1/ Nhân tố đặc biệt mới
Tôi vô tình tham gia nhóm bạn của anh tôi - Mingyu - qua mạng. Chủ yếu là có chung chí hướng đam mê nên lập nhóm trò chuyện qua loa cho vui. Bao năm tháng trôi qua, có thành viên ra nhưng cũng có thành viên vào. Tôi là một trong những thành viên ở lại nhóm lâu nhất cũng như thường xuyên tương tác trên nhóm nhất, thành ra tôi được anh Mingyu cử làm một trong số những quản trị viên của nhóm, cùng với Myungho - một anh trai người Trung cũng có thời gian ở trong nhóm ngang ngửa tôi. Trộm vía nhờ những nhân tố như bọn tôi, nhóm cũng tồn tại được lâu dài
Tôi vẫn còn nhớ cái ngày lần đầu biết đến anh trai bằng tuổi hai anh quản trị nhóm tôi, Seokmin. Anh mới vào, anh đã hòa tan nhóm đến đáng sợ. Tôi lúc đó hình như chưa kịp chào đón thành viên mới, thế là lúc kiểm tra lại tin nhắn, tôi phải lướt từ đầu đọc. Xem một hồi nhăn mặt vì nó dài quá, đến nỗi con em lâu lâu qua thăm nhìn thấy tôi đăm chiêu liền hỏi anh nó có sao không
Tóm tắt lại thì anh Seokmin vừa vào đã gửi nguyên một lời chào đầy thân thương, nếu trải nó trên một tờ giấy A4 thì có khi cũng phải chiếm 2/3 trang giấy với phông chữ Times new Roman cỡ chữ 12. Một hồi sau đó mọi chuyện dường như có chút tươi vui hơn - ít nhất là sau khi nhóm tôi vừa trải qua đôi chút sự mất mát thành viên không đáng có. Và sau khi tiết lộ đôi chút về thông tin cá nhân, nghĩa là lúc tôi đã bắt kịp tiến độ nhắn tin của mọi người trong nhóm, thì tôi và anh ấy mới biết hai chúng tôi có cùng ngày tháng năm sinh. Thế là trong lúc đang nhắn tin với các anh em trong nhóm, tự nhiên tôi thấy anh Seokmin gửi tôi kết bạn. Vừa đồng ý, anh đã nhắn tôi:
- EM CŨNG SINH NGÀY 18/2 Á!?
Caplocks không đùa, một hồi tôi tưởng đâu tôi bị đe dọa tống tiền. Nhưng trộm vía, hai bọn tôi nhắn tin cũng có thể gọi là dễ nói chuyện. Trông tôi nhắn tin khá hạt nhài, song đó lại là tất cả những gì tôi có thể nhắn tin được rồi. Cũng may có anh Seokmin nhắn tin nhiều cái khá hài hước, đúng bản chất mà nhóm bọn tôi cần
_______
Tôi không phải là cái đứa hay thức đêm để làm gì, kể cả nhắn tin, nên cho dù cả đêm tin nhắn cứ nhảy như người nổi tiếng sau khi đăng bài thì tôi vẫn cứ là đánh một giấc ngon nghẻ đã. Vì vậy nên khi tôi dậy kiểm tra lại chỗ tin nhắn, tự nhiên có chiếc tin nhắn được ghim lại, và nó đến từ phía tin nhắn của anh Seokmin
Vẫn như thường ngày, tôi lật đật lướt lại từ đầu và đọc xem bắt đầu từ lúc tôi ngủ mọi người đã nhắn gì. Mọi thứ vẫn cứ xàm xí hề hề như cái cách nhóm tồn tại từ lâu, nhưng ở đó lại có một câu chuyện khiến tôi khi đọc xong liền nửa nghi hoặc nửa cười điên:
- Nhớ hồi xưa có lần em xuống ruộng cùng bà ngoại, đang hay ho thì đùng một cái có con cua kẹp đít em. Em bị cua cắp đít mà la oai oái lên. Từ đó tới giờ em vẫn ám ảnh cái thửa ruộng đó
Dân nông thôn hồi xưa hài vậy đó hả? Tôi đọc xong còn phải ghim ở trong bảng lưu tin nhắn trên điện thoại, để sau này còn có chuyện hài kể cho con cháu. Đương nhiên anh ấy đâu mà biết được
Đó là chuyện hài hước gần lúc đó nhất. Bên cạnh được lòng quản trị viên bằng tuổi, anh cũng càn quét cả sự thiện cảm của Wonwoo - là người yêu của anh Mingyu, nhưng mang tính khó tính và khó nói chuyện nhất trong tất thảy. Nhờ vào tài ăn nói của mình, anh Wonwoo cũng đã thành công cười điên đảo trước cậu em mới vào này. Đồng thời, cũng chỉ sau hôm đó, anh Seokmin đã thành công nhận được sự tin tưởng của mọi người. Nói ẩn ý hơn chút, anh Seokmin cũng có thể được coi là thành viên gạo cội trong nhóm chỉ sau đúng một ngày
Nhớ cái hồi đó nhóm mặc dù đã có nhân tố hài hước đặc biệt mang tên Seokmin đó, song với anh Mingyu thì nhóm vẫn thiếu người. Và đó cũng là khi, anh Joshua biết đến nhóm bọn tôi - dù so với mấy đứa cùng nhóm thì không am hiểu quá nhiều về cùng một chí hướng, nhưng ít ra là có biết và có thể sẽ tìm hiểu để hòa cùng nhịp với mọi người
Vừa mới vào, anh chàng này khiến tôi cảm thấy anh có chút hơi ngại bởi nhóm lạ. Vậy nên sau khi gửi một chiếc meme lên chào mọi người, anh lại lặn. Sau đó, anh Seokmin đương nhiên có đứng ra giải thích là người ấy hay bận. Và điều hay ho mà tôi muốn kể, chính là chuyện yêu của cả hai
Cả hai người biết nhau qua một nhóm vẽ vời, khi đó anh Seokmin mới có đầu cấp ba. Còn anh Joshua, tuy hơn anh Seokmin hai tuổi, song vì vấn đề tâm lý từ khi còn nhỏ nên học dưới anh Seokmin hai lớp. Nhớ không nhầm, cả hai bên chỉ đơn giản là nhắn tin qua lại vài ba câu. Và sau đó, lời yêu cũng chỉ là vu vơ. Nhưng giấy kết hôn cũng có, tình cảm cũng có luôn. Có lẽ so với tình yêu tuổi thiếu thời, cả hai thiếu nhau mỗi lời tỏ tình hẳn hoi. Hoặc cũng có thể vu vơ như thế đã được coi là lời tỏ tình ngọt ngào rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com