Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Rain

Leo nhìn em gái đã gần như 1 ngày rồi không chạm tới thức ăn mà anh và cha mang tới đang mệt mỏi ngồi dựa lên nơi đầu giường, ngón tay trắng bệch kia đang tự vuốt ve mặt dây chuyền phía trước cổ, ánh mắt vô hồn nhìn ra khung cửa sổ đã dần thì đau long không thôi, đặt ly sửa lên chiếc tủ cạnh giường Leo bước tới gần vỗ về em gái :

-'' Fany à, ăn chút gì đi em~''

Tiffany chỉ lẳng lặng lắc đầu.

-'' Baby..em như vậy là do cô gái tên Taeyeon kia đúng không? '' Leo dò hỏi và sau đó nhìn thấy ánh mắt vốn vô hồn của Tiffany thoáng thay đổi thì càng chắn về chuyện đó hơn, nắm nhẹ lấy bàn tay của em gái Leo dò hỏi :

-'' Em đã gặp lại cô ấy sao?''

Tiffany chỉ lại lẳng lặng gật đầu. Hôm qua khi đi cùng anh họ cô đã gặp lại, đã nhìn đã nghe thấy sự xa cách lạnh lùng đó..Taeyeon của cô ngày xưa..bây giờ không còn là của cô nữa rồi!

-'' Anh cho người tìm cô ấy tới cùng em nhé?'' Nếu Tiffany cho dù là mời là ép hay bắt buộc Taeyeon đến cũng được, chỉ cần em gái anh vui vẻ trở lại.

-'' Đừng... đừng tìm đến Taeyeon..'' Giọng Tiffany run lên, đôi mắt ẩn nhẩn cầu xin nhìn anh trai.

-'' Vậy thì em nói đi tại sao 3 năm trước em trở về đây với cái tên Kim Taeyeon khắc sâu trong lòng..sống vật vờ hơn cả năm mới lấy lại được nụ cười..vậy mà từ ngày hôm qua đến giờ gặp lại cô ấy thì em lại trở thành thế này...em có biết cha và anh lo lắng cho em thế nào không?''

-'' Em xin lỗi Leo~'' Tiffany lại rơi nước mắt

-'' Em đừng xin lỗi Baby, em đợi đó cho dù lật tung thành phố này lên anh cũng tìm được Kim Taeyeon cho em!'' Leo nói xong liền đứng dậy muốn đi, một bàn tay nhỏ bé vô lực nắm lấy tay anh cầu xin :-'' Đừng mà Leo, Taeyeon hận em...bây giờ có gặp..cũng muộn rồi!''

-'' Fany à~'' Leo thật sự bất lực.

-'' Leo em sẽ uống sữa...anh đừng tìm Taeyeon...hơn nữa, để anh yên tĩnh một chút!''

-'' Anh...'' ngay khi Leo định nói gì thêm thì giọng nói của quản gia vang lên phía sau khe hở cánh cửa phòng Tiffany :-'' Cậu chủ người cần tìm cậu!''

-'' Được rồi tôi biết rồi, bảo họ đợi một chút!'' Leo đáp lại rồi nhìn lấy Tiffany khổ não nói :-'' Em hãy mau uống sữa nhé Fany, tí nữa anh trai lên trò chuyện cùng em~''

Ngay khi cánh cửa phòng khép lại Tiffany liền nhẹ nhàng bước xuống nhìn qua cửa sổ màn đêm và cơn mưa đang rì rào...cô đưa tay ra hứng lấy một giọt mưa khẽ thì thào :-'' Taeyeon à mưa rồi...em nhớ Tae~''
Khi ấy Taeyeon đã nói 'bài hát debut này của Tae là Rain, sau này dù khi em đi đến nếu nhìn thấy mưa hay nghe thấy bài hát ấy thì sẽ nhớ đến Tae', khi ấy cô chỉ cười hạnh phúc vì xem đó là một lời nói ngọt ngào của những cặp tình nhân nhưng 3 năm trôi qua...mỗi cơn mưa đổ xuống là mỗi lần cô thật sự nhớ tới Taeyeon.

Taeyeon à, ánh mắt phức tạp ngày hôm qua..nụ cười xa cách đó...có phải Tae hận em lắm không Tae? Làm sao bây giờ..em hiểu rõ Tae vẫn chưa quên được em giống như em vẫn đang nhớ đến Tae nhưng liệu Tae chưa quên được em là vì còn YÊU giống như em hay là HẬN?
Taeyeon à, làm sao đây? Có lẽ Tae thật hận kẻ phản bội là em đúng không?

Bàn tay ẩm ướt nước mưa lại đưa lên nắm lấy mặt dây chuyền kia rồi đôi môi đỏ do đã lâu không uống nước và lạnh khi đứng trước gió mà có chút lạnh tím khô nứt khẽ thì thào :

-'' Taeyeon à, 3 năm rồi đêm nào em cũng không thể ngủ được trọn vẹn giấc ngủ..gương mặt Tae luôn luôn xuất hiện với ánh mắt đau lòng ngày hôm đó..từng câu từng lời mà Tae đã nói đó luôn luôn khiến em đau lòng mà tỉnh giấc... Taeyeon à là em nợ Tae. Taeyeon à, 3 năm rồi ở căn phòng đó khi không có em...có ai chăm sóc sẽ chia cùng Tae không? 3 năm rồi..trái tim Tae chắc chỉ còn oán hận với em thôi nhỉ, tình yêu đó Tae dành cho cô gái khác tốt hơn em rồi đúng không?'' Tiffany hít một hơi dài, tùy tiện với tay lấy trên đầu giường một khung ảnh vốn được úp lại, cô gái trong ảnh có một nụ cười rất đẹp...cô gái ấy không phải là Tiffany...

-'' Taeyeon à, ngày đó khi chủ tịch tìm đến em để nói rằng em không thể debut cùng Tae em đã đau lòng lắm, không phải vì em không thể đứng trên sân khấu hát cho mọi người nghe rồi chứng tỏ tài năng của mình mà vì cơ hội để em có thể đứng cùng và hát cùng Tae đã mất rồi... Ngày 'Rain' được phát hành và được hưởng ứng thì cũng đến lúc em phải rời đi vì lời hứa với chủ tịch 'không thể làm vướng bận đến Taeyeon', ngày hôm ấy cũng dưới cơn mưa nhỏ em nhìn lên ánh đèn sân khấu nhìn Tae đặt hồn vào bài hát...đau thương đó dâu phải vì lời bài hát...là vì em đúng không?  3 năm, em tưởng mình đã có thể trầm lặng theo dõi Tae nhưng tại sao Tae lại xuất hiện ở đây? Em biết Tae sẽ biểu diễn ở đây nhưng vì sao lại để em nhìn thấy? Tại sao lại làm lòng em tiếp tục đau như thế này???'' Tiffany khó kìm nén được cảm xúc mà bật khóc nức nở.

-'' Vì Tae muốn đến những nơi mà ngày xưa chúng ta đã tới..đã đi qua..để tìm lại chút hình ảnh còn sót lại của em.'' Một giọng nói trầm nhẹ vang lên.

Tiffany xoay người lại kinh ngạc nhìn vào Taeyeon bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình, Taeyeon....tại sao lại ở đây?

-'' Sao em không nói nữa đi? Hay cứ hỏi thử xem Tae hận em hay yêu em?''

-''Em.....'' Tiffany không thể thốt nên lời.

-'' Em không hỏi? Được..Tae hỏi! Fany à tại sao đêm đó em đã nói chỉ cần chúng ta tạm rời xa một thời gian rồi sẽ quay về bên nhau nhưng em lại không giữ lời? Tại sao em nói đi là đi một lúc 3 năm ?''

-'' Em....'' Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bờ má mềm.

-'' Fany à, em muốn hy sinh vì Tae thì cũng nên hỏi Tae nghĩ như thế nào về những điều đó chứ?'' Nếu hôm nay cô không hoãn lại chuyến bay, không một lần vứt đi tự tôn để đến tìm, không may mắn được anh trai cô ấy cho lên kịp thời thì có lẽ cả đời cô vẫn không biết được lí do mình bị vứt bỏ.

-'' Em xin lỗi~''

-'' Khi em bỏ Tae ở lại với nỗi cô đơn và đau lòng thì em nghĩ Tae sẽ hạnh phúc sao Fany? Em nói đi sau 3 năm bỏ lỡ hạnh phíc của cả hai thì bây giờ em sẽ lại bỏ mặc Tae một lần nữa đúng không? ''

-'' Em...em không có!''

-'' Tae hôm nay đến đây chỉ để hỏi em một điều, Fany à em còn yêu Tae không?'' Taeyeon nhìn vào đôi mắt ngập nước của Tiffany thâm tình hỏi.

-'' Em..chúng ta..không thể~''

-'' Em còn yêu Tae không? Em nói rõ ràng một lần cuối nữa thôi, ngày hôm nay hãy Tae chết tâm một lần nữa Tae sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em một lần nào nữa.''

Tiffany kinh hoảng, lời nói này cũng như lời nói buông tay của 3 năm về trước..cô thật không muốn cơn ác mộng kia lại trở lại nữa:-'' Em yêu Tae...thật sự rất yêu Tae!'' Tiffany như dùng hết can đảm một lần nữa chạy tới bên cạnh Taeyeon ôm lấy cô ấy thật chặt.

-'' Fany...'' Taeyeon muốn nói nhưng Tiffany lại sợ hãi thốt lên :-'' Tae..đừng đẩy em ra, em sai rồi!''

Taeyeon đau lòng ôm lấy Tiffany thật chặt nói nhỏ bên tai cô ấy :-'' Ngốc quá, may mắn chúng ta một lần nữa gặp lại nhau..''

-'' Xin tin em một lần này nữa thôi Taeyeon, em thật yêu sự rất Tae!'' Tiffany trong lòng Taeyeon nghẹn ngào nói.

-'' Được, Tae tin em~  Sau này không cho em không cần Tae, chỉ có Tae mới được quyền không cần em~'' Taeyeon lau khô nước mắt của Tiffany rồi sẵn tiện vươn tay nhéo mũi cô ấy nói.

-'' Được, đều nghe theo Tae~'' Tiffany cười nhọt ngào.

-'' Vậy trước tiên mau hôn Tae một cái rồi uống ly sữa đó đi, khi nãy anh trai em có nhờ Tae nhắc em uống sữa''

-'' Được.''

-'' Sau đó xuống nhà cùng Tae nói chuyện với cha và anh trai em~''

-'' Làm chi?''  Tiffany ngơ ngác hỏi.

-'' Để cho Tae xin phép cưới em~'' Taeyeon cười nói xong lại nhìn thấy Tiffany đang đỏ mặt thì nói :-'' Em bỏ lỡ Tae 3 năm, bây giờ Tae 24 tuổi..già rồi ai chịu lấy nữa...em phải đền bì cho Tae!''

-'' Được em cưới!'' Tiffany cười ngọt ngào với hạnh phúc bất ngờ.

-'' Ngốc, đầu tiên mau hôn Tae nào~''

Sau đó Tiffany dâng đôi môi hồng lên rồi ngay lập tức bị Taeyeon cuốn lấy kéo vào một nụ hôn sâu hơn nữa.

Vẫn câu cũ, hạnh phúc trong tay do ta nắm giữ.... Trên đời này không tồn tại 'Nếu như' chỉ là 'Có' hoặc 'Không' mà thôi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com