Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Slap 7: firework {ASeul}

Uỳnh!!

"Annyeong bà chị!!"

Seulgi nhảy ầm lên giường Joohyun khiến cô giật thót cả tim. Trong gia đình này, chẳng ai dám làm cho cô hồn vía lên mây ngoại trừ nó, cái con Gấu ngu si này.

"Hết cả hồn!!"

Joohyun ôm ngực quát vào mặt cái đứa đang chễm chệ ngồi xếp chân trên giường cô, thế mà nó lại híp mắt cười được mới hay.

"Sao chị cứ hay bị giật mình đến phát ngất bởi những tiếng động bất ngờ nhỉ?" - nó chu mỏ hỏi cô.

"Bẩm sinh đã thế rồi!! Chị không có gan lì như đám trẻ các cậu!" - cô nói, mắt vẫn không ngừng liếc nó.

"Chung quy cũng vì chị nhát gan thôi. Nào, em sẽ tập cho chị cái tính can đảm giống em. Chị sẽ không phải sợ bất kỳ cái gì nữa!" - Seulgi khẳng định chắc cú, rồi nó bước xuống giường tiến gần đến bên cô. "Lại gần chút nữa và nhìn thẳng vào mắt em 10 giây xem." - nó bưng má cô lên rồi dần buông thõng bàn tay để yên cho cô nhìn vào mắt nó. Joohyun cũng chả hiểu sao cô lại làm theo lời cái đứa rỗi hơi ngốc nghếch này, chắc do cô đã quen với việc chiều ý nó rồi.

"Hết 10 giây chưa?" - cô hơi cau mày nhưng vẫn nhìn vào mắt nó.

"Sắp rồi sắp rồi!"

Mắt cả hai vẫn đang nhìn đắm đuối vào nhau thật gần thật gần, cho đến khi tên Gấu kia...

"Gràooo!!" - nó nhe răng gầm một tiếng bất ngờ làm Joohyun suýt bật ngửa.

"Yah!! Thật là...!!!" - cô đánh bộp vào vai nó.

"Haha, hù được chị lần 2!" - nó cười tít mắt reo lên, hình như làm cô giật mình được nó vui lắm.

"Cậu có tin chị quét cậu ra khỏi phòng không? À, khỏi nhà luôn ấy!!" - cô trừng mắt quát nạt.

"Uầy, lúc giận dữ trông chị lại càng xinh đẹp." - nó xuýt xoa khen cô. "Mà này, 12 giờ khuya nay gặp chị tại bãi đất trống cạnh con sông phía sau công viên Gangwon nhé!" - nó nói rồi bỏ đi luôn.

"Làm gì ở đó???" - cô hỏi với theo lưng nó.

Nó chỉ vẫy vẫy tay mà không đáp.

Joohyun không ngừng thắc mắc rằng hôm nay tên nhóc con này cư xử có phần hơi lạ so với mọi khi. Nó đang định làm gì đây? Lại còn hẹn cô ở cái chỗ khỉ ho cò gáy đó làm gì cơ chứ!! Cô  vừa lấy làm lạ vừa tò mò lắm rồi.

Thế là đúng 12h khuya hôm ấy, khi mặt trăng đã lên đúng đỉnh đầu, các thành viên khác hầu hết đều vào phòng riêng nghỉ ngơi thì quả nhiên Joohyun không hề nhìn thấy Seulgi về phòng. Nó đã biến mất tăm đi đâu đó lúc nào cũng chả ai biết ai hay. Cô thầm nghĩ chắc là nó đã đến chỗ hẹn rồi chăng?

Joohyun khoác hờ áo ấm, trùm kín cả đầu mà bước đi trên con đường khuya vắng lặng. Điểm hẹn chỉ cách dorm khoảng 15 phút đi bộ, cô vừa đi vừa ngắm cảnh khuya và hít thở cái bầu không khí trong vắt đẫm ánh trăng sáng rực này.

Cuối cùng cũng đến cái nơi mà Seulgi đã hẹn cô, nó định bày trò gì đây chứ? Cơ mà cô chẳng trông thấy nó ở đâu cả. Bãi đất hoang vắng có con sông nhỏ vắt ngang, dòng nước lững lỡ lấp lánh trăng vàng. Đẹp!

Joohyun tự dưng nở nụ cười với mặt trăng dưới nước, cô hiếm hoi mới được chứng kiến tận mắt khung cảnh đẹp mê hồn thế này.

Joohyun cô vốn yêu thiên nhiên vô ngần.

Sực nhớ đến Seulgi, Joohyun định móc phone gọi cho nó thì...

Xoẹt... xoè... xoè...

Hàng loạt những âm thanh lạ vang lên phía sau Joohyun. Cô nhanh chóng ngoái nhìn lại thì trông thấy những tia sáng trông như nến pháo hoa nhưng to hơn nhiều.

Ôi không, nếu Joohyun không lầm thì đó chính xác là...

Chíu!!! Chíu!!! Chíu!!!

Có đôi bàn tay ấm ấm của ai đó vừa nhẹ nhàng áp vào hai tai Joohyun còn nhanh hơn cả phản xạ của chính tay cô nữa.

Bùm!!! Bùm!! Bùm!!

Đúng là pháo hoa.

Từng đợt từng đợt bắn vụt lên không trung rồi nổ ra những chùm sáng đủ màu sắc, đủ kiểu hình.

Joohyun tròn mắt ngắm pháo hoa trên không, lòng rạo rực niềm vui lạ kỳ. Bàn tay áp vào hai tai cô cũng đang dần buông, cùng lúc đó là một giọng nói phả vào, cũng ấm chả kém gì đôi bàn tay ấy.

"Đấy, có gì phải sợ đâu..."

"Ya, Seulgi... Là em bày ra mấy thứ này đó hả?" - cô mắt ngắm pháo hoa, môi chúm chím hỏi.

"Vâng, đừng nói là chị không thích nha, em đau lòng đó!"

"Chị... Chị thích lắm chứ!"

Người đẹp mải mê ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên nền trời đêm, còn tên ngốc kia thì say sưa ngắm nhìn người đẹp, người vốn còn lộng lẫy hơn cả pháo hoa kia nữa.

"Oaaa, cái kia nổ ra hình trái tim màu tím!! Đẹp quá!" - Joohyun vỗ tay reo lên rồi khều đứa nhóc bên cạnh chỉ chỉ lên trời.

"Còn thua chị nhiều..."

Joohyun nhìn sang Seulgi, vô tình rơi vào đôi mắt long lanh đầy tình của nó, cô không lảng tránh nữa nhưng lại không biết phải nói gì để bớt ngại ngùng.

"Chị không sợ những âm thanh bất ngờ đó nữa chứ? Chẳng hạn như pháo hoa?" - nó cười ngô nghê, hỏi cô.

"Ừm... Chị đỡ sợ nhiều rồi, nghe thì cũng vui tai đấy chứ!" - cô cười tươi hơn bao giờ.

"Vâng, em không muốn chị phải sợ hãi về bất cứ điều gì nữa cả. Em không thích người khác bảo chị là đồ yếu đuối." - nó mạnh dạn nắm lấy tay cô rồi đan tay mình vào. "Từ giờ, mỗi ngày em sẽ đều ra đây đốt pháo hoa đợi chị. Cho đến khi nào chị không còn sợ tiếng pháo hoa nữa."

"Sao em lo lắng thái quá thế? Chả phải những lúc ở trên sân khấu có bắn pháo hoa hay pháo giấy thì em đều bên cạnh mà ôm lấy chị rồi sao? Có em thì chị không sợ nữa!" - Joohyun khẳng định.

"Joohyun... đâu phải lúc nào em cũng ở bên chị được. Hiện tại thì em ở đây nhưng ai biết được tương lai sẽ thế nào đâu chị... Em lo cho chị lắm!"

"Con bé này hôm nay sao thế?" - cô vuốt nhẹ má nó.

"Nào nào, em chuẩn bị đốt đợt pháo thứ hai đấy!" - nó nói rồi chạy ra xa.

"Này, em không được bỏ chị chứ!"

"Chị đứng yên đó! Lần này em sẽ không bịt tai giúp chị nữa đâu! Chị cũng đừng bịt tai đấy, nên tập làm quen đi, mấy thứ này chả có gì đáng sợ cả!!" - nó đứng từ xa nói vọng về phía cô.

Chíu!! Chíu!!! Chíu!!!

Đợt pháo hoa thứ 2 đã được bắn lên trời. Joohyun tròn mắt nhìn rồi nhanh chóng bịt lấy tai mình theo quán tính cũng như thói quen.

Bùm!!! Bùm!!! Bùm!!!

Pháo đã nổ. Những chuỗi âm thanh giòn tan vang lên trên đầu. Joohyun dần buông đôi bàn tay run rẩy khỏi tai mình mà ngước mắt ngắm nhìn. Đúng, những thứ này chả có gì đáng sợ cả.

"Đấy, khá lắm Hyunie!"

Seulgi bước đến gần vỗ tay tán thưởng Joohyun rồi cùng cô ngắm pháo hoa sáng rực cả một khoảng trời.

"Seulgi..."

Joohyun gọi tên nó, nó sững sờ trông thấy đôi dòng nước mắt trong vắt đang lăn dài trên má cô nhưng đôi môi xinh đẹp kia lại đang mỉm cười.

"Sao chị lại khóc..."

"Đồ ngốc, cảm ơn em nhiều lắm! Từ nay chị chắc chắn sẽ không sợ tiếng pháo nữa... Nhưng... chị không thích cái cách mà em nói rằng em sẽ không thể ở bên chị mãi được, sao lại như thế??"

"Chị mới là đồ ngốc í! Trên đời này... có thứ gì là mãi mãi đâu chị. Thế nên em mới trân trọng từng giây từng phút được ở bên chị thế này... Để sau này chị vẫn có điều gì đó để nhắc về em với một ai đó rằng: "Kang Seulgi đã khiến nỗi sợ hãi trong tôi biến mất", chẳng hạn..."

"Rằng Kang Seulgi là người chị đã từng yêu, à mà không, không có hai chữ 'đã từng'."

Joohyun kiễng chân hôn lên môi con người cao hơn kia dưới tràng pháo hoa lung linh diệu kỳ.

***


Joohyun rảo bước trên con phố quen ngày ấy, con phố dẫn đến bãi đất hoang vắng cạnh bờ sông mà ngày xưa đã từng có một ai đó hằng đêm đều đợi cô ở đây để cùng thưởng thức pháo hoa.

Thoắt cái đã 15 năm kể từ khi cô không còn là một Red Velvet Irene nữa.

Người ấy nói đúng, chả có gì là mãi mãi, chỉ có con người mãi hoài niệm về quá khứ thôi. Và giờ đây người ấy cũng đã chẳng còn gặp cô nữa rồi. Theo quy luật thời gian, mọi thứ đều phải thay đổi, chỉ trách lòng cô sao cứ mãi nguyên vẹn như cũ.

Đêm nay cũng lại là một đêm trăng sáng vằng vặc.

Joohyun dừng chân cạnh bờ sông, nở nụ cười buồn bã với ánh nguyệt sóng sánh in bóng bên dưới.

"15 năm rồi, mọi thứ đều đã thay đổi, sao chỉ có nơi này là không?" - cô nói một mình như tự sự với tâm hồn mình.

Chợt.

Bùm bùm!! Chíu chíu!!

Joohyun không giật mình, không thảng thốt cũng chẳng hề bịt tai mà ngay lập tức ngước nhìn lên bầu trời.

Là pháo hoa!

Khuôn mặt Joohyun bỗng chốc sáng rực lên, nhờ pháo hoa một phần nhưng phần lớn là nhờ...

"Chào Joohyun của 15 năm sau! Người đã luôn đợi em ở đây suốt 15 mùa trăng tròn rồi nhỉ?" - cô gái ấy đứng đấy mỉm cười với Joohyun. Vẫn ánh mắt ngọt ngào nồng đượm, vẫn nét môi mềm mỏng nhu tình.

Joohyun nở nụ cười hạnh phúc mà suốt thời gian qua chưa một lần được nở lại trên môi.

"Con nhỏ ngốc này! Ai rảnh đợi em chứ?" - mồm Joohyun thì bảo thế nhưng lại có người chạy đến ôm chầm lấy hình bóng thân thương kia.

"Chúng ta rồi sẽ lại gặp nhau thôi... One of these nights..."

Người thương khẽ ngân nga giai điệu năm ấy vào tai cô, bài hát của một thời xa xưa.

"Giọng em vẫn ngọt như ngày nào..."

"Và chị thì vẫn không chịu già đi... Điều đó chứng tỏ năm xưa em đã sai khi khẳng định rằng không gì là mãi mãi..."

"Seulgi à, thời gian cũng chào thua chúng ta rồi em."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com