Nếu em không phải là em -7
Seungwan theo sau chân Joohyun bước vào nhà hàng Nhung Đỏ, nhà hàng nổi tiếng nhất nhì ở Seoul về các món Hàn mang hương vị riêng đến từ các vùng miền trên đất nước.
Theo chỉ dẫn của nhân viên cả hai đến căn phòng mà cha Bae đã đặt trước, cánh cửa vừa được nhân viên đẩy ra Joohyun đã nhìn thấy cha Bae đang ngồi nói cười cùng một người đàn ông trẻ tuổi.. và Joohyun cũng biết rõ anh ta là ai.. Henry Kim, doanh nhân người Mỹ gốc Hàn nổi tiếng trong nghành kiến trúc xây dựng.
-'' Ôi hai đứa tới rồi sao?'' Cha Bae cười tươi lên tiếng nói khi nhìn thấy Joohyun và Seungwan đang lần lượt bước vào, sau đó lại đưa tay sang giới thiệu về người đàn ông bên cạnh :-'' Hai đứa à đây là Henry Kim, cậu ấy lớn hơn Joohyun 5 tuổi nên hai đứa cứ gọi là oppa là được rồi... đúng không Henry?'' Nói xong còn thân mật vỗ vai anh ta một cái.
-'' Dạ vâng thưa chú~'' Henry Kim vội vàng gật đầu cười nói bằng giọng Hàn lơ lớ rồi vội nở nụ cười tươi hơn hoa với Joohyun :-'' Xin chào hai em, hôm nay chú Bae cho phép tôi đến đây dùng cơm cùng gia đình, không làm phiền đến hai em chứ?'' Nói xong còn đưa tay ra muốn bắt tay cùng Joohyun nữa.
Joohyun lấy tư thái của một người làm ăn nở nụ cười chuyên nghiệp đưa tay bắt lại với anh ta rồi tự giới thiệu mình và Seungwan :-'' Xin chào anh, tôi là Joohyun.. còn đây là Seungwan em gái tôi...''
Seungwan vốn đã bị kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Henry Kim nay lại vì thái độ thân thiện của Joohyun đối với anh ta và hai từ 'em gái' khiến cho gương mặt vốn đã không tươi nay càng xụ xuống.
Suốt bữa ăn Seungwan không khó để nhìn ra được cha Bae muốn mai mối cho Joohyun và Henry Kim, cũng không khó để nhìn thấy ánh mắt chăm chú và si mê của anh ta khi nhìn về Joohyun... Nhưng điều khiến Seungwan buồn hơn hết là thái độ của Joohyun khi tiếp xúc nói chuyện với anh ta tuy vẫn có phần xa cách nhưng với một người lớn lên từ nhỏ cạnh cô ấy thì Seungwan tin rằng đây là thái mềm mỏng nhất của một người từ đó đến giờ vẫn kỳ thị người khác giới, cô nhóc cũng tin rằng Joohyun cũng đang có hảo cảm với Henry Kim.
-'' Seungwan à con không sao chứ?'' Cha Bae 'vô tình' nhìn thấy biểu hiện khác lạ trên mặt Seungwan nên liền lên tiếng hỏi.
Seungwan khẽ giật mình ra khỏi mớ suy nghĩ rối ren rồi dời ánh mắt không biết đã dính chặt vào nụ cười của Joohyun từ bao giờ ra mà quay lại cười lắc đầu nói với cha Bae :-'' Dạ con không sao đâu thưa chú, chỉ là công việc hôm nay có chút mệt nên con..'' Một lần nữa Seungwan lựa chọn nói dối cùng cha Bae.
-'' Con mệt sao? Vậy con cứ ra ngoài kêu tài xế đưa về trước đi, một chút nữa Joohyun về sau cùng chú cũng được...'' Cha Bae lại 'vô ý' nói như muốn Seungwan cứ về trước để Joohyun lại nói chuyện cùng Henry Kim vậy.
Seungwan nhìn vào gương mặt tươi cười của cha Bae đương nhiên cũng nhận ra hàm ý ở trong đó nên vội vàng đáp :
-'' Dạ, vậy có gì con về trước... xin phép anh Kim...'' Nói xong liền vội đứng lên muốn đi ra ngoài ngay lập tức.
-'' Đứng đó đợi chị một chút rồi chúng ta cùng về luôn~'' Ngay khi Seungwan vừa đứng lên thì Joohyun đã nhàn nhạt lên tiếng, sau đó mới nói cùng cha Bae :-'' Hôm nay công ty cũng bận khá nhiều việc nên con có chút mệt nên xin phép cùng Seungwan về trước, cha và anh Kim thông cảm..''
-'' Vậy...vậy..'' Cha Bae khó xử nhìn Joohyun rồi lại nhìn sang Henry Kim.
-'' Nếu em mệt thì cứ về trước đi không sao đâu, nhưng không biết tôi sẽ còn cơ hội để ngồi ăn cùng em như thế này một lần nữa được không? '' Henry Kim ra vẻ phong độ đĩnh đạc nói.
Joohyun lại nở nụ cười xinh đẹp chuyên nghiệp đáp :-'' Vâng, tất nhiên là được rồi... đây là danh thiếp của tôi...hẹn gặp lại!'' Sau đó liền cúi đầu đứng dậy đi ngang qua nơi Seungwan đang đứng ngơ ngác mà dẫn đầu đi ra khỏi nhà hàng.
Trên xe là một mảng trầm lặng khiến cho tài xế Jung trước đây vẫn thường hay nói cười trêu chọc Seungwan nay cũng không dám lên tiếng mà chỉ dám len lén liếc nhìn hai đại tiểu thư một người quay mặt sang phía ngài cửa sổ xe một người yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Rồi khi xe dừng lại tại một trụ đèn đỏ thì Seungwan mới dời mắt từ cửa sổ xe mà xoay lại hỏi Joohyun :
-'' Chị đuổi việc thư ký Lee là vì em sao?'' Tuy suốt một đoạn đường ban nãy Seungwan vẫn lo lắng về cảm giác mà Joohyun dành cho Henry Kim nhưng cô nhóc vẫn muốn biết việc đuổi việc thư ký Lee của Joohyun có phải vì cô ấy lo lắng và ra mặt bảo vệ cho cô nhóc hay không?
-'' Chị đã nói rất rõ lúc trưa rằng người làm việc giỏi nhưng lại không có trách nhiệm với việc mình làm khiến nó xảy ra sai sót thì chị không cần...'' Joohyun vẫn nhắm nghiền mắt mà nhẹ giọng đáp.
Seungwan nghe vậy thì thôi không dám hỏi tiếp mà nhìn lại ra hướng cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, nhưng lại có chút không kìm lòng được mà hỏi tiếp :-'' Người lúc nãy.... chị thấy sao?'' Làm ơn đừng nói là chị có chút thích anh ta...
-'' Người nào?'' Joohyun mở mắt phượng xinh đẹp ra nhìn vào Seungwan hỏi lại.
-'' Henry Kim ấy...'' Seungwan có chút nóng vội nói nhanh.
-'' À, anh ta cũng tốt.. đẹp trai, tài giỏi và giàu có... cách nói chuyện và cư xử cũng rất lịch sự!'' Joohyun mỉm cười đáp, trong mắt đẹp lại lóe lên tia khác thường mà chỉ riêng mình cô ấy hiểu rõ.
Seungwan nghe Joohyun nói vậy thì liền xụ mặt xuống... một Joohyun luôn luôn lạnh lùng nay chịu để ý và khen ngợi người khác như vậy thì có lẽ cô ấy đã thích người đó rồi...
-'' Sao vậy?'' Joohyun nhướn mày hỏi Seungwan.
-'' À không, chỉ là.... em thấy...dường như chú muốn tác hợp cho chị và anh ta...'' Seungwan cố mỉm cười tự nhiên với gương mặt còn khó coi hơn khóc nói.
-'' Chị biết rõ ý định của cha...'' Joohyun không phản bác điều đó mà gật đầu đáp.
-'' Vậy chị sẽ kết hôn cùng với anh ta sao?'' Seungwan vội vàng hỏi.
Joohyun không để ý lắm đến những biểu hiện khác lạ của Seungwan mà kiên nhẫn giải thích :-'' Còn phải xem đã, có lẽ nên gặp mặt nói chuyện một vài lần xem có thật thích nhau hay không.. rồi từ thích mới có yêu được. Với chị thì phải yêu mới kết hôn được với nhau...''
Seungwan lâm vào một khoảng thất thần suy nghĩ, đôi môi hồng nay tái nhợt bật lên tiếng nói mà chính cô nhóc còn không biết rõ :-'' Cũng đúng!'' Cũng đúng thôi, một người đẹp trai tài giỏi như vậy thì cho dù là Joohyun hay ai khác nếu là một cô gái bình thường cũng sẽ chú ý rồi yêu thích anh ta thôi.
Không biết vì sao tầm mắt Seungwan mờ đi khi nghĩ đến cảnh Joohyun mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh khôi bước vào giáo đường và nói lên lời tuyên thệ rằng người đàn ông kia từ đó sẽ là tính ngưỡng duy nhất của cô ấy... tưởng tượng chỉ là điều chưa xảy ra hoặc có thể không xảy ra nhưng nó lại làm cho bờ má non mềm của Seungwan ẩm ướt khiến cô nhóc vội quay mặt ra hướng cửa sổ xe mà che dấu đi...
'' Phải rồi mọi chuyện nên xảy ra như thế này và chị nên kết hôn cùng một người yêu thương chị. Nếu em không phải là em... thì em sẽ cố giành lấy tất cả sự can đảm để nói tiếng yêu cùng chị để giành lại chị... nhưng em lại chính là em, là Shon Seungwan... là đứa trẻ mồ côi được cha chị nhận về, em không dám nói vì em không xứng....''
Nước mắt Seungwan đơn độc mà lặng lẽ rơi xuống nơi chiếc túi da ngay đùi hiện rõ từng giọt nước đang đọng lại... nó khiến cho đôi mắt xinh đẹp bên cạnh khi nhìn thấy đã không còn xinh đẹp nữa vì nó hàm chứa sự đau thương đau lòng... đôi mắt mà Seungwan yêu thích và luôn muốn được một lần đắm mình trong đó nay cũng vươn vấn một tầng mịt mờ sầu thảm...
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com