta lại gập người cúi chào cô rồi đi ra ngoài. Không hiểu sao lúc này Sưan lại dâng lên một dự cảm chẳng lành, từ lúc vào đây tới giờ tên trợ lý đó đối xử với cô vô cùng cẩn trọng, lịch sự chào hỏi còn cúi người chào như bề trên vậy khiến cho cô không khỏi bất an.

Swan đặt khung tranh xuống ghế sofa rồi đi đi lại lại một lượt quan sát căn phòng. Khi đi tới trước bàn làm việc Swan chú ý tới một khung ảnh nhỏ được dựng bên mép bàn. Theo trí tò mò, cô đi tới cầm nó lên xem.

Trong khung ảnh là một bé gái khoảng tám, chín tuổi mặc một chiếc váy nơ hai dây màu tím nhạt vô cùng đáng yêu, nở nụ cười hồn nhiên ôm lấy một con sóc bông. Bức ảnh không có gì đặc biệt nhưng nó khiến cho Swan như chết lặng vì đứa trẻ trong bức ảnh đó, khuôn mặt đó y hệt khuôn mặt của cô khi còn bé.

Swan lúc này sắc mặt trắng bệch, tay cầm không nổi tấm hình mà buông ra để nó rơi xuống nền nhà, tấm kính bảo vệ mặt ảnh cũng vỡ tan thành những miếng nhỏ sắc nhọn.

Tại sao? Tại sao Mae Chungho lại có được tấm ảnh lúc nhỏ của cô? Tại sao ông ta lại đoán được cô sẽ tới đây rồi để cho cô thấy được tấm hình này? Rồi ông ta là ai? Bản thân cô rốt cuộc là ai?"

Lúc này trong đầu Swan bắt đầu hiện lên những suy đoán kinh hoàng mà có chết cô cũng không dám nghĩ tới. Cô muốn rời khỏi đây, cô muốn chạy ra khỏi cái nơi ghê tởm này nhưng chân cô lại không thể cử động được, bức hình kia nó để lại cú sốc quá lớn cho cô.

Bỗng nhiên sau lưng có giọng nói khản đặc: "Phải cẩn thận chứ không là sẽ bị thương đấy."

Swan giật mình xoay người, Mae Chungho đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Thấy bộ dạng sợ hãi như vậy của cô, lão tiến lại an ủi: "Con đừng sợ, ở đây không ai làm hại được con đâu."

Swan lùi lại, cô run rẩy nói: "Ông là ai? Tại sao...tại sao ông lại..."

Quá sợ hãi mà cô không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Mae Chungho lại nói: "Đôi mắt con rất giống mẹ con. Cả tính cách hào sảng trượng nghĩa kia nữa. "

Swan cắt lời: "Ông là ai, tại sao lại biết mẹ tôi?"

Mae Chungho bình tĩnh nói: "Sau trận sóng thần đó, ta đã đi tìm con rất lâu, mẹ con vì quá nhớ thương con nên đã lâm bệnh nặng mà qua đời. Swan ta là ba của con, con tên là Mae Yi Kyung."

Swan trợn mắt nhìn lão. Cái gì cơ, một kẻ thâm hiểm như Mae Chungho lại là ba cô ư? Làm thế nào? Làm thế nào mà cô lại có người ba đáng ghê tởm như thế được. Không phải, chắc chắn là lừa dối.

Swan nghe không nổi nữa, nước mắt trào ra, cô hét lên: " Ông câm miệng lại cho tôi."

Nói rồi cô chạy ra ngoài, Swan không thể chấp nhận sự thật rằng bản thân có một người ba là kẻ sát nhân, là kẻ đã dẫm đạp lên máu thịt của người khác mà trèo lên cao. Swan không tin cũng không muốn tin, không thể có chuyện đó được, chỉ là nhầm lẫn nào đấy thôi. Giờ cô phải làm gì bây giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com