Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vì sao chị không nói? *


Wendy có chút nôn nóng đi tới đi lui trong phòng khách.. bây giờ là 11 giờ đêm mấy đứa nhóc đã về phòng ngủ rồi chỉ còn mình Wendy là còn thức đợi Irene về..cũng đã 3 tiếng rồi và cô nhóc cũng đã đi tới đi lui như thế này trong 3 tiếng...
'Cạch' cánh cửa phòng khách được mở ra rồi Irene xuất hiện cùng nụ cười rạng rỡ trên môi, cô ấy vừa kẹp điện thoại giữa vai và đầu một tay cầm bó hoa hồng đỏ thật rồi cúi người xuống dùng một tay gỡ giày.

-'' Ok oppa em vào đến nhà rồi, cám ơn anh đã đưa em về..bữa khác gặp lại.. Ok, em sẽ chăm sóc bó hoa thật tốt có héo cũng không vứt đi đâu..Bye~'' Giọng Irene tràn đầy vui vẻ nói cười.

Khi Irene đã cúp điện thoại thì Wendy nhìn vào bó hoa hồng chói mắt kia hỏi :
-'' Chị vừa đi đâu về thế?'' Wendy nhíu mày hỏi làm cho Irene cứng lại nụ cười trên môi đáp :-'' Chị đi gặp bạn~'' Thật ra là anh họ của cô từ dưới Daegu lên đây có việc rồi sẵn tiện rủ cô đi uống nước trò chuyện luôn.

-'' Bạn nào? Gặp ở đâu?'' Wendy nhìn thái độ của Irene thì càng khó chịu hỏi tới.

-'' Em hỏi làm gì?'' Irene đặt hoa lên bàn phòng khách rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh định gửi về khoe với mẹ..lúc nãy cô còn chụp chung với bạn gái của anh họ mấy tấm nữa, sẵn tiện gửi về cho mẹ xem luôn.

-'' Em chỉ muốn biết thôi.'' Wendy ngồi xuống nhìn Irene hý hoáy nhắn tin thì càng bực hơn nữa.

-'' Gặp ở Ccoffee ~'' Irene cất điện thoại vào túi nói.

-'' Chị đâu biết uống Coffee, sao lại tới đó!''

-'' Thì người ta uống Coffee còn chị uống nước ép, sao em cứ phải cáu gắt tra hỏi chị vậy?'' Irene bực mình nói.

-'' Em lo lắng cho chị thôi, em gọi chị từ lúc 7-8 giờ tối đến giờ nhưng chị không bắt máy cũng không thèm nhắn lại một tin nhắn..em quan tâm đến chị khiến chị thấy phiền phức sao?'' Wendy u buồn nhìn thẳng vào Irene hỏi.

-'' Chị cài chế độ rung nên mới khi vào tới thang máy lục ra xem mới biết...hơn nữa chị không có yêu cầu em đợi chị mà!''

-'' Em lo lắng chờ đợi chị là sai sao?'' Wendy đỏ mắt, hơi sương cũng sớm che mờ hai mắt.

-'' Chị...'' Irene thấy Wendy bị lời nói vô tâm của mình làm cho tổn thương thì định xít lại gần Wendy xin lỗi thì tiếng chuông điện thoại trong túi quần vang lên nên đành thở dài lấy điện thoại ra bắt máy :-'' Alo mẹ à, dạ...dạ...anh ấy hẹn con ra ngoài uống nước...dạ... dạ...anh ấy bữa nay trông trưởng thành và đẹp trai lắm...à..bó hoa đó là anh ấy tặng con đó....à..dạ đẹp..dễ thương lắm..khi nào con nói anh ấy cùng về thăm mẹ với dì luôn...dạ...dạ... dạ vậy mẹ ngủ ngon...dạ~''

Ngay khi Irene vừa cúp điện thoại thì Wendy đã chụp lấy bó hoa đưa đến trước mặt cô ấy gằn giọng hỏi :-'' Anh ta là ai? Anh ta tặng cho chị bó hoa này làm gì?''

-'' Em làm sao vậy Seungwan? Sao cứ cau có tra hỏi mãi vậy?'' Irene đưa tay giật bó hoa lại nhưng vô tình làm ngọn lữa hờn ghen trong lòng Wendy trở nên lớn hơn nữa, Wendy tức giận hét lớn :-'' Tôi hỏi anh ta là ai? Là người theo đuổi chị hay sao mà lại tặng hoa cho chị...hay là chị đồng ý quen với anh ta rồi nên muốn dẫn về giới thiệu cho cô chú? Chị nói đi bao giờ chị sẽ 'đá' tôi..nói đi~'' Wendy điên cuồng dùng hai tay lắc lắc bả vai Irene hét lớn.. Đám nhóc trong phòng nghe thấy tiếng động thì chạy ra ngăn hai người lại :

-'' Seungwan bỏ tay ra~'' Seulgi chạy lại kéo tay Wendy ra khỏi người Irene.

-'' Cậu buông ra~ Bae Joohyun tôi hỏi chị bao giờ chị sẽ 'đá' tôi? Sao chị không trả lời tôi đi chứ?'' Wendy dùng dằn người thoát khỏi tay Seulgi vòng ra phía trước hỏi Irene.

-'' Em nói thế nào thì chính là thế ấy~'' Irene cười chua chát nói..khóe mắt sớm ửng đỏ đọng nước nhưng lại kiên cường không rơi xuống.

-'' Anh ta có gì tốt hơn tôi? Anh ta hơn tôi chỉ vì anh ta là một người đàn ông hay vì anh ta có thể tặng cho chị những bông hoa hồng lãng mạn này?'' Wendy vừa nói vừa giơ bó hoa hồng ra gằn hỏi.

-'' Tôi mệt, em tránh ra~'' Irene muốn bước qua người Wendy trở về phòng.

-'' Đi chơi cùng anh ta thì không mệt, nói chuyện cùng tôi thì mệt...anh ta thương chị chăm sóc chị nhiều hơn tôi sao?''

-'' Em thôi đi! Nhảm nhí vừa thôi! '' Irene tức giận đẩy vào ngực Wendy khiến cô nhóc do không chuẩn bị nên mất đà đi lùi về phía sau mấy bước..hên là có Seulgi đỡ lấy.

-'' Joohyun unnie~'' Joy và Yeri sợ sệt đi vòng ra phía sau kéo Irene lại.

-'' Nhảm nhí? Anh ta tặng cho chị bao nhiêu bó hoa rồi mà chị yêu anh ta như vậy?''

-'' Ít nhất còn hơn em chưa bao giờ tặng hoa cho tôi!'' Irene bực tức nói xong nhìn thấy gương mặt khựng cứng của Wendy thì nắm chặt nấm tay lại..cô nhớ Wendy không tặng hoa cho cô là bởi vì cô đã từng nói không muốn nhìn thấy hoa héo đi rồi vứt bỏ nó...Wendy thay vào đó đã tặng cho cô rất nhiều những món trang sức nho nhỏ xinh xinh...
-'' Em thôi đi, tôi mệt rồi..tôi không muốn tranh cãi cùng em...'' Irene mệt mỏi ngồi xuống ghế dùng tay che đi gương mặt đẫm nước mắt.

-'' Mệt? Hoa sao? Hoa này!'' Wendy tức giận cầm bó hoa vứt đi, bó hoa vô tình bay lại chiếc ti vi màn hình mỏng làm cho nó cũng theo bó hóa bật ra phía trước ngã xuống đất bể nát.

-'' Á...'' Joy sợ hãi hét lên trong khi Yeri và Irene thì chết lặng.

-'' Seungwan!!'' Seulgi vội ôm lấy hai tay Wendy khoái lại phía sau.

-'' Buông tớ ra!'' Wendy dùng lực một lần nữa thoát khỏi Seulgi. Wendy như nổi điên lên chụp lấy một cái ly uống nước bằng thủy tinh đập mạnh lên thành ghế Sofa trống không bên cạnh, máu..cùng nước mắt đồng thời tuôn trào...-'' Bae Joohyun từ hôm nay tôi và chị chấm dứt...chị chọn yêu người có thể yêu chị hơn tôi còn tôi...tôi sẽ sống với sự phản bội của chị suốt đời..'' Wendy dùng ngón tay đầy máu chỉ vào người Irene hét lớn.

-'' Seungwan à...bình tĩnh..đưa tay cậu đây cho tớ~'' Seulgi nhẹ giọng dụ dỗ Wendy đưa bàn tay nắm chặt ra để cho cô ấy gỡ những mảnh thủy tinh còn nằm bên trong ra.

-'' Không cần đâu tớ ổn! Máu ở đây mới đây chảy ra mới chết...còn ở đây thì không sao?'' Wendy cười nhạt vỗ lên lồng ngực trái.

-'' Joohyun unnie...chị...~'' Yeri vỗ lên vai Irene muốn cô ấy đi lại ngăn lại dỗ dành Wendy thay vì chỉ sững sờ rơi nước mắt không nói gì cả.

-'' Seungwan à...'' Irene khôi phục tinh thần bước tới muốn nắm lấy tay Wendy nhưng Wendy lại đưa tay sang nơi khác..thứ Irene nắm được chỉ là một mảng hư không.

-'' Đừng chạm vào tôi~'' Wendy cười lạnh nói rồi quay sang nhìn Seulgi nói :-'' Thẻ của tớ..chị ấy giữ...lấy mua lại mọi thứ dùm tớ.'' Nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài.

-'' Cậu đi đâu?'' Seulgi nắm chặt tay Wendy lại nói.

-'' Tớ ra ngoài một chút..mọi người cứ ngủ trước đi không cần chờ~''

-'' Khuy rồi..đừng đi..'' Seulgi cố ngăn Wendy lại nói.

-'' Phải đó Seungwan unnie..chị đừng đi~''

-'' Mọi người ngủ ngon~'' Wendy với áo sơ mi mỏng cùng quần jean xanh mộc mạc cứ vậy chỉ có trong túi vài tờ 10000 won và chiếc điện thoại hiên ngang đi ra khỏi cửa.

Khi cánh cửa chính đóng lại thì Seulgi dời tầm mắt về phía Irene hỏi :

-'' Bó hoa đó..là ai tặng chị vậy Joohyun unnie? '' Cô không thể tin được là Irene đã nhận hoa của một người đàn ông nào đó muốn theo đuổi cô ấy.

-'' Anh họ của chị~'' Irene lăng lặng nói.

-'' Anh họ của chị? Vậy tại sao khi Seungwan cậu ấy hỏi cậu lại không nói thẳng ra là anh họ chị? Tại sao phải dấu?'' Seulgi mệt mỏi vuốt lại mái tóc có chút rối của mình.

-'' Chị không có dấu! Chị chỉ không muốn em ấy cứ tra hỏi chị mãi như vậy!'' Irene lớn tiếng cãi lại rồi lại...ánh mắt chăm chú nhìn vào những giọt máu vươn vãi trên mặt bàn và dưới đất đang dần đông lại...trái tim như đang bị bàn tay của ai đó bóp chặt...rất đau..rất khó thở..

-'' Seungwan cậu ấy không phải là tra hỏi chị đâu...là lo lắng cho chị đó!'' Seulgi ngồi xuống ôm chặt vào lòng..ngay lập tức Irene òa khóc lớn :-'' Chị không biết...chị không biết em ấy sẽ tức giận như vậy...không biết em ấy sẽ bỏ đi..chị không biết~''

-'' Unnie à~'' Seulgi thở dài. Rồi nhìn Joy đang ôm lấy Yeri mít ướt thì khẽ nhướng mày muốn Joy đưa Yeri về phòng ngủ trước.
Joy như hiểu ý Seulgi liền gật đầu rồi ôm lấy Yeri đi vào phòng.

Seulgi để mặc cho Irene khóc cho đã trong lòng mình rồi mới ôm lấy cô ấy đi vào phòng..đắp chăn cho cô ấy rồi khép cửa đi ra ngoài... nhìn phòng khách bừa bộn Seulgi khẽ thở dài xắn tay áo lên ngồi xuống dọn dẹp...

-'' Để em dọn phụ chị~'' Giọng nói của Joy bất ngờ vang lên, sau đó hai chị em đồng thời thở dài cúi người lượm nhặt những mảnh vỡ.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com