taekook|hồn biển.
taehyung tìm thấy một cái vỏ ốc màu hồng trong bãi cát, ở cạnh bên nó có một cái y hệt màu trắng. ốc tình nhân nè, gã kêu lên vui vẻ, anh với jungkook có ốc tình nhân nè.
"taetae, nghịch nước nhiều là bệnh đó."
jungkook cầm sẵn khăn bông ở đằng xa, cười dịu dàng nhìn gã nghịch cát. nắng chiều khiến bãi cát trông như đượt dát vàng. sóng biển đánh chậm rãi, rì rào, rì rào. hương vị mằn mặn. em hít thêm một hơi dài khác. tĩnh lặng và lộng gió. taehyung nhặt hai con ốc tình nhân cho vào giỏ.
những khoảnh khắc nhỏ nhoi khiến jungkook cảm thấy hạnh phúc biết bao. em đang ở "nhà", với hồn biển, với taehyung. không còn gì khác nữa.
//
mấy năm trước, các bác sĩ nói tâm trí của taehyung bị mắc kẹt. như một đứa trẻ hay sao đó, em nhớ mang máng vậy. cái này cái này, ông bác sĩ chỉ vào biểu đồ chụp hình não bộ rồi nói gì đó, cái kia cái kia. tôi e rằng trí nhớ của cậu ấy sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở con số mười hai. rất tiếc. xin lỗi. những câu nói cửa miệng quen thuộc. vậy à, jungkook đáp, không sao cả.
một cái xà nhà lớn rơi trúng họ. nếu không có taehyung, em đã chết mất xác từ đời nào rồi.
khi jungkook tới thăm, gã đang ngồi co chân trên giường bệnh với đôi mắt ngẩn ngơ. cửa sổ gió lùa rất lạnh, nhưng có hơi biển. rì rào rì rào. taehyung thích vỏ ốc lắm, jungkook nhớ vậy, em muốn đi nhặt nhiều thật nhiều vỏ ốc cho gã.
"jungkookie."
taehyung cười toe toét. nụ cười hình chữ nhật vẫn phong trần và tràn đầy sức sống, nhưng giờ có thêm nét trẻ thơ, ngây dại. không sao, không sao. em tự lặp lại với chính mình. mười hai hay hai mươi hai đâu có quan trọng, em sẽ ở bên gã suốt đời.
không chỉ vì cái ơn hay trách nhiệm thuần tuý. sâu thẳm trong thâm tâm, jungkook vẫn luôn khát khao được ở bên cạnh taehyung lâu rất lâu.
//
"á taetae, em đang nấu ăn mà, đừng có nghịch chứ!"
"ốc tình nhân đó. nè jungkookie, áp vào lỗ tai sẽ nghe tiếng biển đó, thích không?"
taehyung cầm cái vỏ ốc màu hồng áp vào lỗ tai em. nồi thịt đang sôi còn chưa đậy nắp, hơi nóng và khói trắng toả ra như sương mù. vỏ ốc cứng ngắt và lạnh lẽo cạ vào vành tai em, jungkook đành lắng nghe. ù ù ù. đúng là nghe tiếng thật, nhưng không phải tiếng biển, jungkook biết điều đó. jungkook cũng biết taehyung không biết điều đó.
em áp tay mình lên bàn tay cầm vỏ ốc của gã, mỉm cười.
"hay quá nhỉ? taetae tìm ở đâu mà hay vậy?"
"anh tìm ở bờ biển cả một buổi chiều lận! coi đi, hai con ốc tình nhân nè, kiểu dáng giống hệt luôn. cho jungkookie một cái, anh một cái, vậy mới là tình nhân chứ!"
hai cái vỏ ốc lớn bằng lòng bàn tay, cái trắng cái hồng, những hoa văn lạ lùng và đẹp mắt. nụ cười rạng rỡ của taehyung, vết sẹo bên thái dương chói loá. jungkook muốn khóc. taetae không hiểu, taetae sẽ không bao giờ hiểu, đối với em, hai chữ tình nhân mà anh nói đó trân quý biết bao nhiêu, trân quý nhất trên thế gian này.
em ôm lấy gã, tựa đầu vào lồng ngực sau chiếc áo sơ mi để nghe nhịp tim đập chậm rãi. taehyung giật mình, nhưng cũng ôm lấy em.
"em yêu taetae nhiều lắm. nhiều, rất nhiều. vô cùng nhiều."
"anh cũng vậy mà! ngoài jungkookie ra, anh không yêu ai hết."
hai cái vỏ ốc đặt cạnh nhau trên bàn, bên trong lưu giữ hồn biển, jungkook nghĩ. hồn của em, và cả của gã.
//
taehyung mười hai hay hai mươi hai đều rất thích hôn jungkook. hàng đêm, hàng đêm, gã đặt một nụ hôn vụng về và ấm áp lên trán em, môi em, cười toe, chúc jungkookie ngủ ngon nha, rồi ôm cứng lấy em và ngủ khì.
jungkook không muốn đòi hỏi gì hơn nữa. taehyung vẫn là taehyung, gã vẫn ôm hôn em khi tivi chiếu chương trình tạp kỹ rẻ tiền không ai xem, khi ngủ, khi nấu ăn, khi cảm thấy thích thế. những nụ hôn yêu thương. jungkook yêu taehyung, không cần biết gã có yêu em nhiều như cái cách em yêu gã không.
jungkook yêu taehyung. vậy là đủ rồi.
//
lạnh quá, lạnh quá, chết tiệt. trong đầu em giờ chỉ nghĩ được đến vậy. tứ chi đã mất hết sức lực, phổi đông cứng, bờ môi tê tái vì lạnh. ở bên cạnh, taehyung đang ôm người run lập cập.
"nè, đừng sợ mà."
jungkook thì thào. em cố vươn tay ra chạm vào gã nhưng không được. nước lạnh khiến cơ thể em như chết đi.
"anh không sợ đâu. jungkookie phải đi ra trước đã, anh theo sau được mà. jungkookie lạnh lắm rồi nè."
taehyung vòng tay ôm lấy em. thật kỳ lạ. trong khoảnh khắc này gã lại trưởng thành hơn em rất nhiều. ấm áp quá. áo sơ mi cả hai đã ướt đẫm. không còn nhiều thời gian nữa.
chiếc xe buýt mất lái lao xuống biển. những người còn lại đã hoặc chết đuối hoặc còn đang vùng vẫy tìm cách mở cửa sổ. nước ngập ngang ngực cả hai. taehyung nằng nặc đòi đẩy jungkook chui qua đường cửa sổ trước.
"taetae, không được đâu, anh ngốc lắm, anh không bơi theo được đâu. làm ơn —"
"anh hứa mà. anh hứa là anh sẽ ra được mà."
taehyung hai mươi hai tuổi đang nhìn em chăng?, jungkook nghĩ, lòng đau đớn khôn cùng.
"jungkookie bơi ra đi, anh hứa là anh sẽ theo sau em, anh hứa."
lặp lại thật nhiều lần từ hứa, taehyung cụng trán vào trán em, mái tóc bết dính vì nước. hai bàn tay lạnh như xác chết lồng chặt vào nhau.
"anh muốn bảo vệ jungkookie ... nhiều lắm, nhiều thiệt nhiều ... lúc nào anh cũng muốn thấy jungkookie hạnh phúc ..."
"bởi vì, bởi vì anh ngốc, cho nên mới làm phiền em nhiều như vậy ... nhưng mà lúc nào jungkookie cũng cười với anh, chăm sóc anh ... anh yêu jungkookie nhiều lắm, một trăm lần chữ nhiều lận đó!"
"anh sẽ bảo vệ jungkookie mà, nên jungkookie bơi lên trước đi, anh sẽ đẩy em ra. anh còn muốn nhặt nhiều vỏ ốc cho em nữa, anh không chết đâu."
nước biển thì mặn, nước mắt cũng mặn. những giọt nước lẫn lộn lăn dài trên gương mặt em. không muốn, không muốn. hai cái vỏ ốc còn đang đợi chúng mình ở nhà, sao có thể vậy được?. nhưng em chẳng còn cơ hội nói lời nào nữa, vì taehyung đã kiên quyết đẩy em ra ngoài cửa, thì thào, anh yêu em.
với một nụ cười hình chữ nhật cuối cùng, chiếc xe chìm xuống đáy, để hồn biển lưu giữ tất cả.
//
taehyung là đồ nói dối, jungkook ôm hai cái vỏ ốc đứng cạnh bãi cát, nghe sóng đàn lên cung đàn buồn thương.
tai nạn ngày hôm đó, người ta chỉ tìm được em nổi trên mặt biển trong tình trạng nguy kịch. không còn ai khác. hành khách, tài xế, hay kim taehyung.
anh muốn bảo vệ jungkookie mà.
bằng tâm trí của một đứa trẻ mười hai tuổi, gã đã nói ra những lời đó thật quyết đoán và chắc nịch. em biết taehyung cũng yêu em mà. jungkook mỉm cười.
em đang ở "nhà", với hồn biển, với hồn gã lưu trong vỏ ốc. em đang hạnh phúc.
và không còn gì khác.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com