Quyển II: Chương 38.2 + 39.1 + 39.2
Chương 38.2: Giấu diếm anh
Editor: smizluy1901
Tòng Thiện vừa mới ngồi xuống giường không bao lâu, Thẩm Tòng Nghĩa liền đi vào.
Tòng Thiện nhìn ông đóng cửa lại, lại thấy vẻ mặt ông nghiêm túc, tò mò hỏi: "Cậu, có chuyện gì sao?"
Thẩm Tòng Nghĩa ngồi xuống bên cạnh cô, dường như đang suy tư làm thế nào mở miệng, dừng một chút, nói: "Tòng Thiện, Tiểu Hàn cậu ấy biết không?"
Tòng Thiện lắc đầu, nói: "Con chưa nói cho anh ấy biết gì cả, định chờ xác định rồi mới nói cho anh ấy biết."
"Vậy các con đã sẵn sàng để có con?" Trên mặt Thẩm Tòng Nghĩa nhìn không thấy được chút vui mừng nào, trái lại vẻ mặt lo âu.
Cho dù Tòng Thiện bị vui mừng làm cho mụ mị đi nữa, bây giờ cũng đã nhận ra cậu có cái gì đó bất thường, "Cậu, cậu làm sao vậy? Dường như cậu không được vui lắm."
"Không phải cậu không vui, mà là." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, không biết nên nói với Tòng Thiện thế nào, chuyện này đè nén ở đáy lòng của ông rất nhiều năm, vốn tưởng rằng không cần nhanh như vậy sẽ để cho Tòng Thiện biết, nghĩ tới hai đứa trẻ cũng còn chưa có bàn về cưới hỏi, đứa nhỏ này lại có trước, làm ông trở tay không kịp.
"Cậu, có phải cậu giận con chưa có lập gia đình, có con trước hay không?" Tòng Thiện kéo lấy tay của Thẩm Tòng Nghĩa, dè dặt dò hỏi, cô biết tư tưởng của cậu truyền thống, ban đầu hai người ở chung, thì Hàn Dập Hạo đã mất không ít miệng lưỡi mới thuyết phục được ông, cho nên có thể hiểu được tại sao cậu không vui.
"Tòng Thiện, không phải cậu nói con, tuy bây giờ không phải là xã hội cũ, nhưng là một cô gái, vẫn là phải chú ý danh tiết của mình." Thẩm Tòng Nghĩa lắc đầu.
"Cậu, con biết sai rồi." Tòng Thiện vội vàng thú nhận sai lầm, tuy người "nhận sai" phải là Hàn Dập Hạo, rõ ràng cô cũng đã nói với anh rất nhiều lần, nhưng trước nay anh không xem ra gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Bây giờ nói những thứ này còn có lợi ích gì." Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng nói, "Hơn nữa, con còn không có nói cho cậu biết tình hình thật sự trong nhà của cậu ấy, con có biết hay không, nhà giàu có không phải dễ dàng gả vào như vậy."
"Con biết." Tòng Thiện muốn ông buông lỏng tinh thần, "Hàn Dập Hạo anh ấy sẽ chịu trách nhiệm."
"Cậu ta chịu trách nhiệm? Con gặp qua bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.
Tòng Thiện sửng sốt, thành thật đáp, "Chưa."
"Vậy cậu ta đã đề cặp tới con với bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa tiếp tục hỏi.
"Hẳn là cũng chưa." Bị Thẩm Tòng Nghĩa nhắc tới nhiều như vậy, giọng Tòng Thiện thấp dần.
"Thái độ như thế cũng gọi là chịu trách nhiệm?" Thẩm Tòng Nghĩa không vui nói.
Tòng Thiện muốn giúp Hàn Dập Hạo nói tốt: "Anh ấy cũng là quá bận rộn, hơn nữa bọn con lui tới cũng không có bao lâu, chưa đề cập tới người trong nhà cũng không có gì lạ."
"Con cũng biết không có bao lâu? Kết quả bây giờ, haiz." Thẩm Tòng Nghĩa không biết nên nói cái gì, ông vẫn cho rằng Hàn Dập Hạo là một người hiểu biết phân tấc, kết quả ông vẫn là nhìn lầm rồi.
"Cậu, có phải cậu vì nghe được nhà anh ấy có tiền, cho nên mới không tin tưởng anh ấy?" Tòng Thiện làm sao lại không nhìn ra được, Thẩm Tòng Nghĩa là sau khi nghe được chuyện của nhà họ Hàn mới thay đổi thái độ, thật ra thì cô cũng biết, cho tới nay, Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "nhà giàu có" kia cũng không có thiện cảm, thứ nhất là bởi vì nhà họ Thẩm cũng đã từng là danh môn vọng tộc, nhìn thấy được u ám bên trong cổng lớn, lúc nhà họ Thẩm sa sút, thì những thế gia ngày trước ấy lại không có một ai chìa tay ra giúp đỡ, trái lại bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội thôn tính, dẫn tới Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "kẻ có tiền" đều nhìn thấu được, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tòng Thiện luôn giấu thân phận của Hàn Dập Hạo.
"Nói thật, cậu lại hy vọng con chọn một người bình thường, bình thản mà sống qua ngày." Thẩm Tòng Nghĩa cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói.
"Cậu, con yêu chính là con người của anh ấy, chứ không phải là gia đình của anh ấy, mặc kệ nhà anh ấy là giàu sang hay nghèo khó, đều sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn con." Tòng Thiện nói.
"Nhưng người nhà của cậu ta nhất định sẽ nghĩ như vậy, con hãy nói thật, con cảm thấy giữa các con sẽ thuận lợi nhận được sự đồng ý của bố mẹ của cậu ta chứ?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.
"Cậu, con không biết." Tòng Thiện lắc đầu, đây đúng là lời nói thật, thật ra Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng cũng là chỗ cô lo lắng, coi như cô và Hàn Dập Hạo yêu nhau, nhưng từ mỗi câu chữ của anh nói, không khó đoán ra được bố mẹ anh là người như thế nào, cho dù đã từng xảy ra một bi kịch, nhưng tư tưởng của bọn họ có thay đổi sao? Nếu như không có thay đổi, cô cũng không khó đoán được tình tiết vở kịch tiếp theo.
"Con cũng không xác định, tại sao nhất định phải dùng tất cả của con để giành lấy một thứ không dám chắc?" Thẩm Tòng Nghĩa rất sâu sắc nói, ông cũng là người làm cha mẹ, phải suy tính rõ ràng thông suốt hơn rất nhiều so với đám người trẻ tuổi, nếu như Thẩm Tòng Như tìm một chàng trai gia cảnh chênh lệch rất nhiều, ông chắc chắn cũng sẽ cảm thấy không môn đăng hộ đối, miễn cưỡng sống chung cũng khó tránh khỏi va chạm, huống chi còn là gia đình giàu có quyền quý như vậy.
Tòng Thiện bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cho tới nay, cô dường như đều không có đi sâu vào suy nghĩ tới cái vấn đề này, giống như một con đà điểu vậy, cho rằng không thèm nhìn tới, không thèm nghĩ nữa, chuyện có thể thuận theo tự nhiên mà phát triển tới hướng tốt, thật ra thì đợi cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn, thì mới phát giác ảo ảnh trong đầu đều là không chân thật, chân thật chỉ có trống rỗng và mênh mong.
"Cậu, ý của cậu là, không muốn đứa bé này sao?" Tòng Thiện rất nhẹ rất nhẹ hỏi, cô biết Thẩm Tòng Nghĩa là vì nghĩ cho cô, nhưng vừa nghĩ tới không muốn đứa nhỏ, cô tuyệt sẽ không đồng ý.
"Cậu không có ý đó." Thẩm Tòng Nghĩa giải thích nói, "Cậu là nói, ở lúc hai đứa con vẫn còn chưa có được nhà bọn họ công nhận, chuyện đứa trẻ tạm thời đừng nói, cũng đừng để cho Tiểu Hàn biết, nếu không nhà bọn họ sẽ cho là con đang lấy đứa nhỏ uy hiếp bọn họ, cứ như vậy, ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt, sau này khó mà sửa chữa."
Tòng Thiện lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy Thẩm Tòng Nghĩa nói hợp tình hợp lý, bố mẹ Hàn Dập Hạo ngay cả cô cũng chưa từng gặp qua, lại đột nhiên nghe được sắp có cháu, không biết là kinh hãi hay là vui mừng, hơn nữa từ đầu tới cuối, cô cũng không có nghĩ tới muốn dùng đửa nhỏ để buộc chân anh, gây ảnh hưởng đến anh làm ra quyết định gì. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Vậy con chờ một khoảng thời gian nữa mới nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện gật đầu, thuận theo ý của Thẩm Tòng Nghĩa nói.
"Tòng Thiện, con phải nhớ kỹ, cậu đều là vì muốn tốt cho con." Thẩm Tòng Nghĩa lời nói thấm thía nói.
"Con biết." Tòng Thiện cười gật gật đầu, nhưng vui mừng trong lòng trở nên không còn sót lại chút gì, thì ra là, có con cũng không nhất định là chuyện vui, bởi vì bờ ruộng vĩnh viễn vắt ngang ở đó, sẽ không vì cô không nhảy qua mà biến mất không thấy gì nữa, quan hệ giữa cô và Hàn Dập Hạo cũng là như thế, sớm quyết định lúc bắt đầu cùng anh, thật ra thì cô chưa từng so đo thứ "danh phận" này, trái lại là cô không muốn công khai, mà anh vì thế tức giận. Nhưng có con, tất cả đều trở nên khác biệt, nếu như nhà họ Hàn không chấp nhận cô, chẳng lẽ cô làm mẹ khi chưa cưới, giống như mẹ cô vậy, để đứa nhỏ lớn lên ở trong một gia đình không hoàn chỉnh?
"Mấy ngày này con về nhà ở đi, mợ con nói đúng, bây giờ con khác trước, một mình con ở bên kia cậu không yên tâm, sang đây ở mọi người có thể chăm sóc con." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò, Tòng Thiện về nhà ở, có tình hình gì ông cũng có thể sớm biết.
"Vậy con quay về thu dọn vài bộ đồ." Tòng Thiện đồng ý, suy nghĩ một chút, ngày kia Hàn Dập Hạo cũng đã trở về, thời gian một mình chung đụng với anh càng nhiều, cô càng không biết mình có thể bảo vệ bí mật này hay không, đến lúc đó mượn cớ tránh né trước, đợi cô suy nghĩ nên nói như thế nào trước đã.
"Cậu đưa con đi." Thẩm Tòng Nghĩa đề nghị.
"Không cần ạ, vài bộ đồ mà thôi, rất nhẹ." Tòng Thiện đứng dậy, cười cười, liền đi ra ngoài.
Bây giờ cô cần một mình hóng gió một chút cho tỉnh táo, suy nghĩ xem con đường sau này nên đi như thế nào.
Thẩm Tòng Nghĩa nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, mùi vị rối beng phức tạp.
Tòng Thiện, cậu không cố ý nói những lời này để con khổ sở, mà là cậu không biết nên nói thế nào cho con biết, thật ra thì con cũng không thích hợp mang thai, hơn nữa, đứa trẻ cũng có thể sẽ mắc bệnh di truyền của bà ngoại con, mẹ con thậm chí là con!
Chương 39.1: Số nội bộ
Editor: smizluy1901
Ngày hôm sau, Tòng Thiện bớt chút thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra, chứng thực mình thực sự mang thai, cầm tờ báo cáo, khóe miệng của cô không tự chủ cong lên một nụ cười nhẹ, tuy là tối hôm qua Thẩm Tòng Nghĩa nói như thế khiến trong lòng cô có cây gai, nhưng niềm vui có bé cưng lập tức khiến tất cả phiền não đều tan thành mây khói, bàn tay thon dài không tự chủ liền xoa lên bụng, nơi đó có con của cô và Hàn Dập Hạo, tuy bây giờ chỉ là một phôi thai, nhưng nghĩ đến mấy tháng sau, cô sẽ phải làm mẹ, thứ tình cảm hưng phấn và kích động là không lời nào có thể miêu tả nói được.
"Thẩm tiểu thư, xin chào." Một bác sĩ nam trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy Thẩm Tòng Thiện chủ động lên tiếng chào hỏi.
Tòng Thiện còn nhớ anh ta là bạn trai của Tiểu Kha, cũng mỉm cười nói câu: "Bác sĩ Triệu, chào anh."
Triệu Tường thấy cô từ trong khoa phụ sản đi ra, lại thấy cô cầm một tờ báo cáo trong tay, trên mặt cô nở nụ cười hạnh phúc, nhịn không được hỏi: "Từ chỗ này đi ra, là có chuyện mừng sao?"
Tòng Thiện mỉm cười, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, trêu ghẹo nói: "Vậy anh tới khoa phụ sản làm gì vậy?"
Triệu Tường nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô, vội vàng xua xua tay, giải thích nói: "Tôi cũng không có, bác sĩ Điền là bạn của tôi, tôi có chút chuyện tìm cô ấy."
Tòng Thiện bật cười: "Tất nhiên là anh không có, tôi là chỉ Tiểu Kha."
"Càng không có, không có." Triệu Tường vội vàng phủ nhận, ý thức được mình phản ứng quá lớn, lại sờ sờ đầu cười nói: "Hôm nay cô đặc biệt xin nghỉ tới đây làm kiểm tra sao?"
"Tôi bớt chút thời gian tới đây, gần đây tiểu tổ của tôi nhàn nhã nhất." Tòng Thiện cười nói.
"Tôi cũng đã nghe Tiểu Kha nói." Triệu Tường cười ha ha, "Bác sĩ Điền là bác sĩ sản khoa giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi, sau này cô có thắc mắc gì cũng có thể hỏi cô ấy, tôi sẽ nói cho cô ấy biết một tiếng."
"Vậy cám ơn anh." Dù sao cũng không gạt được anh ta, Tòng Thiện dứt khoát thừa nhận, cũng không quên dặn dò nói, "Bác sĩ Triệu, xin anh đừng nói cho Tiểu Kha biết, tôi sợ cô ấy không cẩn thận mà thông báo cho cả cục cảnh sát biết."
"Được, tôi sẽ không nhiều lời." Triệu Tường hiểu gật đầu, anh đã từng nghe Tiểu Kha nói, Tòng Thiện còn chưa có kết hôn, chưa kết hôn mà có con đối với một người cảnh sát mà nói có lẽ không được tốt lắm.
Ra khỏi bệnh viện, Tòng Thiện lại đi đến một bệnh viện khác, cô tới đó là tìm Lộ Gia Nghi, bởi vì cô điều tra được, người sáng lập quỹ tài trợ phẫu thuật não đó chính là bố của Lộ Gia Nghi, cho nên cô tới hỏi tình hình một chút.
"Không thành vấn đề, mình sẽ mau chóng để chuyên gia tới xem tình hình một chút, về phương diện phí trị liệu cậu bảo người nhà không cần lo lắng, đối với người thật sự cần phải giúp đỡ, bọn mình nhất định sẽ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn." Lộ Gia Nghi cũng là một trong những người quản lý quỹ này, sau khi cô nghe Tòng Thiện nói tình hình, rất sảng khoái nhận lời nói.
"Thật sự rất cảm ơn cậu, Gia Nghi." Tòng Thiện nắm lấy tay của Lộ Gia Nghi, hết sức cảm kích nói.
"Cậu vẫn còn khách sáo với mình à." Lộ Gia Nghi giận trách nói, "Đúng rồi, gần đây cậu thế nào? Mình xem trên tin tức, vụ án hắc bang sống mái với nhau ấy huyên náo rất lớn, thuộc về khu vực quản lý của các cậu phụ trách phải không?"
"Đúng vậy, nhưng mình không có theo, những đồng nghiệp khác đang điều tra. Cả cục cảnh sát bận đến gà bay chó sủa, mình lại không có việc gì để làm, mới có thời gian rảnh rỗi đến chỗ này của cậu." Tòng Thiện cười đáp nói.
"Vậy không phải rất tốt sao? Mình vẫn luôn nói, phụ nữ đừng liều mạng như vậy, nếu không dễ già." Lộ Gia Nghi khuyên nhủ.
"Vậy cũng đúng." Tòng Thiện gật đầu, đột nhiên đứng dậy, hỏi, "Toilet ở đâu? Mình đi vào nhà vệ sinh một chút."
"Ở đây ra ngoài rẽ phải, đến cùng là được." Lộ Gia Nghi chỉ rõ phương hướng, thấy Tòng Thiện xách túi lên, lại nói, "Cậu để túi ở đây đi, mình xem giúp cậu."
"Được." Tòng Thiện cười cười, đi ra ngoài.
Lộ Gia Nghi đứng dậy, muốn đi lấy chút nước, chợt nhìn thấy trong ba lô của Tòng Thiện có một góc nhỏ của tờ giấy lộ ra ngoài, cô liếc mắt nhìn cửa đang đóng, nụ cười trên mặt không thấy nữa, kéo khóa kéo ra, lật xem thứ trong ba lô của Tòng Thiện. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Khi cô nhìn thấy tờ báo cáo khám thai này, thì sắc mặt lập tức trở nên u ám không gì sánh được.
Thẩm Tòng Thiện mang thai?
Lòng bàn tay âm thầm dùng sức, Lộ Gia Nghi rất muốn xé nát tờ báo cáo này, lại đột nhiên ý thức được việc nhìn lén của mình không thể để cho Tòng Thiện biết, cho nên lập tức vuốt phẳng tờ báo cáo bỏ trở lại, mình ngồi ở trên ghế sofa, giống như không có gì xảy ra cả.
Trong lòng cũng đang suy đoán, tờ báo cáo này là hôm nay, vậy Hàn Dập Hạo biết không? Người nhà họ Hàn biết không? Theo cô biết, mẹ Hàn Dập Hạo là một người quan niệm môn hộ, chẳng lẽ sẽ để mặc cho Thẩm Tòng Thiện gả vào cửa?
"Gia Nghi." Tòng Thiện quay lại, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Lộ Gia Nghi đang ngồi ở trên sofa đợi cô, cười nói, "Mình sẽ không quấy rầy cậu nữa, mình phải đem tin tức tốt này nói cho bệnh nhân biết."
"Mình tiễn cậu ra ngoài." Lộ Gia Nghi đưa túi cho Tòng Thiện, trên mặt đã khôi phục lại nụ cười ngọt ngào trước sau như một.
Ở trên hành lang, có một đứa bé chạy bị té ngã, Tòng Thiện lập tức đi tới, ôm nó, mềm giọng dụ dỗ, quả thật giống như là mẹ của đứa bé đó vậy.
Cảnh này khiến Lộ Gia Nghi ở phía sau hơi híp mắt một chút, bây giờ đã bắt đầu tình thương tràn lan của mẹ? Xem ra cô ấy thật đúng là vô cùng mong đợi được làm mẹ.
Mẹ đứa trẻ nhanh chóng đã đi tới, đón lấy đứa nhỏ từ trong ngực của Tòng Thiện, nói cảm ơn rồi rời đi.
"Tòng Thiện, nhìn không ra cậu lo lắng cho đứa nhỏ như vậy." Lộ Gia Nghi đi tới, cười nói.
Tòng Thiện cười cười, nói: "Gia Nghi, cậu không cần tiễn mình, mau trở về đi, mình sẽ không làm lỡ cậu."
"Vậy được rồi, có rảnh điện thoại cho mình." Lộ Gia Nghi vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, ở trong nháy mắt xoay người, vẻ mặt ngụy trang lập tức biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lẽo.
Chương 39.2: Số nội bộ
Editor: smizluy1901
Một buổi sáng chạy ba bệnh viện, đến chỗ bệnh viện lão viện trưởng nằm viện, Tòng Thiện nhìn thấy Vương Đình đang đứng ở cửa, cầm di động chần chừ đi tới đi lui, dường như muốn gọi điện rồi lại rất lưỡng lự.
"Vương Đình." Tòng Thiện đến gần, gọi.
Vương Đình vừa mới nhìn thấy Tòng Thiện, phản ứng đầu tiên chính là nhét điện thoại di dộng trở vào, cười nói: "Tòng Thiện, chị đến rồi à."
"Tình hình của lão viện trưởng thế nào?" Tòng Thiện thu hết nét mặt và động tác của cô ấy vào trong mắt, nhưng không vội hỏi, dò hỏi.
"Vẫn như cũ." Vừa nhắc tới bà ngoại, vẻ mặt Vương Đình trở nên có chút u buồn.
"Tôi vào thăm bà một chút." Tòng Thiện đẩy cửa ra, đi vào.
Bởi vì buổi tối chỉ có một mình Vương Đình canh đêm, Tòng Thiện đặc biệt đi tìm bệnh viện, nói rõ tình hình trong nhà của lão viện trưởng, lại lặng lẽ thanh toán tiền hai giường, cho nên bây giờ phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân là lão viện trưởng.
Thần sắc của lão viện trưởng vẫn còn mơ hồ, bây giờ đang ngủ mê man, Tòng Thiện đặt quà thăm bệnh ở trên đầu giường, nói cho cô ấy biết tiền chữa bệnh của lão viện trưởng có tin tức, Vương Đình liên tục nói cảm ơn.
Tòng Thiện ngồi ở một mép giường khác, nhìn lão viện trưởng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, nhìn Vương Đình, cười hỏi vấn đề vào cửa đã muốn hỏi: "Vương Đình, vừa rồi cô là muốn gọi điện cho ai vậy?"
"À." Vương Đình ngẩn người, dường như không nghĩ tới Tòng Thiện sẽ hỏi cô, ánh mắt có chút mất tự nhiên mà dời đi, nói, "Một người bạn."
"Có phải Câu Tử Minh hay không?" Phản ứng biểu lộ của cô ấy rõ ràng cho thấy là nói dối, Tòng Thiện cũng không tiếp tục vòng vo nữa, hỏi.
Dường như Vương Đình lại càng hoảng, nhìn Tòng Thiện, đầu tiên là sợ run mấy giây, sau đó mới lắc đầu.
Tòng Thiện đến gần cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Vương Đình, cô cho rằng tôi sẽ hại cô sao?"
Vương Đình không chút do dự lắc đầu nói: "Sẽ không."
"Vậy tại sao không thể nói thật với tôi?" Ánh mắt Tòng Thiện nhìn chằm chằm vào cô ấy, dò hỏi.
"Tôi." Vương Đình cắn cắn môi, đấu tranh một lúc, nói ra lời nói thật, "Tòng Thiện, không phải tôi cố ý gạt chị, mà là không muốn để cho người khác cho rằng tôi còn liên lạc với anh ta."
"Cô có thể liên lạc với anh ta?" Tòng Thiện vừa nghe, tò mò hỏi, mấy ngày nay, bọn họ gọi điện cho Câu Tử Minh vẫn luôn không có ai nhận máy, mà cách nói của nhà họ Câu thì người đã đi vùng khác, sử dụng là mã số vùng khác, bọn họ tạm thời cũng liên lạc không ít, nhưng lý do như thế ai sẽ tin?
"Tôi có một số khác của anh ta." Vương Đình thẳng thắn thừa nhận nói.
"Một số khác?" Tòng Thiện biết, cũng giống như Hàn Dập Hạo vậy, ngoại trừ số ngoài, còn có một chiếc điện thoại khác mở máy 24 giờ, tiện cho người ta liên lạc nội bộ. Cô lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi tiếp, "Vương Đình, cô có thể gọi cho Câu Tử Minh hay không, hỏi anh ta bây giờ ở đâu? Tôi có một số việc muốn hỏi anh ta."
"Chị muốn hỏi anh ta chuyện gì?" Vương Đình có chút kiêng dè hỏi, tuy cô tin tưởng Tòng Thiện trăm phần trăm, nhưng cũng không muốn mang đến phiền phức gì cho Câu Tử Minh.
"Chính là vụ án ấy, cô nên biết, có một người cảnh sát chết, một người khác bị thương nặng, tuy tôi không có phụ trách vụ án này, nhưng muốn tìm anh ta, mặt đối mặt hỏi rõ ràng, trả lại công đạo cho người chết và người bị thương." Tòng Thiện chậm rãi nói, ánh mắt trong trẻo, nếu như cô thật sự chẳng quan tâm mà nói, lương tâm của cô mới áy náy.
"Vậy chị sẽ bắt anh ta sao?" Vương Đình không tự chủ để lộ ra lo lắng của mình.
"Không biết." Tòng Thiện lắc đầu, thẳng thắn nói, "Tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng, coi như thật sự là anh ta làm, tôi đã hứa với bạn trai của tôi, sẽ không nhúng tay vào, cho nên cũng sẽ không tố cáo anh ta, huống chi, tôi cảm thấy được hẳn là không phải anh ta làm, nhưng anh ta bị thương, buộc phải trốn ở chỗ nào đó trị thương, không thể xuất hiện ở trong tầm mắt của cảnh sát. Mấy ngày nay, càng lúc càng nhiều người bị dính líu tới, tôi sợ nếu anh ta không lộ diện, cảnh sát càng sẽ không chịu từ bỏ."
Những lời này nửa thật nửa giả, nếu như Câu Tử Minh giết người, Tòng Thiện không thể nào để cho anh ta cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy, nhưng cô tin Hàn Dập Hạo, anh nói Câu Tử Minh không có giết người, cô sẽ tin, vì để xua tan sự lo lắng của Vương Đình, cô mới trộn một ít đá nước.
"Vậy được rồi." Vương Đình suy tư, quyết định nói số điện thoại cho Tòng Thiện biết, "13xxxxxxx."
Tòng Thiện gọi sang, cũng không quá lâu, đã có người nhận máy, là giọng của Câu Tử Minh.
"Câu Tử Minh?"
Đầu kia ngừng vài giây, sau đó hỏi: "Thẩm Tòng Thiện, là cô?"
"Là tôi." Tòng Thiện đáp nói.
"Sao cô biết số này?" Câu Tử Minh hỏi, anh biết Hàn Dập Hạo sẽ không cho Tòng Thiện số này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có một khả năng, "Vương Đình nói cho cô biết?"
"Đúng vậy." Tòng Thiện liếc mắt nhìn Vương Đình, người sau có chút căng thẳng mà kéo góc áo.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Câu Tử Minh hỏi.
"Tôi muốn hỏi rõ ràng chuyện kia." Tòng Thiện cũng rất trực tiếp, mở miệng hỏi.
Câu Tử Minh hiển nhiên biết là ám chỉ chuyện gì, tính cách của Thẩm Tòng Thiện anh ít nhiều cũng hiểu một chút, biết cô là một người cố chấp, dứt khoát để cho cô lên tiếng hỏi rõ ràng: "Đợi lát nữa tôi bảo người đến đón các cô, cô có thắc mắc gì có thể giáp mặt hỏi tôi."
"Đón chúng tôi?" Tòng Thiện không hiểu.
"Cô và Vương Đình." Câu Tử Minh trầm giọng nói.
"Cô ấy phải chăm sóc bà ngoại cô ấy." Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền từ chối, Câu Tử Minh nguy hiểm như vậy, Vương Đình nên ít có dính líu với anh ta.
"Nếu như cô ấy không xuất hiện, cô cũng không cần tới." Câu Tử Minh không khách sáo nói, sau đó cúp máy.
"Này." Tòng Thiện nghe tín hiệu đầu kia báo bận, nhíu mày.
"Tòng Thiện, thế nào?" Vương Đình nghe được cuộc đối thoại của hai người, trở nên có chút căng thẳng.
"Anh ta bảo cô và tôi cùng đi." Tòng Thiện đáp, thật không biết Câu Tử Minh này giở trò quỷ gì.
"Tôi cũng đi?" Vương Đình lấy làm kinh hãi, mặt liền biến sắc.
"Vương Đình, tại sao cô lại sợ anh ta như vậy?" Tòng Thiện đối với phản ứng của Vương Đình rất khó hiểu, vừa quan tâm anh ta, lại vừa vô cùng sợ anh ta.
"Tôi không muốn gặp anh ta." Vương Đình lùi về sau một bước, không chịu nói ra nguyên nhân.
Tòng Thiện cũng không biết nên nói cái gì, cô cũng không có ý định để cho Vương Đình đi gặp Câu Tử Minh, chờ người của anh ta tới đây, cô sẽ nghĩ cách.
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, có người đi tới phòng bệnh, muốn đón Tòng Thiện và Vương Đình.
"Cô ấy sẽ không đi cùng các anh." Tòng Thiện mở miệng từ chối nói.
"Nếu như cô ấy không đi, thiếu gia của chúng tôi không thể làm gì khác hơn là để cho bệnh viện ngừng trị liệu cho bà ngoại của cô ấy, các cô có thể suy nghĩ thêm." Người tới cứng rắn nói.
"Các anh dám!" Tòng Thiện nổi giận.
"Tòng Thiện, tôi đi." Vương Đình kéo Tòng Thiện, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa, bà ngoại là người cô quan tâm nhất, cô sẽ không lấy an nguy của bà ngoại để đùa giỡn.
"Vậy ai sẽ chăm sóc cho bà ngoại cô?" Tòng Thiện không rõ sao Vương Đình lại thay đổi nhanh như vậy, cô ấy thật sự sợ Câu Tử Minh như vậy sao?
"Chúng tôi dẫn theo hộ lý cao cấp, các cô có thể yên tâm." Người tới chỉ tay về phía sau, một người phụ nữ trung niên bước vào, "Bây giờ có thể đi rồi chưa?"
Trong lòng Tòng Thiện vẫn còn bực tức, Câu Tử Minh cần gì ép Vương Đình như vậy, Vương Đình lại kéo tay Tòng Thiện, nói: "Chúng ta đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com