Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngược....

Seungwan hiếm có khi ngoan ngoãn đi cùng Joohyun mặc lại đồ ngủ rồi cùng cô ấy đi ra ngoài phòng khách để cô ấy xử lí vết thương cho bản thân mình.
Khi Joohyun chăm chú rửa vết thương cho Seungwan rồi lại tỉ mỉ bôi thuốc đỏ lên miệng vết thương, đôi mày mỏng đôi khi vì vết thương quá sâu mà khẽ nhíu lại..rồi đôi môi sưng đỏ kia sẽ chu ra thổi thổi lên vết thương đó... Nó khiến cho trái tim của Seungwan dấy lên một hy vọng nhỏ nhoi...

-'' Xong rồi!'' Joohyun vui vẻ nhìn cánh tay của Seungwan được băng bó cẩn thận rồi mỉm cười thật tươi nói.

-'' Cám ơn~'' Seungwan cũng hiếm khi nở một nụ cười nhẹ nói cùng Joohyun.

-'' Ờ...'' Joohyun có chút bối rối nên muốn đứng lên dọn dẹp hộp y tế thì Seungwan đã đứng dậy ép vai cô ấy ngồi xuống rồi nói :-'' Cô ngồi yên đây!''

Lời nói của Seungwan thì thô lỗ nhưng động tác thì lại nhẹ nhàng mà lấy thuốc từ trong hộp y tế ra rồi bôi nhè nhẹ lên vùng da cổ tay đỏ ửng của Joohyun, đôi khi các ngón tay của cô ấy khẽ co lại thì Seungwan lại lo lắng nhìn lên hỏi :

-'' Đau lắm sao?''

Joohyun không hiểu vì sao cố tay vốn dĩ đã không còn đau đớn lắm nhưng đôi mắt lại sớm nhòa đi dòng lệ nóng..

-'' Tôi xin lỗi~'' Seungwan thở dài nói rồi nghiêng người hôn lên những giọt nước mắt đau thương ấy.

Chỉ cần như vậy thôi những giọt nước mắt của Joohyun cuối cùng cũng nhanh chóng rơi xuống rồi hòa theo là tiếng nức nở nghẹn ngào...

-'' Tôi xin lỗi, ngoan..đừng khóc~'' Seungwan thở dài ôm lấy Joohyun ngồi lên đùi mình mà vỗ về, bàn tay phía sau lưng khẽ vuốt ve tấm gầy, những nụ hôn nhẹ nhàng cũng không khống chế được rơi xuống nhiều hơn nữa..

-'' Đáng ghét....hic...hic...'' Joohyun được thể mà đấm nhẹ lên vai Seungwan hờn trách.

-'' Ngoan nào, đừng khóc nữa~'' Seungwan đau lòng không thôi nói.

Không biết vì một điều gì đó thôi thúc mà cánh môi Joohyun khẽ nhếch lên rồi cô ấy câu lấy cổ Seungwan rồi kéo cô ta vào một nụ hôn...
Hai đôi môi vốn đã bị cắn xé đến rỉ máu cho cuộc chiến ban nãy nhưng lúc này đây lại cùng hòa với nhau tạo nên một sự ngọt ngào vô tận.
Lúc này đây giữa họ không còn sự xa cách lạnh lùng, không còn sự thù hận chán ghét mà chỉ còn hai trái tim đang hòa chung nhịp đập..
Không còn thù hận, không còn đớn đau không một nỗi oán hận ganh ghét nào cả...
Chỉ có sự ngọt ngào trong trái tim của cả hai như những bông hoa đang hé nở..
Không một chút ngại ngần, không một chút rụt rè họ trao nhau một cái gì đó gọi là yêu mà đến ngay cả họ cũng không nhận ra điều đó...
Rạng sáng hôm đó họ chỉ đơn giản là hôn nhau và ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ nhưng sự thân mật lại nhiều vô cùng... nó thậm chí còn thân mật hơn những đêm cuồng nhiệt trước đây nữa.

Buổi sáng hôm ấy Joohyun vẫn theo thói quen là người thức dậy trước, nhìn vòng tay đang ôm lấy eo mình thì len lén thở dài... Rõ ràng cô biết rõ Seungwan là một người khiến cho cô tổn thương rất nhiều nhưng không hiểu sao đối với sự ngọt ngào của cô ta thì cô vẫn bị chìm đắm trong đó.
Rõ ràng biết người như Seungwan sẽ không thể yêu một ai thật lòng nhưng không hiểu sao trái tim cô lại rung động bởi cử chỉ ân cần quan tâm hiếm hoi đó...
Cô...yêu Shon Seungwan rồi sao?

-'' Sao lại dậy sớm như vậy hửm?'' Giọng nói nồng đậm sự buồn ngủ của Seungwan vang lên tiếp theo đó là gương mặt xinh đẹp kia để lên nơi hõm cổ của Joohyun kéo gần khoảng cách của cả hai.

-'' Sao...sao cô biết tôi đã thức?'' Joohyun lắp bắp hỏi.

-'' Chỉ là biết thôi!'' Seungwan đơn giản nói nhưng thật ra không những chỉ cần nhìn thấy tấm lưng của Joohyun rồi biết cô ấy thức chưa mà cô ta còn có thể biết Joohyun đang có tâm sự hay không nữa kìa... có lẽ đó là kỹ năng bổ sung khi ta ngắm nhìn một người từ phía sau lưng quá lâu.

Joohyun khẽ dời bàn tay nơi eo mình ra rồi nói :-'' Tôi phải thức dậy rồi, tôi còn phải đi làm nữa~'' Thật ra là cái tư thế ngọt ngào mập mờ này khiến cô ấy khó chịu.

-'' Hôm nay nghỉ ở nhà cùng tôi..'' Seungwan lành lạnh nói rồi siết chặt vòng tay nơi eo cô ấy thêm nữa.

-'' Nhưng sẽ bị trừ lương và bị trách phạt..'' Joohyun không muốn khiến Seulgi khó xử khi cô phạm lỗi bởi dù sao cô vừa là cấp dưới vừa là bạn thân mà cô ấy đưa vào làm.

-'' Tôi sẽ gọi cho tổng giám đốc của cô!'' Seungwan không để ý lắm nói nhưng nghe vào tai Joohyun lại thành ra giữa Seungwan và Hee Chul rõ ràng là quan hệ mật thiết.

Joohyun hơi đảo mắt suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng vì hiểu rõ Seungwan sẽ không bao giờ để cô đi làm theo ý riêng của cô liền thấp giọng nói :

-'' Tôi biết rồi!''  Thôi thì hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cũng được.

-'' Ngoan~'' Seungwan hài lòng hôn lên bả vai trắng nõn của Joohyun rồi nói.

Không biết họ lại cùng nhau chìm vào giấc ngủ lúc nào nhưng đến khi Joohyun mở mắt ra lần nữa thì đồng hồ nơi tủ giường đã chỉ số 11h 27 AM.
Nhìn sang vị trí bên cạnh trống rỗng Joohyun đã nghĩ có lẽ Seungwan đã đến công ty rồi nhưng ngay lúc đó một mùi hương thoang thoảng bay trong không khí bay vào mũi Joohyun...
Joohyun bước xuống giường nhìn lên chỗ đêm qua trải đầy mảnh vỡ nay đã được dọn dẹp thì khẽ nhếch môi, khi đi ra phía bên ngoài đến cửa phòng bếp thì nhìn thấy một cô gái đang lui cui nấu nướng trong bếp..

Không kìm nén được cảm xúc trong lòng Joohyun chầm chậm bước lại rồi vòng tay ôm lấy Seungwan từ sau lưng rồi để cằm lên vai cô ấy..

Seungwan đầu tiên khá là kinh ngạc khi Joohyun chủ động ôm lấy mình nhưng cuối cùng cũng chỉ mỉm cười nhẹ giọng hỏi :-'' Tỉnh rồi sao?''

Joohyun không trả lời mà chỉ gật gật cái đầu đang để trên bả vai Seungwan.

-'' Rửa mặt đi rồi ra đây ăn cơm, tôi nấu rồi đây!'' Seungwan vừa tắt bếp vừa xoay người lại giúp Joohyun chỉnh lại mái tóc rối sau đó hài lòng nhìn cô ấy ngoan ngoãn đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Khi Joohyun một lần nữa trở ra thì Seungwan đã bày biện mọi thứ lên bàn rồi, không khí trên bàn ăn vẫn im lìm như mọi hôm nhưng Joohyun nhận ra được có điều gì đó vô hình đang thay đổi.

Đến cuối bữa ăn Seungwan cũng mặc kệ tay đau mà sành lấy việc đeo bao tay rửa chén với Joohyun, sau đó họ lại dành cả buổi chiều để nằm trên giường...ôm nhau.

Buổi tối hôm ấy Seungwan kéo tay Joohyun đi ra khuôn viên sân vườn rồi cả hai cùng ngồi lên chiếc xích đu để con gió mùa hè lẳng lặng lùa qua từng lọn tóc họ.

Joohyun nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời rồi khẽ reo hò :-'' Seungwan à, ngôi sao kia sáng quá!''

-'' Ừ.'' Nhưng nó không sáng bằng em đâu Joohyun à.

-'' Ngôi sao kia nữa, nó tên gì cô có biết không Seungwan? '' Joohyun lại chỉ vào một ngôi sao khác.

-'' Đó là vì sao mang tên KIM JONG HYUN!''

-'' Sao tên của nó lại là KIM JONG HYUN? '' Joohyun thắc mắc hỏi.

-'' Tôi cũng không biết nữa...'' Seungwan nhàn nhạt lắc đầu.

-'' Nó sáng và đẹp thật...'' Joohyun vô thức thốt lên lời ngưỡng mộ.

Sau đó khi Joohyun mãi mê hỏi tên và đếm những vì sao thì một cơn gió lạnh lùa qua khiến Seungwan ôm lấy Joohyun vào lòng rồi nói : -'' Trời lạnh rồi, vào nhà thôi...''

-'' Ừm~'' Chưa bao giờ Joohyun nghe lời đến như thế...

Khi cả hai một lần nữa nằm lên giường và Joohyun đã chìm vào giấc ngủ thì Seungwan mới nhè nhẹ lên tiếng :

-'' Em là vì sao của tôi, chỉ thuộc về tôi!''

...........

Có lẽ từ bây giờ T sẽ cùng với mọi người với SHAWOL, với cả cộng đồng KPOP nói chung dành thời gian để nhớ tới ANH.

CHO DÙ LÀ BAO NHIÊU NĂM NỮA THÌ TIẾNG HÁT ANH VẪN CÒN MÃI TRONG LÒNG NGƯỜI HÂM MỘ!
CHO DÙ LÀ BAO NHIÊU NĂM NỮA THÌ NHỮNG SÁNG TÁC TUYỆT VỜI CỦA ANH CŨNG SẼ CÓ NHỮNG HẬU BỐI ĐI SAU TÔN KÍNH VÀ HÁT LẠI !

TÊN ANH VẪN Ở ĐÓ TRONG TRÁI TIM CỦA MỌI NGƯỜI...

KIM JONG HYUN, ANH ĐÃ VẤT VẢ NHIỀU RỒI!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com