Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Duyên -9

Cuối cùng cũng hoàn thành xong mọi việc trong hai ngày, Seungwan có mời Taeyeon đi ăn một bữa để cảm ơn nhưng Taeyeon chỉ lắc đầu nói -'' Cô nợ tôi một lần, cứ để đó đi... Bây giờ tôi phải bay sang Mỹ gặp bảo bối của tồi.. hai ngày rồi không có call chắc cô ấy đã sớm giận không thèm nhìn mặt tôi rồi!'' Nói xong liền kéo vali bước ra khỏi nhà họ Shon một cách thật nhẹ nhàng và tự tin như khi cô ấy đến.

Seungwan mỉm cười nhìn theo bóng đèn đuôi xe của Taeyeon cho đến khi nó hòa vào dong người.. Seungwan hiểu rõ quan hệ của cô ấy và Taeyeon chưa bao giờ là kẻ thù.. mà chính là tri kỷ.

-'' Seungwan à, vào ngủ đi...tối rồi kìa~'' Joohyun thấy Seungwan mãi nhìn ra phía đường thì vội đến bên cạnh cô ấy rồi nhỏ giọng nói.

-'' Ừ, vào ngủ thôi...'' Seungwan mỉm cười rồi ôm lấy vai Joohyun cùng cô ấy đi vào nhà..
Mọi việc đã hoàn thành, việc của Seungwan lúc này đây chính là chờ đợi, hy vọng mọi chuyện hãy mau đến để cô ấy có thể xử lí nó thật gọn gàng và sạch sẽ để không phải lo lắng về sau nữa.

Trên giường ngủ Seungwan ôm lấy Joohyun mà cảm thấy thỏa mãn vô cùng, thật ra hai hôm nay vì công việc phải giải quyết thật nhanh nên Seungwan đâu có thời gian mà ôm và tận hưởng cảm giác mềm mại của thùng nước lèo mang thương hiệu Joohyun... thì ra nó vẫn mềm như vậy..

Và rồi bỗng nhiên Seungwan cảm thấy ngực mình bị bóp lấy..

Seungwan mở to mắt ra nhìn Joohyun và cũng nhìn thấy bàn tay xinh đẹp kia đang để nơi ngực mình..

-'' Joohyun à, em làm sao vậy?'' Tự nhiên khi không lại bóp ngực cô.

-'' Không có gì, Seungwan ngủ đi!'' Joohyun vội lắc đầu nguầy nguậy né tránh tầm mắt của Seungwan trong khi bàn tay đang làm việc xấu vẫn để trên ngực Seungwan không chịu rời đi.

Seungwan vẫn im lặng nhìn Joohyun mà cố suy nghĩ xem vì sao cô ấy lại làm như vậy, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra..
Sau cùng Seungwan kết luận chắc chắn là do Joohyun đã xem drama nên học theo..

Seungwan hè nhẹ đặt tay lên tay Joohyun muốn cô ấy rời đi ngực mình nhưng không biết vì sao bàn tay ấy nhất quyết không di chuyển xê dịch một chút nào, vẫn cứ nắm hờ lấy bầu ngực của cô cách qua lớp áo..
Seungwan cười khổ nhỏ giọng nói :

-'' Đồ biến thái, tôi chỉ cho em làm thế này với tôi thôi đó!'' Nói xong thì nhắm mắt lại ngủ luôn.

Sau khi Seungwan nhắm mắt lại không lâu thì Joohyun lại mở mắt ra, gương mặt xinh đẹp nở rộ ý cười vui vẻ trong bóng đêm...

.....
Không ngoài dự đoán của Taeyeon và Joohyun khi mà cách đó mấy ngày sau nữa Seungwan đã thật sự nhận được thông báo mời đến viện nghiên cứu..
Trong phòng họp chỉ có viện trưởng Song cùng thư ký của ông ta và Seungwan..
Có lẽ ông ta sắp xếp như vậy là để tiện bề che dấu và uy hiếp Seungwan chăng?

-'' Xin hỏi hôm nay ngài mời tôi đến đây là có việc gì hay không vậy?'' Seungwan lưng dựa vào ghế mà nhẹ nhàng cũng như ung dung cất lời hỏi trước.

Viện trưởng Song nhìn vẻ mặt lạnh lùng gần như không để ý lắm thì chậm rãi nói :

-'' Giáo sư Shon, thật ra là thế này..''  Ông ta cố tỏ vẻ uy nghiêm nhưng lại có chút rụt rè trước sự lạnh lùng của Seungwan mà nói :
-'' Theo một thông tin tôi đã được biết thì cô vừa chế tạo ra một robot có đúng không?'' Ông ta nói xong liền lo lắng chờ đợi Seungwan phủ nhận để đưa chứng cứ và luật lao động ra để dễ bề ép cô ấy đưa ra công trình nghiên cứu kia.

-'' Đúng vậy.. nhưng nó chỉ là một sự thất bại thảm hại mà thôi..'' Seungwan  cười như không cười nói.

-'' Giáo sư Shon.. cô khéo đùa.. Có ai trong ngành mà không biết đến tài hoa của cô đâu cơ chứ? Tôi cũng xin phép được nói thẳng luôn.. vì quá trình nghiên cứu của cô là đang còn làm việc với chúng tôi.. và theo các điều khoản hợp đồng quy định thì các nghiên cứu đó là thuộc về chúng tôi.. vậy nên chúng tôi có quyền lấy lại sản phẩm đó và công bố với các nhà báo đài truyền thông..'' Nói một hơi thật dài, cuối cùng ý của ông ta cũng đơn giản là vì muốn cướp lấy mồ hôi cùng công sức của người khác mà thôi.

-'' Nói thẳng ra là ông muốn lấy và công bố cái quá trình nghiên cứu của tôi với báo chí với danh nghĩa do viện nghiên cứu chứ gì?''  Seungwan thẳng thừng nói.

-'' Đúng vậy!'' Viện trưởng Song cũng chính thức trở mặt nói.

-'' Nếu ông đã lôi luật pháp ra để nói cùng tôi thì tôi còn nói được gì nữa? Ngày mai ông cứ cho người đến lấy hết đi đi!'' Seungwan lạnh lùng nói như thể bất cần.

Viện trưởng Song không hề vui mừng ngay lập tức mà khẽ nhíu mày rồi thâm trầm dò xét Seungwan.. ông ta không nghĩ có thể dễ dàng đánh bại thiên tài Shon Seungwan một cách dễ dàng như vậy.. ông ta khẳng định Seungwan đang có một sự chuẩn bị khác chứ không phải là một sự nhu nhược dễ dàng bị dắt mũi như vậy.

Nhìn thấy sự nghi ngờ trên gương mặt viện trưởng Song nhưng Seungwan không thèm để ý mà đứng dậy nói :-'' Nếu như ngài không còn gì để nói thì tôi xin phép ra về trước, ở nhà tôi còn có việc bận..''

Viện trưởng Song thấy Seungwan muốn cất bước đi thì vội đứng lên nói :

-'' Nếu như có thể thì ngay lúc này tôi muốn nhờ giáo sư Shon gửi tài liệu nghiên cứu và công trình mà cô đã nghiên cứu tới cho chúng tôi có được không?'' Để tránh đêm dài lắm mộng nên viện trưởng Song đã trực tiếp yêu cầu luôn.

Seungwan xoay người lại nhướn mày hỏi:

-'' Ngay lúc này sao?'' Thật không ngờ ông ta tham lam và nôn nóng đến vậy.

-'' Đúng vậy!'' Viện trưởng Song nói rồi nhìn sang thư ký riêng của ông ta như muốn cô ta nghe lệnh và làm theo ngay lập tức.

Seungwan nheo mắt lại rồi cũng nhanh chóng đáp ứng lời yêu cầu của ông ta :

-'' Được thôi, nhưng tôi không hy vọng là ông cũng muốn nhân viên của ông ngồi lên xe của tôi đâu..'' Seungwan nói trước vì biết có thể ông ta sẽ mặt dày yêu cầu được ngồi chung vì sợ cô ấy bày trò.. Thật ra mà nói Seungwan cũng không sợ gì mà cô ấy chỉ không thích họ làm bẩn xe của cô ấy thôi.

-'' Được rồi, thư ký Min cô hãy cho gọi nhân viên cấp dưới cùng theo đến nhà giáo sư Shon đi nhé~'' Viện trưởng Song nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới làm việc.

Sau đó Seungwan trở về và theo sau là đoàn người gồm 4 người đi theo để thu gôm tất cả các tư liệu bên trong căn phòng nghiên cứu mà Taeyeon đã ở.
Trong khi họ còn đang cố lục tìm thêm thì Seungwan ôm vai Joohyun còn đang ngơ ngác đứng ung dung nhìn họ..

Sau đó khoảng 2 tuần Seungwan lại nhận được thông báo từ viện trưởng Song mong cô ấy đến dự buổi công bố nghiên cứu về robot với tư cách là người đã làm ra nó..
Seungwan biết rõ ông ta là đang sợ tác phẩm nếu bị lỗi thì sẽ gây ra những bình luận tiêu cực nên muốn Seungwan đứng mũi chịu sào.. Và đương nhiên thì theo như kế hoạch..Seungwan đâu có ngại!

Tới ngày công bố Seungwan dẫn theo Joohyun vì cô ấy cứ đòi theo, và Yerim để Yerim ngồi trò chuyện cùng cô ấy..

Đứng trên bục, khi robot được khởi động trước mắt mọi người và trở thành một trò cười trong giới nghiên cứu thì Seungwan ung dung nói vào mic :

-'' Thật ra công trình này là do tôi nghiên cứu nhưng đã bị thất bại, vì xấu hổ với kết quả mà mình làm ra nên tôi đã giấu đi và xin từ chức phó viện trưởng của viện nghiên cứu...Nhưng viện trưởng Song đây lại tìm đến tôi và muốn tôi giao lại kết quả nghiên cứu này.. Và hôm nay khiến cho nó thành trò cười trong mắt mọi người... Tôi, Shon Seungwan xin chân thành tạ lỗi cùng mọi người!'' Seungwan nói xong liền cúi đầu 90° trước những người đến dự buổi họp báo công bố..

Tiếng xì xào nổ ra.. phê phán tác phẩm thất bại kia có, cười nhạo Seungwan bất tài có, và chê trách sự tham lam ngu ngốc của viện trưởng Song cũng có.

Seungwan mỉm cười nhìn gương từ vui vẻ cho tới tức giận đỏ rực rồi kinh sợ tái mét của viện trưởng Song một chút rồi khoan thai lách qua đám phóng viên đi đến chỗ Yerim và Joohyun đang ngồi..

-'' Thật ra buổi họp báo công bố này là do viện trưởng Song yêu cầu, ông ấy mới là người nắm rõ mọi thông tin chủ chốt hơn ai hết.. Xin hãy hỏi ông ấy.. tôi chỉ là kẻ bất tài.. mong mọi người thứ lỗi!'' Seungwan nói với cánh phóng viên lần cuối rồi kéo tay Joohyun bước đi.

Cánh phóng viên thấy Seungwan nói thế thì lại ồ ạt đi về phía viện trưởng Song mà bao vây ông ta xin phỏng vấn.

Khi cả 3 đã ra tới bên ngoài và ngồi vào xe, mặc cho Yerim vẫn đang lải nhải về việc ồn ào khi nãy Seungwan chỉ chăm chú nhìn vào Joohyun mà hỏi :

-'' Joohyun à trong buổi lễ công bố nghiên cứu ấy hình thằng nhóc thực tập sinh kia đang nhìn em có đúng không?'' Vì thằng nhóc đó cứ nhìn Joohyun nên khiến Seungwan vội vàng muốn kết thúc buổi lễ mà trở về sớm thay vì ở lại trêu đùa với viện trưởng Song thêm một chút nữa. Thật là, Joohyun xinh đẹp như vậy.. đáng lẽ là nên ở nhà mới đúng, ra đường chỉ tổ làm cho người ta yêu thích và dòm ngó mà thôi..

Joohyun đâu hiểu Seungwan đang nghĩ gì, chỉ biết ngây ngô nở nụ cười đáp :

-'' Em đâu có biết, vì em mãi nhìn Seungwan nên đâu có để ý đến!'' Và câu trả lời của Joohyun thật sự khiến Seungwan thấy hài lòng vô cùng.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com