Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển II: Chương 65 + 66 + 67

Chương 65: Cho thêm một cơ hội

Editor: smizluy1901

"Không thấy Thẩm Tòng Thiện?" Câu Tử Minh lặp lại lần nữa, lập tức thu hút ánh mắt của mấy người còn lại, nhất là ánh mắt xuyên thấu giống như tia X của người đàn ông nào đó.

"Chúng tôi đều không tìm được cô ấy, cũng không liên lạc được, phiền các anh chuyển lời lại với Hàn tiên sinh một chút." Vương Đình lo lắng nói, cô không có số điện thoại của Hàn Dập Hạo, đành phải gọi cho anh.

Câu Tử Minh còn chưa có kịp nói chuyện, điện thoại đã bị Hàn Dập Hạo đoạt đi.

"Không thấy cô ấy từ lúc nào?" Giọng của Hàn Dập Hạo trầm thấp thuần phát, không nghe ra được cảm xúc, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp lại híp chặt.

"Tôi cũng không biết, tôi đến bệnh viện thì đã không thấy cô ấy, y tá cũng không biết cô ấy đi đâu." Vương Đình đáp, cô đến bệnh viện chỉ nhìn thấy Tiểu Kha cũng đang lo lắng, bây giờ không liên lạc được với Tòng Thiện, cô mới nghĩ đến tìm Hàn Dập Hạo.

Hàn Dập Hạo không nói thêm lời nào, thân hình cao lớn đứng lên, sải bước đia ra ngoài cửa.

"Tôi đi với cậu." Câu Tử Minh cũng đứng lên, đi theo Hàn Dập Hạo rời đi.

Ba người còn lại thấy thế, cũng rời đi theo.

Đến bên ngoài, Hàn Dập Hạo chẳng cất tiếng chào ai, liền lái xe rời đi.

"Anh chàng này." Tiễn Thiểu Kiệt bất mãn nói một câu, Hàn Dập Hạo cứ như vậy rời đi, bọn họ nên đi đâu tìm người?

"Thôi, chúng ta tách ra tìm đi, thành phố A lớn như vậy, nếu như Thẩm Tòng Thiện cố ý trốn tránh mà nói, Dập Hạo cũng không dễ dàng tìm được." Câu Tử Minh nói.

"Thật không biết tại sao lại biến thành như vậy." Tề Danh Dương lắc đầu.

"Thật ra thì chúng ta đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, tôi dám đoán chắc, cả sự kiện, thái hậu nhà họ Hàn nhất định 'không thể không có công lao'." Đường Tuấn nhàn nhạt nói.

"Biết bà ấy làm thì có thể làm gì? Bố của Dập Hạo đối với bà ấy có thể nói là vâng lời răm rắp, chẳng lẽ Dập Hạo thật sự đoạn tuyệt với bố mẹ của cậu ấy? Nếu là như vậy, cụ Hàn cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm Tòng Thiện." Tiễn Thiểu Kiệt lý trí nói. Quan hệ của nhà họ Hàn rất kỳ diệu, bố của Hàn Dập Hạo trong con mắt của người ngoài rất lạnh lùng hà khắc, nhưng có tiếng là yêu vợ, cho dù đã xảy ra sự cố như của Hàn Dập Huy, ông chẳng những không có trách mắng Nhạc Thanh Lăng một câu, trái lại ở trước mặt người nhà họ Hàn lại hết sức bênh vực cho bà, lại đỡ được tất cả cơn tức của cụ Hàn. Có thể nói, đến bây giờ Nhạc Thanh Lăng vẫn còn lớn lối ương ngạnh như vậy, cùng với sự dung túng bất khả phân của Hàn Trường Hiên. Mà bên phía ông cụ nhà họ Hàn, tuy tương đối biết chuyện, cũng không có đặc biệt quan niệm môn hộ nghiêm trọng, nhưng rất coi trọng trung hiếu lễ nghĩa, nếu như Hàn Dập Hạo vì Thẩm Tòng Thiện ngang nhiên chống đối với bố mẹ, chịu không nổi mà chạy nhất định là Hàn Dập Hạo. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Đừng nói nữa, tìm người đi." Câu Tử Minh ngắt lời nói, đi về phía xe của mình.

Mấy người họ đều rối rít lái xe rời đi.

Song, tìm được Tòng Thiện vẫn là Hàn Dập Hạo.

"Cạch!" Cánh cửa cũ kỹ bị lực tác động từ bên ngoài đẩy ra, lập tức dấy lên một đám bụi đất tung bay.

Giày da cứng chắc "cộp cộp cộp" đi vào, trong nhà không có đèn, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ lụp sụp, chiếu vào trên thân hình cao lớn của người tới.

Cô gái ngồi xổm ở trong góc bị kinh động, dò hỏi: "Ai?"

"Tòng Thiện?" Hàn Dập Hạo nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức bước nhanh tới.

Hàn Dập Hạo! Tòng Thiện cả kinh trong lòng, sao anh tìm được tới đây?

"Quả nhiên em ở đây." Hàn Dập Hạo đứng ở trước mặt của cô, nhìn cô ôm đầu gối ngồi xổm ở dưới đất, đôi mắt trong veo như sao đêm, mí mắt đỏ đỏ nhìn ra được vừa rồi cô đã khóc. Anh nổi lên đau lòng, kéo cô lên: "Đi theo anh."

Tòng Thiện hất anh ra, hỏi: "Sao anh tìm được em?"

Hàn Dập Hạo không có nói cho cô biết, vì tìm cô, dường như là anh cũng sắp lật tung cả thành phố A, nhà họ Thẩm, nhà anh, bệnh viện, cục cảnh sát, còn có những nơi cô có thể đi, anh đều tìm từng nơi một, cuối cùng mới nhớ tới có thể cô đã tới căn nhà cũ, cho nên mới tìm được cô ở chỗ này.

"Bởi vì muốn tìm, thì nhất định tìm được." Hàn Dập Hạo nhẹ giọng nói, trên con đường đang tìm kiếm cô, anh đột nhiên nghĩ thông suốt, anh yêu cô, cho nên anh cũng tin cô, ít nhất muốn cho cô và mình thêm một cơ hội, trước tiên điều tra rõ rồi nói.

Anh kéo cô vào trong ngực, trong giọng nói thuần phát lộ ra một tia đau lòng, hỏi: "Tại sao lại tới đây?"

Cảm nhận được lồng ngực ấm áp quen thuộc này, trái tim Tòng Thiện dâng lên một tia đau đớn, sở dĩ cô tới đây, là bởi vì năm đó ngay tại đây cô đã mất đi người quan trọng nhất, cách nhiều năm sau, cô lại mất đi người cậu kính trọng nhất, đêm nay cô đi rất nhiều nơi, bất giác đi tới dưới căn nhà cũ, cô do dự một chút, vẫn là lên đây, ở đây, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ của mẹ năm đó, hận ý mãnh liệt của sự báo thù này giống như dây leo quấn chặt lấy trái tim cô. Chỉ có cưỡng ép chính mình sống trong hận thù, cô mới có thể xoa dịu nỗi đau rời khỏi Hàn Dập Hạo.

"Không tại sao cả." Không muốn mình lại tiếp tục lưu luyến phần ấm áp này nữa, Tòng Thiện nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Hàn Dập Hạo bình tĩnh nhìn cô, muốn nhìn thấy đáy lòng của cô, anh biết, trong lòng cô chất chứa rất nhiều đau khổ, nhưng cô không nói cho anh biết, anh làm thế nào chia sẻ đây.

"Tòng Thiện, rốt cuộc trên người em xảy ra chuyện gì? Em bây giờ vốn không phải là chính em, em cũng không phải thật sự muốn đẩy anh ra, có đúng hay không?" Hàn Dập Hạo không buông tha mà bắt lấy cánh tay của cô, không cho cô rời đi.

"Hôm nay ở bệnh viện không phải là đều nói rõ rồi sao?" Tòng Thiện lòng dạ cứng rắn nói.

"Đó là anh nhất thời nói lẫy." Hàn Dập Hạo phủ nhận nói, "Anh biết, em cũng là nhất thời nói lẫy, em nói cho anh biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải vì mẹ anh hay không?"

Tòng Thiện quay đầu đi, mắt nhìn về một hướng khác, không trả lời.

"Em không trả lời, thì chính là chấp nhận." Hàn Dập Hạo cơ bản có thể kết luận, "Mẹ anh ép em bỏ đứa bé sao?"

Tòng Thiện cúi đầu, trong lòng cô cất giấu quá nhiều bí mật, cô không biết nên nói với anh thế nào, cô có bệnh, cô không thể sinh con, như vậy cô vốn không có tư cách yêu anh.

"Không phải." Cô phủ nhận nói.

"Anh không tin, em không nói, tự anh đi hỏi bà ấy." Hàn Dập Hạo nói xong thì kéo cô đi về phía cửa.

Tòng Thiện không chịu, cô ngăn anh lại, hỏi: "Nếu như anh nói là sự thật thì sao, anh có thể trở mặt với mẹ anh?"

"Phải." Hàn Dập Hạo không chút do dự đáp. Nếu như bà thật sự ép Tòng Thiện phá thai, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bà.

Cô lại càng sẽ không nói cho anh biết sự thật, tuy cô cũng hận Nhạc Thanh Lăng, nhưng cô không muốn hại anh mẹ con bất hòa, càng không muốn làm lỡ tiền đồ của anh.

"Mẹ anh không có ép em phá thai, bà cho em một khoản tiền, bảo em rời khỏi anh." Tòng Thiện nói.

"Anh không tin em sẽ cầm khoản tiền đó." Hàn Dập Hạo dứt khoát nói, "Em muốn tiền, anh cũng có thể cho em."

"Trước đây em sẽ không muốn, đó là em không biết anh có vị hôn thê, trong lúc vô tình em lại trở thành 'kẻ thứ ba' của người ta, anh biết không, đây đối với một người phụ nữ mà nói, là sỉ nhục cỡ nào?" Tòng Thiện lạnh lùng nói.

"Em đừng cố tình gây sự như vậy, Chi Lan đang ở Mỹ, hơn nữa giữa anh và cô ấy vốn không có gì, nếu em cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngày mai anh sẽ bay đi Mỹ hủy bỏ hôn ước với cô ấy." Hàn Dập Hạo nói, sở dĩ anh đính hôn với Thượng Quan Chi Lan, đó là bởi vì để cụ nhà an tâm, cũng tránh cho Nhạc Thanh Lăng lúc nào cũng tìm một đám phụ nữ không biết điều tới, mà Thượng Quan Chi Lan cũng là một người phụ nữ rất độc lập, sẽ không quấn lấy anh, cho nên anh mới chọn một màn kịch như vậy diễn với cô ấy.

"Còn chưa có hủy bỏ hôn ước, vậy em vẫn còn là 'kẻ thứ ba' nhỉ?" Nghe anh gọi "Chi Lan" thân thiết như vậy, trong lòng Tòng Thiện dâng lên một tia ghen tức.

"Được, giấu em chuyện này coi như là anh không đúng." Hàn Dập Hạo không muốn kéo căng chuyện này với cô, giữa bọn họ tồn tại nhiều vấn đề như vậy, một Thượng Quan Chi Lan nho nhỏ vốn không đáng nhắc tới, "Vậy còn em? Em đã giấu anh bao nhiêu chuyện?"

Tòng Thiện im lặng không nói.

Cô càng không nói, Hàn Dập Hạo càng giận hơn, anh đột nhiên kéo cô đi ra ngoài: "Em không nói đúng không? Vậy anh sẽ đưa em đến chỗ mẹ anh đối chất."

"Em không đi!" Tòng Thiện dùng sức hất tay anh ra, lùi về phía sau mấy bước, phần lưng dán vào trên tường lạnh băng, nhìn anh.

"Tại sao không đi? Là sợ vạch trần bà hay là bị lật tẩy?" Đôi mắt thâm thúy của Hàn Dập Hạo khóa chặt cô, thật muốn đi vào trong lòng của cô, xem xem rốt cuộc cô đang sợ cái gì.

"Hàn Dập Hạo, ngay cả con của anh em cũng đã bỏ rồi, lẽ nào anh cũng không có hận em? Tại sao còn phải một mực không chịu giác ngộ?" Tòng Thiện trở nên có chút kích động, cô nhịn không được chất vấn, cô cũng đã làm chuyện quá đáng như vậy, tại sao anh không quay đầu bước đi, cũng đừng đến tìm cô nữa. Anh có biết, mỗi một lần đối mặt với anh, cô khó chịu cỡ nào hay không? Rất muốn không để ý tới nhào vào trong lòng của anh khóc lóc, khóc lóc kể lể ra hết ấm ức đã trải qua mấy ngày nay, nhưng cô không thể.

"Em cũng biết em bỏ con của anh, làm chuyện quá đáng thế nào sao?" Hàn Dập Hạo hít sâu một hơi, vừa nghĩ tới chuyện ngay cả sự tồn tại của đứa bé mà anh cũng không biết thì đã hoàn toàn mất đi nó, anh không tức không giận là giả, nhưng anh sẵn lòng cho cô thêm một cơ hội, chẳng lẽ cô không biết sao? "Cho nên anh muốn em cho anh một lời giải thích, đừng viện cớ qua loa những chuyện đó, anh muốn biết sự thật!"

"Sự thật chính là chúng ta vốn không xứng!" Tòng Thiện đề cao âm lượng, lớn tiếng nói, "Anh là con cưng của trời ở trên trời cao, em chẳng qua chỉ là một người bình thường vũng vẫy ở dưới đáy xã hội. Anh là Thượng tá trẻ tuổi nhất, anh có được tương lai vô cùng sáng lạn, mà em chỉ là một nữ cảnh sát bình thường. Giữa chúng ta đâu chỉ là khác biệt giữa mây và bùn, anh cứ coi như là em không xứng với anh, đừng hỏi nữa."

"Anh không cho phép em tự coi nhẹ mình như vậy!" Hàn Dập Hạo nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé của cô, quát bảo dừng nói.

"Đây mới là sự thật, em vốn không xứng--" Lời nói kích động của Tòng Thiện ngưng bặt, tiếng vọng biến mất khi anh đột nhiên tập kích vào trên đôi môi mỏng.

Anh hôn cô, lại dời ra, quát khẽ nói: "Không được nói!"

"Em mạn phép phải nói--" Tòng Thiện không chịu khuất phục, nhưng cô vừa cất giọng, lại bị anh hôn sâu.

"Ưm~" Cô đánh anh, không cho anh hôn cô, cô sợ anh ôm, sợ anh hôn, như vậy sẽ khiến cô mềm yếu.

"Hàn Dập--" Cô giùng giằng quay đầu đi, muốn bảo anh dừng lại.

Anh nghiêng đầu theo, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn khiến anh vừa yêu vừa hận ấy.

"Nếu như em nói như thế nữa, anh sẽ khiến em không cách nào mở miệng." Hôn đến cả người cô mềm đi, anh mới lưu luyến dời ra, dùng lòng ngón tay thô ráp vuốt ve qua lại cánh môi mềm mại của cô, khàn khàn nói ra lời "uy hiếp".

Chương 66: Thế nào mới không tức giận.

Editor: smizluy1901

"Anh--" Tòng Thiện thốt ra một âm tiết đơn.

Hàn Dập Hạo không nói hai lời lại hôn cô, bây giờ anh không muốn nghe cô nói bất cứ cái gì, không muốn cái miệng nhỏ nhắn của cô tiếp tục thốt ra lời đả thương người.

Miệng lưỡi quấn lấy nhau, triền miên giống như dĩ vãng, nhưng Tòng Thiện lại nếm được mùi vị chua sót.

Cô dùng sức đẩy anh ra, hơi thở không ổn định mà dựa vào vách tường, lòng dạ cứng rắn, cô hét lớn: "Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!"

"Đi theo anh!" Đường nét gương mặt Hàn Dập Hạo căng thẳng, mày kiếm nhíu chặt lại như lưỡi dao, nắm chặt cô, kéo vào trong ngực.

Tòng Thiện kéo góc tủ quần áo cũ nát, không chịu buông ra, "Em sẽ không đi với anh."

"Thẩm Tòng Thiện, tốt nhất em nên có chừng có mực!" Hàn Dập Hạo nổi giận, người phụ nữ này sao lại cố chấp đến mức khiến người ta đau đầu vậy, anh muốn dẫn cô tới chỗ mẹ để hỏi, nói rõ ràng mọi chuyện.

"Hàn Dập Hạo, chúng ta tiếp tục thế này nữa có ý nghĩa gì? Coi như là mẹ anh ép em, nhưng em dễ dàng khuất phục như vậy, chỉ có thể nói rõ em không đủ yêu anh, cũng không đáng để cho anh yêu, đạo lý rõ ràng như vậy anh không hiểu sao?" Tòng Thiện giống như mắc chứng cuồng loạn quát nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Hàn Dập Hạo dừng lại, đôi mắt sâu thăm thẳm trong suốt rét lạnh như tảng băng trôi nổi trên Bắc Băng Dương, anh nhìn Tòng Thiện chằm chằm, từng câu từng chữ bật ra từ trong kẽ răng, nói: "Em nói đúng, nếu như em thật sự yêu anh, thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ tình cảm giữa hai chúng ta. Cho nên, anh hỏi em một lần cuối cùng, có đi theo anh hay không?"

Tòng Thiện mấp máy môi, muốn kiên định lên tiếng trả lời, nhưng cô giống như đột nhiên bị mất đi chức năng ngôn ngữ vậy, thốt ra lại là một âm tiết nhỏ vụn.

Cô nhìn thấy sự tức giận trong mắt của anh, thất vọng, khổ sở, đau đớn, cô làm sao không cảm thấy, không ai đau lòng hơn cô, cô bỗng vô cùng căm ghét chính mình, nếu như ngay từ đầu kiên định từ chối anh, từ đầu tới cuối cũng không lay được, bây giờ cũng sẽ không rơi vào lựa chọn đau khổ như vậy.

"Không nói? Bởi vì trong lòng của em cũng không nỡ, đúng không?" Hàn Dập Hạo làm sao không nhìn thấy được sự do dự và đấu tranh của cô, giọng nói chậm lại chút ít, bàn tay rắn chắc vuốt ve trên khuôn mặt gầy guộc của cô, tiếp tục nói, "Đồng nghiệp ở cục cảnh sát của em nói cho anh biết, lúc em biết được mình có thai, nụ cười trên mặt chưa từng có xán lạn như vậy, em là một người làm việc điên cuồng, bận rộn thường hay quên ăn cơm, nhưng kể từ sau khi có thai, bất kể bận rộn hơn nữa mệt mỏi hơn nữa, em cũng sẽ đúng giờ ăn cơm, bởi vì em sợ đứa nhỏ trong bụng đói bụng. Em còn chủ động xin điều đến khâu nhẹ nhàng chút, không muốn tham gia vào công việc có tính nguy hiểm cao, bởi vì em rất coi trọng con của chúng ta, sợ gặp nguy hiểm mất đi nó. Bọn Đường Tuấn cũng nói, sau khi mẹ anh đến tìm em, em đã tìm bọn họ giúp đỡ, mục đích là muốn kéo dài đến khi anh trở về, để cùng đấu tranh với mẹ của anh. Cho nên, anh không tin trong vòng một đêm em đã thay đổi hoàn toàn. Tòng Thiện, em nói cho anh biết nguyên nhân được không? Bất kể em nói gì, anh cũng tin."

Anh dịu dàng là độc dược trí mạng nhất, đều sẽ dễ dàng đục khoét bức tường lòng cô vất vả lắm mới xây được.

"Anh đừng đối tốt với em như vậy, em không đáng--" Trong hốc mắt bắt đầu đong đầy cay đắng, cô hít mũi, cố nén lòng chua xót nói.

"Anh nói đáng, thì không ai dám nói không đáng." Anh bá đạo tuyên bố, duỗi cánh tay dài, lại lần nữa ôm cô vào trong ngực, "Anh biết em nhất định cất giấu bí mật, nếu như em một mực không nói, anh vẫn quấn lấy em, cho đến khi em nói ra mới thôi."

"Hức~" Cô cũng nhịn không được, nằm ở trên lồng ngực rộng lớn rắn chắn của anh nhỏ giọng bật khóc.

Hàn Dập Hạo, xin anh đừng hỏi nữa, em đã sắp sụp đổ mất rồi!

"Em không nói, anh sẽ đi điều tra, lên trời xuống đất, anh không tin không điều tra ra được chân tướng!" Hàn Dập Hạo kiên định như sắt nói, anh nhất định phải biết chân tướng, anh không thể để cho đứa con của anh bị chết không minh bạch.

Tòng Thiện điên cuồng lắc đầu, muốn ngăn anh lại, nhưng nói không ra lời.

Anh đau lòng ôm chặt cô, để cho cô khóc một hồi, mới lên tiếng: "Trước tiên em về cùng anh, nếu như bây giờ em không muốn nói cho anh biết, anh không ép em, tự anh đi điều tra."

Hơi trút ra được một chút, có thể ở trong lòng anh khóc một lần cuối cũng đáng, Tòng Thiện ngẩng đầu lên, chậm chập lại kiên định đẩy anh ra, nói: "Em sẽ không đi với anh."

"Người phụ nữ này!" Hàn Dập Hạo lại tức giận, anh cũng đã nhượng bộ như thế rồi, cô còn muốn thế nào?

"Hôm nay, mỗi một câu em nói đều là thật lòng, chúng ta ở bên nhau không có tương lai, em không muốn lại đánh cuộc nữa, anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn, xin đừng tiếp tục dây dưa không buông nữa, coi như em xin anh." Tròng mắt Tòng Thiện vẫn còn đỏ đỏ, nhưng trên mặt đã không còn vẻ bi thương, cô lạnh nhạt bình tĩnh nói.

"Đây là lời thật lòng của em?" Hàn Dập Hạo nhếch môi mỏng thành đường cong như lưỡi dao sắc lạnh, thân hình cao lớn toát ra hơi thở tàn nhẫn nồng đậm, anh thật muốn bóp chết cô.

"Đúng vậy." Tòng Thiện không chút do dự gật đầu nói, "Em trả lời anh vấn đề vừa rồi, em sẽ không đi với anh, anh đi đi."

Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, đáy mắt giống như hắc diệu thạch có lửa giận chạy tán loạn, nếu cô kiên quyết như vậy, anh cũng sẽ không tiếp tục mặt dày quấn lấy cô.

Không lưu luyến nữa mà quay đầu đi, hình dáng khôi ngô tuấn tú hoàn mỹ giống như venus của Hàn Dập Hạo nhiễm vẻ u ám nồng đậm, còn u ám nặng nề hơn so với bóng đêm nồng đậm xung quanh.

Đột nhiên, giá gỗ ở góc tường đã sớm bị ăn mòn mục rửa bỗng đổ sụp xuống, nện xuống phía hai người!

"Cẩn thận!" Tòng Thiện thốt lên một tiếng thét kinh hãi, dùng sức đẩy Hàn Dập Hạo đi, muốn đẩy anh ra khỏi phạm vi nguy hiểm.

Phản ứng của Hàn Dập Hạo càng nhanh nhẹn hơn, đột nhiên xoay người, đưa tay ôm chặt cô ở trong ngực, thân hình bổ nhào về phía trước, dùng thân của mình giúp cô chặn lại giá gỗ ầm ầm sụp xuống.

"Khụ khụ!" Bị bụi đất làm sặc đến ho khan một hồi, Tòng Thiện vội vàng hỏi thăm tình hình người trên mình: "Anh thế nào? Có sao không?"

Hàn Dập Hạo không có trả lời, giống như vốn không có bị nện trúng vậy, anh không nói tiếng nào đứng dậy, kéo Tòng Thiện lên, rồi tự mình xoay người rời đi.

Tòng Thiện duỗi tay về phía lưng anh, giật mình sờ tới một mảng ấm áp, cô cuống quýt gọi anh lại, hô: "Đợi chút, anh bị thương rồi."

Bước chân của Hàn Dập Hạo lại không có dừng lại, cũng không quay đầu lại bỏ lại một câu, nói: "Anh không sao."

Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền vọt tới trước mặt của anh, ngăn anh lại, nói: "Anh đến bệnh viện đi."

"Không phiền em phí tâm, anh tự biết xử lý." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, cũng không thèm nhìn tới cô.

Tòng Thiện biết anh đang giận dỗi cô, sợ anh tức giận đến mức không chịu xử lý vết thương, không nói hai lời liền kéo anh lại, kéo anh đi ra ngoài: "Đi bệnh viện trước."

Hàn Dập Hạo lại sừng sững bất động, mặc cho cô lôi kéo, nhưng lại giống như quả núi không chịu động đậy, "Anh nói không sao, không cần quan tâm đến anh."

"Anh đừng giận dỗi với em nữa, đấy là thân thể của chính anh." Tòng Thiện cũng rất cố chấp, cô không thể trơ mắt nhìn anh không quý trọng thân thể của chính mình.

"Bây giờ em biết quan tâm tới anh?" Hàn Dập Hạo hừ lạnh một tiếng.

"Em." Vẫn luôn rất quan tâm đến anh.

Nhưng nửa đoạn sau Tòng Thiện lại không có nói ra, cô ôm chặt lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo, dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa: "Em đưa anh đi bệnh viện."

"Không đi." Lúc này, Hàn Dập Hạo giở tính trẻ con, chút đau đớn này so với đau đớn trong lòng anh thì coi là gì.

"Phải đi." Tòng Thiện sẽ không mặc cho anh giở tính, tiếc rằng kéo thế nào người đàn ông này cũng bất động.

"Em là gì của anh? Dựa vào cái gì ra lệnh cho anh?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng liếc nhìn cô, nhìn cô làm việc vô dụng.

Tòng Thiện hơi nổi cáu, lúc này anh còn hờn dỗi gì vậy chứ, nhưng lại sợ lại chọc giận anh, sợ anh phủi tay bỏ đi, buộc lòng phải nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Anh xử lý vết thương trước có được không?"

"Không được." Anh thẳng thừng từ chối.

"Anh! Rốt cuộc anh muốn thế nào mới đi bệnh viện!" Tòng Thiện nổi giận, sao anh lại không chịu nghe lời người khác khuyên vậy chứ.

"Anh sẽ không đi bệnh viện, em từ bỏ ý định này đi." Hàn Dập Hạo cố chấp nói.

"Được, anh không đi em sẽ kéo anh đi!" Tòng Thiện nghiến răng nói, cô dùng toàn bộ sức lực của mình kéo lấy anh.

Chút sức lực này của cô trong mắt anh vốn không coi là gì, nhưng lại không đành lòng đẩy cô ra khiến cô té ngã, hai người cứ giằng co như vậy, Tòng Thiện lôi kéo hồi lâu, thì kéo đi được một vài bước, mình mệt đến thở hồng hộc.

Cô dừng lại, vừa thở dốc vừa nói: "Coi như em xin anh, anh đi băng bó vết thương trước có được không?"

"Em cũng đã bảo anh đi đi, cần gì phải làm ra bộ dáng này. Chúng ta không có quan hệ gì, em cũng đừng có quản chuyện của anh." Hàn Dập Hạo nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

Tòng Thiện đột nhiên đưa tay ôm chặt eo của anh, không chịu buông tay, cô nói: "Em biết anh giận em, hận em, nếu như anh muốn phạt thì phạt em, đừng lấy thân thể của mình chơi đùa."

Hàn Dập Hạo cau mày, lạnh giọng nói: "Buông tay."

"Không buông!" Giọng Tòng Thiện còn lớn hơn cả giọng của anh, cô biết nếu như cô buông tay, anh nhất định sẽ không đi bệnh viện.

"Anh bảo em buông ra!" Giọng Hàn Dập Hạo lại lạnh đi vài phần, muốn gỡ tay của cô ra, Tòng Thiện lại ôm chặt hơn.

"Không buông! Không buông! Anh không nghe em, em sẽ không buông!" Tòng Thiện ngẩng đầu nhìn anh, lớn tiếng đáp.

"Em!" Giận đến mức muốn bóp chết cô, nhưng làm sao cũng không nỡ, Hàn Dập Hạo chỉ có thể giận mình, anh nghiêng đầu qua một bên, không kéo cô ra cũng không nói chuyện.

Tòng Thiện sợ làm lỡ thời gian, lo lắng nói: "Đi bệnh viện trước đã, những chuyện khác sau này hãy nói."

"Anh bị thương em đau lòng sao?" Hàn Dập Hạo đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Em." Tòng Thiện cố nhịn lại lời nói đã trượt tới khóe miệng, cô đau lòng, nhưng lại không thể nói ra được.

Thấy cô còn dám do dự, Hàn Dập Hạo càng giận dữ hơn, tức giận muốn đẩy cô ra.

"Em đau lòng!" Tòng Thiện không chịu buông tay, ôm chặt lấy anh, dường như là gầm hét lên ba chữ này này.

"Vậy em còn do dự?" Hàn Dập Hạo vẫn còn bất mãn.

"Em." Tòng Thiện cắn môi, không biết trả lời thế nào.

"Không nói anh sẽ đi." Hàn Dập Hạo ép hỏi.

"Đừng!" Tòng Thiện vội vàng ngăn anh lại, nói: "Vừa rồi nói như vậy, cho nên em--"

"Em cũng biết vừa rồi nói những lời gì ư!" Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói.

"Coi như là em sai." Tòng Thiện nhận sai nói, "Anh đừng giận, ít nhất cũng đừng áy náy với chính mình."

"Sao anh có thể không giận?" Hàn Dập Hạo lạnh giọng hỏi.

"Vậy anh muốn thế nào mới không tức giận, mới chịu đi băng bó vết thương?" Tòng Thiện thở dài trong lòng, cho dù trên miệng cô nói cứng rắn hơn nữa, nhưng trong lòng lại vẫn không hạ được chút tàn nhẫn nào.

Chương 67: Vô đề

Editor:smizluy1901

Hàn Dập Hạo vẫn không có trả lời cô.

Tòng Thiện nóng lòng, cầu khẩn nói: "Anh nói một câu đi chứ."

"Anh muốn em băng bó cho anh." Hồi lâu sau Hàn Dập Hạo mới thốt ra một câu.

"Em cũng không phải là bác sĩ." Tòng Thiện ngẩn người, theo bản năng từ chối nói.

"Vậy em cũng đừng quản anh." Hàn Dập Hạo nói xong lại muốn đẩy cô ra.

"Anh!" Tòng Thiện ôm quá chặt, lại bị anh kéo theo đi về phía trước.

Không lay chuyển được anh, Tòng Thiện không thể làm gì khác hơn là đồng ý nói: "Được! Em băng bó cho anh!"

Nghe vậy, Hàn Dập Hạo đột nhiên ôm ngang cô lên, liền sải bước đi ra ngoài.

"Anh thả em xuống, vết thương của anh!" Tòng Thiện thốt lên một tiếng thét kinh hãi, nhắc nhở nói.

"Không có gì đáng ngại." Hàn Dập Hạo thờ ơ như không đáp lại một câu, bước chân bước đi không ngừng.

Rất nhanh đã đi xuống dưới lầu, đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao dừng ở bên đường, Hàn Dập Hạo mở cửa xe, để Tòng Thiện ngồi lên trước.

"Để em lái cho." Tòng Thiện lại không chịu đi vào, cô lo lắng đến "thương thế" của Hàn Dập Hạo, kiên trì muốn do cô lái.

"Được rồi." Hàn Dập Hạo cũng không phản đối, ngồi vào trên ghế lái phụ.

Tòng Thiện sợ anh "mất máu quá nhiều", trên đường lái rất nhanh, ngay cả đèn đỏ cũng không để ý.

"Trước đây không phải em không cho phép anh vượt đèn đỏ sao? Sao mình còn muốn xông vào?" Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt lo âu của cô, tức giận trong lòng hơi vơi đi một chút, nhịn không được nói.

"Anh đừng nói chuyện! Giữ gìn thể lực!" Tòng Thiện tức giận nhắc nhở nói, trên tay của cô còn đọng lại vết máu của anh, cũng không biết vết thương của anh thế nào, nghĩ vậy, tâm trạng của cô cũng rất bực bội, đừng nói vượt đèn đỏ, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cô cũng phải xông qua. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Hàn Dập Hạo biết cô là đang lo lắng cho "thương thế" của anh, cũng không nói chuyện, cứ mặc cho cô suy nghĩ lung tung.

Lấy tốc độ nhanh nhất về tới nhà, Hàn Dập Hạo nghĩ thầm, ngày mai phải gọi điện đến đội cảnh sát giao thông nói một tiếng, cũng không biết đã ăn bao nhiêu tờ giấy phạt.

"Để em đỡ anh." Tòng Thiện xuống xe trước, mở cửa xe bên phía của Hàn Dập Hạo, giơ tay về phía của anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Hàn Dập Hạo thoáng hiện một tia sáng, phối hợp mà dựa thân thể "yếu ớt" vào trên bả vai của Tòng Thiện.

Trầy trật đỡ anh, Tòng Thiện đi thang máy thẳng lên lầu, vừa mới mở cửa phòng, liền đỡ anh đến bên giường ngồi xuống, rồi vội vàng đi tìm kiếm hộp thuốc.

"Em đừng tìm nữa." Hàn Dập Hạo thấy cô mệt đến đầu đầy mồ hôi, mới lên tiếng ngăn cản nói.

Tòng Thiện lại như không nghe thấy lời của anh, khăng khăng tìm kiếm hộp thuốc ở trong tủ treo quần áo, cô nhớ là để ở bên trong mà, sao lại không thấy.

Thấy cô không nghe, Hàn Dập Hạo dứt khoát đứng dậy, cánh tay dài để ở ngang hông của cô, cô cách khỏi mặt đất.

"Này, anh thả em xuống!" Đột nhiên bị anh ôm lấy, Tòng Thiện quơ tứ chi hô.

"Anh không có bị thương." Hàn Dập Hạo ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói.

Tòng Thiện hơi ngẩn ra, lại không tin: "Rõ ràng em sờ thấy anh chảy máu."

"Đó là sốt cà chua." Hàn Dập Hạo "hảo tâm" bóc trần sự thật, "Cọc gỗ nát đó làm sao lại đập anh chảy máu được, anh là thừa dịp thời cơ đó, quệt chút sốt cà chua ở trên lưng, em mới cho rằng anh bị thương."

Tòng Thiện thất thần, theo bản năng liền nhìn tay của mình, rồi đưa lên mũi ngửi, quả nhiên là một mùi hương chua ngọt.

Biết mình bị lừa, Tòng Thiện giận đến mức nhảy tới, đánh một đấm tới trên lồng ngực của Hàn Dập Hạo, nổi giận đùng đùng nói: "Anh khốn kiếp, anh lại dùng chuyện như vậy để đùa, anh có biết em lo lắng thế nào hay không."

"Anh không làm như vậy, làm sao em biết em vẫn còn lo lắng cho anh?" Tiếp được quả đấm như gãi ngứa của cô, Hàn Dập Hạo không hề hối hận mà hừ lạnh một tiếng, trên thực tế, trước khi anh tìm tới cô, cũng đã nghĩ xong khổ nhục kế, bởi vì chỗ tin tức nghe được từ Tiểu Kha và Đường Tuấn, cùng với cách nói của chính Tòng Thiện có chênh lệch rất lớn, anh biết trong đó nhất định là có vấn đề, cho nên mới nghĩ tới dùng cách này để khiến Tòng Thiện dỡ bỏ tâm phòng.

"Buông em ra!" Nếu anh đã không có sao, vậy cô cũng sẽ không cần ở lại nữa, cô đánh anh, muốn bảo anh buông tay.

"Không buông!" Anh dứt khoát ôm lấy cô, bước một bước dài đè cô ngã ở trên giường mềm mại, thân hình cao lớn nhốt chặt cô lại, từ trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống cô, bá đạo nói, "Hôm nay anh sẽ không thả em đi!"

Tòng Thiện biết không phản kháng nổi, dứt khoát cũng không để ý tới anh, đầu nghiêng qua một bên, không nói lời nào.

Hàn Dập Hạo véo chặt lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, cưỡng ép cô nhìn cô chằm chằm, ép hỏi: "Tại sao nhất định không chịu nói cho anh biết sự thật? Em thật sự coi anh không có đầu óc sao? Một ngày trước cậu em tự sát, ngày hôm sau em liền đi bỏ đứa con, ai sẽ tin hai chuyện này không có liên quan?"

"Biết chân tướng đối với anh có lợi gì?" Tòng Thiện hỏi ngược lại.

"Ít nhất không thể để cho con của anh bị chết không minh bạch!" Anh gào lên với cô, tay không tự chủ dùng sức, trên da thịt trắng nõn của cô lập tức lưu lại hai vết đỏ.

Tòng Thiện nhắm nghiền hai mắt, đây cũng là nỗi đau vĩnh viễn cũng không thể khép lại trong lòng cô.

"Sao, không dám nhìn anh?" Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, "Em có biết em là một người phụ nữ nhẫn tâm cỡ nào hay không, em tự tay giết chết con của mình! Nó không phải là của một mình em, nó còn là huyết mạch của anh, em có quyền gì tự ý bỏ nó!"

"Đúng, em là nhẫn tâm!" Tòng Thiện đột nhiên mở mắt, trong tròng mắt tràn đầy giễu cợt nồng đậm, cô lớn tiếng nói: "Cũng bởi vì là con của anh, em mới không cần! Nếu không phải mẹ anh--"

Tiếng nói im bặt.

Hàn Dập Hạo lại vì mấy câu nói đó của cô mà tức giận đến mức muốn bóp chết cô, là con của anh, cho nên cô mới không cần?

Song, anh cũng không có xem nhẹ lời nói nửa đoạn sau của cô, anh híp đôi mắt sắc bén lại, từng câu từng chữ lạnh lùng hỏi: "Mẹ anh làm sao?"

Tòng Thiện không nói.

"Anh bảo em nói!" Hàn Dập Hạo nhịn lại kích động bóp cổ cô, giọng dữ dằn vang trên đỉnh đầu của cô.

Bị cơn giận của anh chấn động đến mức trong lòng run lên, Tòng Thiện cắn răng, cũng không đếm xỉa đến, cô nhìn thẳng lại Hàn Dập Hạo, nói rõ cho anh biết: "Cái chết của cậu em đều là một tay mẹ anh bày ra! Chính miệng bà đã thừa nhận với em, là bà cố ý dùng kế, để An Đạo Ninh đối phó với nhà họ Thẩm, là bà trợ giúp, thờ ơ lạnh nhạt nhìn An Đạo Ninh từng bước bức tử cậu em! An Đạo Ninh và mẹ anh đều là kẻ thù của em, anh nói xem, em làm sao có thể sinh cháu cho kẻ thù!"

Mắt Hàn Dập Hạo càng híp chặt hơn, cả người toát ra hơi thở tràn đầy trí mạng, anh nhìn Tòng Thiện chằm chằm, giọng như gió bão trong Bắc Cực, mang đến cái lạnh thấu xương rít gào, "Bởi vì mẹ anh là kẻ thù của em, cho nên em liền tự tay bóp chết đứa con giữa anh và em sao?"

Tòng Thiện siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt không hề hay biết, cô chậm chạp lại kiên định gật đầu nói: "Phải!"

Hàn Dập Hạo biến sắc, buông cô ra, cúi nhìn cô, ánh mắt xa lạ khiến người ta sợ hãi mà cô chưa từng thấy qua, dường như anh đang cố đè nén cái gì đó, hít sâu một hơi, mới lên tiếng: "Anh luôn cho em cơ hội, là vì anh tin em bỏ đứa con nhất định có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, có thể là mẹ anh ép em, cũng có thể là những nguyên nhân khác mà anh không biết. Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, lại là một lý do như thế! Bởi vì nó là cháu của kẻ thù ư? Cho nên em không cho nó cơ hội tới thế giời này sao. Vậy em có từng nghĩ tới hay không, nó còn là con của anh! Đứa con ruột thịt của anh và em! Em biết rõ, nếu như em nói cho anh biết hành vi của mẹ anh, anh nhất định sẽ đứng về phía của em. Nhưng em không có, em làm ra một quyết định mà đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho em! Thẩm Tòng Thiện, anh đối với em hoàn toàn tuyệt vọng, em chưa từng có tôn trọng tình cảm giữa chúng ta, vốn không đáng với tình yêu mà anh đối với em!"

Âm tiết cuối cùng giống như tảng đá nện xuống, trong không khí nhất thời trở nên yên tĩnh như chết, Hàn Dập Hạo tức giận nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn đang đợi cô giải thích.

Tòng Thiện biết là mình đã hoàn toàn đả thương anh, mình đã không cần thiết phải ở lại, cô kiên cường chống người đứng lên, mấp máy môi.

Tim Hàn Dập Hạo hơi nảy lên, cho rằng cô sẽ nói ra lời nói đáng để anh tha thứ, nhưng chỉ nhận được ba chữ khiến tim của anh hoàn hoàn chùng xuống: "Thật xin lỗi!"

Tòng Thiện nói xong ba chữ này, rồi bước đi không hề quay đầu lại, sau lưng lại truyền đến một tiếng "bụp", tiếng quả đấm nện vào bức tường.

Cô dừng lại một chút, nhưng không có xoay người lại, hốc mắt lại không kìm được mà đỏ lên, cô biết bọn họ hẳn là đã kết thúc, khi cô bước ra khỏi cửa thì sinh mạng của bọn họ đã không còn cùng xuất hiện nữa.

Hàn Dập Hạo, anh vĩnh viễn sẽ không biết em yêu anh đến cỡ nào, anh lúc nào cũng nói em quan tâm người khác nhiều hơn anh, nhưng anh không biết, tình yêu mà em đối với anh trước nay đều đặt ở trong lòng, mà không có thói quen nói ra.

Bởi vì yêu anh, cho nên không muốn để anh gánh chịu đau khổ giống như em, không muốn sau khi anh biết chân tướng như sấm nổ trên đỉnh đầu.

Đã định trước em không thể trở thành vợ của anh, không thể sinh con dưỡng cái với anh, em sẽ không liên lụy đến anh, em chỉ hy vọng, anh có thể mau chóng quên em!

Lặng lẽ nói xong câu đó trong tim, Tòng Thiện rời đi như chạy trốn.

Thấy cô ngay cả xoay người rời đi cũng không hề quay đầu lại, Hàn Dập Hạo lại đấm thêm một đấm vào bức tường kiên cố, mặc cho nắm tay tuôn ra dòng máu tươi ấm áp, nhỏ giọt xuống ở đầu giường, nhuộm đẫm vết đỏ chói mắt trên chiếc gối lông ngỗng mà bọn họ đã từng cùng gối lên.

Có phải ngay từ đầu anh đã sai rồi hay không? Sai ở không nên một bên tình nguyện, không nên chết cũng quấn lấy không buông, biết rõ cô không thể bỏ ra tình cảm ngang nhau giống như anh yêu cô, nhưng anh cũng cam chịu, cho rằng anh thật lòng sớm muộn gì cũng sẽ làm cô cảm động, anh sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Nhưng, cuối cùng anh thất bại, cô còn chưa đủ yêu anh, cho nên cô có thể dễ dàng từ bỏ.

Vậy anh thì sao? Vết thương trong lòng còn có thể khép lại sao?

Chạy một mạch xuống lầu, Tòng Thiện vịn góc tường ngồi xổm xuống, bây giờ bốn bề vắng lặng, ngay cả ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, cô không sợ bị người ta nhìn thấy, bị người ta cười nhạo, cuối cùng có thể yên tâm dũng cảm mà khóc, dùng nước mắt để gột rửa đau đớn trong lòng!

Cứ như vậy đi, đêm nay khóc, ngày mai sẽ bắt đầu trở nên kiên cường, cô còn có thù chưa báo, còn có nhiều việc chưa có hoàn thành, phía trước của cô nhất định là một vùng chông gai, sẽ đi rất gian khổ, nhưng cô nhất định phải đi tiếp, quyết không thể có chút do dự nào!

Bầu trời đêm vẫn một màu xám sẫm trước sau như một, bầu trời của cả thành phố này, giống như bị khói mù mờ ảo bao phủ, bất kể ánh đèn sẽ rộng khắp, cảnh đêm sẽ phồn hoa, cũng chẳng với tới trời ba tấc trên đỉnh đầu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #quânnhân