Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ta thuộc về nhau -4

Sau 2 ngày nghỉ ngơi trong lều thì tinh thần của cả Seungwan và Joohyun đều đã hồi phục phần nào.
Sáng hôm nay cả hai lần đầu tiên bước chân ra khỏi lều để ngắm nhìn bầu trời thật cao và cánh đồng cỏ xanh mướt...

Hai đứa nhỏ ngồi gần nhau trên cánh đồng cỏ để ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc...

Joohyun từ nhỏ đã sinh ra nơi miền vùng núi Daegu nhưng không may cha mẹ mất sớm nên bị họ hàng đưa vào cô nhi viện năm hai tuổi.. Năm 3 tuổi cha Shon và Seungwan đi đến cô nhi viện đó để làm từ thiện thì Seungwan... một cô nhóc có tính hướng nội lần đầu tiên mở lời muốn chơi cùng Joohyun nên cha Shon đã làm thủ tục nhận nuôi Joohyun...
Gần 7 năm tình cảm bạn bè thân thiết.. tuy có nhiều khi Seungwan tính tình ngang ngược thường hay mắng chửi Joohyun nhưng cô bé hiểu rõ Seungwan đối xử với cô bé rất tốt và nhờ có nhà họ Shon mà Joohyun mới được học hành tử tế ăn ngon mặc đẹp.

Hôm nay dưới ánh nắng ban mai này Joohyun đau lòng rơi nước mắt khi nhớ tới nụ cười của cha Shon.... cảm giác mồ côi đơn độc này... một lần nữa cô bé được cảm nhận nó...

-'' Seungwan à cậu có nhớ chú Shon không? '' Joohyun hỏi khi ánh nhìn của cả hai đang nhìn xuống vùng đồi núi phía xa xa.

-'' Trước đây vì cha tôi đi công tác và làm việc thường xuyên nên tôi đã tập dần quen với cảm giác không có cha bên cạnh, và từ hôm nay cho dù có nhớ tôi cũng không được phép nhớ...'' Seungwan cười buồn nói ra suy nghĩ của bản thân với người thân thiết duy nhất lúc này của mình.

-'' Bao giờ chúng ta mới được trở lại Hàn Quốc?'' Joohyun rất thích bầu trời cao rộng ở đây nhưng cô bé lại nhớ vùng trời mang hương vị quê hương mình rất nhiều.

-'' Joohyun à, cho tới khi nào chúng ta đủ sức để bảo vệ chính mình và đưa kẻ hãm hại cha tôi ra ánh sáng pháp luật thì chúng ta sẽ trở về!'' Seungwan nói với sự kiên định như nó là một lời hứa mà cô nhóc sẽ làm được.

Joohyun nhìn Seungwan, nhìn cô nhóc lớn lên cùng mình từ nhỏ... một cô nhóc đã từng cao quý và kiêu ngạo, một cô nhóc đã từng lạnh lùng thờ ơ với tất cả mọi người nay lại trở nên gắng gượng trưởng thành...

Joohyun đau lòng rơi nước mắt nghiêng người ôm lấy Seungwan giọng thủ thỉ :

-'' Seungwan à cậu khóc cùng tôi có được không? '' chỉ cần là rơi nước mắt thì niềm đau trong lòng sẽ vơi đi mà.. có đúng không?.

Seungwan không nói gì nhưng cũng đưa tay ôm lấy Joohyun...

Joohyun bật khóc nức nở khi nhớ lại những điều đau đớn bất ngờ gần đây liền bật khóc nức nở....
Seungwan cũng im lặng rơi nước mắt cùng cô bé...

Hai đứa nhỏ ôm lấy nhau khóc nức nở như vậy khiến cho Taeyeon và một số người trong bộ tộc nhìn thấy thì không khỏi đau lòng thương xót....

...........
Hơn một tuần tới đất nước xa lạ này Seungwan và Joohyun cũng đã dần thích nghi với cuộc sống mới, một cuộc sống thiếu thốn vật chất thật sự..

Seungwan cũng biết được Taeyeon không có chồng mà cô ấy có một người vợ... một người vợ tên là Hoàng Mỹ Anh, Seungwan nghe nói Taeyeon là vì tình yêu nên mới rời bỏ Hàn Quốc mà sang đây sống cùng tình yêu của mình..
Seungwan cũng nghe nói Taeyeon đã chuẩn bị giấy tờ nhập học cho cô nhóc và Joohyun đến trường học tại thành phố Bắc Kinh và ngày mai sẽ đưa cả hai đến học ở đó.

Buổi trưa hôm nay Seungwan và Joohyun đã đi theo cô Mỹ Anh đi chăn cừu...

Trong khi Seungwan không mấy để ý lắm thì Joohyun lại vui vẻ chạy đùa giỡn cùng bầy cừu.... rồi trong một lúc Mỹ Anh không chú ý đến thì Joohyun bị một chú cừu con hơi tăng động chạy từ phía xa lại húc cái đầu nhỏ vào bụng cô bé khiến Joohyun mất đà ngã xuống nền cỏ...

-'' Joohyun à!!!!''  Seungwan là người duy nhất thấy cảnh Joohyun bị chú cừu con húc vào liền hét lớn rồi chạy tới.

-'' Seungwan....oa.....'' Cô Joohyun nhìn thấy Seungwan chạy tới bên mình liền oan ức khóc lớn.....-'' Nó...nó....''  Joohyun muốn nói là chú cừu kia húc vào rất đau nhưng lại không thể nói thành lời.

-'' Ôi sao lại thế này???'' Mỹ Anh cũng ngay lập tức chạy tới ôm lấy Joohyun từ tay Seungwan rồi lo lắng xem xét cả người  Joohyun coi có chỗ nào bị thương không nhưng may mắn là chỉ có cái bụng nhỏ bị đỏ ửng một chút thôi nhưng những nơi khác đều không sao cả.

Tuy nhiên sau sự kiện đó Joohyun cũng không còn dám lại gần những chú cừu nữa rồi, nhưng có điều còn tệ hơn nữa là từ đó Joohyun cũng không dám tiếp xúc bất kỳ một loại động vật nào hay có thể nói là cô bé kinh sợ khi nhìn thấy các loài động vật... cho dù chúng không hề gây thương tổn đến cô bé..

Buổi sáng ngày lên đường trở lại Bắc Kinh Seungwan và Joohyun có chút luyến tiếc rời xa Mỹ Anh và những người trong bộ tộc Mông Cổ..

Hai đứa được ngồi chung cùng Taeyeon trên một chiếc xe hơi có chút cũ kĩ đi lên Bắc Kinh.

-'' Cô ơi vậy tụi cháu sẽ ở nội trú sao?'' Joohyun thắc mắc hỏi từ phía sau.

-'' Ừ, nhưng mà hai đứa yên tâm đi khi lên đó sẽ có bạn chơi cùng hai đứa~'' Taeyeon vừa nhìn đường lái xe vừa nói.

-'' Có bạn?'' Joohyun không hiểu lắm.

-'' Cô và cô Mỹ Anh có một đứa con gái nuôi năm nay 9 tuổi, cô sẽ xắp xếp cho hai đứa đến học và ở cùng em...'' Taeyeon cười vui vẻ khi nói về đứa con gái nuôi tinh nghịch của mình.

-'' Vậy..... tiền học phí và ăn ở thì sao?'' Seungwan bây giờ mới lên tiếng nói.

Taeyeon nghe vậy liền có chút nhíu mày rồi nhanh chóng che dấu nó bằng nụ cười và nói :-'' Cô sẽ lo được cho mấy đứa!'' Đây là một lời hứa.

Seungwan nhạy bén cảm nhận được sự khác thường của cô Taeyeon liền hỏi :
-'' Không thể liên lạc kêu quản gia Kim gửi tiền sang được sao?''

-'' Mấy bữa trước cô có nhận được tin nhắn của chú ấy được gửi từ một số lạ, chú ấy có nói hiện giờ có một thế lực nào đó đang điều tra và kiểm soát mọi hành động của chú ấy, nên chú ấy tạm thời sẽ không thể nào giữ liên lạc cùng chúng ta được.'' Cuối cùng Taeyeon cũng nói ra sự thật.

-'' Cháu hiểu rồi...'' Seungwan nói rồi lại nhìn ra bầu trời cao xanh phía bên ngoài.

-'' Nhưng mà hai đứa nên nhớ từ bây giờ hai đứa là Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền... Cô sẽ kêu Nghệ Lâm dạy cho hai đứa tiếng Trung nhiều hơn nữa.....''

-'' Vâng... tụi cháu hiểu rồi..'' Joohyun nhanh chóng gật đầu đáp.

Chuyến xe đi một quãng đường thật dài, dài đến nỗi Joohyun lại say xe mà thiêm thiếp ngủ đi trên xe nhưng Seungwan lại cứ im lặng...
Khi chiếc xe dừng lại mấy điểm dừng chân để nghỉ mệt và ngủ lại qua đêm Taeyeon cũng nhận thấy Seungwan đã ít nói hơn hẳn.... nhưng vì có chút mệt mỏi nên Taeyeon cũng không để tâm lắm.

Cuối cùng khi chiếc xe đi vào thành phố Bắc Kinh hoa lệ rồi di chuyển đến một một trường học nhỏ nằm phía xa trung tâm một chút thì Joohyun và Seungwan cũng gặp được đứa con nuôi của Taeyeon... Kim Nghệ Lâm.

Joohyun vốn tưởng Kim Nghệ Lâm sẽ không dễ dàng chấp nhận cho cô bé và Seungwan vào ở cùng phòng ký túc xá nho nhỏ đó nhưng không ngờ Nghệ Lâm rất vui vẻ đồng ý rồi còn xung phong dẫn cả hai đi tham quan ngôi trường.
Cũng bắt đầu từ đó cuộc đời và tương lai của Seungwan và Joohyun bước sang một trang mới và có một sự thay đổi mới...khác hoàn toàn với những gì mà trước đây hai đứa nhỏ chưa từng thử tưởng tượng tới.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com