6. Gương Phản Chiếu (MHxPQA)
Minh Hằng – một nhiếp ảnh gia, sống khép kín, chỉ đam mê máy ảnh và những khung hình trắng đen. Một đêm mưa, cô nhận được lời nhắn từ nàng ca sĩ thân thương - Phạm Quỳnh Anh, để được chụp bộ ảnh “riêng tư, táo bạo, và chân thật đến tận cùng”. Cô đã từ chối. Nhưng rồi 2 giờ sáng, nàng xuất hiện tại studio của Hằng cả người ướt mưa, áo thun trắng mỏng, không mang gì ngoài ánh nhìn kiêu hãnh và le lói tổn thương.
Quỳnh Anh bước vào studio, không phải với sự nhẹ nhàng quen thuộc, mà là một cái gì đó khác biệt – một cảm giác vừa mạnh mẽ vừa mong manh, như một con sói mang lớp da cừu. Ánh sáng mờ ảo của căn phòng, chiếc gương lớn phản chiếu toàn bộ thân thể nàng, làm hiện lên từng đường cong mềm mại xen lẫn những dấu vết tâm hồn chưa lành.
Căn phòng studio chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ còn lại ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn flash. Những mảng sáng – tối liên tục nhảy múa trên làn da mịn màng của Quỳnh Anh, khoảnh khắc được đóng băng trong mỗi tấm hình. Nhưng không chỉ là hình ảnh, mà còn là câu chuyện đằng sau mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ là một câu chuyện không lời về khát khao, về sự tổn thương, và những bí mật chỉ có thể mở ra dưới ánh đèn lạnh lùng.
Minh Hằng đứng sau máy ảnh, mắt không rời Quỳnh Anh. Cô không phải là người xa lạ với vẻ đẹp, nhưng nàng lại làm cô thấy sự khác biệt, không phải cái đẹp mơn mởn, mà là cái đẹp sắc lạnh, gai góc, và cuốn hút đến đau lòng.
“Quỳnh Anh, chị không cần che giấu nữa. Hãy để chính chị thật nhất, không hoàn hảo nhất đứng trước ống kính này.” Minh Hằng nói, giọng cô trầm và đầy thuyết phục.
Nàng thở dài, ánh mắt lóe lên một chút ngạc nhiên rồi biến thành quyết tâm. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng rơi xuống sàn, để lại làn da bừng sáng dưới ánh đèn. Mỗi bước chân nàng tiến lại gần chiếc máy ảnh là một bước đi vào thế giới của chính mình, nơi những rào cản sụp đổ, để lại sự thật trần trụi nhất.
“Em muốn nhìn thấy tôi – Phạm Quỳnh Anh thật sự?” nàng hỏi, giọng nhỏ nhưng sắc nét như dao.
“Đúng vậy. Không phải là hình ảnh của cô gái dịu dàng hay ngọt ngào, mà là tất cả những mặt tối chị đã che giấu.”
Bộ ảnh bắt đầu, nhưng không chỉ là việc chụp hình, mà là sự đối thoại giữa hai tâm hồn đầy vết thương, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa đam mê và nỗi đau.
Mỗi bức ảnh, mỗi khung hình đều như một mảnh ghép lột tả sự hoang dại, khao khát và cả nỗi cô đơn trong sâu thẳm trái tim Quỳnh Anh. Đôi khi, ánh mắt nàng lóe lên sự phẫn nộ, đôi khi là sự mềm yếu đầy đớn đau, như muốn vỡ òa mà không thể.
Minh Hằng, với kinh nghiệm của mình, không chỉ chụp mà còn như một người thầy, một kẻ đồng hành trong hành trình khám phá chính mình của nàng.
“Cho em thấy sự thật đằng sau nụ cười kia,” cô thì thầm, tay chạm nhẹ vào vai nàng, gợi mở một sự kết nối không lời.
Quỳnh Anh không né tránh, mà đáp lại bằng một ánh nhìn sâu thẳm, tràn đầy cảm xúc. Họ hòa quyện, không chỉ trong từng khung hình mà còn trong từng hơi thở, từng nhịp tim.
Cô đứng sau máy ảnh, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của nàng. "Đi qua đây, đứng đó, đối diện gương," cô bảo, giọng trầm như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.
Quỳnh Anh chậm rãi bước tới chiếc gương lớn, nhìn chính mình trong ánh sáng lạnh lẽo. Nàng thấy một người phụ nữ vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Đôi mắt ấy phản chiếu sự cô đơn, đam mê và những vết thương chưa lành.
Minh Hằng tiến lại gần, hơi thở cô nóng dần khi song song với nàng, chạm nhẹ tay lên vai Quỳnh Anh qua hình ảnh phản chiếu. "Chị thấy mình thế nào khi đối diện với chính mình, Quỳnh Anh?" cô hỏi, giọng thầm thì mà đầy sức nặng.
Nàng khẽ thở ra, ánh mắt không rời gương. "Chị thấy mình... lạc lõng, và cũng khao khát được vỡ òa."
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay lên hông nàng, không phải qua da thịt, mà qua lớp kính lạnh. Cảm giác chạm nhẹ đó như một lời hứa không lời, một sự thôi thúc phá vỡ bức tường vô hình giữa hai người.
Quỳnh Anh quay sang nhìn Minh Hằng, đôi môi hé mở, giọng khàn đặc: "Em... có muốn thấy chị thật không? Không chỉ là dáng vẻ bên ngoài mà là tận cùng của tâm hồn?"
Minh Hằng cười khẽ, ánh mắt đầy khao khát: "Em muốn chị, toàn bộ chị. Cả những góc khuất, cả những giấc mơ chưa dám nói."
Cả hai dần tiến lại gần nhau hơn, như hai mảnh ghép thiếu vắng lâu ngày cuối cùng tìm thấy điểm tựa. Cô vòng tay qua eo nàng, kéo nàng vào sát người. Trong gương, hình ảnh của họ hòa quyện, những đường nét đan xen giữa thực và phản chiếu, giữa đam mê và nỗi đau.
Ánh đèn flash chớp liên tục, ghi lại từng khoảnh khắc cháy bỏng mà họ không thể diễn tả bằng lời. Quỳnh Anh cảm nhận hơi thở nóng bỏng lan tỏa trên da thịt, cảm giác cả thể xác và tâm hồn như đang bị cắt ra từng mảnh rồi ghép lại bằng một thứ tình yêu mãnh liệt và hỗn loạn.
Lúc này, không còn khoảng cách giữa họ. Cả hai lặng im, chỉ để tiếng tim mình nói lên tất cả – tiếng đập khẽ vang vọng trong căn phòng, trong từng khung hình, trong từng hơi thở ngập tràn cảm xúc và dục vọng.
Ánh đèn flash chớp liên hồi, ghi lại từng chuyển động đầy mê hoặc của Quỳnh Anh và Hằng, nhưng ngoài khung hình, căn phòng bỗng trở nên nóng bỏng đến nghẹt thở. Cô không thể rời mắt khỏi đôi mắt đen sâu thẳm ấy, nơi mà cô đọc được cả những nỗi sợ, những khát khao cháy bỏng mà nàng chưa từng thổ lộ.
Đột nhiên cô bỏ máy ảnh qua một bên đứng dậy, hành động đó khiến nàng giật mình, đơ người trong phút chốc. Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng bước đến hôn lên cổ nàng, để lại dấu vết nóng rẫy trên làn da mỏng manh, trong khi bàn tay đẩy nhẹ chiếc áo sơ mi trượt xuống vai. Quỳnh Anh không phản kháng, trái lại nàng cảm nhận từng ngón tay của Hằng như vẽ nên một bản tình ca bằng da thịt, dần mở ra mọi cánh cửa đang khóa kín trong tâm hồn cô.
"Chị có biết,” Minh Hằng thì thầm, “đằng sau vẻ kiêu hãnh ấy là một biển cả sâu thẳm mà em muốn khám phá không?”
Nàng quay mặt lại gần gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình và cô, hai cơ thể hòa làm một, rực cháy trong từng ánh sáng nhấp nháy. “Em đừng chỉ nhìn chị như một đối tượng nghệ thuật,” giọng nàng run run, “Hãy nhìn chị như một người...có khao khát.”
Minh Hằng không cần lời nhắc, bàn tay cô dần lướt qua từng đường cong, từng vùng da hở, không bỏ sót một chút nào. Nàng khẽ rên lên, cảm giác từng làn hơi ấm lan tỏa. Trong gương, hình ảnh họ không còn là người và nhiếp ảnh gia, mà là hai chiến binh trong cuộc chiến nội tâm, đối đầu, hòa hợp và bùng nổ.
Tiếng thở nặng dần, da thịt va chạm, những cử động bạo liệt làm mờ đi ranh giới giữa nghệ thuật và dục vọng. Quỳnh Anh đẩy nhẹ cô ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cô qua gương, giọng nghẹn ngào: “Đêm nay....chị muốn được phá vỡ mọi giới hạn. Em có sẵn sàng cùng chị không?”
Minh Hằng đáp lại bằng một nụ cười nửa miệng, đầy thách thức và dịu dàng. "Em đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Đã 7 năm rồi..”
Cả hai bắt đầu lao vào nhau như một cơn bão, vắt kiệt mọi cảm xúc, mọi ham muốn. Cánh tay Hằng đan vào tóc nàng, miệng hôn tràn ngập khắp cơ thể nàng. Ánh sáng của đèn flash lúc này như làm nổi bật từng giọt mồ hôi, từng nét mặt ngây ngất mê hoặc mà trước đây chỉ có họ mới thấy.
Cô nhẹ nhàng hạ tay xuống eo Quỳnh Anh, kéo nàng sát vào mình. Làn da ấm nóng tiếp xúc từng centimet da lạnh mờ đục dưới ánh đèn, khiến nàng run rẩy không chỉ vì cảm giác mà còn vì một niềm khát khao lâu ngày bị kìm nén bùng lên dữ dội. Cô không vội vã mà từng bước từng bước khám phá, như đang đọc một cuốn sách mà mỗi trang là một bí mật chưa được tiết lộ.
Bàn tay cô lướt qua những đường cong mềm mại, bàn tay nàng run lên khi được chạm tới vùng da mỏng manh phía sau gáy, nơi những sợi tóc ướt mưa dính nhẹ vào da. Minh Hằng nghiêng người, môi cô cọ nhẹ lên da thịt, để lại từng dấu hôn nóng rẫy, lặng lẽ thắp lên ngọn lửa bùng cháy trong lòng Quỳnh Anh.
Nàng khẽ rên, giọng nghẹn ngào đầy hỗn loạn. “Hằng…em đừng dừng lại,” nàng thì thầm, đôi tay tìm lấy cổ áo, kéo cô gần hơn.
Trong ánh sáng lập lòe của đèn flash, từng đường nét trên cơ thể họ hiện lên rõ ràng, từng giọt mồ hôi lấp lánh như pha lê vỡ vụn. Minh Hằng không ngừng khám phá, bàn tay cô trượt xuống eo, vòng qua mông, siết nhẹ rồi lại thả lỏng, vừa đủ để làm nàng bùng nổ trong từng cảm giác.
Chiếc áo sơ mi mỏng hoàn toàn rơi xuống sàn, để lộ làn da mịn màng căng mọng, ngực nàng phập phồng dâng lên nhịp thở gấp gáp. Minh Hằng cúi xuống, môi cô nhấn sâu vào nhũ hoa, cắn nhẹ rồi liếm quanh, làm nàng phải rên rỉ trong nức nở, từng làn sóng khoái cảm cuộn trào như sóng vỗ bờ.
Hai cơ thể quấn lấy nhau, nhịp đập tim như hòa làm một bản giao hưởng say đắm, đầy điên cuồng. Quỳnh Anh siết chặt tay vào tóc cô, cảm nhận được từng nhịp thở nóng hổi trên da thịt, từng cử động mạnh mẽ nhưng đầy kiểm soát của cô.
Ánh mắt nàng lóe lên, một chút điên rồ, một chút mơ màng. “Hằng...em làm chị mất hết lý trí rồi,” nàng thì thầm, môi cọ nhẹ vào cổ cô.
Minh Hằng thì thầm đáp lại: “Và chị sẽ không muốn tỉnh lại đâu, Quỳnh Anh.”
Từng khoảnh khắc trôi qua như một cơn bão dữ dội, họ đắm chìm trong sự hỗn loạn ngọt ngào, cho đến khi cả hai cùng vỡ òa, rơi vào vòng tay nhau với hơi thở nặng nhọc, mồ hôi thấm đẫm từng lớp da, ánh mắt đẫm lệ hạnh phúc pha lẫn sự thỏa mãn tột cùng.
Cô nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thì thầm bên tai: “Chị là của em , từng mảnh, từng nhịp đập.”
Quỳnh Anh khẽ cười, ánh mắt long lanh nhìn vào gương: “Và đây, là chính chị – mạnh mẽ, hoang dại và tự do.”
Cả hai nằm dài trên tấm gra trắng, hơi ấm của cơ thể hòa quyện, từng nhịp thở còn chưa kịp trở lại bình thường. Minh Hằng đặt nhẹ bàn tay lên mái tóc mềm mại của Quỳnh Anh, giọng cô trầm ấm, dịu dàng: "Chị biết không, đêm nay em không chỉ nhìn thấy người phụ nữ nóng bỏng mà còn là cả một tâm hồn đầy rạn nứt và sức sống mãnh liệt.”
Quỳnh Anh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như phản chiếu cả bầu trời đêm: “Em làm chị cảm thấy an toàn... như thể dù có bao nhiêu bão tố bên ngoài, thì đây là nơi duy nhất chị có thể là chính mình.”
Minh Hằng vuốt nhẹ mái tóc nàng, rồi bất chợt điện thoại rung lên. Cô cau mày nhìn màn hình. “Một tin nhắn... không phải của em, hình như là của chị.”
Quỳnh Anh khó khăn ngồi dậy, ánh mắt trầm xuống hơi sắc lạnh khi nhìn qua vai cô. Minh Hằng mở điện thoại, màn hình hiện lên tên người gửi - Người yêu cũ của Quỳnh Anh.
Tin nhắn:
“Quỳnh Anh, em nghĩ anh sẽ để yên cho em sao? Anh cần em quay lại, và em sẽ biết hậu quả nếu em không nghe lời chứ.”
Không khí trong phòng như đóng băng. Quỳnh Anh thở dài, ánh mắt chạm vào Hằng với một nỗi đau không nói thành lời. Cô nhìn nàng, đôi mắt bỗng chứa đầy quyết tâm: “Em sẽ không để ai làm chị tổn thương thêm lần nữa.”
Cô nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, tay đưa về phía chiếc áo sơ mi mỏng mà cô vừa mặc cho nàng khi xong việc.... Minh Hằng chậm rãi cởi từng nút áo, từng lớp vải lướt qua làn da khiến Quỳnh Anh rùng mình.
Chiếc áo rơi xuống đất, để lộ tấm lưng trần mềm mại căng mọng trong ánh sáng mờ ảo. Cô không ngừng chạm vào, từng ngón tay như thắp sáng mọi tế bào đang căng cứng vì căng thẳng và nỗi sợ.
Chị không cần sợ hãi,” Minh Hằng thì thầm gần cổ nàng, “em ở đây, chỉ để giữ chị an toàn.
Minh Hằng nhìn thẳng vào mắt Quỳnh Anh, bàn tay cô không rời khỏi tấm lưng trần mềm mại, từng ngón tay di chuyển như một ngọn lửa đang thiêu đốt mọi rào cản. Nàng tựa đầu vào vai cô, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong từng hơi thở.
“Em sẽ không để hắn phá tan chúng ta,” giọng cô đầy quyết tâm và áp lực nhưng vẫn dịu dàng, “và em sẽ cho chị thấy, chị chỉ thuộc về em.”
Cả hai đắm chìm trong bầu không khí vừa nóng bỏng vừa ngột ngạt bởi những lời đe dọa đang vây quanh bên ngoài. Minh Hằng khẽ hôn lên vai, rồi theo dõi phản ứng của nàng. Quỳnh Anh cảm nhận sự mềm mại ẩn chứa sức mạnh, như thể chính bàn tay cô đang xoa dịu không chỉ về thể xác mà cả những vết thương sâu thẳm nhất trong lòng nàng.
Cánh cửa phòng studio khép lại với một tiếng kêu nhỏ, nhưng đó như một dấu chấm hết cho mọi nghi ngờ, mọi đe dọa. Minh Hằng đẩy nhẹ Quỳnh Anh xuống tấm gra trắng, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy đam mê.
Cô dùng môi và tay như một bản giao hưởng điên cuồng, không bỏ sót một điểm nhạy cảm nào. Bàn tay cô nắm chặt lấy mảng da ở hông, kéo nàng vào sát mình, từng đợt sóng khoái cảm dâng trào làm nàng không thể kìm nén.
Tiếng rên rỉ hòa cùng nhịp thở dồn dập, từng cú va chạm mạnh mẽ, cuồng nhiệt, làm bùng nổ tất cả mọi cảm giác từ đau đớn tới thỏa mãn tuyệt đối.
Cô không ngừng thúc vào, mỗi lần là một cú đẩy vội vã như muốn xóa nhòa mọi kí ức tăm tối kia. Quỳnh Anh bật khóc nức nở vì những khoái cảm mãnh liệt này. Nàng quấn lấy cổ cô, hai cơ thể như hòa làm một khối lửa không thể tách rời.
Những tiếng rên ngọt ngào biến thành những tiếng thở dài đầy thỏa mãn, ánh mắt họ giao nhau qua khoảng không của cảm giác đê mê và khao khát.
Minh Hằng bất chợt kéo nàng ngửa ra, môi cô hôn dọc từ cổ xuống ngực, từng chiếc răng nhẹ nhàng cắn lên làn da mịn màng, tạo ra những đốm đỏ rực rỡ như dấu vết của tình yêu cháy bỏng.
Quỳnh Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận từng giọt mồ hôi lăn dài trên da thịt nóng bỏng. “Hằng..ah~…chị không thể ngừng được…” nàng thổn thức, “Em làm chị muốn điên lên.”
Minh Hằng cười khẩy, ánh mắt lấp lánh như một kẻ chinh phục: Em sẽ khiến chị - Phạm Quỳnh Anh của em điên cả đời nếu chị muốn.”
Lần này, những cú va chạm càng lúc càng dữ dội, họ dồn hết đam mê vào nhau như muốn hút cạn sức lực của đối phương, vừa mãnh liệt vừa thấm đẫm sự dịu dàng.
Khi cơ thể họ gần chạm đến đỉnh điểm, Minh Hằng thì thầm vào tai Quỳnh Anh: "Chị nghe thấy tiếng đập đó chứ? Tiếng tim chúng ta – là tiếng nói của tình yêu không thể khuất phục.”
Và rồi, trong khoảnh khắc nghẹt thở ấy, cả hai cùng vỡ òa, trút bỏ mọi lo lắng, mọi nỗi đau, chỉ còn lại cảm giác được sống, được yêu và được chạm vào tận cùng đam mê.
Sau đó, họ ôm nhau chặt hơn, cảm nhận nhịp đập chậm lại, tiếng thở đều đều, và một sự bình yên hiếm hoi len lỏi trong tâm hồn hỗn loạn.
---------
Ánh sáng ban mai lùa qua khe cửa sổ, rọi lên làn da mịn màng của Quỳnh Anh, khiến nàng như được phủ lên một lớp sương bạc đầy mộng mị. Nàng nằm nghiêng, thở khẽ, mùi hương quen thuộc từ áo sơ mi của Minh Hằng vẫn còn vấn vít quanh cổ. Mái tóc rối, ánh mắt mơ màng sau một đêm dài không ngủ đúng nghĩa, nhưng nàng lại chưa từng cảm thấy dễ chịu đến thế.
Minh Hằng vẫn còn nằm bên cạnh, tay vòng ôm lấy eo nàng, ngực cô phập phồng đều đặn theo nhịp thở. Cảm nhận được sự chuyển động nhẹ từ người bên cạnh, cô mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng như vừa mơ một giấc mộng dài.
“Dậy sớm thế?” cô hỏi khẽ, giọng vẫn còn trầm vì giấc ngủ chưa dứt.
Quỳnh Anh khẽ lắc đầu, ngón tay vẽ nhẹ lên ngực cô, thì thầm: “Không dám ngủ nữa… sợ tỉnh dậy lại là mơ.”
Minh Hằng bật cười, kéo nàng sát lại, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán: “Vậy em sẽ đảm bảo chị không cần mơ. Vì em ở đây, thật, từng chút một.”
Bất chợt, cô nghiêng người, đè nàng xuống nệm với một nụ cười tinh quái. Cô hôn nhẹ lên xương quai xanh, rồi di chuyển môi dọc xuống ngực – lần này không vồ vập, không dữ dội, mà chậm rãi, tinh tế đến mức khiến Quỳnh Anh phải rướn người, từng tiếng thở khẽ bật ra không kiểm soát.
"Ưh~ Hằng ah… đừng mà…chị mệt…” nàng cười nức nở, tay đẩy nhẹ vai cô, nhưng chẳng có chút sức lực nào thực sự muốn thoát ra.
Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh trêu đùa: “Em nhớ chị từng bảo em đừng dừng lại. Giờ lại xin tha rồi?”
“Lúc đó là… khác…” nàng đỏ mặt, tay che ngực, nhưng bị cô giữ lại bằng một cái siết nhẹ.
Minh Hằng trượt bàn tay từ bụng lên ngực nàng, chạm nhẹ bằng đầu ngón tay, rồi cúi đầu đặt thêm một nụ hôn, lần này đủ lâu để khiến nàng rùng mình, mi mắt run lên trong khoái cảm. “Em chỉ muốn chắc rằng chị vẫn còn cảm nhận được,” Hằng vừa ngậm vừa thì thầm, “rằng chị vẫn đang sống, không còn bị ám ảnh bởi kẻ đó nữa.”
Nàng vòng tay qua cổ cô, kéo cô lên đối diện mặt mình, để giải thoát cho bầu ngực to lớn của mình khỏi đứa trẻ khát sữa này và nàng hôn nhẹ lên môi Hằng: “Và chị biết, chị đã thực sự tự do.”
Sau khoảnh khắc đó, cả hai nằm im một lúc lâu, chỉ nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tiếng gió nhè nhẹ lướt qua. Bình yên, hiếm hoi và đáng giá.
Minh Hằng bất ngờ ngồi dậy, rướn người lấy một vật từ túi áo khoác vắt trên ghế, một chiếc chìa khóa nhỏ lấp lánh trong lòng bàn tay cô.
“Cái này là gì?” Quỳnh Anh ngạc nhiên hỏi, ngồi bật dậy theo.
“Là chìa khóa căn hộ bên cầu Sài Gòn. View đẹp, yên tĩnh, và…em muốn chị cùng em lấp đầy nó.”
Ánh mắt nàng mở to, ngỡ ngàng rồi dịu lại, như thể trái tim nàng vừa chạm vào một điều mà bấy lâu luôn tìm kiếm.
“Chúng ta sẽ không có quá khứ làm phiền. Sẽ không ai xen vào. Chỉ có em và chị, những buổi sáng cà phê, những đêm dài bên nhau, và bao nhiêu lần em được… khiến chị xin tha, tùy em đếm.”
Nàng phì cười, đôi mắt ánh lên hạnh phúc. “Ừ… để xem em có thể chịu đựng chị được bao lâu…”
Minh Hằng nghiêng người, kéo nàng ngã xuống lần nữa, vùi mặt vào ngực cô, giọng khàn khàn: “Em thì mong... là mãi mãi.”
Và trong ánh nắng đầu ngày, họ nằm đó hai con người đã từng tổn thương, từng sợ hãi, nhưng giờ lại tìm được nhau, tìm được một khởi đầu mới. Dưới tấm gra trắng giờ đã chẳng còn nguyên vẹn, chỉ còn lại vệt hạnh phúc đang vẽ nên một lời hứa thầm lặng, vĩnh viễn thuộc về nhau.
_end_ p1 (còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com