Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q2 - C23: Nô lệ tình yêu

* Chương 23.1: Nô lệ tình yêu (1)

Vụ án kết thúc, ở lúc làm tổng kết công việc báo cáo, tâm trạng Tòng Thiện cũng không có chuyển biến tốt. Bởi vì Tòng Thiện xem trong tài liệu cảnh sát nước Đức cung cấp, Lam Chí Minh đúng là có một em gái tên là Lam Tiểu Ái, ba năm trước chết bởi tự sát. Về phần chi tiết cái chết, phía Đức lại không có ghi chép. Mà Tòng Thiện nhờ một sư huynh định cư ở Đức giúp đỡ, điều tra được ba năm trước quả thật có một vụ án cưỡng gian thiếu nữ náo động Berlin. Lúc ấy, tất cả nghi phạm đều bị định tội, chỉ ngoại trừ Tần Kha. Lối nói của anh ta cũng giống như lời Lam Chí Minh nói, anh ta khăng khăng là Lam Tiểu Ái quyến rũ anh ta, hai người là tự nguyện nảy sinh quan hệ, mà không phải là cưỡng gian.

"Sao vậy, tâm trạng không tốt?" Một đôi tay rắn chắc nắm lấy bả vai của cô, Hàn Dập Hạo phủ người hỏi Tòng Thiện lộ rõ tâm sự nặng nề.

"Không có gì, chỉ là vụ án của Lam Chí Minh, em cảm thấy có chút tiếc nuối." Tòng Thiện xoay người lại, nhìn anh nói.

"Cũng đã qua mấy ngày rồi, em còn chưa nghĩ thoáng sao?" Hàn Dập Hạo nắm lấy tay cô, nhẹ giọng dò hỏi.

"Em đã tiếp xúc với Lam Chí Minh kia vài lần, phát giác anh ta là một người rất có tư tưởng và còn rất có kiến giải. Nhìn từ ghi chép, trước đây, anh ta còn đã từng làm rất nhiều việc tốt có ích cho xã hội, thật không nghĩ tới anh ta lại trở nên cực đoan như vậy." Tòng Thiện thở dài nói.

"Đừng suy nghĩ nữa, rất nhiều người đều là đeo mặt nạ sống ở trên cõi đời này, dưới mặt nạ cũng không ai biết sẽ là dáng vẻ gì." Hàn Dập Hạo thuận thế ôm cô, an ủi.

"Đúng vậy." Tòng Thiện tán thành nói. Năm đó, An Đạo Ninh dùng bộ mặt giả dối chân thành lừa gạt người nhà họ Thẩm, Lam Chí Minh lại dùng hiền hòa nhân hậu lừa cô. Trên đời này, tội phạm nhiều như vậy, cũng không phải dùng bộ mặt giả dối vô hại để gạt người đời.

"Nói đến chuyện này." Giọng Hàn Dập Hạo đột nhiên trầm xuống, rõ ràng mang theo không vui, nguy hiểm mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Không phải em đã hứa với anh không dính vào nguy hiểm nữa sao, tại sao lần này còn lấy chính mình làm gương?"

Tòng Thiện vừa nghe, biết anh muốn tính sổ với cô, vội vàng giả bộ làm như không nghe thấy, nói tránh đi: "Anh có đói bụng không, em đi nấu cơm."

Đưa tay giữ lấy cô đang muốn trốn chạy, Hàn Dập Hạo nâng cao cằm của cô, cưỡng ép cô nhìn vào mắt anh, tiếp tục hỏi: "Em cho rằng chạy được sao? Nói! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!"

"Anh coi em là đặc vụ thẩm vấn hả." Tòng Thiện cũng nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh, không muốn tỏ ra yếu thế.

"Còn dám hung hăng như vậy!" Hàn Dập Hạo nhíu mày, bàn tay đột nhiên men theo hai chân thon dài thẳng tắp của cô sờ soạn lên trên.

Tòng Thiện cả kinh, đã lâu như vậy dĩ nhiên hiểu được ý đồ của anh. Cô vội vàng giữ chặt tay anh, không còn cứng rắn như vừa rồi, cất giọng nhẹ nhàng: "Em giải thích, em giải thích."

"Muộn rồi." Anh cười tà mị một tiếng, tách hai chân cô ra, đột nhiên cúi đầu xuống...

"Hàn Dập Hạo! Anh làm cái gì... đừng..."

...

Mười phút sau, khi anh "nổi lên nhân từ" ngẩng đầu lên thì Tòng Thiện đã sớm xụi lơ ở trên giường, mặt vùi vào trong gối, xấu hổ đến mức thậm chí không nói nên lời. Sao anh lại có thể làm chuyện như vậy với cô, còn làm hại cô...

Anh đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, ngay sau đó thân hình cao lớn dũng mãnh phủ lên người cô, đưa tay rút lấy cái gối "che kín" cô, ngón tay thế chỗ môi lưỡi tiếp tục trêu ghẹo cô.

"Hàn Dập Hạo..." Cô kháng cự yếu ớt, cũng còn chưa ăn cơm tối, anh đã tiếp tục nữa rồi. Tinh lực của anh tràn đầy nhưng cô không có thể lực tốt như anh.

"Hả? Em gọi anh là gì?" Đột nhiên dùng sức một cái, nghe cô thốt lên tiếng kêu sợ hãi, Hàn Dập Hạo hơi híp mắt nhắc nhở.

"Hạo..." Tòng Thiện lắc đầu loạn xạ gọi tên của anh. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, nhưng chuyện trên giường lại rất kịch liệt. Cho nên vì để ngày mai có tư thế đi lại bình thường, cô không thể làm gì khác hơn là thuận theo anh.

"Không phải vừa rồi em muốn giải thích sao? Bây giờ cho em thời gian năm phút nói rõ." Tuy Hàn Dập Hạo nói như vậy, động tác trong tay lại càng lúc càng làm càn hơn, tay kia thì cởi đi quần áo vướng víu của cô.

Điều này khiến cô làm sao nói đây? Anh rõ ràng là cố ý.

Cô vừa mở miệng, thốt ra cũng là tiếng thở gấp khó nén. Cô vội cắn chặt môi dưới, không chịu phát ra tiếng rên.

"Không nói?" Anh ngậm lấy dái tai của cô, thổi hơi vào trong lỗ tai mẫn cảm của cô khiến cô nhịn không được toàn thân run rẩy.

Ý thức của cô dần dần bị dục vọng thế chỗ, vốn không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ bất lực mà nắm chặt lấy ra giường. Tay ngọc trắng nõn khấu chặt lại, trong mắt mang theo sương mù, môi anh đào hé mở, thảm thiết xin tha: "Hạo, em sai rồi..."

"Sai ở đâu?" Anh được voi đòi tiên hỏi, vuốt ve trên làn da nõn nà mà anh thích nhất.

"Không nên lấy thân mạo hiểm..." Sao anh có thể xấu xa như vậy, lại ở trên giường ép hỏi cô! Nhưng cho dù lại nổi cáu, bây giờ, cô cũng không phản kháng được mặc anh muốn làm gì thì làm.

"Lúc nào cũng không ngoan như vậy. Đêm nay, anh phải "trừng phạt" em thật tốt." Anh tà tứ khẽ cười nói, phóng thích chính mình, đè lấy cô. Xa cách một tuần, anh vốn là định muốn "yêu thương" cô thật tốt, bây giờ lại thêm lý do, đêm nay, cô đừng muốn nghỉ ngơi.

Lúc này, chuông điện thoại lại reo lên.

Tòng Thiện cả kinh, mới vừa lấy lại một tia lý trí, thế nhưng anh lại động thân một cái...

"A!" Nửa đau đớn nửa vui thích kêu lên tiếng, thế nhưng anh lại duỗi một ngón tay ra, đặt ở trên cánh môi mềm mại của cô, giơ điện thoại lên, ra hiệu nói: "Đừng quá lớn tiếng, anh muốn nhận điện thoại."

Tòng Thiện vừa nghe, vội vàng cắn chặt lấy ngón tay, tiếng động gì cũng không dám phát ra, nhưng động tác của anh lại không có ngừng lại...

Nhấn phím gọi, giọng Hàn Dập Hạo trầm thấp hỏi: "Chuyện gì?"

Điện thoại là Đường Tuấn gọi tới: "Bọn tôi đều ở quán bar, cậu có muốn đưa cảnh sát nhỏ của cậu đến hay không?"

Bên trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nói của cuộc điện thoại này cũng nghe được rõ ràng. Tòng Thiện nghe thấy giọng nói quen thuộc, căng thẳng đến mức cả người đều thẳng băng, ngay cả tiếng hít thở cũng không dám phát ra.

Bị phản ứng vô thức của thân thể cô khích thích, mức độ động tác của Hàn Dập Hạo trở nên có chút không khắc chế được. Tòng Thiện sợ tới mức duỗi tay chống đỡ đầu giường, để tránh đầu đụng vào. Mà tay nhỏ bé che miệng lại làm thế nào cũng không dám buông ra.

Có lẽ là khích thích, làm cho thân thể hai người đều trở nên nhạy cảm hơn bình thường.

Người đàn ông say mê nhìn người con gái dưới thân vì kiềm nén mà khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên nổi lên ý xấu, anh không có lập tức cúp điện thoại, lại mở miệng hỏi: "Ở đâu?"

Đường Tuấn báo một cái địa chỉ, đột nhiên nghe giọng có chút khác thường, tò mò hỏi: "Cậu đang làm cái gì vậy?"

Đôi mắt to xinh đẹp của Tòng Thiện ai oán nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm. Nếu như anh dám để cho Đường Tuấn biết, cô vĩnh viễn cũng không để ý đến anh nữa!

Trêu chọc đủ rồi, Hàn Dập Hạo biết rõ nếu không dừng lại đúng lúc, người con gái anh yêu nhất thật sự sẽ hận anh, cho nên dứt khoát quả quyết nói: "Không có gì, hai giờ sau gặp."

Nói xong, cúp máy, ném sang một bên.

Nắm lấy chân dài trắng nõn của cô, anh không hề có bất kỳ kiềm chế gì mà "triển khai toàn bộ mã lực"...

Tòng Thiện nhất thời cảm thấy trước mắt tối đen, hai giờ, anh thật muốn cô mệt chết sao...

----------

* Chương 23.2: Nô lệ tình yêu (2)

Vậy mà, hai giờ sau, Tòng Thiện không chỉ "bình yên vô sự", còn bị Hàn Dập Hạo đeo bám dai dẳng kéo tới quán bar.

Cô ỉu xìu, chỉ muốn ngủ, thế nhưng anh lại không cho, nhất định muốn cô đi theo. Nói là cô ở bên cạnh, những cô gái khác mới không dám chú ý tới anh.

Tòng Thiện không thèm để ý tới anh, đang muốn nói ai muốn cô sẽ tặng là được. Thế nhưng anh lại bắt đầu cởi quần áo, nói không đi thì ở nhà "làm".

Cô giật mình, lập tức bò dậy rời giường. Tuy cả người đau nhức nhưng lại lấy tốc độ cực nhanh mà mặc chiếc váy đăng ten (ren) dài tay vào, lại phối với một chiếc khăn lụa mỏng cùng màu, vuốt vuốt tóc dài, vừa vặn che đi vết hôn từ cổ trở xuống.

Khởi nguồn là ảnh hưởng từ mẹ, Tòng Thiện rất thích quần áo có chút ít đăng ten, trông thanh thuần lại không mất nữ tính. Lúc đầu, Hàn Dập Hạo cũng rất ngạc nhiên, với tính cách của Tòng Thiện làm sao lại thích loại quần áo phong cách này. Mãi cho đến cô khi nói cho anh biết mẹ của cô đối với loại đăng ten này có thể nói là có một loại yêu thích gần như cố chấp. Khi còn bé cho cô mặc cũng là đủ các kiểu váy đăng ten, cho nên sự yêu thích này cũng là tiếp diễn đến trên người của cô.

Lúc ấy, Hàn Dập Hạo nghe xong, gật gật đầu, nói một câu khiến cô hóa đá: "Khó trách đồ lót của em chủ yếu đều là có đăng ten."

Sau đó, Hàn Dập Hạo đã len lén vứt hết những quần áo cũ kia của cô, mua cho cô rất nhiều kiểu quần áo đăng ten, còn bảo cô thử từng chiếc một cho anh xem.

"Tòng Thiện, em thật là đẹp." Hàn Dập Hạo đi tới, ôm lấy cô, không hề che giấu khen ngợi trong mắt. Thật ra thì cô vốn là người đẹp, chỉ cần thêm chút ăn diện sẽ làm cho anh không dời mắt được.

"Được rồi, biết anh buồn nôn rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi." Tuy nghe rất nhiều lần nhưng cô vẫn nhịn không được đỏ mặt, kéo tay anh rồi đi ra ngoài cửa.

Lúc xuống lầu, hai chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà anh tay mắt lanh lẹ mới không để cho cô ngã nhào. Nhưng dáng vẻ nín cười của anh khiến Tòng Thiện rất nén giận, hung hăng trừng mắt liếc đầu sỏ gây nên này một cái!

Tìm được đám người Đường Tuấn, ngoại trừ Tề Danh Dương, bên cạnh mỗi người đều ôm lấy một cô em ngực lớn eo nhỏ. Nhìn thấy Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện đi vào, không khách sáo chút nào trêu chọc: "Đi ra ngoài mà dùng hai giờ? Các cậu làm chuyện tốt gì thế?"

"Chúng tôi ở nhà ăn cơm." Tòng Thiện tùy tiện nói xạo, cái bụng lại không có tiền đồ mà vào lúc này kêu lên, rước lấy tiếng cười của mấy người bên trong phòng càng thêm mập mờ.

"Xem ra người nào đó là "ăn no", lại làm hại người ta đói bụng." Câu Tử Minh híp đôi mắt tà mị, dí dỏm nói.

Tòng Thiện bị bọn họ cười đến mức có chút ngượng ngùng, âm thầm kéo kéo quần áo của Hàn Dập Hạo.

"Tất cả im miệng." Không nỡ để cho Tòng Thiện bị một chút khi dễ, Hàn Dập Hạo thô bạo lên tiếng ngăn cản bọn họ. Nói xong kéo Tòng Thiện ngồi xuống, lại chọn một đống thức ăn, tự tay đút cho Tòng Thiện ăn.

"Lại tới thể hiện ân ái à, thật sự không chịu nổi." Câu Tử Minh nói nhiều nhất khoa trương mà kêu lên một tiếng, vô cùng làm bộ mà bảo bạn gái mình cũng đút cho anh, một dáng vẻ "tuyên chiến".

"Đừng để ý tới cậu ấy, nho chua điển hình." Hàn Dập Hạo liếc xéo hai người một cái, rất là khinh thường nói.

Tòng Thiện quả thật đói bụng, cho nên cũng không có kháng cự lại việc anh đút ăn. Dù sao cùng mọi người ở đây cũng không có xa lạ gì, cô cũng bắt đầu đút lại cho Hàn Dập Hạo.

"Xem ra tình cảm của các cậu thật là càng ngày càng tốt." Tề Danh Dương vẫn luôn không có lên tiếng mở miệng cười nói: "Nghe nói cô đã gặp qua chú Sáu của Dập Hạo rồi hả?"

"Ừ." Tòng Thiện thoải mái gật đầu thừa nhận: "Người đó rất tốt, rất hiền."

"Cậu còn dám đề cập đến chú Sáu tôi à, cậu bán bao nhiêu tình báo cho ông rồi?" Hàn Dập Hạo đột nhiên nheo mắt lại, "không vui" mà chất vấn.

"Chuyện của các cậu tôi lừa được sao? Cậu cũng không phải không biết tính của chú Sáu cậu. Chuyện ông muốn biết thì nhất định sẽ nghĩ cách biết, không đạt được mục đích thề không bỏ qua." Tề Danh Dương nhíu mày đáp, anh còn nói rất dè dặt, không có nói cái gọi là "cách" của Hàn Trường Hạo chính là "quấn người". Từ sáng đến tối không ngừng giảng đạo, thánh nhân cũng bị bức điên. Anh không có nói ra tất cả cũng coi như là "ý chí kiên định" rồi.

"Tôi thấy cũng không phải việc xấu, chú Sáu cậu nhất định sẽ giúp cậu che giấu." Đường Tuấn chen lời nói.

"Đúng vậy, chú Sáu cậu ở trước mặt tôi khen không dứt miệng, nói thẳng là "tiểu Lục Tử" khó có được tinh mắt một lần." Tề Danh Dương dùng nguyên lời thoại nói.

Tiếng nói của anh vừa dứt, mấy người họ cười đến mức rất là vui vẻ, bọn họ đều biết ai là "tiểu Lục Tử".

"Bọn họ đều biết sự xưng hô thế này?" Tòng Thiện tò mò dò hỏi.

"Đây chính là hậu quả bạn xấu quá nhiều." Hàn Dập Hạo trừng mắt liếc mấy người họ một cái, bưng ly rượu lên đang định uống lại bị một đôi tay mềm mại ngăn cản.

"Anh lái xe, không được uống rượu." Tòng Thiện ngăn cản.

"Cô yên tâm, Hàn thiếu chính là ngàn chén không ngã. Hơn nữa, chỉ sợ không có một cảnh sát giao thông nào ở thành phố A này dám ngăn cản xe của cậu ấy." Tiễn Thiểu Kiệt trêu nói.

"Vậy cũng không được, tôi là cảnh sát, anh ấy ở trước mặt tôi thì không thể hiểu luật mà còn phạm luật." Tòng Thiện cố chấp nói, những người khác trong căn phòng bao cô không thể nói, nhưng cũng không thể không quản Hàn Dập Hạo.

"Vậy tôi không uống." Chuyện như thế này, Hàn Dập Hạo cũng sẽ chìu theo Tòng Thiện, cho nên anh nghe lời để ly rượu xuống, không uống rượu.

"Nhanh như vậy đã bị quản sít sao rồi hả? Hàn thiếu, "dáng vẻ oai hùng" năm đó của cậu đi đâu rồi?" Câu Tử Minh "vô cùng đau đớn" nói.

"Các cậu muốn có người quản cũng không được." Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện, vẻ mặt "hạnh phúc" nói.

"Ai muốn bị người quản?" Đường Tuấn cười nhạo: "Cũng chỉ có cậu, nô lệ tình yêu này mà thôi."

"Tôi thấy sau này cũng còn là một nô lệ của vợ." Tiễn Thiểu Kiệt phụ họa nói.

"Đàn ông phải nghe vợ mới có thể phát đạt, chưa từng nghe qua những lời này sao?" Hàn Dập Hạo mắng trả lại, lại cúi đầu dịu dàng nói với Tòng Thiện: "Bà xã, đúng không?"

Tòng Thiện có chút lúng túng, nhưng cũng không có bài xích chút nào. Tuy thỉnh thoảng anh cũng sẽ gọi cô là bà xã nhưng vẫn là lần đầu tiên gọi cô như vậy ngay trước mặt mọi người. Nghe hai chữ kia, trong lòng của cô nhịn không được dâng lên chút ngọt ngào.

"Ừ." Tòng Thiện có chút ngượng ngùng lại có vẻ rất tự nhiên gật đầu, thật giống như hai người thật sự là một cặp vợ chồng già.

Hai người tương tác qua lại lẫn nhau lại rước lấy một loạt tiếng gọi thẳng "không chịu nổi".

Lúc này, bên ngoài căn phòng bao đột nhiên truyền đến một tiếng "loảng xoảng" rơi xuống đất. Ngay sau đó lại vang lên tiếng tranh chấp và tiếng người phụ nữ cầu xin tha, nghe vào có chút không bình thường.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Tòng Thiện muốn đi xem xét xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho nên cô đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Hàn Dập Hạo kéo cô mở miệng: "Ông chủ sẽ tự mình xử lý, em chớ đi."

"Trường hợp này rất dễ say rượu gây chuyện, em ra xem một chút, sẽ nhanh chóng quay lại." Tòng Thiện đáp lại nói, kéo tay anh ra.

"Vậy anh đi với em." Hàn Dập Hạo cũng đứng dậy, đi theo phía sau cô đi về phía cửa.


----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com