Don't know what to do without you
Đầu tháng tư, tiết trời chớm vào hè dù có chút nắng nhưng vẫn chưa tới mức quá nóng. Giữa không gian vắng lặng của Sopa bỗng nhiên vang lên tiếng hét xé gió, đập tan khung cảnh yên bình thơ mộng nơi đây.
"Yah Meng Meiqi~ Có gan làm có gan chịu, mau đứng lại đó!!" Nữ sinh trong bộ đồng phục xinh xắn, vai đeo balo vừa đuổi theo cô bạn khác vừa ầm ĩ, náo loạn cả một góc dãy hành lang.
Bước chân loạng choạng rồi dừng hẳn, Seongso cúi người thở dốc. Gương mặt em ửng hồng, tóc mái lưa thưa bết lại, xem chừng đã mệt mỏi với trò rượt đuổi này lắm rồi! Ấy thế mà Meng Meiqi kia vẫn còn dư sức nhảy nhót làm trò con bò trêu tức em.
"Jung Seongso, không đuổi nữa hả?" Bạn học Meng nhướn mày, ngó qua cực độ gợi đòn.
Em cũng định bụng tha cho con người nham nhở kia rồi đấy, nhưng thái độ đối phương thực sự làm cơn giận nguôi ngoai phần nào lần nữa bùng lên mãnh liệt. Thế quái nào cậu ta có thể đem giấu giày của em đi cơ chứ? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò mất nết vậy, hả?!!
Họ Meng thấy Seongso tự dưng im lặng liền chột dạ. Kể cả khi Meiqi có hay trêu Seongso làm em phát cáu thì cũng khó mà phủ nhận rằng cậu vẫn là người thân cận với em nhất, luôn đứng ra bảo vệ, lo lắng cho em.
"Này chã, mày vẫn còn sống đấy?" Lật đật chạy ngược lại, Meiqi thở ra một câu không thể nào vô duyên hơn.
Seongso chậm chạp ngẩng đầu, ẩn sâu trong đôi mắt đen láy là hai ngọn lửa hừng hực cháy. Em nghiến răng nghiến lợi: "Mày gọi ai là chã?"
Chơi thân với nhau bao nhiêu năm, làm sao Meiqi không nhận ra mùi nguy hiểm cận kề. Cậu chưa muốn bị con nhỏ tròn lẳn này nắm tóc lôi quanh trường đâu, nhục lắm! Khổ nỗi cái tật chơi lầy nó ăn sâu vào máu Meiqi rồi nên điếc không sợ súng. Meiqi cười lấy lòng, chân vô thức lùi về sau mấy bước như lấy đà, lần nữa chạy biến.
"Giỏi thì bắt tao đi chã.."
"Yahhhhhh~~"
.
Thời điểm Jung Seongso nhận ra bản thân vừa trượt vở chuối cũng chính là khoảnh khắc em nhắm tịt mắt, buông thả tự tôn bản thân, chấp nhận thêm một vết nhơ sau n+1 lần đi lộn lớp của mình.
Được rồi, cùng lắm là ngã chổng mông thôi. Mày chết nhục quen rồi Seongso ạ!
Cơ mà ông trời có mắt. Từ đâu xuất hiện một vòng tay kéo Seongso lại, giúp em thoát khỏi cú vồ ếch thế kỉ. Nhưng là, giây phút Seongso mở lên hai con mắt tí hin để nhìn xem bạn học tốt bụng vừa cứu vớt mặt mũi mình méo tròn ra làm sao thì trong đầu em liền có suy nghĩ khác.
Ai giết tao đi trời đụ!!
Seongso gần-như-ngay-lập-tức nhảy đổng như lên đồng. Mặt em cúi gằm, cảm nhận hơi nóng lan dần từ mang tai đến hai gò má xinh xinh. Chẳng mấy chốc, khuôn diện trắng trẻo bầu bĩnh của Seongso đỏ muốn nhỏ máu, minh chứng em đang rất ngượng. Là Son Juyeon vừa mới vươn tay ôm em lại.
"Cả-cảm.. ơn." Tiếng phát ra còn chưa tròn vành rõ chữ, người kia nháy mắt liền không thấy Seongso đâu nữa.
Bạn học Son lơ đãng nhìn theo cái dáng nho nhỏ chạy tót vào lớp, khóe môi bất giác cong cong. Nụ cười dù rất nhẹ thôi, thoáng qua trong chốc lát nhưng cũng đủ khiến không gian xung quanh sáng bừng sức sống. Đủ để người nào đó lén lút trốn sau bức tường nọ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
.
.
"Úi chà chà, được tiến sĩ ôm có thích không?" Lại là cái giọng cợt nhả chẳng lẫn vào đầu được của họ Meng.
Nét chữ mềm mại trên giấy chợt đứt đoạn, Seongso siết chặt cây bút, hung hăng hướng Meiqi trừng mắt đe dọa. Còn không phải tại cậu ta kéo em chơi rượt đuổi mới xảy ra chuyện hay sao?
"Đây đây, tao về chỗ là được chứ gì." Meiqi bĩu môi lủi thủi rời khỏi chỗ trống cạnh Seongso. Thiết nghĩ tại sao mình có thể làm bạn với con người bạo lực này mười mấy năm trời.
Meiqi đi rồi, Seongso cũng chẳng còn tâm trạng làm bài nữa. Ai bảo tự nhiên họ Meng đó nhắc đến tiễn sĩ. Mà tiến sĩ trong lời Meiqi, có ai khác ngoài Son Juyeon đâu. Tâm trí bỗng hiện lên nụ cười cửa miệng của ai kia làm em ngẩn người. Tiến sĩ cười đẹp lắm! Ước gì nụ cười ấy có thể mãi hướng về Seongso thì tốt quá rồi.
Nghĩ tới đây, em vô thức thở dài. Khoảng lặng tận sâu đáy lòng theo đó mà dậy sóng.
Cho đến tận giờ phút này rồi, chỉ còn hơn hai tháng nữa Seongso sẽ ra trường nhưng em vẫn không quên được Juyeon. Suốt hai năm qua, em chưa một lần mở lòng đến với ai khác cũng bởi cậu ấy. Xem ra đã thương nhiều hơn em nghĩ. Thương cậu nhiều tới nỗi, sau khi chia tay chẳng thể cùng một ai khác bắt đầu yêu đương.
Thành thật mà nói, Seongso đã không còn nhớ về chuyện ngày hôm đó vì cớ gì em và Juyeon chia tay. Chỉ nhớ mang máng mình và cậu đã cãi nhau một trận rất lớn khiến cả hai đều mệt mỏi. Để rồi giữa khoảnh khắc trôi nổi ngược xuôi trong ngổn ngang suy tư, em chấp nhận cùng cậu chấm dứt.
Juyeon sau đó có nhắn tin, nói rằng muốn quay lại. Nhưng tiếc rằng khi ấy Seongso đã tuyệt tình block hết tất cả mọi thứ liên quan đến cậu. Bẵng qua một thời gian, lúc em biết đến sự hiện diện của mẩu tin nhắn đó trên thế giới này thì mọi thứ đã trôi vào dĩ vãng. Em và Juyeon, đúng như những gì em muốn, coi nhau như người xa lạ.
.
Seongso vẫn như cũ giữ trạng thái thơ thẩn từ giữa tiết ba đến cuối giờ. Hiện tại, khi cùng Meiqi trên đường về nhà vẫn lặng thinh như thế.
"Thật tình luôn á, tao thấy có gì đáng xấu hổ đâu." Meiqi tặc lưỡi: "Hồi tết mày còn làm chuyện động trời hơn mà chã."
Người nọ đột nhiên quắc mắt: "Tại mày, tất cả đều tại mày!"
Nếu Meiqi đêm giao thừa không rảnh rỗi rủ Seongso nhậu rượu hồ đào thì làm sao mà em say rồi điên rồ nhắn tin đòi quay lại với tiến sĩ được? Cả cái video Seongso hát don't know what to do năm ngoái nữa chứ! Meiqi phát bệnh mới đi gửi cho Son Juyeon.
Ôi trời cái video ấy. Nhắc lại chỉ thêm nhục.
"Nhưng mà.. tao thật sự mong chúng mày quay lại."
Mi mắt Seongso khẽ giật, em lắc đầu cười trừ. Nếu có thể quay lại thì em đã không phải khổ sở như thế.
.
.
D-day kỉ yếu
Mới sáng sớm, sân trường Sopa đã tấp nập máy quay cùng học viên qua lại. Màu áo cử nhân lấp ló khắp các dãy hành lang, lấp đầy những băng ghế đá. Trên khoảng trời trong vắt cao vợi kia, phải có đến ba bốn cái flycam hoạt động hết công suất hòng bắt trọn từng khoảnh khắc đẹp đẽ nhất cuối đời học sinh.
Seongso hôm nay trang điểm lên trông khác hẳn mọi ngày. Nét bầu bĩnh mềm mại vốn có thêm một lớp phấn càng bật lên vẻ tươi tắn đầy sức sống. Khoác vào chiếc áo cử nhân lại có vẻ dịu dàng của tuổi trưởng thành, thu hút ánh nhìn hơn.
"Uầy uầy, lồng lộn dư lày là để chụp ảnh với tiến sĩ hả?" Bạn học Meng như cũ trêu chọc làm Seongso chỉ muốn ngay tại đây rút giày cao gót chặn ngang họng cậu ta.
Được thế lại chả tốt quá.
Em bĩu môi trộm nghĩ, sau đó liền phát hoảng với những gì vừa thoáng qua.
Jung Seongso, mỡ lấp não mày thật rồi..
"Ê ê chã."
"Gì?" Seongso gắt gỏng.
"Juyeon đến."
Hở.. hở? Cái gì cơ?
Bốn mắt chạm nhau, Seongso hắng giọng vội quay mặt đi. Định cong chân chuồn lẹ như mọi lần giáp mặt liền nghe thanh âm ai đó ấm áp vang lên: "Chụp chung đi."
Jung Seongso chính thức chết lâm sàng từ giây phút này.
Thấy Seongso cứ đứng đực mặt ra, Meiqi kín đáo huých nhẹ vào vai em. Bấy giờ bạn học Jung mới hoàn hồn, mặt theo đó mà đỏ ửng theo cấp số nhân. Hai tay để sau lưng sớm đã xoắn chặt vào với nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp.
"Không được sao?" Giọng Juyeon thoáng buồn.
"Được chứ! Đương nhiên là được."
Mày lại điên rồi Seongso. Cái tật dại gái chết không chừa.
Thế rồi chuyện gì tới cũng tới, Juyeon cùng em chụp ảnh thật. Cả quá trình, em đứng cách xa Juyeon cả một đoạn, cứ như cậu bị bệnh truyền nhiễm. Đến nỗi Meiqi cuối cùng chịu hết nổi phải đích thân đem tay Seongso quàng vào tay tiến sĩ.
"Đúng rồi, đứng gần vào. Đẹp rồi, hai đứa cười lên nào."
"Bạn gái thấp hơn tựa đầu vào vai bạn kia đi."
"Anh bảo cười cơ mà, đừng có đơ ra như thế."
Juyeon: "..."
Meiqi: "..." ='=
.
Mặt trời dần lẩn khuất sau rặng mây hồng. Bầu trời rất nhanh buông xuống một màn đen huyền ảo. Địa điểm chụp kỉ yếu cuối cùng của lớp là ở hồ Seokchon, lúc này đã bập bùng lửa trại. Không khí vô cùng thích hợp để cùng nhau giãi bày tâm sự, để thổ lộ những bí mật thầm kín đã cất giữ từ lâu trong lòng mỗi người.
Như bao video kỉ yếu khác, lớp Seongso cũng có nước mắt, có lời xin lỗi và cảm ơn chân thành gửi đến nhau. Và mọi chuyện với em vẫn ổn cho đến khi Juyeon bị đẩy lên phát biểu.
Cậu chần chừ vài giây, song cũng bắt đầu: "Như lớp trưởng và bí thư đã nói rồi, lớp mình trước đây xảy ra xích mích và bất đồng. Nhưng dù thế nào thì mình cũng mong hai người bạn ấy có thể nói chuyện lại với nhau một cách thoải mái nhất. Cuối cùng, mình muốn gửi lời cảm ơn đến một người. Người đó là ai thì chắc hẳn mọi người cũng đã biết rồi.."
Seongso không biết từ lúc nào bản thân bị Meiqi đẩy lên. Trái tim nhỏ bé nơi lồng ngực em chưa bao giờ đập từng nhịp mạnh mẽ đến thế, cũng chưa bao giờ em nhận ra mình khi đối diện với cậu lại nhỏ bé đến vậy. Thế nhưng Seongso vẫn đứng cách Juyeon một đoạn, tựa hồ không muốn người kia nhận ra bản thân mình đang yếu đuối muốn rơi nước mắt.
"Chúng ta thời gian qua trưởng thành hơn, cũng không còn trẻ con như trước nữa, đủ dũng cảm để đối mặt với mọi chuyện. Và cho dù thế nào đi chăng nữa, mình vẫn luôn mong người đó vui vẻ." Đáy mắt Juyeon hơi lay động, cậu hướng tay về phía Seongso: "Cảm ơn cô gái từng cùng mình trải qua quãng thời gian trước kia và có với nhau rất nhiều kí ức đẹp. Cảm ơn vì cô gái ấy đã xuất hiện."
Chiếc ôm chóng vánh rất nhanh liền buông ra nhưng chẳng khác nào chất xúc tác đẩy tâm trạng hỗn loạn của Seongso lên một tầm cao khác. Đôi môi đỏ xinh run rẩy, em bật khóc nức nở trong hơi ấm nơi cậu còn vương lại. Hệt một đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích, khóc tới độ không dừng được khiến người ta nhìn vào vừa muốn cười vừa thấy thương.
"Nhẹ lòng, nhẹ lòng rồi." Meiqi đã thì thầm với em như thế.
.
"Son Juyeon~"
Juyeon hơi nhíu mày quay người, nhận ra dáng người quen thuộc trước mặt chẳng hiểu sao tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Cậu thấy Seongso tay ôm một chai strongbow loạng choạng tiến tới có chút khó khăn liền bật cười.
Lại uống say rồi!
Dịu dàng đón kẻ say kia vào lòng, Juyeon vất vả lắm mới có thể giữ cho Seongso đứng thẳng: "Chuyện gì?"
Dưới sắc trắng mờ ảo của ánh đèn, Seongso trong lòng cậu ngoan ngoãn như mèo nhỏ. Em chật bám lấy tay Juyeon. Đôi đồng tử đen láy mất đi minh mẫn thường ngày, gò má hây hây đỏ, còn có phiến môi chúm chím đáng yêu thật khiến người ta muốn hôn một nhát.
Một tay ôm chai strongbow, tay kia Seongso bám chặt lấy áo Juyeon tựa hồ sợ rằng chỉ cần nới lỏng ra thôi thì cậu sẽ đi mất. Cả người em mơ hồ dựa vào cậu, thỏ thẻ: "Quay lại được không?" Đoạn, em ngước lên, hai mắt phủ một tầng sương mỏng: "Tao nhớ mày, rất nhớ mày."
Càng đến cuối giọng em càng nhỏ lại, đầu tựa lên vai Juyeon nức nở. Sớm đã chẳng còn tỉnh táo nữa. Nhưng người ta vẫn thường nói, khi say là khi thật lòng nhất. Chỉ có say rồi thì ta mới buông thả giới hạn bản thân, buông xuống phòng bị cùng lí trí để thỏa thích làm điều mình muốn.
Giống như Seongso lúc này. Đơn thuần là một tiếng nhớ, vậy mà chẳng biết em đã phải chôn giấu câu nói ấy bao lâu. Em đã phải chờ đợi đến thế nào, chịu đựng mỗi ngày đến lớp nhìn người mình thương cười nói với những đứa con gái khác ra sao mới có thể đủ can đảm tìm cậu bày tỏ?
Nhưng là, Seongso thực sự không quan tâm tới điều đó. Bắt đầu từ giây phút ánh mắt Juyeon và em chạm nhau, bắt đầu từ giây phút cậu nhắc đến cô gái xuất hiện trong quãng đời thanh xuân của mình đầy chân thành cùng trân trọng, Seongso khi ấy thực sự cảm động. Bởi có lẽ, em biết mình chưa từng thương nhầm người.
Để tìm một người tối tốt với mình trên thế giới này không khó. Nhưng tìm được một người từ đầu đến cuối vẫn đối tối với mình như thuở ban đầu thì vô cùng may mắn.
Son Juyeon chính là người đó trong cuộc đời Jung Seongso.
.
Trên xe buýt
Bằng một cách thần kì, Seongso lúc đi ngồi cạnh bạn học Meng nhưng đến cuối lại có tiến sĩ làm gối tựa. Juyeon để mặc em làm càn ôm lấy một bên tay mình dụi dụi, ánh mắt bao hàm biết bao cưng chiều nhìn cô gái nhỏ kế bên.
Seongso khi say cười nhiều hơn, cũng nói nhiều hơn. Em cứ lẩm bẩm trách cứ Juyeon miết, còn thủ thỉ ăn vạ bắt đền cậu những chuyện xưa cũ. Nhờ thế mà Juyeon mới tường tận, ngọt ngào biết được thì ra không phải chỉ có một mình cậu nhớ em.
"Mày biết vì sao chúng nó cứ trêu tao hông?"
"Làm sao chúng nó trêu mày?"
"Tại vì mày! Tất cả đều tại mày hết... Tại mày mà sáng nay chụp xong tay tao cứ run, xong chiều đến tao không tự make up được."
"...."
"Juyeon!"
"Làm sao?"
"Tao không muốn chia tay nữa đâu. Mày cũng không được bơ tao nữa."
"Biết rồi."
"Biết rồi là nào! Nói rõ ràng, không tao dỗi đấy..."
"Tao thương mày."
.
.
Cảm ơn vì đã trở về sau 2 năm.
Cảm ơn vì đã luôn kiên trì ở đó và chờ đợi.
.
"Tao thương mày."
"Tao thương mày hơn chứ."
"Lần này tao không nhường nữa đâu. Tao thương mày hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com