Tin tưởng em khó đến vậy sao?
-'' Shon Seungwan em đứng lại cho chị!'' Tiếng Irene hét lớn thông qua cánh của phòng còn đang mở khiến cho 2 đứa maeknae đang đùa giỡn ngoài phòng khách vội im bặt.. hai đứa nhỏ rón rén men theo bức tường đi gần tới chỗ cánh cửa liếc vào bên trong dò xét.
-'' Em ra ngoài một chút, khi nào chị bình tĩnh lại em sẽ về nói chuyện cùng chị!'' Wendy quay lưng ra cửa đứng đối diện với Irene nói với giọng nhẹ nhàng.
-'' Bây giờ chị đang rất bình tĩnh, em không được đi đâu hết!'' Irene mạnh mẽ nói.
-'' Em không muốn chúng ta cãi nhau, chị biết rõ điều đó mà Joohyun ~'' Wendy khổ sở vuốt ngược mái tóc rối nói.
-'' Chị cũng không muốn cãi nhau với em nha~ Chị chỉ muốn nói rõ mọi thứ thôi!''
-'' Nói cái gì? Em đã nói là em và anh ta không có cái gì hết!'' Wendy tức giận vỗ mạnh bàn tay lên bức tường bên cạnh hét lớn.
-'' Không có gì tại sao anh ta lại nhắn tin nói yêu em, không có gì hay là vì do chị nhìn thấy tin nhắn đó nên mới không có gì?'' Irene bị ghen tị làm cho mờ mắt tức giận hét lớn.
-'' Em yêu chị như vậy chưa đủ sao?'' Wendy cũng hét lên, mắt đỏ hoe vì tức giận.
Joy và Yeri đang núp ở bên ngoài sợ hãi rơi nước mắt nhưng không dám đi vào ngăn cản..chỉ biết ôm nhau khóc.
-'' Em yêu chị vậy tại sao lại nhắn tin với anh ta?'' Irene ứa nước mắt nói.
-'' Bae Joohyun! Em đã nói là em thậm chí không biết tại sao anh ấy lại có số điện thoại của em nữa rồi tại sao chị không tin em? Không phải cứ ai yêu em là sẽ yêu người đó...trái tim em chỉ chứa đủ có một người thôi tại sao không tin em?'' Wendy tức giận rồi lại chua xót vừa nói vừa vỗ mạnh lồng ngực mình.
-'' Chị tin em nhưng chị chỉ muốn hỏi tại sao anh ta lại có số của em? Em nói thật đi chứ?'' Irene tin chắc rằng nếu Wendy không cho số thì làm sao anh ta biết được số điện thoại của cô nhóc, Irene chỉ muốn Wendy nói thật với mình mà thôi.
-'' Em đã nói là em không biết!'' Wendy hét lớn rồi xoay người bước đi ra phòng khách, nhìn thấy ánh mắt e sợ dò hỏi của Joy và Yeri thì cố nặn nụ cười nói:
-'' Không có gì đâu, hai đứa về phòng đi!''
Ngay sau đó Irene từ trong phòng chạy ra lôi kéo cổ tay Wendy nói :
-'' Em đi đâu? Em không được đi!''
-'' Buông ra đi Joohyun, em muốn đi tìm anh ấy hỏi và nói rõ mọi chuyện!'' Wendy gỡ tay Irene ra.
-'' Em không được gặp anh ta!'' Irene càng nắm chặt hơn nữa lắc đầu nguầy nguậy phản đối không cho Wendy đi, nhìn cô ấy lúc này y như những người vợ ghen tuông mù quáng rồi ầm ĩ với chồng...khiến người khác nhìn vào thật phiền chán khó chịu.
Wendy nói với Joy :-'' Chăm sóc chị ấy dùm chị~'' Sau đó nhìn vào Joohyun nói :-'' Chị ở nhà bình tĩnh lại tâm trạng một chút đi..khi nào em về chúng ta sẽ nói chuyện.''
Nói xong liền gạt bỏ tay Irene ra rồi đi thẳng ra cửa lớn.
-'' Shon Seungwan chị nói em không được đi !! Em mà bước ra ngoài gặp anh ta thì cũng đừng trở về đây cũng đừng gặp mặt chị nữa~'' Irene dùng hết sức hét lên lời uy hiếp.
Nhưng bóng dáng của Wendy sau đó chỉ tạm dừng lại một chút rồi mở cửa bước đi, bỏ lại sau lưng một Irene ngồi bệt xuống đất đang bật khóc nấc nở .
Joy và Yeri vội ôm lấy Irene muốn dìu chị đứng lên nhưng Irene lắc đầu..
-'' Vào phòng đi chị~'' Yeri ôm lấy bờ vai run rẩy của Irene an ủi.
-'' Em ấy hết thương chị rồi!'' Irene lắc đầu vừa khóc vừa cười thê lương.
-'' Vào phòng với em đi chị~'' Joy cũng đỡ một bên của Irene nâng chị ấy vào phòng.
Irene sau khi được hai đứa em đỡ về phòng thì im lặng ngồi nơi đầu giường không lên tiếng, hai đứa nhỏ thấy vậy cũng đi ra ngoài khép cửa lại.
Irene thất thần suy nghĩ một hồi thì đưa tay muốn lấy điện thoại trong túi quần ra gọi cho Wendy muốn nói lời xin lỗi thì nhìn thấy gương mặt trắng tròn của cô nhóc trên điện thoại..bây giờ đã 8 giờ tối rồi...Wendy của cô có phải bây giờ đang cười nói cùng người đàn ông kia không?
Ngón tay Irene vuốt ve lên màn hình cảm ứng như muốn chạm vào khoảng da thịt trắng mềm kia..nước mắt lại tuôn rơi xuống nhiều hơn.
-'' Seungwan à chị xin lỗi...đừng bỏ chị.....''
Irene biết rõ Wendy chỉ yêu mình cô nhưng khi nhìn thấy dòng tin nhắn yêu thương của một người đàn ông xa lạ thậm chí còn không biết tên thì đáy lòng liền nổi lên một sự sợ hãi không tên.. cô sợ tình yêu của người đó sẽ cướp mất Wendy của cô..cô sợ Wendy sẽ chấp nhận đến bên một người đàn ông để có thể công khai nắm tay người đó đi trước mặt tất cả mọi người rồi tự tin nói lời yêu thương chứ không như khi yêu cô..chỉ có thể đem tình yêu dấu trong bóng tối mãi mãi...
Đã 9 giờ mà Wendy vẫn chưa về Irene buồn bã bước ra phòng bếp mở tủ lạnh lấy hai chai Soju mang vào phòng... Không lấy ly..cũng không cần đồ nhấm...Irene chỉ đơn giản ngồi bó gối trên giường rồi uống từng ngụm thẳng từ chai Soju..
Cảm giác đắng nồng tràn đến trong miệng khiến Irene như muốn nôn ra bởi cô chưa từng uống rượu một lần nào cả..nhưng hôm nay cô muốn học theo người khác mượn men say để quên đi những đau thương phiền muộn ở trong lòng.
Uống càng nhiều Irene càng nhìn thấy rõ gương mặt ôn nhu dịu dàng của Wendy ở phía trước, nhìn cô cười..nhìn cô khóc..
Uống một ngụm lớn nữa Irene cảm nhận được một trận buồn nôn xông đến khiến cô vội vàng dùng tay ôm miệng bước chân siêu vẹo chạy vào phòng tắm ôn bồn cầu nôn thốc nôn tháo tất cả ra...nước mắt cũng rơi càng nhiều hơn nữa.
Bỗng nhiên Irene cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, đỡ cô đứng dậy đưa nước cho cô súc miệng, bế cô lại giường...Cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc nhưng lại có chút lạnh lẽo xa cách...ánh mắt xoay mòng mờ ảo khiến Irene không thể nhận ra đó là ai nhưng theo bản năng cô ôm lấy người đó thật chặt hôn lên đôi môi đó....Sau đó..cô không còn biết gì nữa....
Buổi sáng Irene thức dậy vửa mở mắt ra liền thấy đau đầu kinh khủng cùng với khó chịu trong người..nhìn sang vị trí bên cạnh chỉ là một mảng giường trống rỗng lạnh ngắt như thể đêm qua không có người nằm lên Irene liền nhớ lại chuyện tối qua cô và Wendy đã cãi nhau...
Wendy đêm qua không trở về????
Irene đôi mắt sưng húp cùng mái tóc rối dùng chân trần chạy thẳng sang phòng Seulgi để xem Wendy có ngủ bên đó không? May mắn Irene nhìn thấy cô nhóc ấy đang nằm ngủ trên chiếc giường vốn thuộc về cô nhóc.
Irene bước đến gần vuốt ve lên khuôn mặt trắng hồng cũng chứa nhiều phiền muộn kia....rồi anh mắt cô khẽ đanh lại khi nhìn thấy đôi môi khẽ sưng cùng những dấu hôn nhạt trên chiếc cổ trắng ngần..
Irene khó nén được nóng nảy kéo nhẹ cổ áo ngủ mỏng manh thì nhìn thấy những dấu hồng trải đều trên một mảng trắng muốt....
-'' Shon Seungwan !!!'' Dùng sức kêu khiến Wendy và Seulgi đồng thời giật mình tỉnh giấc.
Seulgi nhìn sang giường Wendy nơi phát ra âm thanh thì thấy một Irene đang nổi điên ngồi đó thì đưa tay gãi đầu rồi ôm gối nhè nhẹ đi ra khỏi phòng nhè nhẹ khép cửa lại.
-'' Có chuyện gì?'' Giọng Wendy có chút trầm khàn.
-'' Đêm qua em đã làm gì với anh ta?''
-'' Đêm qua...em..với ai ?'' Wendy vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
-'' Người đàn ông trong điện thoại của em!''
-'' Gặp mặt, nói chuyện rồi đi về!'' Sau khi về còn bắt gặp một màn ôm lấy bồn cầu khóc lóc thảm thiết nữa chứ.
-'' Em nói đi, dấu hôn này ở đâu ra?'' Irene tức giận dùng tay chỉ vào những mảng hồng trên vùng cổ Wendy chất vấn.
Wendy khẽ nhíu mày hỏi lại :-'' Vậy chị nghĩ thử đi 'nó' ở đâu ra?''
-'' Em phản bội chị sao Seungwan? '' Irene nén đau lòng hỏi.
-'' Em 'phản bội' chị ư?'' Wendy khó tin trừng mắt hỏi lại.
-'' Người đàn ông đó tốt đến vậy sao?'' Irene cười buồn hỏi.
-'' Không ! Là do tôi...là do tôi..Shon Seungwan này là loại dễ dãi mà thôi, ai cũng có thể lên giường với tôi được hết!'' Wendy cười đắng ngắt, nước lăn dài lên hai bờ má nói thêm :-'' Chia tay đi Joohyun ~''
Irene kinh ngạc khi nghe thấy nghe lời chia tay từ Wendy, chưa bao giờ cô nhóc ấy nói ra lời chia tay dù cho cô có ăn hiếp hay trêu chọc gì...nhưng hôm nay Wendy lại nói muốn chia tay ư?
-'' Không, chị không muốn chia tay!'' Cho dù cô có chết cũng sẽ không muốn chia tay.
-'' Ngay cả khi tôi đã lên giường cùng người khác sao?'' Wendy nhìn sâu vào trong mắt Irene hỏi, dưới tầng nước mỏng đó là một sự bối rối...Wendy lại cười to nói :-'' Hay là chị có hứng thú và muốn thử một mối tình vụng trộm?''
-'' Chị....chỉ cần là em..như thế nào cũng được~'' Chỉ cần được ở cạnh Wendy ...thì dù cho cô nhóc không yêu cô Irene cũng đã mãn nguyện rồi.
-'' Chị nghĩ vậy nhưng TÔI thì không, xin lỗi nhưng Shon Seungwan tôi chỉ lên giường với người tôi yêu mà thôi... Chúng ta chia tay đi!''
-'' Em...Chị...chị....'' Irene liên tục lắc đầu nhưng âm thanh trong cổ họng cứ như bị nghẹn lại không thể thốt thành lời.
-'' Chị cho tôi 10 phút, tôi trở về phòng bên đó dọn chút đồ...chiều nay tôi sẽ rời khỏi drom!'' Wendy đưa chân muốn bước ra khỏi phòng Seulgi để trở về phòng Irene dọn đồ vì từ hồi dọn drom đến đây đa số đồ của cô nhóc đều là ở bên đó.
-'' Em...Chúng ta là một nhóm~'' Là một nhóm thì nên sống cùng nhau không phải sao?
-'' Tôi sẽ nói cùng chủ tịch chuyện rời nhóm!'' Wendy lạnh lùng nói.
-'' Đừng mà~ Seungwan! '' Irene bất chấp tất cả lao đến ôm lấy vòng eo Wendy từ phía sau, những giọt nước mắt nóng hổi thấm sâu vào lớp áo rơi vào đáy lòng Wendy nặng trĩu cùng đau đớn.
-'' Buông tay đi Joohyun! '' Wendy gỡ tay Irene ra bước đi ra ngoài.
-'' Seungwan ~'' Irene khóc lớn nhìn theo ra cửa.. Seulgi ngoài phòng khách thấy Wendy vừa khóc vừa đi vào phòng Irene rồi nghe thấy tiếng khóc trong phòng mình thì chạy vào an ủi Irene:
-'' Sao lại cãi nhau nữa rồi ?'' Bàn tay vỗ về bả vai Irene.
-'' Em ấy hết thương chị rồi! Seungwan thương người khác rồi!'' Irene dựa vào điểm tựa duy nhất là Seulgi.
-'' Sao lại không thương? Nói em nghe không phải đêm qua hai người đã làm huề rồi sao?''
-'' Không có, em ấy không có trở về phòng ngủ...em ấy cùng người khác~'' Irene khóc lớn.
-'' Joohyun unnie à hình như chị nhầm lẫn gì rồi thì phải, đêm qua hơn 9 giờ là em mở cửa cho Seungwan mà!'' Đêm qua cô vừa đi gặp bạn về thì nghe thấy hai đứa nhỏ nói hai người họ cãi nhau, mới ngồi xuống chút xíu là phải ra mở cửa cho Seungwan vì cô nhóc ấy không mang theo chìa khóa.
-'' Đêm qua hơn 9 giờ Seungwan đã về?'' Irene ngước khuôn mặt đầy nước mắt ra khỏi lòng Seulgi kinh ngạc hỏi lại.
-'' Gì? Chị thật không nhớ gì sao? Đêm qua hai người hoạt động quá mức làm em không ngủ được luôn. Em còn định chọc chị 'lật kèo' mạnh quá làm Seungwan nửa đêm phải chạy qua đây đó~ Vậy rồi hai người lại gây nhau cái gì nữa?'' Càng nói Seulgi càng thấy tội cho phận mình.
-'' Seulgi à...lần này chết chắc rồi!'' Irene thều thào nói.
-'' Ai chết?'' Seulgi ngu ngơ hỏi.
Không thèm bận tâm đến Seulgi nữa Irene vội vàng đứng lên chạy về phòng mình.
Vừa vào phòng Irene liền thấy Wendy đang cúi người thu xếp quần áo bỏ vào chiếc vali lớn ở trên giường liền rơi nước mắt hoảng hốt chạy đến ôm lấy eo cô nhóc từ phía sau bật khóc :
-'' Seungwan à chị yêu em~''
-'' Buông tay đi tôi cần thu xếp đồ đạc!'' Wendy không quay đầu lại nói.
-'' Chị yêu em~'' Vòng tay siết chặt thêm một chút.
-'' Buông ra đi~'' Giọng Wendy đã có chút bất đắt dĩ.
-'' Chị yêu em~''
-'' Không phải nói tôi đã yêu người khác sao, như thế nào mà bây giờ lại làm như thế này?'' Wendy cười chua chát nói.
-'' Chị yêu em~'' Irene thật cố chấp.
-'' Tôi đã thuộc về người khác rồi đấy!''
-'' Chị sai rồi, chị yêu em Seungwan à~''
-'' Buông tay đi Joohyun~''
-'' Không, cho dù có chết chị cũng muốn kéo em theo hoặc chết cùng em...Xin lỗi~ tình yêu của chị ít kỷ quá rồi!''
Wendy gỡ nhẹ bàn tay của Irene ra rồi xoay người nâng khuôn mặt đẫm lệ của Irene lên thâm tình hỏi :
-'' Tin em khó đến vậy sao?''
-'' Không khó, chỉ là vì chị yêu em~'' Irene nở nụ cười nhẹ nói, khóe mắt cong lại chảy ra một dòng lệ nóng trong suốt.
-'' Yêu em? Phải rồi!'' Vì yêu nên muốn chiếm hữu thật chặt chẽ, vì yêu nên sợ hãi có người khác tốt đẹp hơn đến giành lấy người mình yêu thương... Wendy cũng vậy, Irene cũng vậy... ai khi yêu cũng vậy mà...
-'' Chị xin lỗi~'' Irene câu cổ Wendy hôn lên môi cô nhóc chuộc lỗi vì đã bị yêu thương ghen tỵ làm cho mù quáng.
-'' Em cũng xin lỗi~'' Wendy cũng hôn lại môi Irene nói...lỗi của cô là không chịu lắng nghe cùng giải thích cho Irene hiểu.
-'' Shon Seungwan! ''
-'' Hửm?'' Wendy nhướng mày cười..
-'' Yêu một người có tính chiếm hữu như chị em thật thảm quá rồi~ chị yêu em!''
-'' Yêu một người ngốc nghếch trong tình yêu như em chị cũng thật thảm...Joohyun à~ em yêu chị!'
-'' Chúng ta đều yêu nhau đến thảm~ Trời sinh một cặp..haha...'' Irene bật cười vui vẻ, sau đó ánh mắt lia tới chiếc vali và đống quần áo của Wendy thì nói :-'' Em bày ra thì em dẹp đi.
-'' Không cần dẹp!'' Wendy nói rồi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Irene hơi cứng lại thì dịu dàng nói :-'' Sẵn tiện xin nghỉ vài ngày em và chị về nhà em đi~'' Có gia đình hai bên làm chứng chính là sự đảm bảo ngọt ngào và vững chắc nhất.
-'' Canada???''
-'' Canada!''
-'' Yeah! Hoan hô~ I love you Wendy Shon Seungwan! '' Irene tung tăng nhảy múa bên cạnh Wendy.
-'' I love you too~''
......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com