Hành
Ngay khi Hee Chul đến trước cửa drom của Red Velvet thì anh ấy liền gọi điện cho Seulgi...và cô ấy không bắt máy nên đành nhấn chuông.
Cánh cửa mở ra không phải là gương mặt xinh đẹp Hee Chul chờ đợi mà là nụ cười tươi rói của Wendy:
-'' Oppa anh đến đây chi vậy?''
-'' Seulgi nói anh tới, nhưng anh gọi cho em ấy không được~'' Hee Chul cười khổ nói.
-'' Seulgi cậu ấy gọi anh tới? Thật sao?'' Wendy bất ngờ hỏi.
-'' Thật...em ấy.......'' Hee Chul hiếm khi nghiêm túc gật đầu kể lại chuyện khi nãy anh vừa gọi cho Seulgi.
-'' A...em hiểu rồi~'' Wendy búng tay cười đắc ý rồi nhướng người lên nói nhỏ lên vào tai Hee Chul :-'' Chắc cậu ấy xấu hổ~ để em giúp!''
-'' Thật không?'' Hee Chul vui mừng nhìn Wendy cười hỏi.
-'' Tin em đi~'' Wendy cười nháy mắt tinh nghịch.
-'' Nhóc con, cảm ơn em~'' Hee Chul hào sảng trao cho Wendy một cái ôm nồng nhiệt.
Ngay lúc đó hai cánh cửa của hai căn phòng đối diện phòng khách mở ra... Seulgi nhìn thấy thì bậm môi xách túi xách đi thẳng ra cửa, trong khi Irene thì trở lại vào phòng đóng cửa cái rầm..
-'' Seulgi....anh...~'' Hee Chul ý ới muốn gọi Seulgi lại rồi lại bối rối nhìn cánh cửa vừa đóng sập phía bên phía bên kia thì khó xử nhìn Wendy...
-'' Ghen rồi thì tốt~ anh chạy theo cậu ấy đi!'' Wendy cười đẩy Hee Chul muốn anh ấy chạy theo Seulgi.
-'' Vậy anh đi trước, cám ơn em Seungwan à~'' Hee Chul vỗ vai Wendy rồi chạy ra khỏi cửa.
Wendy đứng nhìn theo Hee Chul đến khi cánh cửa chính khép lại thì tấm lưng đang ưỡn thẳn như quả bó bị xì hơi chùn xuống... Thôi rồi, kỳ này chết với Joohyun.
-'' Luyến tiếc vậy sao không chạy theo người ta đi?''
Giọng nói lành lạnh đầy bực tức của Irene từ phía sau vang lên, Wendy nghe thấy vội quay người lại thì nhìn thấy Irene đang đứng dựa người vào cạnh cửa phòng ngủ hai tay khoanh lại nhìn cô nhóc...đôi môi đỏ mím chặt và đôi mắt đã sớm long lanh nước.
-'' Joohyun à, em xin lỗi~'' Wendy vội bước nhanh tới trước mặt Irene nói nhỏ.
-'' Xin lỗi cái gì, tôi có là gì của em đâu mà em phải xin lỗi~'' Irene bĩu môi hừ nhẹ.
-'' Joohyun à, em và anh ấy hổng có cái gì đâu...'' Wendy vội nắm lấy bàn tay Irene lắc lắc nói giọng aegyo.
-'' Tránh ra~'' Irene nén cười gạt tay Wendy xoay người bước vào phòng ngồi lên giường khoanh tay lại vờ trừng mắt nhìn Wendy đang cúi đầu chờ nghe chửi.
-'' Joohyun em xin lỗi, chỉ là em đang nói chuyện với anh ấy thôi...''
-'' Nói chuyện kiểu gì mà ôm hôn nồng nhiệt như vậy? ''
-'' Không có hôn!'' Wendy vội lớn tiếng giải thích.
-'' Em đang chửi tôi sao?'' Irene nhíu chặt chân mày.
-'' Hổng có~ ý em là...do anh ấy vui mừng nên ôm em vậy thôi à~'' Wendy mặt bí xị cố giải thích.
-'' Vậy sao? Hừ~'' Irene hừ mũi rõ lớn rồi xoay người nằm lên giường xong lại xoay mặt vào trong vách.
-'' Joohyun à~'' Wendy cũng nằm xuống theo rồi nhè nhẹ đặt tay lên vai Irene muốn xoay người cô ấy lại nhưng Irene chỉ lạnh lùng nói :-'' Buông ra~''
-'' Joohyun à em yêu chị~'' Wendy liều chết nhướn người hôn lên cái cổ trắng nõn thon dài của Irene.
-'' Tránh...a~'' Irene muốn chửi thêm thì đã bị cái lưỡi hư hỏng của Wendy liến cái cổ nhạy cảm dấy lên một hồi tê dại.
-'' Em yêu chị~'' Wendy mặt dày liếm cắn tiếp.
Irene chịu không nổi bèn xoay người định tán yêu lên cái mỏ kia một cái nhưng ai ngờ cái bả vai của cô đập một phát lên đôi môi đang chu ra của Wendy khiến cho cô nhóc ôm lấy môi đau đớn trào nước mắt.
-'' Ai biểu kêu tránh không chịu tránh làm chi?'' Irene vừa xót vừa buồn cười với biểu cảm nhăn nhó nhịn đau của Wendy.
-'' Đừng giận, em xin lỗi~'' Wendy thấy thái độ Irene có phần mềm mỏng thì bất chấp đau đớn mà ôm lấy vòng eo Irene kéo sát vào mình hơn nữa.
-'' Này, tôi còn chưa hết giận đâu nha~'' Irene đánh lên bả vai Wendy kháng nghị.
-'' Thì cho em ôm một chút rồi giận tiếp~'' Wendy cười hề hề nói tỉnh bơ.
-'' Hừ~'' Irene cố tình hừ mạnh nhưng gương mặt đang dấu ở trong ngực Wendy thì mỉm cười dịu dàng.
Wendy tưởng rằng mọi chuyện đã an ôn rồi nhưng KHÔNG....
-'' Seungwan à chị muốn ăn ngũ cốc~'' Irene nói rất nhỏ nhưng âm thanh lại như có phép thần kỳ lọt vào tai Wendy không sót chữ nào.
-'' Dạ, đợi em một chút~'' Wendy nhanh nhẹn xoay người chạy ra phòng bếp..
Irene chợt mỉm cười hạnh phúc rồi vùi mặt lên phần gối nằm còn thơm ngát mùi hương thuộc về riêng Wendy, đôi môi nhỏ khẽ đóng mở thành khẩu hình 'Ngốc'.
Cánh cửa không lâu sau đó được mở ra, Wendy vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ bưng chén ngũ cốc mang vào phòng. Ngồi dựa lên thành giường Wendy dùng bàn tay nhỏ dùng sức kéo lấy Irene để cô ấy ngồi lên đùi mình cưng chiều nói :
-'' Ăn thử xem ngon không?'' Ánh mắt cùng hành động muốn bao nhiêu phần ôn nhu thì có bấy nhiêu.
-'' Ưm~ cũng không tệ...'' Irene ăn thử mấy muỗng rồi cố tình nói vậy, quả nhiên khuôn mặt Wendy vì thất vọng mà xụ xuống..sau đó cô nhóc lại lấy lại nụ cười :
-'' Ráng ăn hết rồi em dọn cho nhé~''
-'' Không ăn nữa~'' Irene lắc đầu nói khi chỉ vừa ăn được mấy muỗng.
-'' Vậy uống nước nhé~'' Wendy vội với tay lấy trai nước khoáng trên tủ rồi mở nắp ra sẵn đưa cho Irene.
-'' Ừm~'' Irene gật gật đầu đón nhận trai nước, sau đó thì cô ấy phải phì cười khi mà Wendy muốn hôn gián tiếp lên miệng chai ngờ bị nước làm rát môi nhíu chặt chân mày lại. :-'' Đau không?'' Irene dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng đang sưng lên.
-'' Không đau, chị hết giận em rồi hả Joohyun?'' Wendy vừa vội lắc đầu vừa mừng rỡ hỏi.
-'' Không, hỏi vậy thôi~' Irene tiếp tục dội cho Wendy một ca nước lạnh.
Wendy lại tiếp tục tuột moods xuống thấp hơn nữa...rồi ánh mắt Wendy nhìn qua nơi đầu giường thấy một cái gì đó liền cười nói :
-'' Massage therapy nhé Joohyun, chai tinh dầu hôm bữa em mua còn kìa~''
-'' Ừm, lưng chị mấy hôm nay đau quá~'' Cũng tại đứa nhóc đang tuổi thanh xuân phơi phới này đêm nào cũng hành hạ nên cô mới mệt mỏi thế này.....phải hành lại.
-'' Cởi áo ngủ ra đi chị~''
-'' Làm chi?''
-'' Thì hôm bữa cũng phải cởi hết ra mới massage được mà~'' Wendy nói như đúng rồi.
Irene bắt đầu nhận thấy điều gì đó không bình thường nhưng cũng thử nghe lời cởi áo ngủ ra để bên cạnh tủ, cả thân người chỉ mặc độc một chiếc quần lót ren tím mỏng manh nằm xuống chờ đợi thử xem Wendy sẽ làm trò con bò gì.
Nhưng Irene có vẻ đã nghĩ oan cho Wendy khi mà cô nhóc thật sự chăm chỉ massage rất nhẹ nhàng cùng với sử dụng lực đạo vừa phải trên lưng Irene giúp cô ấy thư giãn.
Sau đó khi Irene trở nên mơ màng buồn ngủ thì hai bàn tay tà ác len lõi vuốt ve lên bờ mông căn tròn qua lớp quần lót tím... rồi từ từ đi vào bên dưới lót quần lót chạm lên da thịt căng cứng...
-'' Bỏ ra~'' Âm thanh Irene nhè nhẹ cảnh cáo.
-'' Dạ~'' Wendy biết điều lui tay ra quay trở lại tấm lưng ong...sau đó, hai bàn tay lại không trung thực lòn lách cầm lấy hai bên ngực căng tròn mềm mại.
-'' Seungwan à~'' Irene hơi xoay đầu nhìn Wendy cười mị hoặc gọi cô nhóc.
-'' Dạ~''
-'' Bây giờ một là em nằm xuống làm gối ôm cho chị ôm ngủ trưa còn hai là..từ bây giờ cho tới tuần sau em về phòng em mà ngủ!'' Giọng Irene rất đều cũng rất nhẹ nhàng.
-'' Em hiểu rồi~'' Wendy vội vàng nằm xuống bên cạnh ôm lấy Irene vào lòng rồi cố đè nén cơn xúc động trong lồng ngực.
-'' Ừm...'' Irene cười hài lòng.
Sau đó Wendy cả người cứng đờ cảm nhận hai bàn tay thon nhỏ của đang tao nhã cởi từng chiếc cúc áo của mình ra...sau đó Irene dang tay ôm lấy vòng eo Wendy, da thịt kề nhau...hơi thở cũng chạm vào nhau và Irene thật sự ôm Wendy ngủ!
Wendy vừa nén ham muốn trong người không cho bản thân có suy nghĩ đặt Irene nằm xuống thân rồi vừa cười khổ.
'Chỉ là ôm thôi mà Joohyun~'
END.
* MeuGreenie.... hành nhẹ thôi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com