Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. TỪ CHỐI

4. TỪ CHỐI

Hà Nội mùa này thích mưa thật. Nắng thật nhiều mà mưa cũng thật nhiều. Có những cơn mưa rào rào dội xuống như trút nước, trắng xóa cả một vùng trời, gột rửa sạch tất cả bụi bặm, ưu phiền. Nhưng cũng có những cơn mưa bóng mây nhè nhẹ, chợt đến, chợt đi hoặc chỉ đơn giản là mưa rơi với những giọt nước đều đều nhịp nhàng.

Tuấn Tài thích mưa. Cậu thích nghe âm thanh tí tách của những giọt nước mưa đáp xuống, dù là phiến lá hay mặt sân cỏ. Với cậu, chúng thật giống một bản nhạc có giai điệu rất riêng. Từng giọt mưa nối đôi nhau "chơi đùa" trên ô cửa sổ, mùi hương trong lành pha lẫn mùi ngai ngái của đất, hay cảm giác chạy khi thi đấu, tập luyện trên sân cỏ dưới mưa, ướt đầm... Bất cứ điều gì từ những cơn mưa cậu cũng có thể khiến cậu thấy cuộc sống tốt đẹp hơn, lạc quan hơn.

Có hơi kỳ lạ nhỉ.

Bình thường người ta đều nói mưa buồn, mưa tâm trạng. Nhưng với Tài, có lẽ mưa vẫn luôn là niềm vui hoặc bằng cách nào đó sẽ khiến tâm trạng cậu tốt lên.

Những ngày vùi mình tắm mưa khi còn nhỏ, vui vẻ đến quên cả đất trời, dù sau đó là bị ăn đòn hay phạt đứng úp mặt vào tường. Những ngày đi học về gặp mưa, bất chấp đầu trần, quần áo ướt. Những trận bóng lấm lem trên sân cùng đám thiếu niên trong làng trước cửa nhà không khác nào trâu đẵm bùn...

Đó đều là từng khoảnh khắc hạnh phúc, là những kỷ niệm đẹp.

Hôm nay Hà Nội cũng mưa. Là cơn mưa rào nhẹ từ chập tối nhưng chưa có dấu hiệu kết thúc. Có lẽ nhờ trận mưa này mà tâm trạng của Tài mới khá hơn một chút. Đêm đã dần về khuya. Theo đúng nội quy thì đã là giờ đi ngủ, mà có vẻ cậu sẽ hơi khó ngủ đêm nay. Tài đã đứng ngoài hành lang ngắm mưa được một lúc, làn gió ẩm lành lạnh quét qua má, khiến cậu khẽ thở ra một hơi. Cậu đang hi vọng cơn mưa này sẽ giúp mình dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn.

Có lẽ do đang thả tâm trí theo cơn mưa nên Tài không nhận ra cửa phòng gần đó được mở ra, một bóng người cao cao đi đến gần bên cậu.

"Làm sao thế? Nhìn em tâm trạng từ chiều đến giờ. Có chuyện gì à?"

Tài nhìn người đang dựa lưng vào lan can, ánh mắt Dũng nhuốm chút lo lắng, dù hắn không biểu hiện rõ ràng.

"Em chỉ là hơi không thoải mái. Nhưng giờ đỡ hơn rồi".

"Muốn kể anh nghe không?", Mạnh Dũng xoay người, chống tay lên lan can, cùng cậu nhìn ra màn mưa trước mắt. Vài giọt nước mưa bắn từ mái hắt vương xuống tay, mát lạnh.

"Thì... nói sao nhỉ, hôm nay em đã...uhm... từ chối một người", giọng Tài nhè nhẹ, không đoán được nhiều cảm xúc trong câu nói ấy.

"Em thấy áy náy à?"

"Hơi hơi thôi. Nhưng nói thế nào nhỉ, cứ thấy sao sao anh ạ".

"Thế từ trước đến giờ chưa từng từ chối ai à?"

"Em nhát đó giờ mà, người ta chưa kịp nói gì em đã chạy rồi..."

Cậu quay sang hắn, nhăn mặt lại. Nhìn thấy vẻ mặt đó của Tài, Dũng bật cười, với tay vò rối tóc cậu.

"Trời ạ, sao em có thể dễ thương như này nhỉ!"

Đáp lại hắn là biểu cảm càng mơ hồ của cậu – khiến Dũng cười to hơn. Nếu không vì ngại trời đã khuya, anh em còn đang ngủ, chắc hắn sẽ chẳng kiêng dè gì mà tiếp tục trêu chọc cậu. Một chàng trai hơn 21 tuổi, chẳng mấy nữa sẽ 22 mà sao có thể giữ được sự hồn nhiên đến vậy.

"Em làm sao?", giọng Tài đã hơi đanh lại, dấu hiệu của việc cậu sắp... cáu hoặc sắp dỗi!

Cậu thấy Dũng hít vào một hơi, chắc là đang cố gắng kìm nén để không tiếp tục cười. Có gì buồn cười chứ! Cậu chỉ đang nói thật cho hắn nghe thôi mà.

Dũng lấy lại vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Từ chối không có gì là xấu cả, nhất là chuyện tình cảm. Chắc em cũng đã nghĩ rất kỹ rồi mới từ chối người ta đúng không?", cậu gật đầu, "Trên đời này không có một ai có thể làm vừa lòng tất cả mọi người, thế nên chúng ta đều phải lựa chọn trong mọi việc. Em hiểu mà?".

Tuấn Tài không trả lời ngay, cậu đang cố ngẫm lại thật kỹ từng lời Dũng vừa nói.

"Em đó, em phải học cách từ chối đi. Anh thấy nhiều khi em lành quá. Chẳng riêng gì chuyện tình cảm, mà cả những chuyện khác nữa".

Nghe xong câu này, trán cậu nhăn tít lại. Đúng là từ rất lâu rồi, mỗi khi đưa ra lựa chọn hoặc quyết định chuyện gì đó, cậu luôn quan sát và suy nghĩ rất rộng, rất xa, từ những việc có thể bị ảnh hưởng đến những người xung quanh như người thân, bạn bè. Đơn giản là cậu không muốn ai phải chịu tác động xấu từ quyết định của mình.

Nhưng đến khi phải đối diện với chuyện tình cảm, cậu mới biết đúng là không thể để ý đến quá nhiều thứ. Quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của bản thân.

"Chuyện tình cảm, lúc nào đến sẽ đến. Đã đến thì em không ngăn lại được đâu, chẳng còn thời gian cho em suy tính ấy chứ. Nếu em đã từ chối, nghĩa là em không có cảm giác và ý muốn tiến xa với người ta. Từ chối là tốt cho cả em cả người đó nữa".

Tài tiếp tục gật gù. Có vẻ dính tới yêu đương, Nhâm Mạnh Dũng cũng đóng vai trò tiền bối luôn rồi. Người đi trước nói thì sẽ đáng tin hơn so với kẻ chưa có tí kinh nghiệm nào lại còn nhát như cậu.

"Thế bây giờ anh có cảm giác với ai không? À, hay là bây giờ anh có hẹn hò với ai không?", bất giác Tài thấy tò mò. Lúc trước cũng lâu lâu rồi, từ hồi còn chơi ở U19, cậu có nghe nói Mạnh Dũng có bạn gái, còn tình trạng bây giờ thì không rõ lắm. Dù sao cậu cũng về Đăk Lăk một thời gian không ngắn, với lại tính của cậu chưa bao giờ để ý quá nhiều đến chuyện cá nhân của người khác, trừ khi người ta tự mình kể cho cậu nghe.

"Hiện tại thì anh chưa chắc lắm, có lẽ phải nghiêm túc suy xét lại".

"Là sao?"

Cái gương mặt cậu vừa trưng ra một lần nữa khiến Dũng bật cười. Nhìn hắn cười mà trên đầu cậu xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi. Bình thường Dũng là người nghĩ gì nói nấy, thậm chí còn có lúc nói mà không thèm nghĩ. Nhưng sao hôm nay hắn nói chuyện cậu thấy khó hiểu quá. Chẳng lẽ mọi chuyện dính đến tình cảm trên đời này đều khó hiểu như thế sao?

Cậu nghiêng nghiêng đầu, nheo nheo mắt, chìm vào đống giả thuyết không có thật của mình, cho đến khi bàn tay to dày của Dũng lại tìm đến mái tóc cậu, vò tung.

"Đừng nghĩ nữa. Nghĩ không ra đâu. Thật là, chẳng muốn để em đi yêu một ai đó chút nào!".

Dũng giơ hai tay đầu hàng trước ánh mắt cậu, hắn thua thật rồi. Ôi, Phan Tuấn Tài.

"Thì là bây giờ anh chưa chắc chắn tình cảm anh dành cho người ta là gì. Anh cũng không muốn người đó phải suy nghĩ hay khó xử vì cảm xúc của mình, thế nên tự bản thân anh phải làm rõ trước. Sau đó chắc chắn anh sẽ nói với người ta".

"Oh, người nào được anh thích thật may mắn!".

Cậu thốt lên cảm thán còn Mạnh Dũng chỉ biết lắc đầu và dùng đôi mắt đầy dịu dàng – điều Tài còn chưa kịp nhận ra – mà nhìn cậu.

Có thật là may mắn không nhỉ?



P/s: Dù chỉ là những mẩu chuyện nho nhỏ, nhưng mà nếu được thì tớ vẫn muốn xin comment được không ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com