Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển II: Chương 62.1 + 62.2 + 63.1

Chương 62.1: Lừa gạt thiện ý

Editor: smizluy1901

"Chị Thẩm, chị muốn ăn chút gì không?" Sáng sớm, Tiểu Kha thức dậy, thấy Tòng Thiện mở to hai mắt nhìn trần nhà, nhẹ giọng dò hỏi ở bên tai cô.

Tòng Thiện chậm chập lắc đầu, không nói gì.

Tiểu Kha thở dài, an ủi nói: "Chị Thẩm, cái bộ dáng bây giờ của chị tôi thật sự rất lo. Đợi tí nữa tôi xin nghỉ cùng chị."

Tòng Thiện nghe lời này, chậm rãi nghiêng đầu, giọng khô khốc nói với Tiểu Kha: "Cô đi làm đi, tôi không sao."

"Tôi thật sự sợ chị gặp chuyện." Tiểu Kha lo lắng nói, "Coi như chị không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ. Chị không ăn không uống như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?"

Đứa bé? Nghe được hai chữ này, trái tim Tòng Thiện nhất thời như bị dao nhọn xẹt qua, đau nhói.

Cô gắng gượng cong khóe môi, nói: "Cô nói đúng, tôi phải quý trọng thân thể mình thật tốt, cô mua giúp tôi bát cháo lên đây đi."

Tiểu Kha vừa nghe, lập tức vui mừng đứng dậy, nói: "Được, chị muốn ăn vị gì?"

"Tùy." Tòng Thiện cười cười, trông vô cùng yếu ớt.

"Tôi sẽ mau chóng quay trở lại, chị chờ một chút." Tiểu Kha chạy ra ngoài như một làn khói.

Tòng Thiện nhìn cánh cửa, một giọt nước mắt trong suốt bỗng từ khóe mắt trượt xuống, lăn xuống khóe môi của cô, đau khổ khôn cùng.

Cô suy nghĩ cả đêm, hạ quyết tâm. Mặc kệ Nhạc Thanh Lăng nói có đúng hay không đúng, đứa nhỏ này cô đều không thể giữ lại, cô muốn duy trì đầu óc tỉnh táo và thân thể khỏe mạnh, mới có thể giúp cậu điều tra ra hung thủ.

Ở trước khi An Đạo Ninh còn chưa có bị báo ứng, cô tuyệt đối không thể ngã xuống trước.

Cho nên, con ơi, mẹ chỉ có thể có lỗi với con!

Tay vuốt ve trên phần bụng vẫn còn bằng phẳng, từng chuỗi nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô thật sự không nỡ! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Tiểu Kha rất nhanh đã mua cháo về, Tòng Thiện bình tĩnh húp xong cháo, nói với Tiểu Kha, cô muốn ngủ một giấc, bảo Tiểu Kha về cục cảnh sát, buổi trưa tan làm lại đến thăm cô.

Tiểu Kha vẫn còn có chút không yên lòng, nhưng Tòng Thiện rất kiên trì, cô lại thấy Tòng Thiện có thể ăn có thể ngủ, cũng nghĩ thông, cho nên ở một lúc rồi rời đi.

Đợi Tiểu Kha đi rồi, Tòng Thiện chầm chậm xuống giường, đi về phía ngoài cửa.

Cô đi thẳng đến phụ khoa, yêu cầu phá thai.

Bác sĩ thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, hỏi cô nguyên nhân.

Tòng Thiện lại chỉ cố chấp nhắc lại cô muốn phá thai, nếu như bệnh viện này không làm, cô sẽ đi bệnh viện khác.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc, hỏi chút ít tình hình hôn nhân cơ bản, biết được Tòng Thiện còn chưa kết hôn, có chút hiểu được việc cô phá thai.

Bác sĩ bảo Tòng Thiện suy nghĩ kỹ, Tòng Thiện rất kiên định gật đầu, trả lời mình suy nghĩ kỹ rồi.

Sở dĩ cô kiên quyết như vậy, là sợ đợi tí nữa mình sẽ đổi ý, cho nên cô muốn tốc chiến tốc quyết, không thể để lại cho mình đường lui.

Bác sĩ gọi y tá đưa cô đến phòng phẫu thuật, ở cửa, Tòng Thiện gặp bạn trai của Tiểu Kha-- Triệu Tường.

"Thẩm tiểu thư, không phải cô đang nằm viện sao?" Triệu Tường thấy Tòng Thiện đi ra, có chút kinh ngạc, hôm qua anh và Tiểu Kha cùng đưa Tòng Thiện vào phòng bệnh.

"Xuất viện rồi." Tòng Thiện thản nhiên trả lời, cũng không nhiều lời, liền theo y tá rời đi.

Triệu Tường lại càng cảm thấy có gì đó bất thường, anh suy nghĩ một chút, đi vào hỏi bác sĩ phụ khoa vừa rồi, mới biết được Tòng Thiện muốn phá thai.

Anh sợ hết hồn, vội vàng gọi điện cho Tiểu Kha, hỏi cô có biết chuyện này hay không, Tiểu Kha vừa nghe, liền nổi giận, bảo anh lập tức ngăn Tòng Thiện lại, cô sẽ chạy tới ngay.

Triệu Tường cũng không biết rốt cuộc thế nào, Tiểu Kha bảo anh ngăn lại anh phải đi.

Tòng Thiện vừa mới nằm ở trên bàn mổ, Triệu Tường liền đẩy cửa đi vào, nói với bác sĩ, hôm qua Tòng Thiện mới ngất xỉu, không thể làm phẫu thuật phá thai.

"Sức khỏe tôi rất tốt, xin tiếp tục." Tòng Thiện cố chấp nói.

Bác sĩ nghe xong lời của Triệu Tường, cũng khuyên nhủ: "Tiểu thư, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ không thích hợp làm phẫu thuật, cô suy nghĩ thêm một chút đi."

"Tôi nói rồi, tôi rất khỏe, không có vấn đề, nếu như cô không làm, tôi đi bệnh viện khác." Tòng Thiện nói xong xuống giường, đi ra ngoài cửa.

Triệu Tường vội vàng ngăn cô lại, thiện ý khuyên: "Thẩm tiểu thư, tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cô làm ra quyết định như vậy. Nhưng đứa bé là vô tội, cô không thể qua loa đã quyết định không cần nó."

"Đây là con của tôi, chẳng lẽ tôi không có quyền quyết định muốn hay không muốn sao?" Tòng Thiệc liếc nhìn anh, bình tĩnh hỏi.

"Ít nhất cô cũng nên bàn bạc với người trong nhà một chút." Triệu Tường tiếp tục khuyên nhủ, anh là đang kéo dài thời gian chờ Tiểu Kha tới.

"Tôi đã quyết định rồi." Tòng Thiện cố chấp đáp, muốn vượt qua Triệu Tường, đi ra ngoài, thế nhưng anh lại ngăn ở cửa, làm thế nào cũng không nhượng.

"Hai vị, nếu không thì các vị đi ra ngoài tiếp tục thương lượng một chút, suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định làm tiếp, tôi còn có những bệnh nhân khác." Bác sĩ lịch sự hạ lệnh đuổi khách, cho Triệu Tường thời gian thuyết phục Tòng Thiện.

"Thẩm tiểu thư, chúng ta ra ngoài trước đi." Triệu Tường cảm kích liếc nhìn vị bác sĩ kia một cái, nói với Tòng Thiện.

Tòng Thiện bước ra ngoài không hề quay đầu lại, Triệu Tường chạy chậm đến trước mặt cô, ngăn cô lại, anh là phụng mệnh Tiểu Kha nhất định phải ngăn cản Tòng Thiện, nói gì thì cũng không thể để cho cô đi.

"Thẩm tiểu thư, chuyện như vậy thật sự không thể quyết định qua loa được, bạn trai của chị biết không?" Triệu Tường hỏi.

"Tôi không cần nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện lạnh lùng nói, ngay cả chuyện Hàn Dập Hạo có con anh cũng không biết, bây giờ cô lại càng không có ý định nói cho anh biết.

"Tại sao?" Triệu Tường ngây cả người, anh nhớ rõ Tiểu Kha đã từng nói với anh, Thẩm tiểu thư này và bạn trai của cô rất ân ái, chẳng lẽ là giận dỗi cãi nhau, cho nên cô mới không cần đứa bé?

"Bác sĩ Triệu, đây là chuyện riêng của tôi." Tòng Thiện nhắc nhở nói.

"Ok, không phải tôi muốn dò la chuyện riêng của cô, tôi là hy vọng cô suy nghĩ kỹ càng, đừng làm ra quyết định khiến mình hối hận." Triệu Tường suy nghĩ làm như thế nào mới có thể tranh thủ thời gian, anh nói, "Nếu không thì cô ngồi xuống đây một chút, bình tĩnh lại trước. Coi như cô thật sự muốn làm phẫu thuật, cũng phải chờ người ở bên trong đi ra không phải sao?"

Tòng Thiện nhìn anh một cái, dù sao cô cũng đã quyết định, người khác nói thế nào cũng vô dụng, cũng chỉ theo lời ngồi xuống.

Triệu Tường có chút lo lắng nhìn cuối hành lang, sao Tiểu Kha còn chưa có tới?

Trong lúc anh chờ đến trông mòn con mắt, rốt cuộc Tiểu Kha cũng chạy đến.

"Chị Thẩm, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại muốn phá thai?" Tiểu Kha ngồi xuống bên cạnh Tòng Thiện, vội hỏi.

Tòng Thiện liếc nhìn Triệu Tường một cái, không cần hỏi cũng biết là ai thông báo cho Tiểu Kha biết.

"Tôi không muốn chưa kết hôn đã sinh con, cho nên bỏ đứa nhỏ này." Tòng Thiện trả lời.

"Vậy thì hai người liền kết hôn đi!" Tiểu Kha mở to hai mắt, cô biết Tòng Thiện làm sao có thể vì lý do này mà không cần đứa trẻ?

"Người nhà của anh ấy sẽ không đồng ý, cho dù tôi sinh đứa bé này ra, cũng vẫn không nhận được sự chấp nhận, không bằng buông tay sớm một chút, tránh cho làm lỡ tuổi xuân." Tòng Thiện nói.

"Người nhà của Thượng tá Hàn nói như vậy?" Tiểu Kha khó có thể tin, "Tôi muốn đích thân hỏi anh ta một chút, có phải ngay cả cốt nhục thân sinh của mình cũng không cần hay không?"

"Cô không nên hỏi anh ấy, tôi và anh ấy vốn cũng không thể." Tòng Thiện siết chặt lòng bàn tay, rất khó mới làm ra cái quyết định này.

"Cái gì không thể?" Giọng của Tiểu Kha không tự chủ đề cao, "Tôi biết cái chết của cậu chị là một đả kích rất lớn đối với chị, nhưng không thể vì vậy, thì quyết định làm càn. Chị còn nhớ hay không, khi chị vừa mới biết được chị có thai, vui mừng biết bao, chị còn nói muốn tự mình nói cho Thượng tá Hàn biết cái tin tức tốt này. Lúc này mới qua có bao lâu, suy nghĩ của chị đã thay đổi hoàn toàn?"

"Tất cả suy nghĩ trước đó của tôi đều là sai!" Tòng Thiện cũng có chút kích động, cô đáp, "Tiểu Kha, cô có biết tôi có bao nhiêu áp lực hay không? Tôi và anh ấy đến từ hai thế giới khác nhau, suy nghĩ của chúng tôi, giá trị quan quả thực rất khác nhau, tôi cố gắng muốn hòa nhập vào thế giới của anh ấy, tôi thật sự quá mệt mỏi. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không nhận được sự thừa nhận của người nhà anh ấy. Nếu như vậy, vì cái gì tôi không sớm buông tay, tránh cho liên lụy lẫn nhau!"

"Người nhà của anh ta không có nghĩa là anh ta--" Tiểu Kha khuyên nhủ.

Tòng Thiện đột nhiên đứng lên, ngắt lời của cô, lớn tiếng nói: "Tôi đã quyết định rồi, ai khuyên cũng vô dụng."

"Chị Thẩm, chị." Tiểu Kha cũng đứng dậy, không hiểu sao Tòng Thiện lại trở nên như vậy.

Lúc này, Triệu Tường đi tới, kéo Tiểu Kha, nhắc nhở nói: "Ở đây là bệnh viện, đừng ầm ĩ lớn tiếng như vậy."

"Không phải em ầm ĩ, mà là bây giờ chị ta quả thật không thể nói lý." Tiểu Kha tức giận nói.

Tòng Thiện cũng không nói thêm lời nào, cô sải bước đi về phía phòng phẫu thuật rộng mở, cố ý muốn làm phẫu thuật.

Tiểu Kha muốn kéo cô ấy lại, Triệu Tường nhẹ giọng nói ở bên tai cô, ngăn cản nói: "Cô ấy muốn thì theo cô ấy đi, anh đã nói với bác sĩ Trần rồi, cũng không có thật sự làm phẫu thuật, mà là tiêm thuốc mê cho cô ấy, đợi cô ấy tỉnh lại, sẽ lừa gạt cô ấy, nói đã làm xong phẫu thuật. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, em liên lạc với người nhà của cô ấy, để bọn họ nhanh tới đây."

"Nhưng mà em không biết số điện thoại của Thượng tá Hàn." Tiểu Kha bối rối, người nhà họ Thẩm thì không thể trông cậy, cô lại không liên lạc được với Hàn Dập Hạo, vậy phải làm sao bây giờ.

"Không liên lạc được thì thôi, chỉ cần gạt cô ấy là được." Triệu Tường suy nghĩ một chút, nói.

"Có thể lừa qua sao?" Tiểu Kha có chút lo lắng.

"Cô ấy làm phá thai là không có đau, thai nhi lại nhỏ, chỉ cần liều lượng thuốc mê hơi nặng chút, để cô ấy ngủ thêm một lát, mới có thể giấu." Triệu Tường nói.

"Vậy cũng tốt, bây giờ chỉ có thể như vậy." Tiểu Kha bất đắc dĩ nói.

"Yên tâm đi, bác sĩ Trần ở bên trong là vợ của Tiểu Phát của anh, cô ấy biết nên xử lý như thế nào." Triệu Tường an ủi nói, bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm hơn anh, đến lúc đó tùy tiện lừa gạt mấy câu thì có thể qua được.

Đợi một hồi, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ Trần gọi bọn họ vào trong.

"Tôi thêm liều lượng hơi nặng một chút, đến lúc đó hai người hãy nói sức khỏe của cô ấy suy yếu, cộng thêm trong quá trình làm phẫu thuật chảy máy hơi nhiều, cho nên lúc mê man có hơi lâu. Báo cáo tôi sẽ điền vào." Bác sĩ Trần dặn dò nói.

"Được, cảm ơn chị, chị dâu." Triệu Tường vội vàng cảm ơn.

"Đừng nói những thứ này, phải tiếp tục gạt cô ấy, để cô ấy tới chỗ tôi làm kiểm tra, tôi biết phải làm sao." Bác sĩ Trần lại nhắc nhở nói.

"Được, hiểu rồi." Tiểu Kha gật đầu, nhìn Tòng Thiện đang ngủ mê, trong lòng xoắn lại, bây giờ bọn họ chỉ có thể làm được việc này, có thể lừa gạt được bao lâu hay bấy lâu.

Tòng Thiện ngủ một tiếng mới tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra, đầu liền chếnh choáng, thậm chí ngay cả sức giơ tay lên cũng không có.

"Chị Thẩm, chị thấy thế nào?" Tiểu Kha ở một bên vội hỏi.

"Đầu tôi hơi choáng." Tòng Thiện không có sức nói.

"Haiz." Tiểu Kha thở dài, đem lời bác sĩ Trần dạy nói lại một lần, "Chị cứ nhất định không chịu nghe lời của tôi, bác sĩ nói sức khỏe của chị kém, phải điều dưỡng thật tốt, nếu không có thể dễ dàng để lại di chứng."

Câu nói kế tiếp của Tiểu Kha, một chữ Tòng Thiện cũng không nghe lọt, chỉ ý thức được, cô thật sự đã làm xong phẫu thuật, con của cô thật sự không còn!

Tuy đây là quyết định của chính cô, nhưng khi cô nghĩ đến cô vĩnh viễn cũng sẽ không còn đứa con, trái tim đột nhiên trở nên rất đau, rất đau, đau đến mức thần kinh hít thở đều tê dại, đau đến không khí cũng trở thành từng miếng kim thép, đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của cô!

"Chị Thẩm, chị hối hận sao?" Thấy Tòng Thiện đau khổ nhắm nghiền hai mắt, Tiểu Kha dò hỏi.

Tòng Thiện lắc đầu, không phải cô hối hận, mà là khó chịu.

"Bây giờ cũng không còn cách nào thay đổi được, chị chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt, chị còn phải xử lý hậu sự của cậu chị." Tiểu Kha biết Tòng Thiện hiếu thuận nhất là cậu của cô, chỉ có chuyện này mới có thể để cô không đến mức suy sụp thêm.

Tòng Thiện gật đầu, giọng mũi nồng đầm nói: "Tôi biết, tôi muốn yên tĩnh một mình."

"Vậy được rồi, tôi ở ngoài cửa, có chuyện gì chị gọi tôi." Tiểu Kha nói một câu, liền đi ra ngoài, cô biết, bây giờ Tòng Thiện cần một chút không gian riêng tư.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Kha nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc đè nén, thở dài, không hiểu nếu Tòng Thiện đã không nỡ như thế, tại sao còn phải kiên trì bỏ đứa bé như vậy, trong đó có phải có ẩn tình hay không?

Chương 62.2: Lừa gạt thiện ý

Editor: smizluy1901

Không đợi cô nghĩ nhiều, điện thoại của cô đổ chuông, bắt máy, là đồng nghiệp ở cục cảnh sát gọi tới, nói là điện thoại của Tòng Thiện không gọi được, cô ấy có bạn tìm đến cục cảnh sát.

Tiểu Kha bảo đồng nghiệp chuyển lời nói địa chỉ bệnh viện với người ấy, cũng có chút kỳ lạ không biết điện thoại của Tòng Thiện đi nơi nào, dường như từ tối hôm qua đã không thấy.

Nửa tiếng sau, Vương Đình chạy tới bệnh viện, nghe Tiểu Kha nói, cô mới biết hai ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó trách tối qua Tòng Thiện không có về nhà, cô gọi điện cho cô ấy thế nào cũng không gọi được, cho nên sáng sớm hôm nay mới đến chỗ làm của Tòng Thiện hỏi tình hình.

"Tình hình của cô ấy thế nào?" Vương Đình lo lắng hỏi, cô không biết Tòng Thiện còn mang thai, cậu chết, con mất, có thể nghĩ là biết Tòng Thiện bị đả kích thế nào.

"Cô ấy rất khổ sở." Tiểu Kha nói sự thật, "Tôi cũng không biết khuyên cô ấy thế nào, tôi nhìn ra được, cô ấy có rất nhiều tâm sự, nhưng cô ấy chính là không muốn nói ra."

"Nếu không tôi vào thăm cô ấy một chút." Vương Đình cũng không biết tại sao Tòng Thiện lại làm ra quyết định như vậy, nhưng cô cũng đã từng mất đi đứa con, có thể cảm nhận được tâm trạng này, mới có thể khuyên nhủ cô ấy.

"Trước hết cứ để cho cô ấy yên tĩnh đi." Tiểu Kha nói.

Lúc này, điện thoại của cô lại đổ chuông, là người ở cục cảnh sát thúc giục cô mau trở về, có chuyện xảy ra.

"Cô đi trước đi, ở đây để tôi trông chừng." Vương Đình nói.

"Vậy cũng được, tôi xử lý xong sẽ lập tức tới đây." Tiểu Kha liếc nhìn cửa phòng bệnh, rồi rời đi.

Vương Đình đứng ở cửa đợi một lúc, mới gõ cửa, đi vào.

"Tòng Thiện." Nhìn thấy người trên giường tiều tụy, trong lòng Vương Đình rất đau, mới hai ngày không gặp, sao cô ấy lại thay đổi như vậy.

"Vương Đình, sao cô lại tới đây?" Tòng Thiện lau khô nước mắt trên mặt, không muốn để cho người ta thấy cô yếu đuối.

"Tôi lo cho chị." Vương Đình thẳng thắn nói, cô ngồi xuống bên cạnh Tòng Thiện, nhìn đôi mắt rõ ràng đã khóc sưng đỏ ấy, nói, "Tòng Thiện, tôi không muốn hỏi chị nguyên nhân, tôi cũng đã từng mất đi đứa con, hiểu được cảm giác đau thấu tim ấy, tôi biết, đây nhất định không phải xuất phát từ chủ ý của chị, chị nhất định có nỗi khổ tâm mà chúng tôi không biết. Chị không chịu nói, có lo nghĩ của bản thân mình, cho nên tôi không ép chị. Tôi chỉ là muốn để chị biết, bất kể xảy ra chuyện gì, những người bạn chúng tôi đều sẽ ở bên cạnh chị, nếu như chị muốn khóc, tôi sẽ khóc cùng chị." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Nghe những lời này, rốt cuộc Tòng Thiện cũng không kìm nén được nữa, nước mắt giàn giụa chảy xuống, đúng vậy, cô thật sự muốn khóc, nếu như đau khổ có thể theo nước mắt giải tỏa, thì tốt biết bao.

Thấy Tòng Thiện khóc, Vương Đình cũng khóc, không phải cô khổ sở, mà là đau lòng, nỗi đau mất đi người thân nhất, nỗi đau mất đi máu mủ của mình, cô cũng đã từng trải qua, cô rất hiểu, hai nỗi đau đến cùng lúc này là cảm giác sống không bằng chết ra sao!

"Tôi rất đau khổ, thật sự rất đau khổ!" Tòng Thiện khóc nghẹn ngào, tại sao ông trời lại muốn cô trải qua nhiều đau khổ như vậy! Tại sao!

"Tôi hiểu!" Vương Đình ôm lấy cô, khóc cùng cô.

Vào giờ phút này, người đàn ông đang vùi đầu xử lý công vụ ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết tại sao, hai ngày nay anh cảm thấy tâm thần không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không tĩnh tâm được, Hàn Dập Hạo dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Lính cảnh vệ của anh nói cho anh biết, Trung tá Tề đã trở về, nói là có chuyện tìm anh.

Đúng lúc anh cũng có chuyện tìm Danh Dương, Hàn Dập Hạo đến phòng làm việc của Danh Dương, gõ cửa, đi vào.

"Dập Hạo." Tề Danh Dương đang bận rộn, thấy Hàn Dập Hạo đi vào, cười gọi.

"Trở về lúc nào?" Hàn Dập Hạo nhìn thấy bạn tốt, khẽ nhíu mày rậm, đỉnh đạc mà ngồi ở trên ghế, hỏi.

"Vừa mới về." Tề Danh Dương ngồi ở đối diện, hai người hàn huyên mấy câu, anh nói, "Đúng rồi, hạng mục huấn luyện một tân binh lần trước của cậu--"

"Cậu muốn tài liệu gì lát nữa đến phòng làm việc của tôi lấy." Hàn Dập Hạo ngắt lời nói, anh đến đây không phải là muốn thảo luận công việc với Tề Danh Dương, dù sao nói tới nói lui cũng chỉ mấy thứ rập khuôn, anh không có hứng thú, anh có chút phiền muộn, ở chỗ này, có thể nói lời trong lòng chỉ có Tề Danh Dương, cho nên anh nói ra cảm giác không bình thường của hai ngày qua, "Tôi cảm thấy rất phiền lòng."

"Hiếm thấy đấy, sếp lớn trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ lúc nào thế?" Tề Danh Dương ngây cả người, cười ha ha nói.

Hàn Dập Hạo trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: "Cười cái gì mà cười, cậu không phải là người, không biết phiền lòng."

"Nhưng sự tồn tại của cậu ở trong lòng tôi chính là thần, không phải là người phàm." Tề Danh Dương trêu chọc nói, "Có thể khiến cậu phiền lòng, đoán chừng chỉ có Thẩm Tòng Thiện."

"Chính là cô ấy." Hàn Dập Hạo thừa nhận nói, "Tối hôm trước tôi gọi điện cho cô ấy, dường như cô ấy rất không vui, tối hôm qua ngay cả điện thoại cũng không gọi được, cũng không biết có phải cô ấy đang cáu kỉnh hay không."

"Cậu không có bệnh chứ?" Tề Danh Dương kinh ngạc liếc nhìn Hàn Dập Hạo, nói, "Cậu tới đây là thảo luận đời sống tình cảm của cậu với tôi sao? Cậu trở nên giống phụ nữ từ lúc nào thế?"

"Đúng rồi, trước khi tôi đi căn cứ, bảo cậu giúp tôi chuyển lời đến Tòng Thiện, sao cậu không nói?" Hàn Dập Hạo đột nhiên nhớ lại vấn đề này.

"Tôi vốn là muốn nói, nhưng ngày hôm sau tôi cũng nhận được nhiệm vụ, lúc gần đi tôi nhờ chú Sáu cậu chuyển lời rồi." Tề Danh Dương đáp nói.

"Chú Sáu?" Hàn Dập Hạo nhíu mày, nói, "Nhưng ông không có chuyển lời."

"Vậy thì kỳ lạ, lúc ấy ông đã đồng ý." Tề Danh Dương có chút khó hiểu nói, trí nhớ của Hàn Trường Hạo không đến nỗi kém như vậy chứ.

Hàn Dập Hạo suy nghĩ một chút, mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng nhất thời cũng không phân biệt rõ được, anh đột nhiên nói: "Không được, tối nay tôi phải về thành phố A một chuyến."

"Gấp như vậy, có phải đang lo lắng cái gì hay không?" Dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, Tề Danh Dương đối với tâm tư của Hàn Dập Hạo cũng hiểu biết sơ sơ, thấy đôi mày anh có vẻ buồn rầu, dò hỏi.

"Tôi lo lắng mẹ tôi đã trở về." Hàn Dập Hạo vuốt cằm, nói.

"Cậu là nói?" Tề Danh Dương dường như cũng ý thức được gì đó.

"Chúng ta đều đột nhiên bị điều đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, trước đó cũng không có nhận được thông báo, mà hai ngày nay dường như chú Sáu tôi đang tránh tôi, tôi lại cảm thấy bồn chồn bất an, tôi cảm giác mẹ tôi hẳn là đã trở về thành phố A rồi." Cũng giống như Nhạc Thanh Lăng hiểu rõ Hàn Dập Hạo vậy, Hàn Dập Hạo cũng rất hiểu mẹ của mình, cũng rất tin với trực giác của mình.

"Bà đặc biệt trở về để đối phó với Thẩm Tòng Thiện?" Tề Danh Dương hiểu ý của Hàn Dập Hạo, nhưng cũng không quá tin, bởi vì điều này cũng khó tránh khỏi có chút chuyện nhỏ xé ra to.

"Hỏi bọn họ một chút sẽ biết." Hàn Dập Hạo nói xong liền gọi cho Đường Tuấn.

Đối phương nghe thấy giọng của anh, câu đầu tiên dĩ nhiên là: "Tôi đang nghĩ, nếu như cậu không xuất hiện nữa, tôi buộc phải đến quân khu tìm cậu."

"Xảy ra chuyện gì?" Vừa nghe những lời này của Đường Tuấn, trái tim Hàn Dập Hạo lập tức nảy lên dự cảm xấu.

Tề Danh Dương cũng dừng lại chuyện trong tay, nghi ngờ nhìn về phía bên này.

"Cậu của Thẩm Tòng Thiện chết rồi, bây giờ cô ấy ở bệnh viện." Đường Tuấn tóm tắt giản lược nói.

"Cái gì?" Hàn Dập Hạo cả kinh thiếu chút nữa đứng lên, "Vậy chuyện xảy ra lúc nào?"

"Thì là ngày hôm qua." Đường Tuấn đáp nói.

"Bây giờ cô ấy thế nào?" Hàn Dập Hạo nhíu chặt mày, hóa ra điện thoại không gọi được, là xảy ra biến cố như vậy.

"Cụ thể tôi không rõ lắm, tự cậu đến bệnh viện sẽ biết." Đường Tuấn không có cách nào nói quá nhiều ở trong điện thoại, "Cứ như vậy đi."

Nói xong thì cúp điện thoại, bởi vì anh còn phải vội đi ngăn lại sự kích động của một người đàn ông khác.

Thấy sắc mặt Hàn Dập Hạo thay đổi, Tề Danh Dương vội hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Thẩm Tòng Nghĩa chết rồi, tôi phải lập tức trở về thành phố A." Hàn Dập Hạo vừa nói dứt câu, liền sải bước rời đi.

Thẩm Tòng Nghĩa chết rồi sao? Tề Danh Dương cũng ngây ngẩn cả người, sao cậu của Thẩm Tòng Thiện lại đột nhiên chết? Lẽ nào thật sự bị Dập Hạo nói trúng, là Nhạc Thanh Lăng ra tay?

Tuy nhiên, xin phép nghỉ của Hàn Dập Hạo bị cấp trên bác bỏ, anh đen mặt, trực tiếp xông vào phòng làm việc của Hàn Trường Hạo, hỏi: "Chú Sau, tại sao không duyệt xin nghỉ của con?"

Hàn Trường Hạo đang duyệt tài liệu, không ngẩng đầu, trả lời: "Ngày mai có đoàn viếng thăm, con phụ trách tiếp đón."

"Con có việc, nhất định phải về thành phố A." Hàn Dập Hạo đứng thẳng người, nhắc lại nói.

"Chuyện riêng của con quan trọng hay là công việc quan trọng?" Hàn Trường Hạo ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt không vui của Hàn Dập Hạo, vẻ mặt cũng nghiêm túc.

"Chú nói thật đi, có phải bố con bảo chú làm như vậy hay không?" Hàn Dập Hạo cũng không nhiều lời, Hàn Trường Hạo càng ngăn cản, càng xác định suy đoán trong lòng anh.

"Không sai." Hàn Trường Hạo thoải mái thừa nhận nói, "Anh ấy bảo chú một tháng này đều không thả con về thành phố A."

"Mẹ con đã trở về, phải không?" Vẻ mặt Hàn Dập Hạo trầm lặng, trong giọng nói mang theo chất vấn, "Bà là đặc biệt trở về 'đối phó' con và Tòng Thiện, chú biết rõ, chú còn muốn giúp bọn họ?"

"Nói đối phó, thì có chút hơi quá." Hàn Trường Hạo nhìn chằm chằm vào Hàn Dập Hạo, cũng không giấu diếm, "Người làm cha mẹ, muốn hiểu bạn gái của con trai, cũng chẳng có gì lạ."

"Chú Sáu, rốt cuộc chú làm sao vậy? Chẳng lẽ chú không biết mẹ con là hạng người gì? Không biết bà sẽ làm ra chuyện gì? Chú có biết hay không, cậu của Tòng Thiện đã chết rồi! Con tin, chuyện này mẹ con nhất định không thoát khỏi liên quan, nếu chú tiếp tục giúp bọn họ, chính là nối giáo cho giặc!" Hàn Dập Hạo lớn tiếng nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Hàn Trường Hạo không có tức giận, trái lại hỏi: "Có phải hôm nay con nhất định phải ra khỏi quân khu hay không?"

"Phải! Nếu như hôm nay chú không thả con, con sẽ xông ra ngoài!" Hàn Dập Hạo ngẩng đầu, nói rõ ràng với Hàn Trường Hạo.

"Cho dù là vi phạm quân kỷ cũng muốn đi ra ngoài?" Hàn Trường Hạo lại hỏi.

"Đúng vậy!" Hàn Dập Hạo cũng không có cau mày, gọn gàng dứt khoát đáp. Đừng nói một tháng, một ngày anh cũng không thể đợi, ngày hôm qua là Thẩm Tòng Nghĩa chết, nói không chừng không quá mấy ngày, chết sẽ là Tòng Thiện, anh tuyệt đối không thể đợi thêm được nữa!

"Chú chuẩn cho con nghỉ." Hàn Trường Hạo buông tay, rất là "bất đắc dĩ" nói.

"Chú Sáu, chú?" Hàn Dập Hạo không hiểu, diễn biến này là ở đâu ra?

"Bố con dặn chú phải trông chừng con, chú chỉ 'nghe lệnh hành sự', nhưng tính tình của con anh ấy cũng biết, chú là không ngăn được. Chú đã tận lực, làm thất bại cũng không còn cách nào khác." Hàn Trường Hạo càng giống như là đang bịa đặt viện cớ nói.

"Chú Sáu, thật ra chú không muốn giúp bố con, vậy tại sao còn phải làm khó con?" Hàn Dập Hạo không hiểu đểm này.

"Con cũng biết, cả nhà họ Hàn chú chỉ sợ mỗi ông già và bố con, anh ấy cũng đã tự mình gọi điện tới nói, nếu như chú không phối hợp, anh ấy nhất định sẽ bẩm báo chỗ ông già, đến lúc đó con phiền phức lớn. Tuy chú thích cô bé kia, nhưng cuối cùng cũng phải qua cửa ải kia của bố mẹ con, nếu như ngay cả bản lĩnh một mình ứng phó với mẹ con mà cô ấy cũng không có, muốn gả vào trong cái nhà này vốn cũng không thể. Lần này coi như là sự thử thách với cô ấy đi." Hàn Trường Hạo giải thích nói.

"Con hiểu." Hàn Dập Hạo gật đầu, Hàn Trường Hạo nói có lý, nhưng sự đáng sợ của mẹ anh, không phải người bình thường có thể đối phó được, anh nhất định phải trở về cùng Tòng Thiện cùng nhau chống chọi, "Chú Sáu, cám ơn chú."

"Không có chút phép tắc, ở quân khu phải gọi ta là thủ trưởng!" Hàn Trường Hạo làm ra vẻ nghiêm chỉnh nói.

"Vâng, thủ trưởng!" Hàn Dập Hạo cung kính chào theo kiểu nhà bình, đi ra ngoài.

Bước chân của anh rất vội, bởi vì anh không muốn làm lỡ từng giây từng phút nào, Tòng Thiện của anh đang chờ anh!

Chương 63.1: Anh rất thất vọng

Editor: smizluy1901

Trên đường, Hàn Dập Hạo gọi điện cho Đường Tuấn, hỏi Tòng Thiện ở bệnh viện nào.

Đường Tuấn nói cho anh biết địa chỉ.

Cúp máy, Đường Tuấn quay đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám bên cạnh, nhắc nhở nói: "Lát nữa cậu đừng kích động."

"Tôi chỉ muốn đi bắt người, yên tâm." Câu Tử Minh lạnh lùng đáp, nếu không phải Vương Đình ở cùng Thẩm Tòng Thiện, anh sớm đã bắt người phụ nữ dám cả gan chạy lần nữa ấy quay trở về.

Nghe thấy hai chữ "bắt người", khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tuấn hơi lóe lên, tò mò dò hỏi: "Cô ấy tên là Vương Đình phải không? Hai người các cậu xảy ra chuyện gì?"

"Muốn biết?" Câu Tử Minh châm điếu thuốc, rít một hơi, nhả ra một vòng khóc, đôi mắt hẹp dài liếc Đường Tuấn một cái, lạnh lùng nói, "Tự mình đoán đi."

"Cái tên này." Đường Tuấn lắc đầu, hạ cửa kính xuống, nói, "Ở đây là bệnh viện, cậu có tố chất một chút, đừng mang theo cả người đầy mùi thuốc lá vào phòng bệnh."

Câu Tử Minh không để ý tới anh ta, tiếp tục buồn bực rít thuốc, trong lòng của anh kìm nén một đóm lửa, kể từ khi Vương Đình vô cớ "mất tích" đã dấy lên, chờ bắt được người phụ nữ đáng chết ấy trở về, xem anh làm thế nào trừng trị cô. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Một tiếng sau, Hàn Dập Hạo chạy tới.

Ba người hỏi số phòng bệnh, lập tức đi thẳng lên lầu.

"Y tá của bệnh viện này thật không tệ." Đường Tuấn âm thầm quét đôi mắt hoa đào một vòng, không nghĩ tới ở tại bệnh viện nhỏ này, còn có thể nhìn thấy nhiều y tá dáng dấp không tệ, vóc người không tồi.

Hai người đàn ông khác ăn ý cùng trừng mắt liếc anh ta một cái, bây giờ cậu tới để tham quan sao?

Đường Tuấn tự tìm mất mặt sờ sờ cái mũi, không phải anh đang làm dịu không khí sao, nhìn biểu tình trên mặt hai người này như muốn giết người vậy, cũng không phải là tới đòi nợ.

Đón lấy vô số ánh mắt, ba người đi tới cửa phòng bệnh.

Hàn Dập Hạo gõ cửa, cách một lúc, cửa mở ra, là Vương Đình mở cửa.

Cô liếc nhìn ba người đứng ở cửa, mặt lập tức biến sắc, cô còn chưa có lên tiếng, Hàn Dập Hạo đã đặt câu hỏi trước: "Cô ấy thế nào?"

"Tòng Thiện đang ngủ." Vương Đình đáp nói, ngăn ở cửa, không biết có nên tránh ra hay không.

"Tôi vào xem cô ấy một chút." Hàn Dập Hạo ý bảo Vương Đình tránh ra.

Vương Đình ngẩn người, cô biết bây giờ Tòng Thiện không muốn đối mặt với Hàn Dập Hạo, cho nên giữ chặt cửa, không có lập tức tránh ra.

Hàn Dập Hạo còn chưa có nổi giận, Câu Tử Minh đã nhịn không được, anh tiến lên một bước, kéo lấy cổ tay của Vương Đình, kéo cô đi ra ngoài cửa.

"Buông tôi ra!" Vương Đình muốn hất anh ra, thế nhưng sức lực không địch lại được, đột ngột bị anh lôi ra ngoài.

Đúng lúc y tá đưa thuốc tới, thấy mấy người đứng ở cửa, bất mãn nhắc nhở một câu: "Bệnh nhân vừa mới làm xong nạo phá thai, sức khỏe rất yếu, các anh chị đừng ở đây ầm ĩ."

Lời của cô vừa thốt ra, bầu không khí lưu động nhất thời ngưng lại, mấy ánh mắt đồng loạt rơi ở trên người của cô, giống như một tia phóng xạ vậy khiến cô nhịn không được lùi về phía sau.

Hàn Dập Hạo vừa mới bước vào phòng bệnh nghe được câu nói này, thân hình cao lớn cứng lại, anh nghiêng đầu, nhìn y tá, dường như không có nghe rõ, giọng trầm thấp chậm rãi hỏi: "Cô nói bệnh nhân bên trong vừa mới nạo phá thai xong?"

Hình dáng hoàn mỹ của Hàn Dập Hạo nửa ẩn ở trong bóng tối, hơi thở cả người toát ra cũng đã thay đổi, ánh mắt như con dao, sắc bén mà rơi vào trên người cô y tá.

Cô nói bệnh nhân là chỉ ai?

Y tá này chưa từng thấy người ông nào có cảm giác áp bách như vậy, cô nuốt nước bọt, có chút sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì gật đầu, còn không quên làm tròn bổn phận nhắc nhở nói: "Cho nên các anh đừng làm ồn cô ấy--"

Môi mỏng của Hàn Dập Hạo mím chặt như lưỡi dao, siết chặt quả đấm, anh nhất định phải lập tức nhận được một lời giải thích!

Sắc mặt Vương Đình trắng bệch, thấy bộ dáng rất tức giận của Hàn Dập Hạo, biết rõ sau khi anh đi vào sẽ có phản ứng gì, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay kéo anh lại, khẩn cầu nói: "Hàn tiên sinh, anh hãy nghe tôi nói--"

Hàn Dập Hạo hất cô ra, Vương Đình mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Câu Tử Minh vội giữ chặt cô lại.

Thấy Hàn Dập Hạo đi vào, Vương Đình quẫy Câu Tử Minh ra, chạy vào, Câu Tử Minh cũng vội vàng đi theo, ngoài cửa chỉ còn lại có Đường Tuấn và cô y tá kia.

"Các anh--" Y tá thấy mấy người họ đều vọt vào, muốn ngăn lại.

Đường Tuấn nhếch miệng lên, "dịu dàng" nói: "Cô y tá, vừa rồi đi vào là chồng của người bệnh, bọn họ có chút chuyện nhà phải xử lý, cô không cần lo lắng, tôi sẽ trông chừng. Thuốc này tôi bưng vào giúp cô, trong khoảng thời gian ngắn hy vọng không cần có người bước vào quấy rầy."

Bị một người đàn ông "xinh đẹp" như vậy nhìn mình, mặt cô y tá không tự chủ đỏ lên, cô còn chưa có kịp phản ứng, khay trong tay đã bị Đường Tuấn đón lấy, "Nhưng mà--"

Đường Tuấn quay lại nở nụ cười câu hồn nhiếp phách với cô một cái, sau đó "rầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Bên trong phòng, Tòng Thiện đã thức dậy, cô mở mắt ra thì đã nhìn thấy Hàn Dập Hạo đứng ở trước giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy nhất thời nhuốm một vẻ bối rối, sao anh lại tới?

Thấy Tòng Thiện nhìn thấy anh, không phải là lộ ra vẻ vui mừng, trái lại ánh mắt căng thẳng, tim Hàn Dập Hạo trùng xuống, đè nén cơn tức, muốn cho cô cơ hội chủ động giải thích, anh hỏi: "Có phải em có lời muốn nói với anh hay không?"

Sắc mặt Tòng Thiện càng trắng hơn, anh nói như vậy, là đã biết rồi sao?

Thấy Tòng Thiện không mở miệng, Hàn Dập Hạo bước lên một bước, hơi thở trở nên lạnh hơn, Vương Đình sợ anh làm tổn thương Tòng Thiện, vội vọt tới trước mặt của anh, ngăn cản, muốn giải thích giúp Tòng Thiện: "Hàn tiên sinh, chuyện không phải như anh nghĩ đâu--"

"Tránh ra." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, "Tôi muốn nghe chính miệng cô ấy nói."

"Đã như vậy, vậy chúng tôi đi trước đây." Đường Tuấn liếc Câu Tử Minh một cái, chuyện này bọn họ vẫn là không nên tham dự vào thì tốt hơn.

"Vương Đình, em tới đây." Câu Tử Minh cũng tán thành, xem ra Thẩm Tòng Thiện đúng thật là đã che giấu Dập Hạo một chuyện, sẽ để cho chính cô giải thích.

Vương Đình không chịu tránh ra, cô bảo vệ Tòng Thiện, cố chấp nói với Hàn Dập Hạo: "Tôi không tránh, trừ phi anh bảo đảm không làm khó dễ Tòng Thiện."

"Kéo người phụ nữ của cậu ra." Đường Tuấn nhẹ giọng nhắc nhở Câu Tử Minh, Dập Hạo chắc chắn sẽ không làm tổn thương Thẩm Tòng Thiện, nhưng Vương Đình lại không thức thời, đoán chừng Dập Hạo sẽ nổi giận.

Câu Tử Minh sa sầm mặt, không nói hai lời, liền kéo lấy Vương Đình ra khỏi giường, ôm ngang đi ra ngoài cửa.

"Câu Tử Minh! Anh bỏ tôi xuống! Tòng Thiện!" Vương Đình lo lắng la lên, vậy mà bước chân của Câu Tử Minh vẫn không có ngừng lại, đưa cô đi thẳng.

"Chúng tôi đi trước, cậu cũng đừng có tức giận, nói chuyện đàng hoàng nhé." Đường Tuấn liếc nhìn cô gái nằm ở trên giường, khuyên một câu, liền rời đi.

Ngoài cửa, Câu Tử Minh rất không lịch sự mà vác Vương Đình ở trên vai, không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người xung quanh, sải bước đi về phía bãi đỗ xe.

"Câu Tử Minh! Anh muốn đưa tôi đi đâu! Thả tôi xuống!" Vương Đình giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng, liều mạng đánh anh.

"Bốp!" Bị cô làm cho không tài nào chịu đựng nỗi, Câu Tử Minh nâng tay vỗ xuống, đánh một cái thật mạnh vào trên mông đẹp của cô, cảnh cáo nói, "Em im miệng lại cho tôi!"

Mặt Vương Đình đỏ bừng, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Đường Tuấn theo ở phía sau, vẻ mặt có chút cứng ngắc, cái tên này, nơi công cộng cũng phải chú ý một chút chứ.

Đến bãi đỗ xe, Câu Tử Minh mở cửa xe, muốn "ném" Vương Đình vào trong, "Đi vào!"

Vương Đình liều mạng giữ chặt cửa xe không chịu buông tay, vẫn còn muốn phản kháng: "Tôi không vào!"

"Đối với phụ nữ đừng có lỗ mãng như vậy chứ." Đường Tuấn nhìn cũng không nhìn, kéo Câu Tử Minh lại.

"Cậu đừng có xía vào." Câu Tử Minh đẩy Đường Tuấn ra, bảo anh rời đi, "Tự cậu bắt xe về đi."

"Cái tên này." Đường Tuấn thấy anh cương quyết mà "nhét" Vương Đình vào xe, sau đó dạng chân bước vào, nhanh chóng chạy đi.

Đường Tuấn nhìn phương hướng chiếc xe thể thao biến mất, trong lòng như nghĩ tới điều gì đó, từ trước tới nay chưa từng thấy Câu Tử Minh nổi giận lớn như vậy với một người phụ nữ nào, Vương Đình này đối với cậu ta mà nói nhất định là rất "đặc biệt".

Cũng không biết tên này nghĩ thế nào, thế mà lại coi trọng một cô gái nhà lành như vậy, thật sự là cực kỳ ngoài dự liệu của anh.

Đáng thương cho anh, cùng hai người này tới bệnh viện, kết quả đều bị hai người họ "bỏ rơi", haiz, chỉ có thể gọi người đến đón anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #quânnhân