Buông_
Sau một đêm đắm chìm trong những suy nghĩ rối bời thì Joohyun thức dậy với hai quần thâm dưới mắt, trước mắt cô là một mảng trống rỗng. Joohyun buồn bã nghĩ có lẽ Seungwan đã đến công ty từ sớm rồi.
Ngay khi Joohyun vừa vùi mặt vào gối hòng dấu đi giọt nước mắt đau thương thì một bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên bờ vai trần, một giọng nói ấm áp vang lên :
-'' Chị dậy rồi sao?''
Joohyun kinh ngạc quay đầu ra liền nhìn thấy Seungwan đã ngồi bên cạnh mình nở nụ cười hỏi thì cô liền vùi mình vào lòng em ôm chặt lấy em thêm nữa.
-'' Sao lại khóc?'' Seungwan vỗ về tấm lưng trần dịu dàng hỏi.
Joohyun lắc đầu không nói gì...
-'' Em đưa chị vào đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng nhé ?''
-'' Ăn sáng? Ai nấu?'' Joohyun ngẩng mặt lên nhìn Seungwan khó hiểu hỏi.
-'' Em nấu~'' Seungwan mỉm cười chỉ vào tô cháo nhỏ cùng với ly sữa trên đầu tủ.
-'' Sao không kêu chị dậy nấu cho em ăn?''
-'' Thôi, em muốn nấu cho người em thương ăn cũng được mà~'' Seungwan nhéo nhẹ mũi Joohyun đầy cưng chiều khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt.
-'' Để em bế vào phòng tắm nhé~'' Seungwan vừa kéo cao tay áo sơmi thẳng thớm vừa đưa tay muốn ôm lấy cơ thể trần trụi của Joohyun vào lòng để bế lên cao.
-''Thôi~'' Joohyun xấu hổ vội vùng dậy chạy vào bên trong phòng tắm khóa cửa lại. Khi cô nhìn vào tấm gương lớn bên trong phòng tắm thì càng thêm xấu hổ khi mà các dấu hôn nhỏ màu đỏ hồng trải khắp cơ thể trắng muốt, ngay cả khi nhìn bờ môi hơi sưng kia cũng không khó để tưởng tượng đến một đêm cuồng nhiệt tối hôm qua.
Vỗ nhẹ lên gò má ửng hồng Joohyun vội tắm rửa một cách nhanh nhất vì không muốn Seungwan đợi mình lâu..vì cô biết rõ em chỉ mới làm tổng giám đốc ngày đầu tiên và em không thể đến trễ được chỉ vì đợi cô ăn sáng.
Khoác tấm áo choàng bao lấy cơ thể mình rồi Joohyun bước ra ngoài nhìn Seungwan ngồi trên giường khẽ nói :
-'' Chị không sao, em nên đến công ty đi sẽ trễ giờ đó~'' Làm càng lớn thì càng phải làm gương cho cấp dưới, thậm chí hôm nay là ngày đầu tiên Seungwan đi làm nên việc đến trễ là không thể được.
-'' Ăn sáng rồi cùng em đến công ty đi~'' Seungwan mỉm cười kéo Joohyun ngồi xuống giường bên cạnh mình rồi giành lấy khăn giúp cô lau khô tóc.
-'' Chị đến công ty làm gì?'' Joohyun cảm giác từ ngày Seungwan về nước đến giờ cô cứ bị em làm cho kinh ngạc và khó có thể hiểu nỗi rất nhiều lần.
-'' Ăn nhanh đi rồi còn trang điểm nữa, mọi người sẽ đợi chúng ta đó~'' Seungwan vứt chiếc khăn sang một bên rồi bắt đầu điều chỉnh máy sấy để hong khô những lọn tóc ướt.
-'' Nhưng chị muốn ở nhà~'' Âm thanh kháng nghị của Joohyun vô tình bị tiếng máy sấy che lấp hoặc bị chính Seungwan cố tình không nghe thấy.
Đành thôi Joohyun nhanh chóng ăn nhanh bữa sáng rồi cũng vội vàng trang đi lại khuôn mặt rồi lựa chọn một bộ váy trắng liền thân cùng giày bata trắng cùng Seungwan đi đến công ty cũng bởi em nhất quyết không cho cô lại mặc bộ đồ quản gia kia một lần nào nữa.
Bước vào Shon Ent. Joohyun cảm nhận được có gì đó kỳ lạ xảy ra bởi vì dù cho trước đây cô cũng thường mang tài liệu của ông Shon đến đây và những nhân viên cũng biết mặt cô nhưng không hiểu sao khi đi với Seungwan và được em nắm tay thì lại là một cảm giác khác.. cô cảm thấy mình trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người khi đi cùng với em.
Nói là cùng Seungwan đến công ty làm việc nhưng khi em đi họp thì cô chỉ ngồi bên cạnh ôm laptop chơi game và khi em về phòng làm việc thì cô lại cũng chỉ nằm trên ghế sofa mà ngủ hay xem hoặc chơi đùa một thứ gì đó...đôi khi chỉ là cảm nhận em đang nhìn cô rồi cô xoay qua nhìn lại hay cô mải mê ngắm em nghiêm túc làm việc để cho em bắt gặp rồi cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc.
Thời gian 45 ngày trôi qua nhanh chóng khi Seungwan và Joohyun ngày ngày đi làm rồi trở về cùng nhau, buổi tối cả hai lại đắm chìm trong sự nồng cháy ngọt ngào rồi mới bằng lòng ôm nhau ngủ.
Khi công việc bắt đầu đi vào quỹ đạo thì Seungwan bắt đầu giành ra thời gian dẫn Joohyun đi chơi đây đó rồi xem phim này nọ như những cặp đôi đang hẹn hò khác, cùng nhau chăm sóc một vườn hoa trồng đầy cây tử đằng và đỗ quyên..
Dù cả hai biết rõ trong đáy lòng mình và đối phương đều đang đè nén một cảm giác lo sợ bị mất đi nhưng lại chọn quên đi nó để nó vào một góc sau trong trái tim mình...
Những tưởng sự ngọt ấy là mãi mãi nhưng khi ông bà Shon trở về sau chuyến đi chơi mệt mỏi thì do Seungwan bận đi họp cùng đối tác nên Joohyun phải cùng chú Lee đến rước họ về. Trong sân bay ông bà đã nhận thấy sự thay đổi của Joohyun khi trở thành một người phụ nữ thực thụ nhưng cũng chỉ im lặng.. rồi trên xe trở về nhà bà Shon còn nhìn thấy những dấu hôn trên vùng cổ non mịn của Joohyun thì hơi nhíu mày lại...
Bước vào phòng khách ông bà Shon không lập tức lên lầu mà ngồi vào sofa muốn nói chuyện cùng Joohyun.
-'' Joohyun à, con bà Seungwan bắt đầu từ lâu chưa?''
Joohyun bàng hoàmg nhìn và cha mẹ Shon nhưng trong mắt họ vẫn là sự dịu dàng thương yêu khiến cô không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống..nắm chặt nấm tay Joohyun nói nhỏ .
-'' Da....lâu rồi!'' Cô chọn cách nói thật vì cô biết rõ cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra.
-'' Là do Seungwan ép buộc con sao?'' Ông Shon hỏi vì sợ là do Seungwan đã đợi chờ quá lâu nên vội vàng ép buộc Joohyun nhưng nghe vào tai một người tự ti như Joohyun thì nó như là một điều gì đó tra hỏi có phải cô là người bắt đầu trước. Và một lần nữa Joohyun mạnh mẽ lắc đầu nói:
-'' Dạ không là con ngu ngốc quấn lấy em ấy...con xin lỗi~'' Nói xong liền quỳ xuống chân bà Shon cầu xin sự thứ lỗi vì đã phụ ơn nuôi dưỡng của họ.
-'' Joohyun à, ta xem con như là đứa con gái thứ hai của ta......'' Bà Shon muốn đỡ Joohyun đứng lên nhưng cô lại nhất quyết lắc đầu không chịu âm thanh nức nở vang lên khi cô dùng đỉnh đầu để nói cùng ông bà :-'' Con xin lỗi, con làm cho cô chú thất vọng rồi!'' Nước mắt của cô cũng rớt xuống bàn tay cả bà Shon khiến cho bà xót xa. Từ khi Joohyun 14 tuổi đến giờ đây là lần đầu tiên cô gọi họ là cô chú chứ không phải là ông bà chủ.
-'' Con đứng lên đi...Để ta gọi Seungwan về nói rõ mọi chuyện!'' Ông Shon nói xong liền muốn lấy điện thoại ra gọi Seungwan về thì Joohyun vội vàng quỳ đến bên chân ông ngăn lại :-'' Chú đừng gọi cho Seungwan, là lỗi của con nên...cô chú đừng gọi~'' Ánh mắt đáng thương đẫm nhòa dòng lệ trên khuôn mặt khả ái.
-'' Con đừng khóc, cô chú không có ý đó~'' Ông bà Shon có chút dỡ khóc dỡ cười bởi từ khi cha mẹ Joohyun mất thì cô chưa bao giờ khóc trước mặt họ, lần duy nhất họ thấy cô khóc là khi tiễn Seungwan lên máy bay đi du học và lần này...cả hai lần đều là khóc vì con gái họ. Một Joohyun vốn rất giỏi giả vờ mạnh mẽ như vậy mà...
-'' Con xin lỗi, con sẽ rời khỏi Seungwan...xin cô chú đừng gọi em ấy về~'' Joohyun biết rõ bản thân mình sẽ không thể nào rời đi nếu như nhìn thấy Seungwan..
-'' Con nói gì vậy Joohyun, để ta gọi Seungwan về trước đã~'' Ông Shon khó xử vội nhấn nút gọi đi cho Seungwan, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy thì ông đã vội nói :-'' Seungwan à con...''
-'' Con xin lỗi~'' Joohyun cúi đầu trước ông bà Shon rồi chọn cách bỏ chạy..
Ông bà Shon vội vã chạy theo nhưng không thể bằng với sức cô gái nhỏ nên chỉ có thể nhìn cô ấy biến mất trên chiếc taxi..
-'' Có chuyện gì vậy cha???'' Âm thanh của Seungwan từ đầu dây bên kia đầy lo lắng.
-'' Khi nãy cha và mẹ con vừa muốn hỏi chuyện hai đứa với Joohyun nhưng chưa gì hết là nó đã khóc nên cha bối rối muốn gọi con về....Joohyun nó nghe vậy nên bỏ chạy đi mất rồi!'' Ông Shon vừa đi vào nhà vừa nói.
-'' Chạy mất?? Chị ấy đi đâu?'' Bên kia đầu dây là âm lượng không thể nào lớn hơn của Seungwan.
-'' Làm sao cha mẹ biết~'' Cha Shon nhìn vợ đứng ngồi không yên ở phòng khách thì lắc đầu cười khổ.
-'' Cha à chiều cha đến công ty gặp đối tác giúp con, con đi tìm chị ấy!''
-'' Được rồi, cha hiểu... con cứ bảo thư ký Song chuẩn bị tài liệu đi.''
-'' Vậy...con cúp máy đây.''
Ông Shon bất đắc dĩ cười khổ nói với bà Shon :-'' Joohyun...cái đứa nhỏ này sao lại cứng nhắc và tự ti như vậy cơ chứ?''
-'' Liệu nó có bỏ đi mất không ông?'' Mẹ Shon thật lo lắng.
-'' Rồi Seungwan sẽ tìm được nó thôi~'' Ông Shon ôm lấy vai vợ an ủi.
Người đã có duyên với nhau thì xa cách thế nào rồi cũng sẽ gặp lại mà thôi.
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com