Ngược...
Khi chiếc xe dừng lại trước căn nhà của họ, Seungwan với gương mặt ửng đỏ tức dậy nhanh chóng bước ra phía bên cửa xe của Joohyun rồi mạnh mẽ kéo cô ấy đi thẳng vào trong nhà mặc kệ cho Joohyun có vì đau đớn nơi cổ tay mà vùng vẫy như thế nào thì cô ta vẫn không buông tay ra.
Seungwan kéo thẳng Joohyun vào phòng ngủ rồi như mất hết cả tính người mà xé bỏ lớp quần áo trên người Joohyun ra từng mảnh, mặc cho cô ấy vùng vẫy thì Seungwan vẫn mạnh mẽ đè ép Joohyun lên trên giường rồi trừng phạt..
Những nụ hôn mang theo sự tức giận cùng những hành động thô bạo của Seungwan khiến cho Joohyun sợ hãi mà bật khóc, cô ấy cố vùng vẫy để thoát khỏi sự đau đớn thì Seungwan lại lấy một sợi dây nịt trói chặt hai cổ tay cô ấy lại rồi cố định nó nơi thành giường.....
Tiếng xin lỗi rồi tiếng van xin đầy sợ hãi của Joohyun vang lên trong căn phòng đen tối, những dấu cắn đau đớn... những lúc ngón tay tà ác kia ra vào trong khi cô ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng khiến cho Joohyun thét lên đầy đau đớn. Đôi môi xinh đẹp không biết là Seungwan hay chính Joohyun đã cắn đến rướm máu, hai cổ tay trắng nõn cũng đầy vết trầy do sự sợ hãi liên tục muốn trốn chạy....
Seungwan sau khi thỏa mãn tham muốn chiếm hữu thì mới kinh sợ nhìn lại những điều mình đã gây ra...
Khi không gian một lần nữa trở về trong yên tĩnh thì Seungwan mới ngồi dậy cởi trói cho Joohyun rồi chính bản thân cô ta yên lặng dựa vào thành giường chờ đợi sự phản ứng đầu tiên sau một khoảng im lặng của Joohyun....
Joohyun sau khi được buông lỏng cởi trói nơi tay thì cũng nén đau đớn trong cơ thể mà từ từ ngồi dậy...
Cả hai người đều im lặng nhìn về phía chân giường...chỉ có tiếng hít thở trong không gian mới cho thấy được sự nặng nề của nó...
Joohyun qua ánh đèn nhìn thấy hai cổ tay đã sớm trầy cả một mảng da rướm máu, cảm giác nơi phía dưới đau đớn..đôi môi rồi mỗi tất da thịt cũng đều đau thì im lặng rơi nước mắt, nước mắt của cô rơi xuống khuôn ngực vẫn đang trần trụi không tạo ra một tiếng động gì nhưng nó lại mạnh mẽ đánh vào đáy lòng đang sợ hãi của Seungwan.
-'' Đừng khóc!'' Seungwan lạnh giọng nói nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng vươn ra muốn ôm lấy cơ thể đau nhói của Joohyun vào lòng để vuốt ve xin lỗi thì cơ thể của cô ấy đã vội vàng tránh ra khỏi bàn tay của cô ta... thứ cô ta nắm giữ được chỉ là một mảng hư không.
Nhìn cơ thể đang run rẩy cùng ánh mắt sợ hãi đang nhìn mình thì Seungwan liền trầm giọng ra lệnh :
-'' Tôi nói lại đây?''
Joohyun kinh sợ nghe từng chữ lạnh lùng đó rồi sợ hãi lắc đầu.
Một lần nữa âm thanh đè nén sự tức giận cùng có trong đó một sự bất đắc dĩ :
-'' Tôi nói cô lại đây!''
-'' Tôi không lại...'' Joohyun run rẩy nói.
-'' Nếu cô không lại tôi sẽ...'' Seungwan muốn nói lên lời đe dọa nhưng tầm mắt cô ta nương theo ánh đèn nhìn thấy thân thể tuyết trắng mang đầy dấu đỏ tím thì đành thôi không nói nữa.
Không hiểu vì một lý do gì đó Joohyun lại thay đổi ánh mắt trừng vào Seungwan mạnh mẽ nói : -'' Sẽ đánh tôi sao?'' Sau đó cô ấy vội vã xoay người lại chụp lấy chai nước bằng thủy tinh để trên tủ kế giường mà đập mạnh nó vào cạnh tủ..
Nước uống trong bình nương theo tiếng vỡ của thủy tinh mà rơi ra ẩm ướt cả một mảng dưới đất. Seungwan nhìn thấy hành động của Joohyun liền sợ hãi muốn lao tới cướp đi chiếc cổ chai thủy tinh bén nhọn thì đã bị cô ấy giơ nó ra không cho cô ta tiến tới gần họ.
Đôi mắt của Joohyun thấm đẫm nước mắt nhưng nó lại sáng lên một sự lạnh lùng khiến người khách kinh hãi, đôi môi sưng đỏ khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt nói:
-'' Muốn đánh tôi thì đợi tôi chết đi rồi hãy đánh!'' Joohyun nói xong liền thực sự đưa mũi nhọn thủy tinh đến nơi cổ họng mình, nhưng khi nó gần chạm đến thì đã bị Seungwan đột nhiên tiến tới nắm chặt lấy..
-'' Cô không được chết! CÔ KHÔNG ĐƯỢC CHẾT!!!'' Seungwan gào lên rồi nhân lúc Joohyun còn ngỡ ngàng thì nhanh chóng ném bỏ cổ chai thủy tinh ra nơi góc giường rồi khẽ nói : Khi tôi chưa cho phép thì ngay cả đến chết cô cũng không có quyền chết, cô có nghe rõ không hả?'' Seungwan gào thét với gương mặt cùng ánh mắt đỏ như máu, nó khiến cho Joohyun càng sợ hãi cùng hoảng loạn nhưng nó cũng là sự sợ hãi trong chính con người của Seungwan.
Joohyun cố nén kinh sợ mà hét lại với Seungwan, nỗi uất nghẹn bấy lâu nay cố đè nén bỗng bất chợt biến thành sự thống hận mà gào thét lên tất cả :
-'' Vì sao không cho tôi chết? Thế giới của tôi, con người của tôi và cả tương lai của tôi cũng đã bị cô phá hủy... bao nhiêu năm rồi..tôi cố gắng như thế nào cô không nhìn thấy sao? Làm ơn, buông tha cho tôi đi có được không? Tôi là một con người tôi có cảm xúc của chính mình, làm ơn đừng bắt tôi nở nụ cười khi tôi không muốn nữa... làm ơn đi....'' Những câu nói sau cùng là sự cầu xin vô vọng..
-'' Tôi nói cho cô biết, cho dù là tôi lấy ai đi chăng nữa hay dù là cô có cắt cổ tay mấy trăm lần thì tôi cũng sẽ đến nói cùng diêm vương để lôi cô trở lại bên cạnh tôi!'' Seungwan lạnh lùng nói, nhưng trong đó cũng là một sự kiên định vô hình.
-'' Vì sao chứ? Bao nhiêu năm rồi, thân xác này phục vụ cho cô chưa đủ sao? Seungwan à, có bao giờ cô nghĩ cho tôi thử một lần không?'' Joohyun như điên lên nhào tới xô ngã Seungwan lên đệm giường rồi lại từ trên cao nhìn xuống nở một nụ cười thê lương :-''Phải rồi, loại người máu lạnh như cô thì làm sao mà biết được những điều đó cơ chứ, cô đâu phải là tôi!''
-'' Vậy nếu như cô chết thì cha mẹ của cô, họ hàng của cô,những người bạn thân thiết và yêu quý cô sẽ thừa nhận việc đó như thế nào đây?'' Seungwan lẳng lặng nhìn lên ánh mắt hàm chứa nỗi tuyệt vọng của Joohyun mà lên tiếng.
Một câu nói của Seungwan như một cái tát dội thẳng vào đáy lòng của Joohyun khiến cô ấy sực tỉnh trong cơn tuyệt vọng, hình ảnh những nụ cười của cha mẹ già yếu cùng với bạn bè xung quanh khiến cô ấy trở nên bối rối :-'' Tôi...tôi....'' Phải rồi, nếu như cô chết thì họ phải làm sao đây? Nhưng nếu cô còn sống thì cô sẽ chịu đựng sự dày vò này mãi mãi sao?
.
Seungwan nhìn thấy sự bối rối trong ánh mắt của Joohyun liền nhanh chóng dùng tay không bị thương kéo cô ấy dời xuống phía đùi cô ta rồi ngồi dậy đối mặt với cô ấy chậm rãi nói :
-'' Nếu cô chọn cách giải thoát đó thì đang đẩy những người yêu thương cô vào một sự đau thương khác đó, cho dù một thời gian sau khi cô chết họ có quên đi thì ngày giỗ của cô cũng sẽ là ngày đau thương với họ...cô sẽ chọn để điều đó xảy ra hay sao?''
Joohyun ngơ ngác suy nghĩ rồi lại chậm rãi lắc đầu.
Nhìn thấy biểu hiện đó Seungwan mới khẽ nhếch miệng cười ôm lấy cô ấy vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên cánh môi sưng đỏ đang mím chặt nói :
-'' Tôi xin lỗi~'' Đó là sự chân thành nhất trong trái tim Seungwan.
Joohyun như không tin được vào tai mình, người kiêu ngạo và lạnh lùng thô lỗ như Shon Seungwan cũng có lúc chịu nói lên lời xin lỗi dịu dàng như vậy sao?
-'' Cô đang xin lỗi tôi sao?'' Joohyun ngu ngơ hỏi.
Seungwan bị hỏi có chút không tự nhiên cáu gắt :-''Ngủ thôi~'' Nói xong liền ôm lấy Joohyun nằm xuống giường rồi ôm chặt cô ấy vào lòng.
Joohyun cũng đành thôi lén lút trút ra một hơi thở dài rồi im lặng nhắm mắt nghe lời đi ngủ, nhưng sau đó đôi mắt đẹp khẽ mở ra rồi cô ấy lại cất giọng hỏi :
-'' Vậy tay của cô thì sao?'' Joohyun cũng chưa có quên bàn tay đã nắm lấy mấy mảnh thủy tinh kia đâu nha.
-'' Kệ nó!'' Seungwan không quan tâm lắm nói.
-'' Không được, sẽ bẩn chăn đệm...'' Joohyun khẽ nói rồi ngồi bật dậy, sau đó lôi kéo người Seungwan ngồi dậy nói :
-'' Đi băng bó vết thương thôi nào~''
-'' Được!'' Không kháng nghị nữa, lần này Seungwan rất biết điều mà hợp tác.
.........
18/12/2017
Ở nơi đó, tâm hồn anh sẽ được thanh thản, không còn những đau khổ vây lấy nữa....
Nếu có kiếp sau em vừa muốn được một lần nữa nhìn anh đứng trên sân khấu rực rỡ từ phía xa để lắng nghe giọng hát đó vừa muốn anh có một cuộc sống khác....an vui và bình yên hơn!
Ở nơi đó, anh sẽ là thiên sứ bảo vệ cho những đồng nghiệp anh chị em của mình thoát khỏi những trói buộc trong tâm hồn, để họ hát lại những bài hát của anh đúng không anh?
Là một người nghệ sĩ mang đến niềm vui..tiếng cười và sự an ủi trong tâm hồn của những người khác, nhưng niềm đau của họ...tổn thương của họ...nỗi uất nghẹn của họ... AI hiểu cho?
Hôm nay trên bầu trời cao đó lại xuất hiện một vì sao sáng nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com