Nợ -5
Seungwan và Joohyun cứ im lặng bên nhau và yêu nhau như thể họ biết mai này họ sẽ phải tạm xa nhau, họ đang cố gắng yêu để bù lại những ngày mai đây xa cách.
Trước ngày lên Seoul hai tuần Seungwan được nghỉ, vậy nên mỗi sáng cô ấy sẽ cùng Joohyun đi đến quán ăn của bà Lee rồi cùng nhau trò chuyện đùa giỡn..
Buổi tối khi tan làm họ lại cùng nhau chạy trên chiếc xe đạp cũ kĩ đi qua những con đường họ từng đi, đi qua những hàng cây xa lạ.. cười đùa và trò chuyện những ước mơ sau này khi thành công Seungwan sẽ trở về lại đây và cùng Joohyun tận hưởng cảm giác hạnh phúc.
Tối đến họ lại quấn lấy nhau theo những đam mê của tuổi trẻ, họ cần hơi ấm của nhau để trấn an hai trái tim run rẩy vì sắp phải xa lìa, họ cần tiếng yêu thương của đối phương để cỗ vũ tinh thần mai này phải vượt qua thử thách một mình.
Buổi sáng trước khi đưa tiễn Seungwan lên tàu, Joohyun lần đầu tiên nói muốn chở cô ấy đi..
Chiếc balo nhỏ chỉ có vài bộ quần áo cùng một ít giấy tờ của Seungwan được để nơi giỏ xe, khi Joohyun ngồi phía trước cầm lái nhìn thấy nó thì khóe mắt lại cay cay rồi dâng lên hai tầng hơi nước..
Nhữn giọt nước mắt của Joohyun cứ âm thầm lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp rồi nhỏ giọt xuống đôi tay đang ôm lấy eo cô ấy từ phía sau.
Nước mắt của Seungwan cũng âm thầm mà lặng lẽ làm ướt đi một mảng áo trắng phía sau lưng của Joohyun..
Đừng nói Seungwan không đủ mạnh mẽ mà vì cô ấy quá yêu nên không thể không đau lòng.
Chiếc xe đạp chạy trên con đường nhỏ đi đến một cửa tiệm nhỏ, Joohyun đưa tay lau đi nước mắt rồi quay lại nói cùng Seungwan :-'' Đi cùng tớ vào bên trong..''
Seungwan mỉm cười gật đầu đi theo Joohyun vào bên trong cửa tiệm, cô biết đây là của tiệm chuyên bán điện thoại cũ nhưng cô không biết lí do Joohyun muốn vào đây là gì.. Là mua điện thoại cũ cho cô hay là cho cô ấy.
Đứng trước cô chủ bán hàng Joohyun lấy từ trong túi quần jean ra một xấp tiền lẻ nhăn nhúm rồi đưa cho cô ấy.
Cô chủ bán hàng nhăn nhẹ chân mày cầm xấp tiền lẻ đếm, sau khi thấy đã đủ với số cô ta cần thì mới thở dài lấy một chiếc điện thoại nắp bật trong ngăn tủ ra cho Joohyun.
Joohyun không nhìn thấy sự khinh bỉ của cô ta mà chỉ chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại và hỏi :-'' Cám ơn, giúp tôi ghi lại số điện thoại này vào một tờ giấy có được không?''
Cô ta nhanh chóng lấy tờ giấy ghi ra số điện thoại trong máy rồi đưa cho Joohyun.
Dường như chỉ chờ có vậy Joohyun vui vẻ cầm lấy tờ giấy cùng điện thoại rồi kéo tay Seungwan đi ra ngoài..
Đứng bên cạnh chiếc xe đạp cũ Joohyun cười đưa điện thoại cho Seungwan rồi nói :
-'' Cậu nhớ phải luôn luôn mang theo nó, bởi vì khi nhớ cậu thì tôi sẽ gọi.. nếu cậu không bắt máy.. tôi sẽ giận!''
Seungwan im lặng nhìn nụ cười của Joohyun, nụ cười ấy còn đẹp hơn ánh nắng ban mai.. đẹp hơn vì sao trên bầu trời đêm.. Nụ cười ấy chói sáng đến nỗi khiến Seungwan nhìn vào liền không dằn lòng được mà rơi nước mắt.
-'' Đừng khóc, rồi chúng ta sẽ lại được ở cạnh nhau mà.. '' Joohyun cười trong nói khi những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên khuôn mặt cô ấy.
Hôm ấy, vào một ngày nắng đẹp họ đã ôm lấy nhau và bật khóc..
Trên đường đưa Seungwan đến ga tàu Joohyun đưa cho Seungwan tất cả số tiền họ dành dụm được trong những năm qua và lặp đi lặp lại những lời dặn dò :-'' Lên đó nhớ ăn uống đầy đủ..''
-'' Ừ, tôi biết rồi!''
-'' Nhớ phải chăm chỉ học bài..''
-'' Ừ, tôi sẽ chăm..''
-'' Khi nào cần thanh toán tiền phòng hay tiền học phí hoặc hết tiền ăn thì phải nói với tôi.. Một tuần tôi sẽ ra chỗ điện thoại công cộng gọi cho cậu một lần, nhớ đấy!''
-'' Ừ, khi tôi cần tôi sẽ nói với cậu..''
Sau đó, khi đã gửi xe đạp tại chỗ gửi, Seungwan và Joohyun cùng bước vào bên trong và khi trước mắt họ là cổng sân ga thì Joohyun mới nhỏ giọng nói :
-'' Đừng quên tôi..''
Seungwan từ phía sau có thể nghe thấy thật rõ ràng, bao cảm xúc yêu thương, bao run sợ sự chia cách dâng lên trong lòng khiến Seungwan vội vàng bước tới đưa tay ôm lấy bả vai Joohyun kéo cô ấy dựa vào lòng mình mà nói :-'' Tôi sẽ không quên cậu!'' Không bao giờ.
-'' Đừng...yêu một ai khác...'' Joohyun nói giữa tiếng nức nở từ trong lòng Seungwan.
-'' Chỉ yêu em.. mãi chỉ yêu em!'' Seungwan nói rồi mặc kệ ánh mắt nhìn tò mò của những người xung quanh mà đặt nhẹ lên vàng trán của Joohyun một nụ hôn.
Tiếng còi vang lên, Seungwan cầm trong tay tấm vé lưu luyến nhìn lại Joohyun đang mỉm cười vẫy tay với mình, cô cố đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đang đong đầy trong viền mắt như muốn xóa đi sương mù để cô được một lần tham lam nhìn rõ và khắc ghi thật sâu bóng dáng người cô thương.. người con gái hy sinh cả tương lai và hạnh phúc cho cô..
Lần đầu tiên Seungwan phép mình được điên cuồng mà hét lên :
-'' Joohyun à, tôi yêu em!'' Sau đó là sự bất lực bước vào bên trong toa hành khách.
Khi cánh cửa toa tàu khép lại cũng là lúc nụ cười của Joohyun kết thúc..
Cô ấy đau đớn nép mình vào một góc tường, bàn tay đưa lên ngăn lại khóe miệng muốn gào lên tên Seungwan.
Joohyun biết rõ từ bây giờ cô mất người cô yêu rồi, 4 năm đại học.. sau đó là thời gian xin việc.. họ không có tiền để có thể bắt tàu đi lên xuống thăm nhau.. thứ họ có chỉ là niềm hy vọng và sự chờ đợi.
Người người qua lại nơi sân ga, kẻ biết Joohyun vừa đi tiễn một người bạn, kẻ lại tưởng cô ấy bị điên rồi chặc lưỡi thương tiếc cho một cô gái trẻ đẹp.
Nhưng Joohyun không quan tâm, thứ cô ấy quan tâm nhất chính là cô gái nhỏ đã rời đi khi tiếng còi tàu vang lên kia..
Buổi chiều hôm đó một mình Seungwan cô độc đi giữa dòng người xuôi ngược, tự dò hỏi tìm cách đi đến trường.. tự đi đăng ký phòng ký túc.. tự cố dằn lòng nguôi ngoai nỗi nhớ mang tên Joohyun.
Bạn học mới, bạn cùng phòng mới.. môi trường sống mới..một nơ sinh tồn mới thiếu đi người cô yêu.
Còn Joohyun?
Cô ấy như một cái xác không hồn trở lại quán ăn của bà Lee mà làm việc.
Nhưng may mắn là bà Lee biết việc Seungwan chuyển lên Seoul học nên có thể Joohyun sẽ buồn nên đã cho phép cô ấy nghỉ buổi chiều.
Vậy nên ngày hôm đó Joohyun đã dành cả buổi chiều để vùi mặt vào chiếc gối còn vươn lại mùi tóc thơm của Seungwan mà khóc, tiếng nức nở như xé lòng vang lên trong căn nhà nhỏ.
Hai mảnh đời tưởng chừng như một nay lại vì hai chữ tương lai một chữ tiền mà chia cách.
Mai này.. trên đường đời nhiều xô đẩy họ có còn cơ hội gặp lại nhau..
Tương lai không ai biết được cả.
....
Mất 3 ngày để Joohyun thôi khóc vì nhớ Seungwan, mất một tuần để cô quen với cảm giác không còn Seungwan bên cạnh sớm tối đi về trò chuyện.
Sáng hôm nay Joohyun đã xin đến trễ một chút để có thể ra ngoài trụ điện thoại công cộng gọi điện cho Seungwan, cô vẫn chạy trên chiếc xe đạp cũ kia nhưng chỉ có một mình, và điều tồi tệ là nó bị xúc sên..
Joohyun im lặng dựng xe mà bước xuống sửa, những ngón tay xinh đẹp có chút thô sần do luôn phải làm việc kia bị dầu nhớ dính vào nhưng Joohyun không bận tâm, cô ấy chỉ im lặng cố gắng gắn lại sên xe, sau đó là chùi lớp dầu nhớt bẩn vào một chiếc lá khô bên đường.
Joohyun vẫn im lặng leo lên xe và đạp đi nhưng khóe mắt cô lại ẩm ướt, bởi vì cô nhớ trước đây mỗi lần xúc sên thì Seungwan sẽ là người làm việc gắn lại.. cô nhớ Seungwan đã từng nói ''cái này bẩn lắm, để tôi làm''.
Nỗi nhớ lại tràn đến khi Joohyun không phòng bị, ngay cả lúc đứng trước trụ điện thoại công cộng Joohyun vẫn không thôi khóc.. Cô ấy phải đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt của mình cho bản thân bình tĩnh lại..
Bước vào bên trong, bỏ tiền vào và bắt đầu quay số trên tờ giấy nhỏ...
Một hồi rồi hai hồi chuông vang lên trong sự chờ đợi của Joohyun, sau đó khi tới hồi chuông thứ ba thì âm thanh quen thuộc của Seungwan vang lên :-'' Alo...''
Trăm điều muốn nói, ngàn vạn nỗi nhớ muốn kể nhưng cổ họng Joohyun lại nghẹn đi và nước mắt lại lăn dài trên gương mặt.
-'' Alo...Joohyun à, là cậu đúng không?'' Từ phía bên kia vang lên tiếng hỏi nôn nóng cùng lo lắng của Seungwan.
Hấp hấp cánh mũi, Joohyun dùng giọng khàn khàn mà trả lời :-'' Ừm..'' chỉ một tiếng 'ừm' như vậy nhưng lại chất chứa bao nhiêu nghẹn ngào.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi sau đó là giọng nói mang sự buồn bã của Seungwan : -'' Đừng khóc, tôi đau lòng..''
Chỉ một tiếng nói như vậy thôi đã khiến Joohyun vỡ òa cảm xúc, cô ấy bật khóc nức nở :-'' Seungwan à tôi nhớ cậu..''
-'' Ừ.. tôi cũng nhớ cậu..'' Giọng Seungwan đều đều nhưng chỉ có cô mới biết được là bàn tay đang cầm viết của cô đang nắm chặt như thế nào.
Joohyun nghe thấy Seungwan kêu nhớ mình thì mỉm cười, cố lau đi nước mắt rồi nhỏ giọng hỏi : -'' Tìm được nơi ở chưa? Trường có tốt không?'' Kết thúc câu hỏi Joohyun cũng thấy buồn cười với chính bản thân mình bởi vì rõ ràng trường đại học quốc gia của thủ đô Seoul mà không tốt thì cái gì tốt?
-'' Rất tốt, mọi thứ đều ổn..'' Seungwan cũng cố gượng cười mà nói.
Joohyun còn muốn hỏi nhiều thứ lắm nhưng cuối cùng lại đành thôi :
-'' Vậy...ráng học nhé, tôi phải đi làm đây..''
Tiếng Seungwan kêu vội từ phía bên kia vang lên :-'' Joohyun à~''
-'' Dạ...'' Joohyun cố dằn lại tiếng khóc mà nói.
-'' Tôi yêu cậu..'' Seungwan nhỏ giọng nói.
Sau đó, ngay khi Joohyun muốn nói lại rằng cô cũng yêu Seungwan thì thời gian gọi kết thúc..
Tiếng yêu vẫn là không thể nói ra được nữa.
......
Đủ 5 × 50☆ thì T mới đăng...
K có vụ đọc 5 chap vote 1 chap đâu nghe chưa!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com