Hang on, ngủ phát đã!
Jongseong vượt kiếp nạn như sĩ tử vượt kì thi, người người nhà nhà chúc mừng, vui tới trưa hôm sau vẫn chưa hết vui, vui đến mức bà hàng xóm tưởng nhầm nó mới trúng số, hay mới trúng lô, hay gì đó, nói chung là một sự vui khó có thể giải thích bằng lời.
Sunghoon thấy vậy cũng vui lây cho bạn, em Nguyên láu cá, nó biết, nhưng Nguyên không láu cá đến mức làm mình làm mẩy cho người yêu dỗ oằn cả người đâu, thôi thì lần sau bạn tôi để ý tay chân là được.
Thằng bạn được ân xá, Sunghoon vui, bé nhà nó cũng vui, nó nhân cơ hội rủ em đi lên hồ Tây ăn bánh tráng nướng. Sunghoon lải nhải cả ngày trời lạnh thế này vừa đi chill vừa ăn bánh tráng nướng mới đúng bài, em Vũ nghe cũng gật gật, bảo vậy chiều Sunghoon học xong về chở đi.
"Đi luôn buổi trưa không được hả bé?"
"Em còn phải ngủ trưa"
"Gì ngủ trưa? Anh có bao giờ thấy bé ngủ trưa đâu?"
"Tại vì bình thường mình toàn đi chơi hoặc là quá trưa, hoặc là đi buổi tối đó anh gì ơi? Ủa alo lớp anh toàn vào buổi chiều thì sao anh biết được?"
Sunghoon từng nghe nói trẻ con ở Việt Nam đứa nào cũng phải ngủ trưa, không ngủ mà trốn đi chơi là bị bố mẹ cầm roi đi xách về liền. Đó giờ nó cứ tưởng đùa vì ở Hàn làm gì có ai ngủ trưa, trưa là giờ ăn uống, giờ trò chuyện, giờ đi lại, giờ ngồi xuống nghỉ một lát, chứ nào ai ngủ trưa?
Nhưng nhìn em Vũ thế này thì làm sao mà lừa nó được? Em Vũ thích ăn bánh tráng lắm, nó mà nói ăn bánh tráng thay cơm là em ủng hộ ngay không hơi đâu cãi, mà em bé thế này... cũng tính là trẻ con nhỉ? Trẻ con thì ngủ trưa là đúng rồi còn gì.
"Hóa ra bé toàn đăng kí học sáng để trưa được ngủ đó hả?"
Em Vũ nhỏ gật gật, bảo là ngủ trưa quen rồi, giờ không ngủ trưa là đến chiều tối khó chịu lắm. Nên là một giờ chiều, Sunghoon ngồi trong lớp chuyên tâm học hành, còn em Vũ nhỏ của nó ở nhà ngủ ngoan.
Ngồi học mà nó cứ nghĩ đến chuyện ngủ trưa, giấc ngủ trưa đáng giá tới vậy luôn à? Jongseong và Jaeyoon cũng bắt đầu nhiễm văn hóa ngủ trưa, cứ ăn xong là ngáp ngắn ngáp dài, Riki thì khỏi nói rồi, thằng bé khá là hiếu động nên cứ hết năng lượng là ngủ, chẳng qua tình cờ cái giờ hết năng lượng của em nó là giờ đi học về, là giữa trưa, nên vô tình lây thói quen.
Còn hai cái con người trên tầng năm thì thôi khỏi nói đi, dân chạy deadline xuyên ngày xuyên đêm thì có thời gian rảnh là lăn ra ngủ chứ cần gì đợi đến trưa?
Sunghoon vừa học vừa mong nhanh đến giờ về, bé nhà nó ngủ dễ cưng lắm, nó cứ nghĩ đến hai cái má bánh bao em chìa ra mỗi khi ngủ là lại không tập trung học được nữa, toàn mơ màng nghĩ được bẹo má em.
"Hôm nay học tới đây thôi nhé, cô có cuộc họp khác cần tham gia rồi, lớp trưởng xem các bạn rảnh vào giờ nào thì mình bù sau, hết giờ rồi các bạn về đi"
Đồng hồ mới chỉ hai rưỡi chiều, chắc giờ này bé yêu chưa dậy đâu nhỉ? Sunghoon mò về nhà chỉ thấy một cục chăn to đùng trên giường, bé cáo con của nó áp cái má trắng trên gối, hai tay ôm con gấu bông nó tặng em, trông em ngủ yên bình quá, nó không nỡ gọi em dậy. Nhưng mà em Vũ cứ như đánh hơi được, anh người yêu mới ngồi cạnh giường mấy phút mà đã mở mắt ra rồi.
"Ơ, anh về sớm thế?"
Sunghoon đã bao giờ nói bé nhà nó ngái ngủ rất đáng yêu chưa nhỉ? Chưa à? Vậy là đúng rồi đấy, cái này còn cần nó xác nhận làm gì nữa, khi em vẫn mắt nhắm mắt mở còn mắt nó không nhìn đâu khác ngoài em?
"Anh về ngủ với em"
Bạn nhỏ nào đó nghịch ngợm nhích nhích ra mép giường không cho nó ngủ chung, nói em ngủ với bạn gấu bông rồi anh trải đệm nằm dưới sàn đi, nhưng mà ai đó vẫn nhanh tay hơn, giật con gấu bông quăng tuốt xuống cuối giường, giữ tay em không cho kéo chăn rồi chui luôn vào trong ôm em cứng ngắc.
"Anh Jongseong với anh Jaeyoon mà thấy kiểu gì cũng cười cho xem"
"Không sao đâu mà, Jongseong nó học hỏi áp dụng với Nguyên còn Jaeyoon thì biết đâu nó muốn có bồ"
Đó người yêu em Vũ đó mọi người, nói kiểu gì anh cũng cãi được hết. Nhưng mà em Vũ dỗi không nổi, ai bảo anh Sunghoon đẹp trai, với cả ảnh chả giống người yêu nhà người ta đâu, em mà dỗi là anh chọc cho dỗi thêm chứ chả biết dỗ ngọt gì cả.
Sunghoon lần đầu trải nghiệm ngủ trưa, ngủ với em Vũ đến tận tối, kèo bánh tráng hồ Tây tan tành. Lúc hai đứa mở điện thoại xem đồng hồ thì hết hồn vì sáu rưỡi tối rồi, ngủ trưa sương sương tí mà đi tong nửa ngày là sao?
"Bình thường bé ngủ có thế này đâu?"
"À thì lúc đó em tỉnh rồi mà em thấy anh còn ngủ nên em ngủ tiếp, xong giờ mới dậy nè"
"Chắc buổi trưa ở nhà một mình cũng ngủ dữ lắm ha?"
"Đã bảo không có mà sao anh lì quá vậy?"
Lại quạo rồi, thế mà kêu nhỏ tới lớn em không biết cáu giận ai bao giờ. Sunghoon hứng chí trêu đến khi cái mặt bột nhăn hết lại, giận đùng đùng xuống nhà anh chủ trọ đòi anh bảo kê. Anh Bin nhìn thấy cái mặt hậm hực ngồi trên sofa thì vừa bực vừa buồn cười, tao cho thuê trọ chứ có phải hội chữ thập đỏ hay cứu hộ cứu nạn gì đâu mà hở tí là chạy xuống đây ăn vạ thế hở?
"Anh Bin ơi, anh đá anh Sunghoon đi chỗ khác được không ạ? Ảnh cứ trêu em hoài hoi à"
"Trêu thế nào?"
"Ảnh kêu em ngủ nhiều..."
"Ủa tao tưởng nó nói đúng?"
Không chỉ riêng Sunghoon mà cả cái khu nhà này đều công nhận ngủ là năng khiếu bẩm sinh của Vũ nhỏ. Riki hồi đầu hay ngủ với Vũ nhỏ nên mới bắt đầu thói quen ngủ vào ban ngày, men in black kể cho Sunghoon nghe chú quỷ con hồi ở Nhật còn chưa bao giờ vắng mặt ở sân bóng mỗi trưa. Vũ nhỏ chỉ cần đến giờ ngủ trưa là kệ hết, mọi việc bỏ ngoài tai, chỉ có cái giường là tất cả. Vũ kêu không ngủ trưa là mệt lắm, thiếu ngủ là kiểu gì cũng đau đầu, Sunghoon nhớ lại mấy lần đi chơi quá trưa em cũng dễ mệt, mấy lần đó nó còn không hiểu tại sao, hóa ra là do bé nhà nó không được ngủ trưa nên mới thế.
Vũ vẫn chưa thôi phụng phịu vì bị người yêu chọc cái nết ngủ nhiều, em dỗi lắm, còn nói với nó tối sẽ ôm gối lên tầng trên ngủ với Riki, Riki ngủ ngoan ơi là ngoan chứ không có trêu em giống Sunghoon.
"Trời lạnh thế này mà không ôm người yêu đi ngủ là phí nửa đời người đó em ơi"
Anh Thừa từ trên tầng đi xuống, cơm tối thì chưa ăn nhưng đã kịp hóng hết nội dung cuộc trò chuyện, thấy Vũ nhỏ hậm hực vì cái nết cà nhây của thằng bồ nó thì cười hề hề chọc nó mấy câu, tới lúc thằng bé chuẩn bị nhào tới nhai mình thay bữa tối thì mới chạy lẹ. Vũ cảm thấy không ai có thể giải quyết được vấn đề cho mình, lại quăng cái gối của anh Bin xuống sofa rồi dậm chân dậm cẳng quay về phòng, thôi thì em đây tự xử, cùng lắm thì tối nay đá ảnh ra đường ngủ thôi.
Tối đó có đường, nhưng là đường ngọt chứ chẳng phải đường phố. Nicholas phải công nhận bạn mình dỗ người yêu giỏi thật, lúc nãy còn thấy em Vũ la nó như bắn rap mà giờ em đã nằm im lướt điện thoại, mặc cho nó đang xoa xoa tóc em.
"Hết giận anh rồi đúng không?"
"Lúc nãy giận demo, anh làm tới nữa là giận official luôn đó"
"Anh xài hàng demo thế phải có ưu đãi chứ nhỉ? Tự nguyện làm khách hàng thử nghiệm cho em còn gì?"
"Anh lại nói cái gì nữa vậ..." - chụt.
Sunghoon tự dặn mình kì sau sẽ bỏ trống hết mọi buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com