Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Levi | Sẹo

Em ngồi một mình trong quân trại, ánh sáng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, nhuộm lên những vết sẹo dài trên cánh tay. Những vết thương ấy không chỉ là dấu vết của những cuộc chiến không tên, mà còn là lời nhắc nhở về quá khứ mà em không thể quên.

Levi bước vào, dáng anh lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt thăm dò. Anh không nói gì, chỉ dừng lại trước mặt cô gái đang ngồi bó gối, và như thể có thể cảm nhận được sự bất an trong em. Levi nhẹ nhàng đặt một chiếc khăn ấm lên bàn tay em, làm em bất giác giật mình.

"Chúng ta không thể tránh được điều này, ngay từ khi em quyết định gia nhập Trinh sát đoàn." Levi lên tiếng, giọng anh khô khan, nhưng lại có một sự dịu dàng không thể giải thích. "Đừng để những vết sẹo ấy điều khiển cuộc sống của em. Ở đây, ai cũng thế."

Em khẽ gật đầu.

Những vết sẹo trên cơ thể em không chỉ là dấu vết của chiến tranh, mà là ký ức không thể xóa nhòa về những lần đã vấp ngã, về những quyết định sai lầm, và về những người em đã mất.

Levi đứng lặng, nhìn em như thể anh đang đọc thấu từng suy nghĩ trong đầu em. "Đừng để chúng làm em tổn thương mãi mãi. Những vết sẹo ấy chỉ là một phần của em, không phải tất cả."

Anh bước lại gần, và em không thể không cảm nhận được sự kiên nhẫn trong từng cử chỉ của anh. Levi không giống như những người khác. Anh không nói những lời an ủi ngọt ngào, mà thay vào đó, anh chọn cách im lặng, để em tự cảm nhận và tự hiểu.

"Chúng ta sống vì những gì còn lại, không phải vì những gì đã mất."

T/b không nói gì, nhưng trong lòng, em cảm nhận một sự an ủi lạ kỳ. Levi không bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi câu nói của anh đều có trọng lượng. Những vết sẹo trên cơ thể có thể không bao giờ biến mất, nhưng qua lời anh, em nhận ra rằng chúng không còn là gánh nặng nữa.

"Anh hiểu em," em thì thầm. "Nhưng có phải anh cũng có những vết sẹo của riêng mình?"

Levi nhìn em một lúc, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng có một điều gì đó dịu dàng ẩn sâu trong đó. "Có," anh nói, giọng anh thấp, nhưng không hề yếu đuối. "Nhưng vết sẹo không quyết định ai là chúng ta. Đó chỉ là quá khứ, là những gì chúng ta đã vượt qua."

Tay anh lướt nhẹ trên những vết sẹo của em, rồi vội vàng rời khỏi chúng. Nhưng dường như sự hiện diện của anh vẫn đọng lại, như một sự cam kết rằng dù những vết sẹo có nhiều đến đâu, em, và anh, và mọi người vẫn có thể đứng vững, vẫn có thể tiến về phía trước. Trong khoảnh khắc ấy, em không còn cảm thấy cô đơn. Levi hiểu em, anh luôn ở bên em, và tôi biết rằng, dù vết sẹo có đau đớn thế nào, em cũng sẽ vượt qua.

Dù quá khứ có tàn nhẫn, nhưng với Levi bên cạnh, em hiểu rằng mỗi vết sẹo chỉ làm cả hai trở nên vững vàng hơn, trưởng thành hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com