Quyển II: Chương 17.3 + 17.4 + 18.1
Chương 17.3: Bắt lấy dạ dày của anh
Editor: smizluy1901
Hai người nói chuyện một hồi đã đi đến cửa, một chiếc BMW dừng ở cửa, thông thường thì Hàn Dập Hạo trở về thành phố A chỉ lái xe thể thao, chiếc xe này vốn là mua cho Tòng Thiện chạy, nhưng về cơ bản cô đều không có đụng tới.
Hàn Dập Hạo bước xuống xe, nhìn Thẩm Tòng Nghĩa lễ phép gọi một tiếng "chú Thẩm", mở cửa xe để cho bọn họ ngồi lên.
Thẩm Tòng Nghĩa chưa từng ngồi xe sang trọng như thế này, ngồi ở trên ghế da mềm mại, ông hơi có chút lo lắng hỏi Tòng Thiện: "Chiếc xe này cũng là của cậu ta?"
Tòng Thiện cười cười, cô biết ban đầu Hàn Dập Hạo vì lấy được thiện cảm của Thẩm Tòng Nghĩa, lái là lái xe thuê bình thường tới, cho nên Thẩm Tòng Nghĩa không biết anh là người có tiền, cô vỗ vỗ cánh tay của Thẩm Tòng Nghĩa, nói: "Đây là xe của bạn anh ấy."
Hàn Dập Hạo vừa mới ngồi vào nghe được câu này, ngoảnh lại liếc nhìn Tòng Thiện một cái đầy ẩn ý, dùng ánh mắt nói, nha đầu, còn chưa có nói cho cậu em biết tình hình của anh?
Tòng Thiện nhíu mày, không khách sáo sai bảo nói: "Tài xế, phiền lái xe."
Hàn Dập Hạo "trừng" cô một cái, nhận mệnh làm "tài xế".
Đến khách sạn, Tòng Thiện vừa nhìn, trong phòng ăn cũng coi như là hạng sang, may mà không có đi đến phòng năm sao bạch kim như lần trước, nếu không phỏng chừng có kéo cũng không kéo được Thẩm Tòng Nghĩa đi vào.
Ngồi ở trong căn phòng bao, căn phòng này chỉ dùng màn trúc để ngăn cách, hoàn cảnh rất thanh lịch.
Tòng Thiện vốn muốn ngồi bên cạnh Thẩm Tòng Nghĩa, lại bị người nào đó kéo ngồi vào bên cạnh, người phục vụ lấy thực đơn ra, Hàn Dập Hạo hỏi Thẩm Tòng Nghĩa muốn ăn cái gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Thẩm Tòng Nghĩa lắc đầu nói: "Các con chọn đi, cậu cái gì cũng được."
Tòng Thiện để cho Hàn Dập Hạo làm chủ, anh nhìn cũng không nhìn thực đơn, dặn dò người phục vụ nói: "Mỗi một món đặc trưng ở đây đều đem lên một phần là được."
Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, nói: "Có ăn hết hay không."
"Không biết ạ." Hàn Dập Hạo cười nói.
Quả nhiên, món ăn vừa đến, Tòng Thiện liền biết vì sao Hàn Dập Hạo nói như vậy, bởi vì mỗi món đúng là vừa đẹp mắt lại vừa thơm, nhưng phân lượng đều không quá đầy, ba người ăn cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu.
Trước tiên Hàn Dập Hạo gắp thức ăn cho Thẩm Tòng Nghĩa nói, "Chú Thẩm, chú ăn nhiều món có vị thuốc này một chút, đối với chân phong thấp của chú mới có lợi."
"À, cảm ơn." Thẩm Tòng Nghĩa cũng không biết gắp trong chén là cái gì, nhưng ăn một miếng mùi vị quả thật không tệ, phải nói là rất ngon, không chỉ không có một chút mùi dược liệu, hơn nữa còn rất thơm và trơn mịn, Hàn Dập Hạo không nói, ông vốn không biết bên trong có dược liệu.
"Cậu, cậu thích nhất thịt vịt." Tòng Thiện cũng gắp thức ăn cho Thẩm Tòng Nghĩa, nói.
Thẩm Tòng Nghĩa ăn, liền khen không ngớt miệng: "Đầu bếp ở đây thật là không chê vào đâu được, cậu còn là lần đầu tiên ăn được món thịt vịt ngon như vậy."
"Nếu chú thích, sau này chúng ta có thể đến thường." Hàn Dập Hạo vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Tòng Thiện.
"Chính anh cũng ăn nhiều một chút." Tòng Thiện gắp ngược lại cho anh.
Nhìn từ góc độ của Thẩm Tòng Nghĩa, cử chỉ của Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện dịu dàng hòa hợp nói không nên lời, thật giống như hai vợ chồng mới cưới, nghĩ đến điểm này, Thẩm Tòng Nghĩa lại càng vui đến mức cười không ngậm được miệng, ông nói: "Món ăn ở đây giá cũng không rẻ, vẫn là ít ăn ở ngoài một chút, để Tòng Thiện ở nhà làm cho con."
"Cô ấy làm việc vất vả như vậy, sao con đành lòng lại để cho cô ấy vất vả." Hàn Dập Hạo quan tâm nói.
"Anh không biết cậu thiên vị thế nào đâu, vẫn luôn nói những lời tốt đẹp cho anh, còn không cho em nói anh một câu, em thấy, anh mới là cháu của ông." Tòng Thiện ghen tỵ nói.
"Con là con gái, phải học được hiền lương thục đức, chịu khổ nhọc, như vậy mới có thể xây dựng được một gia đình tốt đẹp." Thẩm Tòng Nghĩa giống như một ông cụ cứng nhắc, dạy bảo nói.
"Anh xem đi." Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo, dở khóc dở cười nói, "Cậu chỉ mong sao em làm người giúp việc cho anh."
"Tại sao lại là người giúp việc?" Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, có chút nóng nảy, lại bắt đầu dạy dỗ Tòng Thiện, "Muốn nắm được trái tim của một người đàn ông, phải bắt lấy dạ dày của hắn, đây là lời nói lưu truyền từ xưa tới nay, sao có thể là sai được."
"Vậy anh nói đi, em bắt được dạ dày của anh chưa?" Tòng Thiện biết không tranh lại Thẩm Tòng Nghĩa, chuyển mũi dùi "nhắm ngay" Hàn Dập Hạo.
"Em làm cái gì anh cũng cảm thấy ăn ngon." Hàn Dập Hạo theo ý của cô nói tiếp, cười đến mức rất là dịu dàng.
"Cậu, cậu nghe thấy không." Tòng Thiện hơi có chút đắc ý nói với Thẩm Tòng Nghĩa.
"Tiểu Hàn à, con cũng đừng có quá nuông chiều con bé." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò nói, nhưng lại cười đến mức rất là vui tươi hớn hở.
"Chú Thẩm, dùng bữa đi ạ, lạnh sẽ ăn không ngon." Hàn Dập Hạo vội vàng ngắt lời của bọn họ, cả hai bên đều không thể đắc tội.
"Được." Thẩm Tòng Nghĩa cười đáp, ăn rất là vui vẻ.
Lúc này, ông uống quá nhiều trà, đã đi nhà vệ sinh.
Trong căn phòng bao chỉ còn lại hai người Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo, cô chủ động múc canh cho anh, anh húp hết lại hôn cô, hai người cười làm náo cả lên.
Đợi hồi lâu, vẫn không thấy Thẩm Tòng Nghĩa quay lại, trong đại sảnh lại loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào.
"Hàn Dập Hạo, em đi xem cậu một chút." Tòng Thiện nói xong đứng lên, cô lo Thẩm Tòng Nghĩa không tìm được bọn họ.
"Anh đi với em." Hàn Dập Hạo cũng đứng dậy, vén màn trúc lên, nắm tay cô đi ra ngoài.
"Đến đại sảnh, Tòng Thiện lại gặp phải hai người không mong đợi-- An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà!
Vừa rồi bọn họ ở bên trong nghe được tiếng cãi vã chính là phát ra từ Thẩm Tòng Nghĩa và vợ chồng An thị, hai bên trái phải có mấy người phục vụ đang khuyên can, nhưng là vốn cũng không có tác dụng.
"Cậu!" Tòng Thiện lập tức chạy tới, tách ông và An Đạo Ninh ra.
"Tòng Thiện!" "An Ninh!" Hai giọng nói khác nhau phát ra từ trong miệng của hai người, nhưng một là tức giận, một là kinh ngạc.
"An Ninh gì chứ! Con bé không có một chút quan hệ nào với nhà họ An ông!" Thẩm Tòng Nghĩa kéo lấy Tòng Thiện, lớn tiếng nói với An Đạo Ninh.
Tô Nhị Hà hừ lạnh một tiếng: "Trái lại ông cho rằng ai có quan hệ với nó."
Những lời này của bà là nói cho người xung quanh nghe, để tránh cho những người này nói lung tung khắp nơi.
"Cậu, chúng ta đi, đừng tranh cãi với hạng người này." Tòng Thiện ôm lấy bả vai của Thẩm Tòng Nghĩa muốn rời đi.
Tô Nhị Hà lại không cho, bà ngăn cản ở trước mặt bọn họ, vênh váo cười nhạo nói: "Các người cũng tới đây tiêu phí sao? Ăn bữa cơm này đoán chừng cả nhà mấy người đều phải chết đói?"
"Bà có tiền lớn lắm sao?" Tòng Thiện mắng trả lại, "Có nhiều tiền hơn nữa trong xương cũng chỉ là người cặn bã!"
"Tôi mời bọn họ đến, có vấn đề gì không?" Hàn Dập Hạo phong thái tao nhã đi tới, đứng ở bên cạnh Thẩm Tòng Nghĩa, lạnh lùng nói với Tô Nhị Hà.
"Hàn thiếu?" An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà đều cả kinh, không nghĩ tới lại gặp được Hàn Dập Hạo ở chỗ này, càng không có nghĩ tới anh lại quen biết người của nhà họ Thẩm.
"An tiên sinh, trước mặt mọi người vẫn là xin các người chú ý thân phận, mọi người đều là người văn minh, cần gì tỏ ra không có phẩm hạnh như vậy." Hàn Dập Hạo không mang theo một lời thô tục nào mà mắng trả lại.
Tô Nhị Hà liền thay đổi sắc mặt, An Đạo Ninh cũng có chút không vui, khoảng thời gian trước ông mới biết Hàn Dập Hạo, còn là Tiễn thiếu giới thiệu, vốn cho là như thế có thể dính chút quan hệ với người của quân đội, không nghĩ tới Hàn Dập Hạo lại tỏ ra rất quen thuộc với người của nhà họ Thẩm.
"Hàn thiếu, đây là chuyện giữa chúng tôi và nhà họ Thẩm, xin cậu đừng nhúng tay vào." Giận thì giận, Tô Nhị Hà cũng không dám đắc tội Hàn Dập Hạo, buộc lòng phải nhắc nhở nói.
"Nếu như tôi nói chuyện của nhà họ Thẩm chính là chuyện của tôi thì sao?" Hàn Dập Hạo cười cười, ánh mắt nhìn Tô Nhị Hà lại không hề có chút ý cười, anh ung dung thản nhiên mà "uy hiếp" nói.
"Cậu!" Tô Nhị Hà còn muốn nói điều gì đó, lại bị An Đạo Ninh kéo lại.
"Thôi đi, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta đi." An Đạo Ninh cũng không muốn bị quá nhiều người trông thấy, sau đó bị lan truyền khắp nơi, đành phải dàn xếp ổn thỏa.
Tô Nhị Hà trừng mắt nhìn Tòng Thiện một cái, xoay người rời đi.
"Hàn thiếu, chúng tôi tôi trước." An Đạo Ninh khách sáo mà gật đầu với Hàn Dập Hạo, rồi đi theo sau Tô Nhị Hà.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hàn Dập Hạo nhìn lướt qua những người vây xem, đề nghị nói, cơm cũng đã ăn không ít, cũng nên đi.
"Ừm, em đưa cậu đi xuống trước." Tòng Thiện gật đầu nói.
Chương 17.4: Bắt lấy dạ dày của anh
Editor: smizluy1901
Tòng Thiện cũng có chìa khóa xe, cho nên cùng Thẩm Tòng Nghĩa ngồi ở trong xe chờ Hàn Dập Hạo, không lâu sau, anh đã đi xuống, sự tức giận của Thẩm Tòng Nghĩa vẫn còn chưa có nguôi.
"Tên súc sinh này! Sao ông trời lại không có mắt, còn để cho tên súc sinh ấy sống tốt như vậy!" Thẩm Tòng Nghĩa nổi giận đùng đùng mắng.
"Cậu, ông ấy sẽ không có kết quả tốt." Tòng Thiện trấn an nói.
Thẩm Tòng Nghĩa chợt nhớ tới cái gì đó, có chút áy náy nói với Tòng Thiện: "Xin lỗi, Tòng Thiện, cậu không nên mắng ông ấy ở trước mặt của con, dù sao ông ấy cũng là..."
Tòng Thiện không muốn nghe được bốn chữ ấy, ngắt lời nói: "Ông ta không phải là ai đó của con! Con và ông ta không có bất cứ quan hệ gì!"
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô chỉ có mẹ và cậu, người đàn ông kia trước nay chưa hề liếc nhìn cô lấy một cái, hỏi qua một câu. Năm đó, Thẩm Tòng Tâm tự sát huyên náo xôn xao cả thành phố A, chắc chắn ông đã xem báo, nhưng không có đến viện mồ côi thăm cô lấy một lần, loại người như thế sao xứng với hai chữ "làm cha"?
"Đều là con không tốt, không tới đây cũng sẽ không huyên náo không vui như vậy." Thấy Tòng Thiện cũng tức giận, Hàn Dập Hạo lập tức ôm hết trách nhiệm lên trên người mình, tự trách nói.
"Sao có thể trách con được?" Thẩm Tòng Nghĩa thở dài nói, "Chuyện của nhà cậu con không biết, tóm lại An Đạo Ninh không phải là thứ gì tốt, vừa rồi nghe những lời ông ta nói, con và ông ta quen biết?"
"Không quen, đã từng ăn cơm mà thôi." Hàn Dập Hạo đáp.
"Vậy thì tốt, ít lui tới với loại người khinh người ấy, ông ta sẽ hại người khác." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò.
"Con biết rồi, chú Thẩm." Hàn Dập Hạo gật đầu, Tòng Thiện thật sự không có đề cập đến quá nhiều chuyện trước kia của nhà họ Thẩm, nhưng anh đã sớm rõ ràng tường tận, tiếp cận An Đạo Ninh cũng là muốn biết một chút rốt cuộc ông ta là hạng người gì, tiếp xúc thêm một hai lần, anh phát hiện An Đạo Ninh đúng là một người đàn ông bụng dạ rất sâu, tâm cơ rất nặng, năm đó mưu hại Thẩm Tòng Nhân cũng chẳng có gì lạ.
Đưa Thẩm Tòng Nghĩa về nhà, Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo cũng ngồi lại một lát, tiện thể trấn an ông, ngoài ý muốn, gặp phải Thẩm Tòng Như ở trong nhà.
"Hôm nay con không có lên lớp sao? Sao lại ở nhà?" Thẩm Tòng Nghĩa đặt câu hỏi.
"Khó chịu thì không đi." Thẩm Tòng Như mặc đồ ngủ, cũng không cảm thấy có mặt Hàn Dập Hạo có cái gì không thích hợp.
Dưới sự đề nghị chơi cờ của Hàn Dập Hạo, Thẩm Tòng Nghĩa lập tức hứng thú, hai người bày cờ xong thì chơi cờ.
Tòng Thiện về phòng của mình tìm đồ, không biết lúc nào, Thẩm Tòng Như đã tiến vào.
"Có chuyện gì sao?" Tòng Thiện nhìn cô ấy đóng cửa lại, tưởng rằng cô ấy cũng vì chuyện bị bắt cóc mà có bóng ma trong lòng, cho nên mới tìm cô khai sáng.
"Tôi muốn hỏi chị mượn ít tiền." Thẩm Tòng Như đi thẳng vào vấn đề nói, so với lúc trước, hiện tại những lời này của cô cũng coi như là tương đối lễ độ.
"Mày vay tiền làm gì?" Tòng Thiện không hiểu hỏi.
"Tôi và bạn học hẹn cuối tuần đi ngoại ô chơi, trên người tôi không có tiền." Thẩm Tòng Như bình tĩnh nói.
"Được rồi, mày muốn bao nhiêu?" Tòng Thiện cũng cảm thấy đi hít thở bầu không khí mát mẻ mới có lợi với cô ấy, cho nên rất dễ nói chuyện mà lấy ví tiền ra.
"Tám ngàn." Thẩm Tòng Như dứt khoát nói.
"Nhiều như vậy? Mấy đứa đi ngoại ô phải dùng đến nhiều tiền như vậy sao?" Tòng Thiện hoài nghi, khó trách Thẩm Tòng Như trực tiếp tìm cô, nhiều tiền như vậy Thẩm Tòng Nghĩa nhất định sẽ gọi điện hỏi cô những người bạn kia.
"Chị chờ xía vào, cho tôi là được." Thẩm Tòng Như nói xong đoạt lấy ví tiền của Tòng Thiện.
Tòng Thiện nghiêng mình, giấu ví tiền sau lưng, trực tiếp hỏi: "Có phải mày không nói thật đúng không, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Được rồi, tôi cho chị biết." Thẩm Tòng Như bày bộ dáng không đếm xỉa tới, cô nói: "Tôi có thai rồi."
"Mày nói gì!" Tòng Thiện cả kinh.
"Chị nhỏ giọng một chút, chị muốn để cho bố nghe được, tức giận sao?" Thẩm Tòng Như căm tức nhìn Tòng Thiện, lên tiếng nhắc nhở nói.
Tòng Thiện vội vàng hạ thấp giọng, dò hỏi: "Có từ lúc nào? Đứa nhỏ là của ai? Mày mới vừa học đại học, mày muốn bị đuổi sao?"
"Chị đừng coi tôi là phạm nhân mà thẩm vấn có được không." Thẩm Tòng Như bị cô nói phiền hà, không khách sáo hỏi, "Rốt cuộc chị có cho hay không, chị không cho tôi buộc lòng phải hỏi xin mẹ tôi."
"Rốt cuộc mày có đầu óc hay không hả, mày cho rằng phá thai là chuyện nhỏ? Nói cho chị biết người đàn ông kia là ai, chị tìm hắn." Tòng Thiện hỏi tới.
"Tôi không biết là ai." Thẩm Tòng Như ngồi ở trên giường, lạnh lùng nói.
"Mày không biết?" Tòng Thiện giận đến mức muốn bổ cái đầu của cô ấy ra, xem xem bên trong rốt cuộc cấu tạo là cái gì, cô hít một hơi, lại hỏi: "Vậy chuyện là khi nào?"
"Tôi xuất viện không bao lâu, bác sĩ tâm lý vẫn luôn khích lệ tôi ra ngoài tiếp xúc với bạn bè, tôi liền đi, kết quả bọn họ chuốc tôi say, tôi cũng không biết đã cùng với ai." Trong giọng nói của Thẩm Tòng Như nghe không ra một tia ảo não, dường như say rượu mất lý trí là chuyện rất bình thường.
Tòng Thiện thật sự không biết phải nói gì, nhưng cô cũng hiểu được, chuyện này nhất định không thể để cho Thẩm Tòng Nghĩa biết, nếu không thì không biết ông sẽ tức giận thành cái bộ dáng gì nữa.
"Cuối tuần này chị đi với mày." Tòng Thiện nói.
"Không cần chị đi cùng, tôi có bạn đi cùng rồi." Thẩm Tòng Như từ chối nói.
"Những đứa bạn kia của mày thì biết cái gì? Nói không chừng vừa làm phẫu thuật xong thì đã kéo mày đi uống rượu, mày muốn chị mày đưa tiền cũng được, điều kiện chính là chị mày phải đi theo trông coi mày." Tòng Thiện kiên trì nói, con gái trẻ tuổi bây giờ một chút cũng không biết yêu quý bản thân mình, cô không đi xem thì không an tâm.
"Tùy chị." Thẩm Tòng Như thốt ra một câu, liền đi ra ngoài.
Về đến nhà, tâm tình Tòng Thiện vẫn rất buồn bực, Hàn Dập Hạo hỏi cô làm sao vậy, cô liền kể lại chuyện của Thẩm Tòng Như cho anh nghe.
"Thật ra thì cô em gái này của em, nhìn nó vừa bị bắt cóc lại phải đi phá thai, trong lòng cũng không dễ chịu." Tòng Thiện dựa vào trên ngực anh, than nhẹ nói.
"Chỉ có thể trách chính cô ấy không tự trọng." Hàn Dập Hạo không đồng tình chút nào nói.
"Nói đi nói lại, đều trách đàn ông các anh." Tòng Thiện đột nhiên nhìn anh chằm chằm, thật giống như Hàn Dập Hạo đã làm chuyện xấu gì đó.
"Tại sao lại kéo đến phương diện rộng như vậy?" Hàn Dập Hạo ngây cả người, nói.
"Không trách các anh thì trách ai hả, làm cái bụng lớn lại không chịu trách nhiệm, giống như máy gieo hạt vậy, bản thân hưởng thụ xong thì phủi mông một cái chạy lấy người, cũng không nghĩ đến hậu quả." Tòng Thiện chọc anh một cái, lên án nói.
"Nhưng anh không có làm chuyện này." Hàn Dập Hạo giơ tay lên bảo đảm nói.
"Anh cũng không phải là thứ gì tốt." Tòng Thiện trừng mắt liếc anh một cái, coi như anh không có làm bụng ai đó to lên, nhưng đùa giỡn tình cảm của nhiều cô gái như vậy, cũng tội ác tày trời.
"Được rồi, anh sai, anh hối cãi, sau này anh chỉ hôn một mình em, chỉ ôm một mình em, chỉ làm lớn bụng của em thôi." Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, không đứng đắn nói.
"Cái người này sao lại nói chuyện như vậy!" Tòng Thiện dùng sức đánh anh một cái, sao những lời anh nói lại biến chất như vậy.
"Vậy em muốn anh nói thế nào?" Hàn Dập Hạo bất đắc dĩ buông lỏng tay, mặc dù lời nói của anh hơi cẩu thả chút, nhưng cũng nói anh không phải là cô không cần phải ý tứ.
"Mặc kệ anh." Tòng Thiện giãy ra khỏi anh, chạy tới phòng bếp, "Em đi nấu cơm."
Anh cũng đi theo sau, cô vo gạo anh thì ôm lấy cô từ sau lưng, cười nói: "Nhanh như vậy đã chuẩn bị làm hiền thê lương mẫu rồi hả?"
"Anh còn nói không biết ngượng, lúc anh ở nhà lần nào mà em chẳng làm cơm, kết quả hôm nay anh vẫn không giúp em nói tốt trước mặt cậu." Tòng Thiện oán giận nói.
"Anh nói rồi đấy, anh nói thích ăn món ăn em làm, đó không phải tỏ rõ em làm cơm sao?" Hàn Dập Hạo giải thích nói.
"Có phương thức biểu đạt vòng vo giống như anh sao?" Tòng Thiện không có dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Vậy lần sau anh nói thẳng, em vừa bắt được dạ dày của anh, lại vừa bắt được lòng của anh, được chưa?"
"Ai cần anh buồn nôn như vậy."
"Nói thẳng cũng không được, vòng vo cũng không được, em muốn anh nói thế nào?"
"Tự mình nghĩ đi!"
Chương 18.1: Manh mối mới
Editor: smizluy1901
Đến buổi tối, Hàn Dập Hạo nhận được điện thoại, anh nghe một lúc lâu thì cúp máy, Tòng Thiện thấy sắc mặt anh không tốt, chủ động dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Dập Hạo lên giường, nằm xuống cạnh Tòng Thiện, nói: "Đã tìm được người trung gian giật dây bắt cóc em, nhưng hắn lại nói không biết kẻ đứng sau rốt cuộc là ai, vì người đó không có gặp mặt hắn, toàn bộ quá trình đều là giao dịch trực tuyến, tiền đặt cọc cũng là thông qua chuyển khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ, nếu như muốn điều tra chủ tài khoản, nhất định phải thông qua lối tắt ngoại giao, hơn nữa phải chứng minh được hắn phạm tội mới được."
"Nói như vậy, người đó rất cẩn thận, rốt cuộc là ai muốn đối phó với em như vậy?" Trong đầu Tòng Thiện suy nghĩ một lượt, từng cuộc điều tra, đối thủ vừa có tiền lại vừa có tâm tư cẩn thận như vậy rốt cuộc là ai, hơn nữa người đó hẳn là còn rất hận cô, nếu không sẽ không tìm đến mười mấy người, rốt cuộc cô đắc tội là lúc nào?
"Có phải là người lúc em lùng bắt phá án hay không?" Hàn Dập Hạo suy đoán nói.
"Có khả năng này, nhưng nói như vậy, phạm vi quá lớn." Chỉ dựa vào những việc này, Tòng Thiện vẫn đoán không ra đối phương.
"Vậy thì bắt đầu điều tra từ thời gian gần đây trước, em cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian này có người đáng nghi hay không?" Hàn Dập Hạo gợi mở nói.
Tòng Thiện nghĩ một lát, từ sau kỳ nghỉ tết kết thúc, cô chỉ tham gia một tổ bảo vệ, sau đó chính là thăng chức điều khu vực, bận rộn một trận, tiếp đó chính là vụ án giết gái điếm vẫn còn chưa có phá được này, phải nói là từ sau khi đi gìn giữ hòa bình, cô đã không có cơ hội trêu chọc ai.
"Không có." Tòng Thiện lắc đầu, khẳng định nói.
"Vậy không nói người đắc tội trên công việc, về sinh hoạt thì sao?" Hàn Dập Hạo lại nói.
"Sinh hoạt của em vẫn rất đơn giản, người tiếp xúc không nhiều, thật muốn nói ai nhìn em không vừa mắt mà nói, hẳn là chỉ có người của nhà họ An." Tòng Thiện suy nghĩ một chút nói, An Đạo Ninh, Tô Nhị Hà và An Nhuế đều có tình nghi này.
"Anh cũng hoài nghi tới bọn họ, nhưng mà hôm nay An Đạo Ninh mới về nước, không khớp với cách nói của người trung gian, có thể loại bỏ. Về phần Tô Nhị Hà và An Nhuế, dựa vào tình báo, thật ra thì Tô Nhị Hà vẫn không có quản lý tài chính của nhà họ An, cho nên sẽ không có nhiều tiền dư như vậy tự mình mở tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Khả năng là An Nhuế tương đối lớn, anh sẽ đặc biệt bảo người đi thăm dò cô ta." Hàn Dập Hạo phân tích từng người nói.
"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, bỗng nhiên lại nhắc nhở nói, "Trước khi chưa có chứng thực đừng làm lớn chuyện."
Thật ra thì cô là sợ anh dưới cơn nóng giận sẽ bảo người làm ra chuyện giống vậy đối với An Nhuế, ở trước khi còn chưa có làm rõ, cô không muốn tổn thương người vô tội.
"Anh tự có chừng mực." Hàn Dập Hạo có điều cất giữ nói, nhưng thật ra thì anh không quá tin An Nhuế có suy nghĩ này, mua kẻ bắt cóc còn không có để lại dấu vết, cho nên anh lại hỏi Tòng Thiện, "Ngoại trừ người của nhà họ An, gần đây có ai tìm em hay không?"
Được anh nhắc nhở, trong đầu Tòng Thiện hiện ra một bóng người-- Lộ Gia Nghi, nhưng cô không cho rằng Lộ Gia Nghi sẽ có liên quan đến chuyện này, cho nên cảm thấy không cần thiết nhắc tới với Hàn Dập Hạo, cô đáp: "Không có."
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện còn lại cứ giao cho anh xử lý." Hàn Dập Hạo hôn lên trán cô một cái, mình đi ngủ trước.
Tòng Thiện cho rằng anh bôn ba cả ngày mệt mỏi, cho nên nằm ở trên vai của anh, quan tâm nói: "Hàn Dập Hạo, có phải anh rất mệt hay không, nếu không thì em giúp anh xoa bóp một chút nhé?"
"Không cần đâu, mau ngủ đi." Hàn Dập Hạo từ chối khéo nói.
Tòng Thiện bĩu môi, nghe lời anh đi ngủ.
Chỉ xin nghỉ một ngày, Tòng Thiện lại đi làm, người trong tổ không rõ lắm đêm đó cô đã trải qua chuyện gì, cho đến tổ trọng án đến mời cô hỗ trợ lấy khẩu cung, bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
"Sếp, là thật sao? Cho nên có người bắt cóc chị?"
"Tôi thấy người kia đúng là thắp đèn trong nhà xí-- tự tìm cái chết, cảnh sát cũng dám chọc."
Bạn một câu, tôi một câu, hỏi đến đầu Tòng Thiện choáng váng, cô vội vàng xua tay bảo dừng, nói: "Được rồi, tôi cũng không biết nghi phạm là ai, cho nên chuyện này cứ giao cho tổ trọng án theo đi, nhiệm vụ của chúng ta chính là tập trung ý chí làm tốt công việc của mình, mọi người nghe rõ chưa?"
"Được rồi." Tất cả mọi người đều biết tính Tòng Thiện, cô không muốn nói, hỏi một ngày cũng không moi ra được nửa câu, đành phải im tiếng.
"Bây giờ bắt đầu họp!" Tòng Thiện ra lệnh một tiếng, một đống tài liệu lại được đặt lên bàn làm việc.
Mọi người không ngừng kêu khổ, sao sếp vừa đến thì đã biến thân thành Tam Lang liều mạng, không cho mình cũng không cho người khác thời gian nghỉ ngơi.
"Đừng bày ra vẻ mặt này, mấy người cho rằng tôi không biết hả? Lúc tôi không có mặt ở đây, mấy người rất nhàn nhã, bây giờ dĩ nhiên phải cố gắng gấp bội bù lại khoảng thời gian phí phạm." Tòng Thiện chân thành đáng tin nói.
Đợi tất cả mọi người ngồi đàng hoàng, Tòng Thiện nói ra manh mối mình dò la được: "Tôi nghe người phục vụ ở quán bar 'Lam Điều' tiết lộ, một trong những người đã chết trong lúc vô tình đã từng nhắc tới một triển lãm tranh, người phục vụ đó nói biết người đã chết một khoảng thời gian, không cảm thấy cô ấy là loại người sẽ đi tham gia triển lãm tranh, cho nên tôi nghi ngờ, là có người mời cô ấy tham gia triển lãm tranh, hơn nữa có thể là hung thủ."
Cô vừa nói dứt lời, những người khác rơi vào suy tư, có người đưa ra quan điểm bất đồng: "Cho dù người chết không có thói quen tham gia triển lãm tranh, nhưng có thể ngày đó là đi cùng bạn hoặc là đi qua nơi đó chợt có linh cảm liền đi vào, hơn nữa họ cũng là gái gọi cao cấp, cùng người có tiền đi tham gia những nơi gọi là tao nhã này cũng chẳng có gì lạ."
"Nhưng mọi người còn nhớ không, trên quần áo của một người đã chết được bộ pháp chứng kiểm nghiệm có chứa thành phần hóa học kẽm titan màu trắng, coban màu lam, cũng chính là thuốc màu. Hai người đã chết đều liên quan đến hội họa, nói không chừng còn có những manh mối khác mà chúng ta không có để ý tới, cho nên tôi muốn mọi người phân tổ đi điều tra mấy quán bar này, dò hỏi xem khi còn sống những người đã chết này đã quen ai, xem xem gần đây nhất đã từng đề cập tới công việc liên quan đến hội họa hay không." Tòng Thiện phân phó nói.
"YES, MADAM!"
Kết thúc cuộc họp, mọi người chia nhau làm việc, Tòng Thiện không có đến quán bar, cô đi đến viện bảo tàng lớn nhất thành phố.
Bởi vì là giờ hành chính, cho nên người không nhiều lắm, Tòng Thiện dọc theo hành lang dài chậm rãi dạo bước, vừa đi vừa thưởng thức tác phẩm nghệ thuật treo trên tường, nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mẹ từng dẫn cô tới đây, lúc ấy mẹ hưng phấn giải thích cho cô biết những bức tranh nhìn mà không hiểu này, lúc đó cô vốn không hiểu những đường nét hình thù quái dị và màu sắc cường điệu quái lạ này có cái gì có thể nhìn, song, bây giờ một mình lẳng lặng thưởng thức, lại phát hiện chúng thật sự rất đẹp, đẹp đến có thể khiến người ta quên đi phiền muộn trong trần thế, hòa nhập vào biển nghệ thuật.
"A." Tòng Thiện xem nhập thần, ở một khúc quanh vô tình đụng phải một người.
"Tiểu thư, thật xin lỗi." Đối phương lập tức lịch sự nói xin lỗi.
Tòng Thiện vừa nhìn, phát hiện người này dĩ nhiên là ông chủ quán bar gặp phải đêm hôm trước.
"Không sao." Tòng Thiện khách sáo cười cười.
Không lâu sau, hai người đều dừng lại trước một bức tranh.
"Cảnh rừng núi, sử dụng màu thông suốt vẽ hồ nước vắt ngang thật là giỏi." Người đàn ông tự đáy lòng mà cảm khái nói.
"Ánh sáng xuyên qua cửa sổ trên góc phải giống như nhấn mạnh hiệu ứng tương phản của bức ảnh, bỗng chốc đã làm tăng lên cảm giác chân thực và nhận đồng cảm của cả bức tranh." Tòng Thiện tiếp lời nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, người đàn ông bắt đầu tự giới thiệu trước: "Chào cô, tôi là Lam Chí Minh."
"Tôi là Thẩm Tòng Thiện." Tòng Thiện cũng thẳng thắng đáp lại.
"Thẩm tiểu thư, dường như cô đối với hội họa cũng rất am hiểu?" Lam Chí Minh khách sáo dò hỏi.
"Tôi chỉ biết sơ sơ chút ít." Tòng Thiện không có khiêm tốn, đối với thưởng thức danh họa, Thẩm Tòng Nghĩa là người trong nghề, cô chỉ là nghe nhiều thấy nhiều nên biết một chút.
"Thẩm tiểu thư thật là khiêm tốn, vừa rồi tôi thấy ở đầu kia có một bức tranh, đoán chừng là Thẩm tiểu thư cũng sẽ thích, không bằng theo kẻ hèn này cùng đi giám định và thưởng thức?" Lam Chí Minh nhiệt tình đề nghị.
"Giám định và thưởng thức không thể nói, bất quá tôi chỉ tùy tiện nói chút ý kiến." Tòng Thiện nghĩ dù sao cũng không còn chuyện, chi bằng theo anh ta đi loanh quanh, cho nên liền đi theo anh ta xem tranh.
Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện, thế nhưng lại phát hiện về phương diện nghệ thuật bọn họ có quan điểm rất giống nhau, cho nên càng tán gẫu càng vui vẻ, đợi đến Tòng Thiện nhận được điện thoại của cấp dưới, mới phác giác đã qua một tiếng.
"Lam tiên sinh, thật không phải, tôi có việc đi trước." Tòng Thiện lên tiếng chào hỏi rồi định rời đi.
"Được, Thẩm tiểu thư, thật ra tôi thường đến nơi này, hy vọng còn có thể gặp được cô." Lam Chí Minh nho nhã mà cười cười, diện mạo của anh không thuộc về loại tuyệt đẹp, nhưng nhìn gần lại toát ra sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
"Được, gặp lại." Tòng Thiện cười đáp lại, liền xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com