Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

Gió thổi ngày lạnh hơn, mùa đông năm nay u ám hơn mọi năm rồi. Mọi người đã về hết vì sợ cái lạnh buốt bên ngoài chỉ còn những đứa trẻ ở lại trước ngôi mộ đã bị nấp đầy những mảng đất.

Không gian ảm đạm bao trùm chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nở hòa cùng tiếng gió rét thổi mạnh, Hyun Woo tiến đến bên anh vỗ nhẹ vai nói: "Chúng ta về thôi!"

Anh vẫn nhìn lớp đất to kia ngậm ngùi nói: "Cậu đưa Hari và Ryujin về trước đi, tôi muốn ở lại đây một lát nữa."

Hắn nhìn anh thở dài nói: "Vậy tớ đợi cậu trong xe nha."

Nói rồi Lee Hyun Woo tiến đến đỡ Ryujin đứng lên vì từ lúc đến đây cô đã không đứng vững mà ngồi thụp xuống khóc nức nở. Hari cũng theo lời Hyun Woo mà ra xe để anh ở lại.

Đi vài bước thì Hari quay lại nhìn anh. Bóng lưng ấy là thứ mà cô yêu nhất, bóng lưng mà mọi ngày cô hay ngắm nghía hạnh phúc với bờ vai thái bình dương nhưng sao hôm nay nó khiến cô xót xa như vậy chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy.

Cô đau đớn nhìn bóng lưng phía trước mà không để ý là nước mắt đã rơi từ khi nào. Cùng lúc đó có 1 ánh mắt đau đớn xen lẫn tức đang nhìn cô


Lee Hyun Woo thấy Hari vẫn đứng trôn chân ở đó, hắn tiến đến gần cô nói: "Hari, đi thôi!"

Giật mình khi nghe tiếng gọi của Hyun Woo, Hari quay lại lúng túng lau nước mắt, gật đầu rồi tiếp tục đỡ Ryujin lại chiếc xe đen của Hyun Woo đợi anh.

Còn anh vẫn cứ đứng đó mặc cho gió rét thổi lạnh tê tái. Chợt anh rút trong túi ra chiếc đồng hồ mà Ryujin mới đưa cho anh hôm qua. Đó là chiếc đồng hồ mà ba anh rất thích, được mạ vàng bên ngoài còn có dây đeo tiện dụng có thể đeo lên cổ tuy nhìn có vẻ nhưng vẫn chạy được tốt, anh mở nó ra xem, chợt bàng hoàng khi thấy mặt kính bị sứt mẻ nghiêm trọng, bị vỡ đến không nhìn thấy kim đồng hồ đâu nữa.

Nhớ lại lời hôm qua Ryujin nói: "Bác sĩ đưa cho em, cái này ba vẫn luôn giữ chặt lấy ngay cả khi đã ra đi". Bây giờ ngẫm lại anh nhận ra có rất nhiều thứ mờ ám sau cái chết của ba. Bình thường ba giữ chiếc đồng hồ này cẩn thận, thường xuyên chùi rửa từ ngoài vào trong mặt nó cho dù có sờn cũ thật nhưng không bao giờ ba để nó bị chầy xước mà nay bị nứt nẻ nguyên cả mặt kính giống như có 1 cuộc va chạm lớn khiến nó thành như thế vậy. Nghĩ đến đây thôi cũng đủ rối não rồi

Anh nắm chặt chiếc đồng hồ trong bàn tay, đôi mắt nghiêm nghị hướng về lớp đất, hít 1 hơi dài rồi làm nghi lễ chào cờ lần cuối.

Vĩnh biệt ba lần cuối, anh quay lung bước đi không còn là những bước đi nặng nề như trước nữa mà đó là 1 bước đi mạnh mẽ, dứt khoát. Có lẽ anh đã biết được tương lai phía trước nên làm gì rồi.

Tối đó, trong căn biệt thự lớn chỉ có 4 con người, khác hẳn mọi ngày chẳng nói chẳng rằng gì cả. Trong căn bếp nhỏ, Hari và bà giúp việc đang chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, cô sắp tô canh tương đậu ra bàn rồi quay lại nói với bà giúp việc: "Cô giúp con sửa soạn nha con lên gọi mọi người xuống!"

Hari cười nhẹ rồi lên tầng, đi qua phòng khách thấy Hyun Woo ngồi đó bấm điện thoại, cô lên tiếng: "Hyun Woo, anh vào ăn tối đi."

Lee Hyun Woo sắc mặt không lạnh không nhạt, đứng lên cầm chiếc áo khoác vắt lưng ghế nói: "Thôi, anh vừa nhớ ra còn việc ở công ty chưa giải quyết giờ phải đi rồi, em ăn trước đi."

"Anh ăn chút rồi đi không được sao."

"Anh sẽ ăn sau, em nói với Seokjin nha cậu ấy vẫn chưa ổn định tâm lý đâu."

Nói rồi hắn lấy áo vắt ở thành ghế và đi luôn, Hari nhìn hắn đi khuất rồi lên tầng. Phòng cạnh cầu thang là phòng của Ryujin. Hari khẽ mở cửa bước vào, trong ánh đèn mờ ảo cô thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường quay mặt ra hướng ban công, Hari khẽ gọi:"Ryujin..."

Không thấy phản hồi, cô nghĩ là Ryujin đã ngủ rồi. Ba ngày tang lễ con bé có ngủ được chút nào đâu ăn cũng không muốn ăn trông tiều tụy hẳn mà không ăn uống thì sức đâu nữa chứ. Hari xót ruột nhìn thân hình gầy gò kia rồi khẽ khàng đóng cửa lại nhưng cô đâu biết Ryujin chưa hề ngủ, cô bé nằm đó khóc.

Hari lên phòng anh, cô thở một hơi dài rồi nhẹ nhàng mở cửa. Trong phòng tối như mực không một bóng đèn nào chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn từ bên ngoài chiếu vào

Trong chút ánh sáng le lói đó, cô thấy một bóng lưng đang ngồi tựa lưng vào cạnh giường trông thật cô độc...một sự cô độc như muốn nuốt chửng tất cả.

Hari biết đó là anh, cô nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh giường. Anh ngồi đó nhìn chiếc đồng hồ đã vỡ mặt kính của ba, ánh mắt suy tư. Hari nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh, đặt tay lên vai anh nói nhỏ: "Seokjin..."

Ánh mắt anh vẫn nhìn chiếc đồng hồ: "Hari, em có nghĩ...ba mất không phải vì nhồi máu không?"

Hari ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, cô biết anh vẫn chưa thể chấp nhận được nỗi đau này, lâu nay bên anh cô hiểu anh rất rõ. Anh vốn sống tình cảm lại hay suy nghĩ, có lần cô đi giày cao gót chẳng may bị chẹo chân anh cũng nghĩ là do anh không chăm sóc tốt cho cô để cô bị thương mà buồn bã mấy ngày trời. Nay chuyện như vậy dù cô cũng không tin ba anh bị nhồi máu do hút chất kích thích nhưng nhìn qua ánh mắt anh cô thấy anh có vẻ rất quả quyết chứ không hề có gì là suy nghĩ nhất thời

Cô ái ngại nhìn anh nói: "Tại sao anh lại hỏi thế?"

Có lẽ biết cô không tin những lời mình nói, anh quay sang chìa chiếc đồng hồ trước mặt cô, cô cũng nhìn xuống. Trong ánh sáng ít ỏi mờ ảo cô nhận ra đó là đồng hồ yêu thích của ba, nó bị hỏng đến không nỡ nhìn, cô tròn mắt nhìn chiếc đồng hồ rồi lại nhìn anh, anh không cảm xúc trả lời: "Đúng vậy, đây là đồng hồ ba hay đeo. Anh nghĩ nó không dễ dàng bị sứt mất mặt kính thế này đâu, đối với ba cái này rất quan trọng."

Như hiểu ý anh, cô nghiêng đầu hỏi: "Ý anh là..." Anh chuyển mình hướng ra cửa sổ kính lớn, nghiêm túc nói: "Anh phải làm ra lẽ chuyện này."

Cô nghe anh nói vậy có phần hơi bủn rủn, chưa bao giờ cô thấy anh dứt khoát quả quyết thế này. Nhìn vào ánh mắt anh cô thấy anh thật sự muốn tìm ra sự thật này, có lẽ con đường của 2 người phía trước còn rất nhiều trông gai rồi

========

Sinh nhật Kim Namjoon gần kề rồi. Best leader của army vất vả nhiều rồi. Chỉ mong anh 1 đời bình an ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com