Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đi đâu chẳng thấy

*Nghe nhạc khi đọc*

Lấy cảm hứng từ một phân đoạn nhỏ tiếp theo trong bộ phim "Pháp Sư Mù"

"Mắt tui sao rồi bác sĩ?". Nghiêm Hạo Tường ngồi đung đưa chân, ở bên giường bệnh, trầm trầm cất tiếng hỏi, nhưng nghe ra trong đó dường như có chút phấn khích vui tươi, không biết nữa, tự nhiên thấy đời nó vui vậy đó. Mọi thứ xung quanh anh ta đều mờ, mờ lắm, mờ tới chỉ lốm đốm những hạt và những màu cam vàng chớp chớp bên ngoài của ráng chiều, trên trần nhà màu trắng, anh thấy quạt trần đang quay, cũng mờ dữ dội. Tống Á Hiên ngồi trước bàn làm việc của cậu bác sĩ trẻ, gương mặt cậu ta nhoè đi và lớp da dường như căng thêm mấy phần qua đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường

Cam vàng xanh đỏ trắng, Nghiêm Hạo Tường trong lúc chờ bác sĩ trả lời, tự mình nhìn rồi đoán màu sắc có trong căn phòng này, hai chân vẫn đung đưa, hai tay chống lên thành giường bệnh. Xem anh ta như đứa trẻ, đứa trẻ đáng yêu mãi không chịu lớn

"Có phức tạp lắm không bác sĩ?". Tống Á Hiên hỏi lại, thấy cậu bác sĩ đăm chiêu quá, cứ lật giở hồ sơ bệnh án của Nghiêm Hạo Tường mà xem, xem xong rồi xem lại, xem lại rồi lại xem, xem đi xem nữa, xem tiếp tục, mấy trang giấy bị ngón tay lật vò cho hơi nhăn góc. Hàng mày tinh tế cậu ta lâu lâu nhíu, rồi buông

"Phải nói là rất phức tạp. Chuyện này chắc tui phải nghiên cứu thêm, do nó không thuộc chuyên môn của tui. Nhưng mà dây thần kinh thị của Hạo Tường dường như đã có chút biến chuyển rồi đó. Tường cho tui kiểm tra mắt nha". Lưu Diệu Văn xoay cái ghế về phía của Nghiêm Hạo Tường, trên tay cầm đèn pin, và chiếc đồng hồ da nâu đeo trên cổ tay săn chắc, nhưng cũng thon nhỏ. Gương mặt cậu ta dưới ánh tà, toát lên nét hiền dịu lương y, và Nghiêm Hạo Tường gật đầu cười

Lưu Diệu Văn thật cẩn thận, đem hai vành mắt của Nghiêm Hạo Tường căng ra, sau đó rọi đèn pin vào, cậu ta đối diện gương mặt anh, tò mò, hiếu kì, lạ lẫm, nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui. Anh ta vẫn không có biểu cảm gì quá mức, nhưng sau khi cậu ta lùi ra và mỉm cười hài lòng, anh ta lại tự dưng thấy sao trong bụng mình có bươm bướm bay quá. Nó bay loạn xạ khắp nơi trong người anh ta, coi kìa, nó rần rần bên trong các tế bào máu, nó chạy dọc khắp các sợi thần kinh, nó xông lên đại não một ý nghĩ nào đó của ái tình, nó khiến anh ta muốn gọi cậu ta quay ngược trở lại. Trời ơi! Người anh ta nó lạ lùng thật sự! Không hiểu nữa! Cứ nóng nóng! Khô khô! Anh ta cảm giác nhộn nhạo! Anh ta cảm giác lưu luyến lắm!

"Khoan đã bác sĩ"

"Huh?"

"Phiền bác sĩ, có thể gần lại chút được không?"

Lưu Diệu Văn nghiêng đầu, nhíu mày không hiểu, nhưng ý bệnh nhân này theo cậu nghĩ là muốn cậu kiểm tra lại, nên cậu cũng nhích ghế tới

Đối diện nhau, mắt chạm...

"Chút nữa"

Lưu Diệu Văn nhích thêm nữa...

"Chút nữa đi"

Một cái rất gần. Hai chóp mũi gần như chạm. Cho tới khi Nghiêm Hạo Tường nhìn rõ được mặt của Lưu Diệu Văn. Sống mũi cậu ta cao, môi cậu ta nhỏ và rất chúm chím, trông xinh xắn thật sự, vầng trán cậu ta cao, da cậu ta trắng, tóc cậu ta nhuộm đen, chải chuốt gọn gàng, trong áo blouse trắng và quần áo chỉnh tề. Cậu ta sáng lên và vô cùng tuyệt hảo! Chưa bao giờ anh thấy một người con trai với đường hàm và đường gương mặt góc cạnh như vậy. Chưa bao giờ. Tống Á Hiên nhíu mày, đi tới, chống cằm nhìn hai người kia. Mắt của Nghiêm Hạo Tường cứ liếc qua liếc lại, liếc lên liếc xuống như muốn nhìn cậu bác sĩ kĩ càng lắm. Cậu bác sĩ kia thì mặt hơi hồng, và cậu ta hình như bối rối chết!

"Định hôn nhau hả?". Tống Á Hiên lên tiếng, có hai người nào kia giật mình, Lưu Diệu Văn vội vàng tránh đi, bảo rằng có việc phải làm, còn có ca phải khám, anh trai kia thấy người ta đi, cũng bày đặt đứng lên cầm ná đi bắt ma. "Tui mắt âm dương ở đây bắt ma gì trời?". Hết đường hiểu!

..........

Hai người đi trên hành lang bệnh viện để ra sảnh chính chờ Tống Á Hiên. Nghiêm Hạo Tường cầm xấp giấy bệnh án của bản thân trong tay. Lại quay sang nhìn Lưu Diệu Văn đang xúng xính cho hai tay vào trong túi áo blouse trắng, cậu ta cứ cúi đầu cười hoài, mà Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng biết vì sao? Có lẽ vì anh ta thích cách cậu ta cười. Có lẽ vì anh ta muốn được thấy cậu ta cười nhiều hơn. Sao? Nụ cười của cậu ta có duyên lắm, hoặc là cái sự nhộn nhạo trong người anh ta làm cho nó có duyên. Một thứ gì đó luôn trở nên rực rỡ và xinh đẹp khi được nhìn qua lăng kính của tình yêu và say đắm. Và Nghiêm Hạo Tường thấy Lưu Diệu Văn đẹp biết bao!

"Nè". Anh ta gọi, khuỷu tay thuận tiện huých nhẹ vào khuỷu tay của cậu ta, cậu ta quay sang, xem kìa, vẫn đang cười

"Hửm?". Lưu Diệu Văn nhướn nhẹ đôi mày

"Sao giỏi quá vậy?"

Hai má Lưu Diệu Văn hơi hồng, và cậu ta lại cảm thấy có chút nôn nao, hai bàn tay cậu ta, ẩn sau lớp áo blouse đã khẽ siết chặt lại, cậu ta mím môi, có hơi ngơ người

"Cũng phải đi tìm kiếm rồi đi hỏi, đi nghiên cứu dữ lắm mới được đó". Lưu Diệu Văn thành thật, cậu ta thành thật nhìn rất đáng yêu, Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu ta, nhìn chằm chằm, ánh mắt toát lên những dịu dàng và nồng thắm, và môi anh ta hơi mỉm, anh ta si mê, anh ta biết cảm giác trong người anh ta là gì, và anh ta nhận thức nó, anh ta chấp nhận nó, rằng anh ta đã va phải sự yêu, anh ta đã yêu, yêu một chàng bác sĩ. "Sao Tường nhìn tui dữ vậy?"

"Tui cảm thấy, giữa tui với Văn, ở chỗ ngón tay út này nè, có một sợi dây đỏ liên kết đó". Nghiêm Hạo Tường giơ ngón tay út của mình lên, rồi vui vẻ nhìn sang đối diện, vẫn là vẻ mặt yêu và thương, và bao nhung nhớ tương tư, Nghiêm Hạo Tường say một cậu chàng trẻ tuổi, trong suốt quãng thời gian vô tâm vì làm một pháp sư

Thấy Diệu Văn ngại, anh ta cũng ngại lắm chứ, nói mấy lời như thế này, giữa hai người con trai, nhưng anh ta nào để ý? Anh ta chỉ biết khi thần Tình Yêu bắn cung tên, thần đã bắn vào trái tim anh, thần không bắn vào giới tính, và thần cũng không can hệ chuyện giới tính. Thần yêu một người, và nếu không phải do rung động khi yêu, sẽ không bao giờ yêu. Nghiêm Hạo Tường yêu một người, nếu không phải do trái tim vang lên lời yêu, cũng sẽ không yêu

Nhưng rồi....

Những hình ảnh của quá khứ đớn đau, của một thời người nào đó vì kiếp trước, phần hồn của anh ta mà khóc đến chảy máu đôi mắt, huyết lệ tuôn trào, đến nỗi chấp nhận trở thành quỷ đỏ vất vơ, vất vưởng đi tìm lại bóng hình xưa ấy. Rồi Diệu Văn sẽ như vậy không? Có thể, khi Diệu Văn yêu anh, và cưới anh, thì cậu ta cũng chỉ là một bác sĩ tin vào thực tế và khoa học, còn anh lại đi đường của tâm linh, họ dù vấn vương nhau, nhưng liệu có được hoà hợp? Hay là sinh mạng của người con trai anh yêu, phải đánh đổi một lần nữa?

Không bao giờ, chẳng bao giờ anh để điều đó xảy ra. Tình yêu của đời anh, anh chấp nhận xa lìa để nó được sáng trong và nguyên vẹn

"Nhưng mà...chắc không được"

Lưu Diệu Văn nghe đến đây, sắc mặt cậu ta biến đổi hẳn, cậu ta không hiểu, cậu ta vẫn còn nhớ lời anh ta vài phút trước, và có biết rằng...cậu ta cũng va phải tiếng sét như anh ta, cậu ta cũng đã cảm thấy yêu và thương anh ta, và cậu ta hạnh phúc khi anh ta cũng nói với mình điều đó. Cậu ta cảm thấy anh ta và cậu bạn của anh ta kì lạ, nhưng đó không phải là chuyện cậu ta sẽ quan tâm tới anh ta. Cậu ta biết anh ta là nam, và cậu ta yêu nam, cậu ta vừa vặn yêu anh ta, cậu ta yêu anh ta đủ đầy, no trọn, cậu ta luôn muốn được anh ta nắm tay, và anh ta kể cậu ta nghe những chuyện thú vị, nhưng anh ta vừa nói gì....?

"Tại sao?". Lưu Diệu Văn hơi nhăn mặt, quay sang hỏi Nghiêm Hạo Tường

"Bởi vì tui là pháp sư". Anh ta nghiêm túc, đôi mắt anh ta nhuốm đục một màu, và anh ta buồn đến khôn nguôi

"Tường nói gì vậy? Tui không có hiểu". Cậu ta lắc đầu, đôi mày vẫn nhíu chặt lại, cậu ta cảm thấy sụp đổ mất rồi

"Tui không có ở cạnh Văn được. Tụi mình....làm bạn được không Văn?". Nghiêm Hạo Tường nắm tay của Lưu Diệu Văn, nhưng nhất thời cậu ta rụt lại, và lùi về sau một bước

"Ờm....tui đi trước nha. Tui có ca mổ khẩn cấp. Gặp Tường sau". Lưu Diệu Văn bối rối lắm rồi, cậu ta rối tới mức suýt quên mất hướng phòng mổ ở đâu, dù cậu ta đang nói dối, cậu ta quay lưng, và cổ tay cậu ta gạt nước mắt

Nghiêm Hạo Tường thấy Tống Á Hiên đi đến, anh ta vẫn không rời mắt khỏi bóng lưng của Lưu Diệu Văn, tự nhiên thấy thương, nó cô độc và buồn tủi vì thất tình đến lạ lùng. Anh ta từ chối cậu ta, anh ta muốn cậu ta sống

Anh ta không nhìn nữa, và anh ta cũng bước đi

Và màu trời ngày hôm ấy, mưa thì lất phất bay, trời ngả vàng nhuộm đỏ, lòng ai cũng dần dần trĩu nặng

"Mưa...đã làm ướt đi con đường mình. Từng bước đi"

"Và anh đến...làm cuộc sống em tan đi muộn phiền. Rồi bước đi. Chẳng thấy đâu"

Việt Nam. Ngày 20 tháng 4 năm 2022
Bản lo-fi thứ tư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com