Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Duyên -7

Từ buổi đi chơi ngày hôm đó tới nay đã 2 ngày, Seungwan cũng đã chuẩn bị hồ sơ chuẩn bị vào Shon Ent theo lời của cha mẹ Shon..chẩn bị bắt đầu một công việc mới.

2 ngày nay Joohyun liên tục theo sát bên cạnh và trò chuyện cùng Seungwan và hần như chỉ có thời gian mà Seungwan đi vệ sinh cá nhân thì Joohyun mới không theo cùng. Lúc này đây cũng vậy, trong lúc Seungwan ngồi ôm cây guitar gẩy lên từng tiếng nhạc rồi ngân nga hát một bản tình ca ngọt ngào thì Joohyun cũng say mê ngồi nhìn theo Seungwan với nụ cười vui vẻ xen kẽ tò mò rất đáng yêu..

Ánh mắt của Seungwan đôi khi nhìn vào các dây đàn.. đôi khi lại nhìn vào nụ cười xinh đẹp của Joohyun rồi khiến cho ngón tay mảnh khảnh đã gẩy sai một nốt nhạc.. Joohyun dường như đã nhận ra nên liền cười nói :-'' Seungwan làm sai rồi nha~''

-'' Ừ...'' Seungwan cười khổ thừa nhận.

-'' Vì sao lại làm sai vậy, không phải Seungwan đang làm rất tốt sao?''

-'' Vì tôi mãi nhìn em nên đã gẩy sai..'' Seungwan thẳng thắn thừa nhận việc mình đã mãi nhìn vào Joohyun..

-'' Vì sao lại nhìn em?'' Joohyun lại hỏi.

Đối lại với ánh mắt tò mò của Joohyun... Seungwan mỉm cười thâm tình mà nói :

-'' Vì thích em...tôi yêu em~'' Seungwan biết rõ nếu cô nói ra điều này sẽ khiến mọi người nghĩ và nói rằng cô bị điên khi đi yêu một đống sắt.. một robot không có tình cảm không có những suy nghĩ..Nhưng Seungwan chấp nhận nghe tất cả những lời nói kia chỉ đơn giản vì cô biết rõ mình thích và yêu cái gì...

Seungwan biết rõ mình yêu nụ cười ngây ngô của Joohyun.. yêu những lời tâm sự lẫn hỏi thăm vụng về của cô ấy.
Seungwan biết rõ mình yêu nụ cười xen lẫn nét buồn khi Joohyun nhận thấy được cô ấy không phải là một con người..
Seungwan cũng hiểu rõ.. yêu Joohyun chính là không có lối thoát bởi vì Joohyun sẽ không biết rõ yêu là gì...và cô ấy mãi mãi cũng không hiểu rõ cách để yêu lại Seungwan cô.

Joohyun sau khi nghe Seungwan nói thích mình yêu mình thì kinh ngạc rồi vụn về hỏi lại :-'' Seungwan thích em.. yêu em?''

-'' Ừ. Tôi yêu em! Vậy Joohyun à em biết yêu là gì không?'' Seungwan mỉm cười nói rồi thâm trầm nhìn Joohyun chờ đợi.

-'' Em là robot.. em không biết cảm giác yêu là gì đâu.'' Joohyun vừa lắc đầu vừa nói, sau đó trước khi Seungwan định nói gì thêm thì Joohyun đã mỉm cười nói tiếp :
-'' Nhưng em có xem phim cùng Seulgi và Yerim... em hiểu yêu là muốn được bên cạnh người mình yêu.. Seungwan à, em cũng muốn được ở bên cạnh Seungwan nhiều lắm nha~''

Seungwan lắng nghe từng lời nói ngây ngô nhưng cũng rất chân thành của Joohyun thì liền nở nụ cười, cây đàn bị Seungwan không màng tới mà vứt trên giường.. Bàn tay Seungwan vươn tới nắm lấy tay Joohyun rồi kéo cô ấy đến gần mình.. một bàn tay khác khẽ ôm eo Joohyun kéo sát khoảng cách của cả hai.. Seungwan chỉ là lẳng lặng ôm Joohyun như vậy mà thôi..

Joohyun bị ôm cũng vụn về đưa hai tay ôm lấy thắt lưng của Seungwan, gương mặt xinh đẹp dựa hẳn vào lòng cô ấy..

'Cốc cốc'
Trong lúc họ im lặng tận hưởng cảm giác bên nhau thì một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt sự ngọt ngào thân mật đó...

-'' Ai vậy?'' Seungwan không buông Joohyun ra mà lớn tiếng hỏi ra bên ngoài.

-'' Seungwan à có bạn đồng nghiệp cũ của con đến tìm con ở dưới nhà kìa... con mau xuống đi con!'' Tiếng mẹ Shon vang lên từ bên ngoài.

-'' Dạ.. con biết rồi..'' Seungwan nhanh chóng đáp lại rồi nhìn về phía Joohyun mà nhỏ giọng nói : -'' Tôi xuống dưới một chút..''

-'' Dạ.. '' Joohyun gật nhẹ cái đầu đầu nhưng lại có chút tiếc nuối muốn đi theo cùng Seungwan.

Seungwan nhìn Joohyun một chút rồi khẽ mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô ấy kéo ra khỏi phòng xuống lầu luôn..

Vừa đi vào phòng khách Seungwan đã nhìn thấy Kim Taeyeon.. người đang đợi cô ấy từ nãy giờ đang ngồi nghiêm chỉnh tại phòng khách đang nhìn vào cô ấy và Joohyun.

-'' Giáo sư Kim, hôm nay cô đến tìm tôi có việc gì không?'' Seungwan nhàn nhạt nói trong khi cùng Joohyun ngồi xuống đối diện với Taeyeon.

-'' Tôi chỉ đơn giản là muốn đến xem thử thành phẩm nghiên cứu của cô mà thôi!'' Taeyeon cũng làm như không để ý lắm mà nói.

-'' Nghiên cứu? '' Seungwan nắm bắt rõ ràng ý của Taeyeon nên liền nhíu mày hỏi lại.

-'' Đúng vậy!'' Taeyeon mỉm cười đáp rồi cười nói với Joohyun :-'' Xin chào, tôi là đồng nghiệp cũ của Seungwan.. tên tôi là Kim Taeyeon! ''

Joohyun thấy có người chào mình thì cũng mỉm cười vui vẻ nói :-'' Xin chào..em là Joohyun.!''

Taeyeon nghe thấy Joohyun trả lời thì lại cười nói với Seungwan :-'' Seungwan à cô thật sự tài năng.. rất giỏi!'' Đây thật sự đơn thuần là một câu khen ngợi không có ý gì khác.

-'' Kim Taeyeon.. Cô nên nói thẳng tất cả ra luôn thay vì cứ mãi vòng vo thế này, đó không phải là tính cách của cô và cũng không phải là đều tôi muốn nghe đâu.'' Seungwan lạnh lùng nói.

Taeyeon cười càng vui vẻ hơn nữa :-'' Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi đến đây chỉ là muốn xem thử một chút thôi.. Nếu cô có việc bận thì tôi xin phép về đây..'' Nói xong liền đứng dậy tỏ vẻ muốn ra về.

Seungwan không đứng lên tiễn cũng không hỏi rõ lí do thật sự Taeyeon đến nhà họ Shon làm gì nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn vào Taeyeon...

Taeyeon thấy Seungwan cứ im lặng nhìn mình thì bật cười : -'' Seungwan à.. cô là đối thủ mà cả cuộc đời Kim Taeyeon này kính nể và muốn tranh đấu nhất, vậy nên tôi chỉ muốn nói với cô hãy cẩn thận.. Cái tên tham lam kia đang dự định dùng những luật lệ trong hợp đồng làm ngày xưa cô đã ký để ép buộc cô giao ra công trình nghiên cứu của cô đó!'' Bên môi là ý cười nhưng những câu nói của Taeyeon lại mang một hàm ý sâu sắc rõ ràng.

Seungwan trầm ngâm...
Cô đã hiểu rõ lần này Taeyeon đến đây là muốn cảnh báo cô việc viện trưởng Song đang có ý định dùng luật pháp để ép cô giao ra Joohyun.. giao ra công trình nghiên cứu chế tạo robot mà cô đã thực hiện trong khi vẫn còn làm việc tại sở nghiên cứu.

Seungwan nhìn sang phía Joohyun ngây ngô đang ngồi im lặng nhìn cô và Taeyeon nói chuyện.. Seungwan hiểu rõ rằng cô không thể để mất Joohyun..

-'' Taeyeon à.. giúp em.. được không?'' Seungwan lần đầu tiên xưng em với Taeyeon.. Đây chính là lần cúi đầu đầu tiên của Seungwan với Taeyeon sau gần 15 năm tranh chấp.

Taeyeon nghe Seungwan xưng em với mình thì phản ứng đầu tiên là kinh ngạc.. sau đó là khẽ mỉm cười nói :-'' Được!''

Hơn 15 năm trước, từ khi Taeyeon và Seungwan vẫn còn là những đứa trẻ, cả hai đã luôn ganh đua nhau trong học tập và muốn chứng tỏ tài năng của bản thân mình hơn đối phương..
Trước đây cả hai đã cùng cá cược nếu sau này thành tựu của họ thua đối phương thì họ phải cúi đầu gọi đối phương một tiếng 'chị' dù rằng họ bằng tuổi nhau..
Hơn 15 năm tranh đấu, đã có lúc thành tích học tập của Taeyeon tốt hơn Seungwan.. cũng có lúc chức vị của Seungwan cao hơn Taeyeon nhưng họ vẫn luôn lạnh lùng không đá động tới việc cá cược ngày xưa mà chờ đợi đến sau này...
Nếu bây giờ Seungwan đã chấp thuận chịu thua thì cuộc chạy đua 15 năm qua chính là một chữ DUYÊN.. là sự kết chặt tình bạn của hai người họ...

-'' Cám ơn!'' Seungwan cũng mỉm cười nói.

Seungwan và Taeyeon đều mỉm cười, chỉ có Joohyun nãy giờ có nghe cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô ấy cũng nhanh chóng cười ngốc nghếch hòa theo..

Có lời hứa của Taeyeon.. một thiên tài còn lại của ngành nghiên cứu.. Seungwan khá an tâm về việc cô ấy sẽ có thể bảo vệ được Joohyun..

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com