Bắt em về làm của riêng -2
Ngay khi Seungwan được nhét vào chiếc xe dài ngoằn kia thì đôi mắt nhỏ đã sớm trợn to lên rồi cánh môi đỏ cũng hét lên kinh sợ :-'' Ôimeoi, đây là khách sạn di động sao?'' Không phải tự nhiên Seungwan nói vậy đâu mà bởi vì bên trong cái xe này có cả tủ rượu tây rồi còn thêm tủ lạnh mini và tivi loa nhạc đủ kiểu nữa chứ.
Đôi mắt Seungwan dán vào cái tủ lạnh mini rồi cái bụng nhỏ cũng theo sự phấn khích đó mà kêu 'rột rột' khiến cô ấy không khỏi xấu hổ cúi đầu dấu mặt xuống.
-'' Đói lắm hả?'' Joohyun đang ngồi nhìn Seungwan 'thảo' thì nghe thấy tiếng phât ra từ cái bụng nhỏ rồi nhìn Seungwan dấu mặt xuống xấu hổ đến đỏ cả hai tai thì bật cười hỏi.
-'' Thì cũng....hơi đói~'' Seungwan cười như không đáp nhưng thật ra là da bụng cô ấy sắp dính vào da lưng luôn rồi, mấy ngày trước ngày ăn có gói mì tôm còn riêng hôm nay thì từ sáng tới giờ đã được ăn cái gì đâu.
-'' Lee~'' Joohyun nhẹ giọng nói thì người đàn ông duy nhất đi cùng họ liền hiểu ý vươn tay tới mở tủ lạnh mini ra lấy một phần bánh kem ra đưa tới trước mặt Seungwan.
-'' Cho tôi ăn hả?'' Seungwan nhìn cái bánh kem có mấy trái dâu trái nho tươi thì liếm môi hỏi lại Joohyun.
-'' Ừ, cho cô đó!'' Joohyun nhướn mày trả lời.
-'' Cám ơn cô nha...mà cô có muỗng nĩa gì không, cho tôi mượn đi~'' Seungwan vui vẻ nở nụ cười tươi rói (nhưng cũng đầy ngốc nghếch) nói.
Ngay khi Lee vừa định đưa tay lấy muỗng nĩa cho Seungwan thì Joohyun đã nhếch môi cười nói :-'' Không!''
-'' Trời, mấy người cũng thật ngốc, mua bánh mà không mua muỗng nĩa thì lấy cái gì để xúc ăn đây ?'' Seungwan giở giọng chê trách.
-'' Nếu như cô không ăn nữa thì đưa cho Lee cất lại đi!'' Joohyun nói xong còn làm như không để ý lắm lấy chiếc iPhone 8x ra lướt lướt.
Ngay lúc Lee vừa định đưa tay ra lấy lại cái đĩa thì Seungwan đã lớn tiếng nói :
-'' Ăn chứ sao không ăn!'' Nói rồi liền lấy tay bốc một trái dâu tây cho vào miệng, đôi mắt cười híp lại thỏa mãn với vị chua chua ngọt ngọt lại mát lạnh trong miệng.
-'' Ngon thật sao?'' Joohyun nhìn Seungwan ăn thật ngon thì hỏi bởi cô đã ăn những cái bánh do thợ nổi tiếng làm nhưng vẫn đâu có thấy ngon như vậy...
-'' Ăn thử đi rồi biết~'' Seungwan vô tư nói rồi bóc một trái dâu tây khác bước tới trước mặt Joohyun đưa ngay miệng cô ấy cười nói :-'' Nè, cho cô đó~'' Seungwan hoàn toàn quên mất nguyên cả chiếc bánh mà cô ấy đang cầm là của Joohyun.
Joohyun nhìn trái dâu tây rồi lại nhìn Seungwan xong cũng há miệng ăn nó.
Ngay khi nhai mấy phát đầu Joohyun khẽ nhíu mày... ''vẫn dở như vậy, nó chẳng có ngon gì cả''.
-'' Ngon mà đúng không?'' Seungwan cười ngốc như đứa trẻ vừa tìm thấy cái gì hay ho và chỉ cho đứa bạn rồi đợi chờ phản ứng từ người bạn đó.
-'' Cũng được..'' Joohyun không hiểu vì sao khi cô nhìn thấy nụ cười của Seungwan thì vị dâu tây trong miệng lại trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều.
-'' Thôi cô ăn biết vị là được rồi, cái này bây giờ là phần của tôi hết~'' Seungwan nói cong liền xoay người chạy lại chỗ ngồi cũ bắt đầu 'xử' cái bánh.
Joohyun nheo mắt nhìn theo Seungwan thấy cô ấy đưa tay bốc từng trái từng trái dâu tây cho vào miệng vui vẻ nhai nuốt, hết dâu tây thì chuyển qua nho...
Joohyun xoay sang hỏi Lee :-'' Bao lâu nữa về đến nhà?''
-'' Dạ thưa cô chủ khoảng 5 phút nữa!'' Lee cung kính nói.
Joohyun lại im lặng trầm ngâm nhìn Seungwan nhai nhai cắn cắn, và khi chiếc xe vừa dừng lại thì Joohyun mới đứng dậy bước tới cửa xe, bởi ghế Seungwan đang ngồi ăn là kế cửa xe nên Joohyun cũng thuận tiện đẩy cái đầu tóc vàng đó xuống cái bánh kem luôn....
-'' Ưm...ưm...'' Seungwan đang vui vẻ mắt nhắm mắt mở thì cảm nhận được đầu mình bị đè xuống rồi, da mặt non mịn tiếp xúc với lớp kem mềm mại.... Tới lúc Seungwan lấy được khuôn mặt ra khỏi cái bánh kem rồi đưa tay lên vuốt bỏ lớp kem dính trên mặt thì hai người vốn ngồi phía đối diện đã đi đâu mất.
Seungwan chợt tức giận khi biết được 'hung thủ' đè đầu cô xuống là 1 trong 2 người kia liền cầm theo đĩa bánh chèm bẹp bước nhanh ra khỏi cửa xe...
-'' Yah....Ôimeoi~ cái này là cái gì thế này?'' Seungwan mở to mắt đến sắp lòi hết hai con mắt ra ngoài.
Joohyun cùng hai hàng vệ sĩ hai hàng người hầu đồng thời nhìn về phía Seungwan, sau khi Joohyun kìm không được hé ra đôi môi đỏ nở nụ cười thì mọi người cũng đều cười khúc khích.
Seungwan đang ngơ ngác nhìn ngôi nhà.. à không, phải nói là tòa lâu đài trước mắt thì nghe thấy tiếng cười vang bên tai, hồi thần lại thì thấy mọi người đều đang nhìn mình liền khó hiểu... ''Quái, vì sao họ lại nhìn mình cười nhỉ?''
Lúc này đây Joohyun như muốn giải đáp cho Seungwan liền đưa tay rút lấy chiếc khăn voan trong túi áo ra đưa cho cô ấy :
-'' Đồ đần, mau lau mặt của cô đi!''
Lại là đồ đần, Seungwan tức giận chụp cái khăn trắng lau đại lên mặt rồi khi nhìn vào nó thì máu điên lại tràn lên não, thì ra cả đám bọn họ cười cô là vì cái này....
-'' Khi nãy là cô nhấn đầu tôi xuống có đúng không?'' Seungwan đưa cái khăn lau dính đầy bánh kem đủ màu sắc tới trước mặt Joohyun tức giận hỏi.
Rồi ngay khi Seungwan vừa chấm dứt lời thì Lee lại đưa khẩu súng thân thuộc vào vị trí thái dương quen thuộc của cô ấy, và lần này còn có thêm sự trợ giúp của hai hàng dài vệ sĩ gần 40 người..... Seungwan khẽ mắng nhỏ trong lòng ''Mẹ kiếp, 41 người..mỗi người bắn 3 phát thôi thì xương mình chắc cũng nát hết chứ đừng nói thịt''
-'' Ế, Joohyun à tôi giỡn thôi~'' Seungwan cười giã lã đưa tay vỗ lên vai Joohyun.
'Rốp rốp'...vâng, 41 khẩu súng đã được kéo nòng theo hành động của Seungwan.
Seungwan chính thức bủn rủn tay chân đến cái đĩa nãy giờ vẫn cầm trên tay cũng rớt xuống và 'cạch' điểm đến là bàn chân bé nhỏ đang xỏ dép lê.
-'' Ui da!'' Seungwan vì cơn đau dưới chân nên vội quên mất nòng súng ngay đầu mà ngồi xuống xoa xoa bàn chân dính đầy bánh kem.
-'' Ahaha....'' Joohyun bật cười lớn, cười đến nỗi phải gập bụng lại thở dốc và đưa tay lau đi nước mắt trên mặt. Mọi người trong sân nhà nhìn thấy tình hình trước mắt thì không khỏi kinh sợ bởi lần đầu tiên thấy được Joohyun cười vui vẻ như vậy và cũng lần đầu tiên thấy người ngu ngốc như Seungwan.
-'' Cô cười cái gì mà cười dữ vậy hả?'' Seungwan tức giận ngước mắt lên nhìn Joohyun đang cười mà mắng.
Joohyun vẫn cười, rồi sau đó khi đã bình tĩnh lại được thì liền nghiêm giọng nói :
-'' Lee, đưa cô ta theo tôi!''
-'' Cô lại muốn đưa tôi đi đâu?'' Seungwan giãy nảy hét lên.
Joohyun xoay người nở nụ cười nham hiểm nói :-'' Cho cô tắm nước sôi cho sạch!''
Seungwan nghe vậy liền biết Joohyun chê mình hôi liền to tiếng đáp :-'' Người tôi thơm lắm nha~'' Dù rằng từ sáng tới trưa rồi tới tối gần 20 tiếng đồng hồ Seungwan lê lết kéo vali đi ngoài đường nhưng cô vẫn nghĩ mình còn rất thơm nha.
-'' Lee!'' Joohyun lần này không thèm nói nữa mà ra lệnh cho Lee xách Seungwan theo luôn cho tiện.
Đến khi bóng dáng Joohyun và Seungwan cùng Lee đã biến mất thì mọi người trong sân nhà vẫn còn nghe được tiếng hét thất thanh của Seungwan. Tuy mọi người cũng lập tức tản ra ai về việc nấy nhưng ai ai cũng hiểu được người tên Seungwan này 'mệt mỏi rồi' !
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com