Ngược.....
Những tưởng những ngọt ngào sẽ còn mãi nhưng cho đến một ngày không lâu sau đó, khi Seungwan trở về nhà thì... mọi thứ đã trở nên vắng lặng hơn. Không còn mùi thức ăn thơm lừng, cùng ánh đèn ấm áp chờ đợi, không một tiếng nói dịu dàng hỏi 'có mệt không'...và không còn được nhìn thấy hình nụ cười xinh đẹp kia nữa.
Seungwan tự an ủi rằng có lẽ hôm nay Joohyun tăng ca mà không báo cho mình nhưng rồi cô ta lại chợt nhớ rằng hôm nay là thứ bảy và sẽ không có một buổi tăng ca nào cả.
Seungwan vội vã chạy vào căn phòng ngủ của họ, mùi hương của Joohyun vẫn còn đấy nhưng quần áo và vật dụng cá nhân của cô ấy đã biến mất...
Bàn tay Seungwan vội vã nhấn phím gọi cho cô ấy...hồi đáp lại sự mong chờ ấy chỉ là một hồi thông báo khóa máy..
Seungwan tức giận vứt mạnh chiếc điện thoại vào bức tường lạnh lẽ phía trước, giọng nói đau buồn cùng mất mác vang lên trong tuyệt vọng : -'' Vì sao?''
Vùi mặt vào gối nằm của Joohyun Seungwan ngửi lấy mùi hương quen thuộc ấy, đôi mắt nhắm chặt nhớ lại những ngọt ngào gần đây của họ, nhớ lại một Joohyun khác lạ trở nên nhiệt tình hơn vào bữa tối và thường xuyên nở nụ cười với cô ta...Seungwan đã tin tưởng rằng trong trái tim cô ấy ít nhất cũng đã tạo ra một khoảng trống nhỏ dành cho mình nhưng mà, thì ra.. mọi thứ đều là sự chuẩn bị rõ ràng của Joohyun rồi, cô ấy đã chuẩn bị kế hoạch cho việc rời đi này thật lâu....
Seungwan dấu nước mắt đau thương vào mặt gối... nơi vẫn còn vương vấn lại mùi tóc thơm nhàn nhạt...
''Joohyun à, nụ cười của em xinh đẹp như vậy nhưng nó là hàm chứa dự lừa dối sao?''
'' Sau tất cả thì trái tim này vẫn sẽ bị tổn thương và vết thương đó mang tên em...''
'' Điều đáng thương nhất của tôi là tôi vẫn bị nụ cười đó của em mê hoặc, nụ cười ngây thơ như vậy nhưng lại khiến tôi điên cuồng..... em là gì? Khiến cho tôi đắm say để rồi nỗi cô đơn tuyệt vọng đang dần bủa vây lấy trái tim tôi?''
'' Joohyun à, tôi nghĩ trong em có một sự điên cuồng đấy...bởi chỉ cần nhìn em thôi cũng khiến tôi phát điên, và bây khi tôi phát điên vì em thì em lại rời bỏ tôi sao?''
Muôn ngàn suy nghĩ của Seungwan đắm chìm trong đau thương của bản thân, hờn trách...đau lòng và nhớ nhưng một người con gái mang tên Bae Joohyun.
Như trở nên điên cuồng Seungwan mạnh mẽ ngồi dậy và bước tới nhặt lấy chiếc điện thoại đã sớm vỡ toan rồi lấy sim gắn vào một chiếc điện thoại khác nằm trong hộc tủ nơi đầu giường. Ngay khi điện thoại vừa khởi động xong thì Seungwan đã vội vã nhấn phím gọi đi..
-'' A lô, anh nghe đây em gái!'' Phía đầu dây bên kia vang lên một một giọng nói khá là vui vẻ nhưng cũng có phần ngông cuồng.
-'' Nếu thứ hai Joohyun đến làm việc anh hãy ngăn cô ấy lại...và hãy gọi em đến!'' Seungwan nói như đang ra lệnh và không hề có ý muốn nghe thấy lời từ chối từ đối phương.
-'' Joohyun? Xin lỗi nhưng em gái à anh vừa nhận được đơn xin nghỉ việc của cô ấy đây... vẫn còn chưa kịp gọi đến cho em thì em đã gọi tới.''
-'' Nghỉ việc???Anh đùa em sao Kang Hee Chul? '' Seungwan như gào lên, một cô nàng tham tiền như vậy sẽ bỏ đi công việc có mức lương cao đó sao?
-'' Anh không đùa, Seungwan à..thật sự cô ấy vừa gửi đơn qua mail điện tử cho anh!''
-'' Em hiểu rồi, em cúp máy đây!''
Trước khi Seungwan tắt máy thì một âm thanh vội vã muốn ngăn cô ấy lại vang lên : -'' Seungwan à, liệu việc Joohyun chọn rời đi như vậy có liên quan tới các bài báo gần đây không?'' Kang HeeChul hỏi vậy cũng bởi anh ta cũng đang bị xoay vòng đến điên đầu chỉ bởi ngòi bút và các cái click chuột đây. .
Seungwan khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi chầm chậm nói : -'' Cõ lẽ là vậy...''
-'' Vậy là do cô ấy yêu em nên chọn cách rời đi trong im lặng như vậy rồi!'' Phía bên kia mà một tiếng cười nhạt.
Seungwan ngay lập tức nở nụ cười nhạt :
-'' Không, cô ấy rời đi không phải là vì cô ấy thương em mà là ghét em...'' Vì chán ghét nên chọn cách rời bỏ.
-'' Seungwan à....'' Phía bên kia muốn lên tiếng an ủi thì đã bị Seungwan ngắt lời :
-'' Thôi em cúp máy đây.''
Cả căn phòng một lần nữa chìm vào im lặng.. Seungwan lựa chọn tắt hết cả mọi ánh đèn trong phòng rồi lẳng lặng đi tới bên của sổ nhìn ra bầu trời đêm vô tận ngoài kia, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống nhiều hơn nữa.
Cũng là cùng một bầu trời đêm như vậy nhưng khi mỗi người khác nhau nhìn lên nó thì nó lại mang một cảm xúc khác nhau, cũng là những ánh sao lấp lánh như vậy nhưng sao bây giờ lại trở nên đau thương như thế này?
Seungwan đã thức trắng đêm với muôn ngàn suy nghĩ, đến gần sáng cô ta liền cầm lấy chiều khóa xe chạy ra ngoài.
'' Joohyun à, em làm cho tôi trở nên điên cuồng thì em hãy chịu trách nhiệm đi''
Nhưng sự tự tin của Seungwan một lần nữa sụp đổ khi mà cha mẹ Bae ngơ ngác trả lời rằng Joohyun không hề trở về nhà, họ còn lo lắng nắm tay Seungwan hỏi han tình hình của con gái mình nữa khiến cho cô ta vừa bối rối lại đau lòng.
Chiếc xe chạy vô định trên đường quốc lộ Seoul rồi lại vòng vào những con phố con hẻm nhỏ... Seungwan cứ đi tìm trong sự tuyệt vọng như vậy cho đến khi ánh chiều tà chợt tắt thì cô ta mới buồn bã trở về nhà. Trong không gian lạnh lẽo đó, Seungwan gần như kiệt sức ngã nằm lên sofa rồi đôi môi thỏ thẻ lên câu hỏi đau lòng cùng với những giọt nước mắt đang lăn dài hai bên khóe mắt :
'' Bae Joohyun, em đi đâu rồi?''
.......
Khi một người cô đơn thì họ tìm đến thứ gì để an ủi trái tim của mình? Đúng rồi, chính là rượu..
Gần hai ngày không ăn một chút thức ăn nào nhưng Seungwan không hề cảm thấy đói, những tưởng bản thân cô ta có thể mượn rượu để giải sầu nhưng chỉ vừa nuốt xuống một ngụm đầu tiên thôi thì cô ta đã cồn cào ruột gan rồi vội chạy vào toilet nôn ra...
Sau một hồi nôn hết ruột gan rồi thất thiểu đi ra ngoài Seungwan mệt mỏi ngồi bệt xuống nền nhà, nước mắt nước mũi đã sớm lem luốc cả khuôn mặt.
Một lần nữa trong tuyệt vọng Seungwan bấm dãy số quen thuộc rồi từng hồi từng hồi chuông vang lên rồi chuyển đến hộp thư thoại thì Seungwan bật khóc nói giữa những tiếng nức nở nghẹn ngào :
-'' Joohyun à, tầm nhìn của tôi đang mờ dần đi..cho dù tôi nhớ em đến chết mất nhưng không phải vì tôi đã mất em đâu, Joohyun à làm ơn hãy giúp tôi với... đôi tay tôi bây giờ chẳng thể ôm lấy em, đôi mắt tôi cũng chẳng thể ôm lấy em..Joohyun à làm ơn hãy cứu tôi ra khỏi nỗi đau này có được không? Làm ơn hãy ôm lấy tôi giữa thế gian đầy mệt mỏi này..làm ơn giúp tôi lau đi giọt nước mắt ướt đẫm này...làm ơn trước tiên hãy để ý đến những nỗi vất vả của tôi...Hãy hiểu cho những xấu xa bên trong tôi bởi tôi yêu em...Joohyun à!''
Bấm phím gửi đi Seungwan vô vọng nhắm chặt mắt để cho màn đêm u tối nuốt đi trái tim và đôi mắt mình, và lúc đó điện thoại cô ta vang lên một hồi chuông...
Seungwan đầu tiên là thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại xem ai gọi tới rồi lại kinh ngạc khi số hiển thị là của Joohyun... đôi tay cô ta run run bấm phím nghe :
-'' Alo...'' Giọng Seungwan nghẹn ngào lên tiếng nói.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com