Chap 5
Jisoo nhìn Seokmin không chớp mắt trong khi Seokmin vẫn giữ nụ cười vẹn nguyên trên môi. Anh dường như còn có cảm giác mình đang bị thách thức bởi người nhỏ tuổi hơn trước mặt.
- Cậu công khai tán tỉnh tôi à?
Jisoo tiến lại gần, nói nhỏ chỉ vừa đủ cho cậu nghe, mắt anh vẫn không hề rời khỏi mắt cậu. Anh tưởng làm vậy thì Seokmin thì sẽ biết sợ mà lùi xuống. Nhưng không, Jisoo lại một lần nữa bị cậu làm cho ngạc nhiên. Seokmin tiến lại gần hơn anh nữa, một tay đưa ra sau giữ gáy anh lại khiến Jisoo cảm giác như giờ mình đang bị cả người Seokmin bao lấy, muốn chạy trốn cũng không chạy được nữa. Anh cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu ngay trên mặt mình.
- Jisoo, tôi thích anh. Không phải tôi đã nói rồi sao.
- Vậy không phải tôi cũng đã bảo cậu đừng phí sức rồi còn gì?
Jisoo kéo tay Seokmin ra khỏi người mình, đồng thời lùi ra sau. Anh không muốn để bản thân mình tiếp tục ở trong phạm vi một cánh tay với Seokmin vì những lúc như vậy anh hầu như không thể suy nghĩ một cách thông suốt được. Hiện tại cũng như thế, anh cần bản thân mình thật tỉnh táo chứ không phải là nhắm mắt làm theo mọi điều mà cậu nói.
Nhưng lúc anh toan đứng dậy thì Myungho lại bước vào phòng khách. Dường như cũng cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng, cậu đứng ở cửa phòng khách nhìn hai người trong phòng rồi cũng bước vào khi nhìn thấy Jisoo lại chật vật ngồi xuống ghế, nhưng lại cách Seokmin một khoảng rất xa. Rõ ràng hai người này lúc trước còn dính chùm vào nhau.
- Anh tặng gì cho Seokmin thế?
Myungho cố gắng tự nhiên nhất có thể lên tiếng hỏi khi căn phòng đang ngày càng trở nên im lặng đến gượng gạo.
Seokmin nghe bạn mình hỏi thì mới nhận ra mình còn chưa mở quà của anh. Cậu vội lấy vươn tay lấy chiếc túi qua rồi mở ra. Là một hộp nến thơm, còn là hãng mà Seokmin trước đây từng nói qua. Cậu không nghĩ anh vẫn còn nhớ tới nó.
- Mong là cậu sẽ thích mùi đấy.
Jisoo nói nhỏ bên cạnh. Seokmin ngửi thử, là một mùi hương sạch sẽ và tươi mới, như tấm ga giường mới được giặt và phơi nắng ngoài hiên. Seokmin quay qua nhìn Jisoo nở nụ cười đầy biết ơn.
- Tôi thích lắm. Cảm ơn anh, Jisoo.
- Cậu thích là tốt rồi. Tôi chỉ sợ chọn phải mùi cậu không thích – Jisoo cố gắng nặn ra một nụ cười, rồi đứng dậy – Tôi thấy hơi mệt rồi, chắc phải về phòng ngủ đây, hai người cứ tiếp tục ngồi nói chuyện nhé. Tôi sẽ ngủ ở dưới đất.
Trước đó cả bốn người họ đã phân chia hết phòng ngủ cho từng người. Có hai phòng ngủ, vậy Jisoo và Seokmin sẽ ngủ chung một phòng, phòng còn lại là cho Mingyu và Myungho. Seokmin còn dự định mình sẽ nằm ở dưới đất nên đã trải chăn nệm đâu vào đấy sẵn trong phòng, nhưng khi cậu đứng lên đi theo anh vào phòng, Jisoo vẫn rất kiên quyết rằng anh phải nằm ở dưới.
- Ai lại để khách nằm ở đấy chứ? – Seokmin giữ tay anh lại khi Jisoo khiêng chăn mền từ trên xuống – Nếu anh thấy không thoải mái thì tôi sẽ qua phòng ngủ cùng Myungho, anh cứ ngủ ở trên giường. Như thế được chứ?
Jisoo đắn đo một chút, định phản pháo rằng không phải là tôi không thoải mái khi ngủ cùng phòng với cậu nhưng cuối cùng, anh chỉ mím môi gật đầu. Jisoo thực sự không muốn bọn họ trở nên sượng sùng như này một chút nào, nhưng dù sao anh cũng cần một chút không gian cho riêng mình để suy nghĩ lại và bình ổn lại tâm trạng của mình, vậy nên anh đành đồng ý Seokmin để lại phòng ngủ của mình cho anh.
- Ngủ ngon, Jisoo.
Seokmin trước khi ra khỏi phòng còn nhìn Jisoo một lúc, xác nhận anh đã yên ổn nằm trên giường thì mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Jisoo lại thao thức, anh biết là anh không hề buồn ngủ chút nào, mà gương mặt không giấu nổi sự buồn rầu của Seokmin còn làm anh thêm phiền muộn mà nghĩ tới nghĩ lui. Jisoo trước giờ luôn là một con người lí trí, nhưng anh biết mình sớm muộn gì mình cũng không thể giấu được cảm xúc khi ở bên cạnh Seokmin.
"Mình còn chưa kịp ổn định cuộc sống ở đây nữa mà"
Jisoo thở dài suy nghĩ. Anh còn đã chuẩn bị một kế hoạch lớn cho cuộc đời mình, timeline chạy dài từ giờ đến cuối đời. Và kế hoạch đó hoàn toàn không có một phần nào viết rằng anh sẽ gặp một người và bị người đó làm cho rung động. Jisoo không hề nghĩ rằng trái tim đã chai sạn đầy vết xước của mình lại có thể bị rung động vì một ai đó nữa, đặc biệt lại trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
Nhưng Seokmin quá đỗi rực rỡ, quá đỗi tử tế, đến mức Jisoo tự hỏi cậu trai âm trầm mà mình gặp lần đầu tiên là ai. Trong suốt cả thời gian qua, dù rất ngắn, nhưng Seokmin là người duy nhất mà anh trò chuyện cùng (đương nhiên là anh còn rất cố gắng nói chuyện một vài câu với bà hàng xóm và bác tài xế hôm nọ nữa), còn là người duy nhất ở bên cạnh anh vào những lúc ngay cả anh cũng không muốn nhìn tới bản thân mình. Seokmin luôn chào đón anh với ánh nhìn và nụ cười mà anh cho là ấm áp đến nỗi tảng băng di động như Jisoo cũng sẽ phải tan chảy. Cậu chưa bao giờ đẩy anh ra, kể cả khi anh từng làm như thế với cậu. Hơn cả là Jisoo cảm nhận Seokmin không hề giấu giếm hay tỏ ra chán ghét cảm xúc của mình, hoàn toàn trái ngược với anh.
Buổi tối sau khi đưa Jisoo về, sáng hôm sau Seokmin đã lại xuất hiện ở nhà anh. Jisoo còn đang nghĩ cậu có chuyện gì gấp gáp, nhưng hóa ra Seokmin tới chỉ để bảo rằng cậu thích anh. Đây không phải là lần đầu tiên Jisoo nhận được lời tỏ tình, nhưng ở tốc độ thế này thì đúng là lần đầu tiên.
- Chắc là...có một chút nhầm lẫn ở đây – Jisoo vừa gãi sống mũi vừa nhìn đi chỗ khác - chúng ta chỉ vừa gặp nhau, và cậu, không thể có một cảm xúc như thế đối với người khác nhanh như vậy được.
- Tại sao lại không? Bình thường anh mất nhiều thời gian đến thế à?
Jisoo bật cười đảo mắt, cảm giác như mình đang phải vận dụng hết khả năng ngôn ngữ, sự thấu cảm của bản thân trong chục năm qua để giải thích lời nói của mình cho một đứa trẻ.
- Cậu...Seokmin, cậu không biết gì về tôi cả. Cậu thích cái gì ở tôi chứ? Mà cứ cho là cậu thực sự thích tôi. Thì tôi cũng không thể thích cậu được.
Seokmin nhìn anh một lúc, như là để nghiền ngẫm những điều anh vừa nói. Nhưng cuối cùng cậu chỉ đáp một câu gọn lỏn.
- Là anh chưa thích tôi.
- Không phải là tôi chưa thích cậu, mà là không thể thích cậu! Điều này không thể xảy ra, cậu... - Jisoo vò rối mái tóc mình, bực dọc phẩy tay quay người đi vào trong - Thôi quên đi, nhưng dù thế nào đi nữa, thì tôi vẫn phải nói rõ với cậu rằng cậu đừng hao tổn tâm sức vào tôi. Cậu còn trẻ, còn chưa gặp được nhiều người.
- Là vì vấn đề tuổi tác à? Anh không thích người nhỏ tuổi hơn? – Seokmin vừa nói vừa bước tới, khiến Jisoo dừng lại, cũng quay lại nhìn cậu. Anh có chút cảm giác bị đè ép.
Khi thấy Seokmin không có ý định dừng lại, anh luống cuống đưa tay lên chắn lại, không để Seokmin tiến tới sát mình hơn nữa. Lòng bàn tay anh chạm phải cơ thể rắn rỏi nhưng cũng đầy ấm áp của cậu.
- Không phải, ý tôi không phải thế. Seokmin, cậu tốt bụng, tài giỏi và ưa nhìn. Tôi...tôi không có lí do gì để chê cậu cả. Nhưng vấn đề không phải ở cậu. Tôi mới là vấn đề, được chưa?
Mình mới là vấn đề. Jisoo quay về với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình lúc này. Rõ là anh đã vạch định ra giới hạn cho bản thân từ đầu nhưng không hiểu sao con tim anh vẫn không hề nghe lời một chút nào. Nó vẫn luôn hành động theo bản năng, đập thình thịch từng tiếng một khi đứng trước Seokmin, như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng anh, chỉ đợi một chút chất xúc tác nhỏ là có thể bùng lên bất cứ lúc nào, theo cả nghĩa tốt và nghĩa xấu.
Jisoo trở qua trở lại mãi mà vẫn không ngủ được, và việc anh đang nằm trên giường của Seokmin, đắp chăn của cậu càng khiến cơn buồn ngủ của anh tệ hơn nữa vì giờ đây trong khoang mũi của anh đều là mùi hương của Seokmin. Jisoo cáu kỉnh với chính mình, anh quyết định không thể tiếp tục nằm ở đây nữa. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh mất ngủ vì người này, chỉ là khác không gian mà thôi, chỉ là không gian lần này khiến mọi nỗ lực áp chế trái tim mình của Jisoo đều trở nên vô nghĩa.
Anh bước xuống giường, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể mở cửa phòng ngủ, sợ rằng mình sẽ đánh thức hai người ở phòng bên cạnh dù khả năng đó khá là thấp, vì giờ đã là hơn ba giờ sáng rồi. Nhưng khi Jisoo vừa mở cửa, anh đã giật mình nhận ra hóa ra phòng khách vẫn chưa tắt điện hẳn mà vẫn còn ánh đèn vàng nhàn nhạt tỏa ra. Jisoo thầm cầu mong người đang thức là Myungho, có thể cậu đang buôn chuyện với Mingyu chẳng hạn, hoặc chỉ là hai người kia đi ngủ mà quên mất chưa tắt đèn.
Và đương nhiên, ông trời luôn phụ lòng anh. Lúc Jisoo rón rén đi vào phòng khách, hình ảnh Seokmin ngồi một mình trên sofa đã ngay lập tức đập vào mắt anh. Seokmin cũng nghe thấy tiếng mở cửa từ này nên cũng đang nhìn qua phía cửa. Lúc hai ánh mắt giao nhau, cả cậu và anh đều ngây ra như phỗng, dường như cả hai đều không nghĩ sẽ gặp người kia, và cũng không biết phải nói gì.
- Anh không ngủ được sao? Lạ giường à?
Seokmin lên tiếng trước trong khi anh vẫn đứng thập thò ở cửa. Jisoo không còn cách nào khác là gật đầu. Nhìn Seokmin đang ngồi thu chân trên sofa, trước mặt vẫn để hũ nến thơm mà mình mang tặng, cảm giác như cậu vẫn chưa hề rời khỏi chỗ kể từ khi Jisoo rời đi, anh như là bị ai điều khiển mà chậm rãi bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu.
- Còn cậu sao vẫn còn ngồi ở đây? Đừng bảo là vì tôi chiếm giường của cậu nhé.
Seokmin mỉm cười lắc đầu. Cậu ngồi dịch hẳn sang một bên, giành một khoảng rộng rãi bên cạnh cho anh ngồi.
- Ước mơ của anh là gì, Jisoo?
Câu hỏi đột ngột khiến Jisoo đơ ra mất một lúc.
- Sao khi không lại hỏi vậy?
- Tôi chỉ là đột nhiên tò mò thôi. Nếu anh không muốn trả lời cũng không sao.
Seokmin nhấp một ngụm rượu. Anh không biết từ bao giờ Seokmin đã chuyển từ uống trà sang uống rượu. Thức đến giờ này, uống ba bảy thứ vào người, mà Seokmin vẫn như uống nước lọc mà không hề xi nhê gì.
- Tôi thì lại ước có thể sống mà không cảm thấy hối hận mỗi ngày. Chẳng có gì to lớn cả nhưng mỗi ngày tôi đều cố gắng nhiều nhất có thể để được như vậy. Anh có thể cười tôi cũng được, nhưng tôi không hề đặt ra bất kỳ mục tiêu cụ thể nào cho bản thân cả. Như là năm 30 tuổi phải làm được gì, kiếm được bao nhiêu tiền, lương bao nhiêu, năm 40 tuổi phải làm gì. Kiểu như vậy, tôi không có.
- Cậu nghĩ là tôi sẽ cười cậu vì suy nghĩ đấy à?
Jisoo nhìn Seokmin. Cậu không hề biết Jisoo có bao nhiêu trầm trồ trong lòng khi nghe từng lời cậu nói, khi thấy cách mà Seokmin sống hằng ngày. Một Seokmin căng tràn nhựa sống, luôn làm mọi việc theo ý mình thích mà không hề nghi ngờ bản thân, một người như thế Jisoo còn lâu mới dám mơ tưởng tới.
- Seokmin, không ai có quyền chế nhạo việc cậu sống như thế nào cả. Cậu sống tốt như vậy, còn cả tá người không thể như cậu, lấy tư cách gì cười cậu. Chỉ cần cậu vẫn luôn nghĩ như thế, vẫn luôn sống như thế, đã là điều tuyệt vời lắm rồi. Đến tôi còn ghen tị với cậu ấy chứ.
Seokmin im lặng nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt lấp lánh trong đêm vẫn luôn khiến Jisoo nhung nhớ. Anh không tài nào chống chịu được nên chưa đến một lúc sau đã vụng về quay mặt đi, cảm thấy cả gò má mình đều nóng lên giữa đêm thu mát dịu, mà đôi mắt kia vẫn không hề có ý định buông tha anh. Jisoo đã từng nói gì chứ, rằng Seokmin không bao giờ kiềm chế trong việc thể hiện cảm xúc của bản thân mình cả.
- Tôi ... chắc tôi đi ngủ lại đây.
Jisoo bỗng đứng bật dậy, anh sợ rằng nếu mình ngồi đây thêm nữa thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Nhưng Seokmin, người từ nãy tới giờ không hề rời mắt khỏi anh, đã dường như ngay lập tức giữ anh lại, tay cậu nóng hổi siết lấy cổ tay anh. Jisoo cảm thấy tim mình run lên khi cảm giác được hơi thở Seokmin không biết từ lúc nào đã ở ngay bên cạnh vành tai mình. Đến cả tiếng hít thở của hai người họ cũng như hòa làm một mà trôi vào tai anh.
Anh cảm thấy bản thân anh bị giật nhẹ về phía sau một chút, giây tiếp theo cả cơ thể anh đã được vòng tay rộng lớn của Seokmin ôm lấy. Trong một tích tắc, đầu óc của anh hoàn toàn trống rỗng. Anh như cứng đờ mà để mặc Seokmin siết chặt vòng tay của cậu từng chút một. Chỉ cho đến khi anh cảm giác được Seokmin đang dựa cả cằm mình lên vai anh, Jisoo mới giật mình bởi khoảng cách giữa hai người họ đang nằm trên cả mức báo động. Anh sợ rằng Seokmin sẽ nghe được trái tim đang đập hỗn loạn và ầm ĩ của mình mất.
Nhưng từng tế bào trên cơ thể anh đều gào thét rằng chúng muốn được chạm vào Seokmin nhiều hơn nữa, lâu hơn nữa. Và rằng Jisoo chỉ là một người không còn chút hy vọng tự chủ nào khi ở bên cạnh Seokmin mà thôi. Cảm giác an toàn và ấm áp này, Jisoo tự hỏi là mình sẽ được chìm đắm trong nó một lần nào nữa khi ngay bây giờ anh vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay cậu.
Từng dòng suy nghĩ đập vào nhau chí chóe trong bộ não dường như đã hỏng bét của Jisoo, cho đến khi giọng nói của Seokmin kéo anh ra khỏi mớ hỗn độn đấy.
- Jisoo, tôi không hiểu. Anh cư xử như thể anh không cần bản thân mình – Seokmin nói khi nghiêng đầu chạm vào đầu anh – anh thì sao cũng được nhưng người khác thì anh luôn muốn họ vui vẻ. Anh bất tiện cũng được, chỉ cần người khác yên ổn thì anh vẫn sẽ cho qua.
- Không phải, cậu đánh giá cao tôi rồi. Mà này, cậu bỏ tôi ...
Nhưng Seokmin lại còn dán sát vào anh hơn. Thậm chí cậu còn quay qua dụi đầu vào cổ ảnh, làm Jisoo không khỏi mở tròn hai mắt.
- Không được, nếu tôi thả anh ra thì anh sẽ lại chạy mất, anh sẽ lại cả tuần liền không hề chịu nghe điện thoại của tôi, cũng không để tôi gặp anh.
Và rồi Seokmin bỗng dời tay, tay cậu từ từ đặt lên trước ngực anh. Jisoo luống cuống muốn đẩy cậu ra. Nếu không thì bí mật của anh sẽ bị cậu thấy mất. Nhưng Seokmin thì vẫn kiên quyết giữ lấy anh, Jisoo thấy từng thớ cơ trên cánh tay còn lại của Seokmin đều đang gắng hết sức không cho anh di chuyển. Anh hít sâu từng ngụm khí, cảm giác tầm nhìn của mình mờ đi khi nước mắt đã đong đầy trên khóe mắt. Mà Seokmin, ở ngay sau lưng anh, vẫn không ngừng thì thầm và vỗ về người đang run lên trong lòng mình.
- Jisoo, tôi sẽ luôn bên cạnh anh. Vậy nên anh có thể nào thử chấp nhận tôi một lần này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com