Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xứng hay không?

-'' Seungwan à chị về rồi~'' Irene vui vẻ nói to lên thông báo khi vừa mở cửa drom sau khi từ buổi lễ trao giải về, nhưng trái ngược với sự mong đợi của cô trong drom lúc này chỉ có 6 con mắt khác đang lom lom nhìn về phía cô.

-'' Unnie, váy đẹp đó.'' Seulgi cười ngâu nói.

-'' Unnie, chân chị cũng rất dài nha~'' Yerim cũng cười cười nói theo.

-'' Theo em thấy bờ vai trắng nửa hở nửa kín kia mới là quyến rũ nhất.'' Joy huýt sáo nói rồi đưa tay bóc miếng bắp rang bỏ vào miệng.

-'' Seungwan đâu?'' Cô không rảnh mà nghe tụi nhóc con này nói nhảm.

-'' Seungwan unnie hả? Chị ấy trùm mền khóc rồi!'' Yeri cười đắc ý khi nhớ lại ban nãy cô và Joy đã thành công trêu ghẹo Wendy như thế nào.

-'' Em ấy khóc sao? Tại sao lại khóc? Nói, có phải em lại trêu trọc em ấy cái gì nữa hay không?'' Hừ, cái đám giặc cỏ này...

-'' Không hề à nha~ Joy unnie và Seulgi unnie làm chứng cho em, em làm gì có trêu trọc cái gì đâu. Đúng không?'' Yeri quay sang nhìn 'đồng bọn' hỏi.

-'' Vậy sao em ấy lại khóc?'' Cục cưng của cô bình thường rất vui vẻ yêu đời, làm sao mà tự nhiên lại đi khóc được.

-'' Chị tự hỏi cậu ấy đi, tụi em đâu có biết.'' Seulgi nói như không cần suy nghĩ.

-'' Được rồi, chị vào với Seungwan đây. Mấy đứa sáng mai tự dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng đi nghe chưa.''

Irene nói xong liền bước vào phòng một mạch bỏ lại ba đứa trẻ bơ vơ.

-'' Thôi rồi, Joohyun unnie tức giận thật rồi, ngày mai không có đồ ăn sáng rồi....tại chị hết đó!'' Yeri quay sang lườm Seulgi một cái muốn rách con mắt rồi ngoe nguẩy bỏ vào phòng riêng.

-'' Chị ở đây coi phim xong rồi dọn dẹp cái bàn lại với rửa chén rồi vô sau đi, em vào trước.'' Joy cũng lạnh lùng chỉ một bàn vươn vãi đồ ăn vặt cùng nước trái cây nói rồi đi vào phòng chung với Yeri.

-'' Ơ.......hai cái đứa nhóc này....!'' Seulgi ngu ngơ không hiểu cuối cùng tại sao lỗi lại là tại mình và tại sao cô phải tự một thân một mình dọn dẹp cái 'đống' mà hai đứa kia bày ra.

Trở lại bên trong căn phòng màu tím Irene sau khi vào phòng liền nhìn cái cục bông nhỏ đang quấn chăn ngang người quay đầu vào bên trong tường giả vờ ngủ kia thở dài. Ngồi xuống bên mép giường cô đưa tay lay nhẹ cái chăn cô nói nhỏ :

-'' Cục cưng của chị ơi chị về rồi nè!''

-''...........'' không có tiếng động trả lời.

-'' Seungwan ơi chị đau chân quá à~''

Dường như ngay lập tức kẻ vốn đang ngủ say kia xoay người lại mở mắt ra nhìn cô, đôi mắt kia rõ ràng không phải vừa mới ngủ dậy, nó sáng quắc và ngập tràn sự lo lắng.

-'' Seungwan à chân chị đau~''

-'' Em thấy chị đi đôi cao gót cao lắm mà!'' Nói thì nói vậy chứ Wendy cũng ngồi dậy kéo bàn chân chị để lên đùi rồi bật đèn trong phòng lên xem xét :-'' Đỏ hết rồi, không đau mới lạ...thật là!'' Nói xong lại đi xuống giường lấy thuốc xoa bóp lại xoa cho Irene.

-'' Chị đau như vậy mà em không thương chị sao?'' Irene đầu dựa vào thành hưởng thụ ai kia đang xoa bóp nhẹ nhàng cổ chân mình nhõng nhẽo.

-'' Em thương em xót thì chị không đi giày cao gót nữa sao? Nhìn nè, mắt cá chân còn bầm tím luôn nè.'' Wendy nói với vẻ cộc cằn hung giữ nhưng lực đạo trên tay vẫn nhẹ nhàng vừa phải.

-'' Tại có lịch trình chứ bộ, em cũng biết chị đâu có muốn đâu~''

-'' Chị á, bao giờ chị mới thôi làm cho em lo lắng đây?'' Wendy cất chai thuốc xoa bóp rồi ngồi tới đối diện nhìn Irene cười bất đắc dĩ hỏi.

-'' Chừng nào chị hết yêu em~'' Irene tinh ranh cười trả lời. Cô dựa đầu vào vai Wendy nỉ non :-'' Seungwan à chị chưa tẩy trang nữa, mà giờ chị lười quá...giờ sao đây?''

-'' Thôi em hiểu rồi, bớt nhõng nhẽo lại đi.'' Wendy cười nói bước xuống giường rồi chìa tay ra nói :-'' Đi, vào trong em giúp chị tẩy trang.''

-'' Yeah! Cục cưng của chị là tốt với chị nhất! '' Irene nhảy cẫng lên ôm cổ Wendy cười nói.

-'' Thật là, không tốt với chị thì tốt với ai bây giờ?''

Sau đó sau khi Wendy giúp Irene tẩy trang rồi sẵn tiện tắm rửa thay đồ cho cô luôn thì cả hai cùng ấp nhau ở trên chiếc giường màu tím, Irene vòng tay qua eo Wendy nói:

-'' Khi nãy chị về không thấy em nên hỏi ba đứa nhóc kia thì tụi nó nói rằng em khóc, sao vậy Seungwan..sao lại khóc? ''

-'' Em không có khóc, chị đừng nghe lời đám nhóc đó.''

-'' Vậy chứ bình thường chị đi show em đều ngồi ngoài đó đợi chị về, sao tự nhiên hôm nay chui vô đây rồi giả bộ ngủ chi vậy?'' Irene thừa biết rõ lí do nhưng cô vẫn hỏi.

-'' Dạ, tại...tại..hôm nay em hơi mệt thôi!'' Wendy che dấu ánh mắt nói.

-'' Em lại ghen nữa rồi!''

-'' Em không có, em chỉ...chỉ buồn một chút thôi.''

-'' Em buồn chuyện gì vậy nói chị nghe xem nào~''

-'' Joohyun à, hôm nay chị đi tham dự lễ mặc váy đẹp lắm...fan khen quá trời!'' Wendy lí nhí nói.

-'' Vậy nên nó làm em buồn?''

-'' Không có không có, chỉ là em thấy chị đẹp như vậy.. mọi người yêu thích chị nhiều như vậy, mà em..càng lúc càng giống đĩa đeo chân hạc....''

Ngay khi Wendy vừa dứt lời thì Irene đưa tay lên búng vào trán cô nhóc một cái 'Cốp' khiến cô nhóc giật mình né ra xa, Wendy ôm trán mếu máo nhìn Irene hỏi tội :

-'' Sao chị búng trán em?'' Nước mắt đong đầy hai khóe mắt vì uất ức.

-'' Ai nói với em em là đĩa đeo chân hạc?'' Irene đanh giọng nói khi thấy Wendy lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy.

-'' Tự em...em thấy em không xứng..với chị.''

-'' Vậy em nói xem theo em thì ai xứng với chị?''

-'' Em....''

-'' Em nói đi ai mới xứng với chị? Chị có nên đi yêu người đó không?''

-'' Không...đừng...chị chỉ được yêu em thôi.'' Wendy kinh hoảng ngăn cản.

-'' Tiểu ngốc Công, không ai lo lắng bảo vệ cho chị bằng em cả..người chị yêu là em, lo lắng lời người ngoài làm gì?''

-'' Dạ, em hiểu rồi...''

-'' Vậy giờ còn điều gì muốn nói nữa không?'' Irene cười hỏi.

-'' Sao hồi sáng chị thả thính fan?''

-''Hồi nào?''

-'' Trên Instagram ấy, đã quay clip rồi còn đăng hình nữa chứ..''

-'' Tại chị sợ fan lo nên ngoi lên xíu mà.''

-'' Chị có biết rằng quá trời người vào comments khen chị đẹp rồi nói yêu đơn phương chị không? ''

-'' Kệ họ chứ, tim chị là thuộc về Seungwan mà..''

-'' Dẻo miệng...'' Wendy hôn lên môi Irene một cái thật kêu.

-'' Mà nói thẳng ra thì hôm bữa em cũng thả thính fan còn gì?''

-'' À...ừ...mình đi ngủ thôi Joohyun, khuy rồi.'' Có đứa trẻ nào đó cãi không lại liền đánh trống lãng ôm lấy Irene giả vờ ngủ.

-'' Thật là......!''

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com