FINAL
"Còn ai chưa ăn à hyung?" Kyungsoo cất tiếng hỏi Minseok khi đi qua gian bếp. Thức ăn vào buổi trưa anh cùng Chanyeol hiếm hoi lắm mới có thời gian chuẩn bị vẫn còn thừa lại, mà giờ thì đã chập tối.
"Sehun còn đang ngủ trên phòng đó. Cả ngày chẳng thấy động đến món gì, tâm trạng cũng thất thường nữa." Xiumin dừng đũa, hướng về phía phòng của Junmyeon và Sehun mà nói. Giọng anh không quá lo lắng—đáng buồn vì đây không phải là lần đầu tiên em út của họ suốt ngày không chạm đến thức ăn—nhưng anh là người sẽ không hề bỏ qua dù chỉ một điểm thất thường ở những đứa em của mình, sự quan tâm anh dành cho họ vẫn nguyên vẹn, chỉ là qua thời gian, ai cũng sẽ dần biết cách để đối mặt với những khó khăn quen thuộc.
Kyungsoo nghe nói vậy liền hiểu ngay, gật đầu ngán ngẩm chẳng nói lời nào, lặng lẽ quay lưng tìm đến cửa phòng Junmyeon và Sehun, vừa đi vừa lầm bầm.
"Bỏ bữa mãi thôi..."
.
Cửa phòng của cả hai đã mở toang từ lúc nào, có vẻ như Junmyeon vì lịch trình cá nhân nên đã ra ngoài lúc Sehun đang ngủ. Trong phòng chỉ còn mình cậu em út đang phơi bụng ngái ngủ, đôi mắt lim dim chực nhắm rồi lại mở.
"Này Sehun, lại bỏ bữa nữa à. Dậy ăn đi chứ!" Tay chộp lấy cái gối, không chút nhân nhượng, Kyungsoo cứ thế mà quật bộp vào cái bụng trần trắng nõn kia một cái, "Không chịu ăn uống đàng hoàng mà cứ đòi nấu món này món kia."
"A hyung, đau... Em không muốn ăn bây giờ. Lát em ăn sau cũng được." Sehun nhíu mày cáu kỉnh, rõ ràng là đã tỉnh nhưng vẫn cố níu kéo giấc ngủ, vươn tay giật lấy cái gối Kyungsoo đã dùng để đánh mình một cách không thương tiếc mà ụp vào mặt. Sau đó, cậu nằm im bất động, chắc chắn không hề có ý định dùng bữa như đã nói mặc kệ đã khuya rồi. Gương mặt của Kyungsoo lúc này hiện rõ hai chữ "bất lực".
Bọn họ ai cũng biết Sehun là người rất đam mê ăn uống, hay chí ít là ăn uống rất lành mạnh. Cậu và Kyungsoo là hai người rành rẽ nhất về thức ăn và đã cũng nhau ghé qua không biết bao nhiêu là quán ăn, nhà hàng. Cậu cũng thường xuyên dùng ưu thế em út của mình để "ra lệnh" cho các anh ăn uống đầy đủ. Cậu sẽ cố tình đặt pizza vào những khi chơi game cùng Baekhyun và Chanyeol bởi đó là món ưa thích của Baekhyun, Chanyeol thì có thể ăn mọi thứ, miễn là không cay. Cậu sẽ giục Jongin uống hồng sâm mỗi ngày vì nó tốt cho sức khoẻ và Jongin đặc biệt rất hay luyện tập quá sức. Cậu cũng thường xuyên ra ngoài ăn uống cùng bạn bè, nếu đó là những hôm Kyungsoo bận quay phim đến tận sáng, một điều xảy ra quá nhiều. Lòng Kyungsoo chợt chùng xuống, anh thấy có lỗi với Sehun một chút.
Tất cả bọn họ đều biết, một Sehun đột nhiên nín thin, thình lình trở nên cáu gắt và đặc biệt là bỏ bê việc ăn uống, là một Sehun đang phải chịu đựng những cơn đau gây nên bởi chiếc vòng kim loại nằm ở phía sau răng. Chiếc niềng quái ác vốn được dùng để hoàn thiện khuyết điểm của Sehun đã đeo đẳng cậu suốt từ khi ra mắt đến bây giờ, vẫn hay làm lưỡi cậu chảy máu, khiến răng cậu đau âm ỉ và là nguồn cơn của sự mặc cảm trong cậu khi không thể nói chuyện một cách tròn vần rõ chữ. Vào những ngày răng và lưỡi bị đau, Sehun sẽ chẳng thể ăn gì, và cũng không buồn động đến món gì. Cậu sẽ chỉ uống nước và uống nước. Không ăn gì hiển nhiên khiến cậu yểu xìu và thiếu năng lượng. Chuyện sẽ trở nên tệ nhất là vào những kì quảng bá, khi họ dường như phải làm việc quần quật đến bỏ cả ngủ, khi mọi nhân viên xung quanh cũng căng thẳng và kiệt sức. Nếu sự mệt nhọc của bản thân nhưng cũng là của cả mọi người xung quanh khiến Sehun khó có thể phàn nàn thì cơn đói khiến một người hiền lành như cậu trở nên mất kiềm chế. Cậu không kiểm soát tâm trạng của mình trong những lần khó chịu được tốt như ngày thường. Nhiều lúc cảm thấy thoải mái được một chút, chỉ mở miệng nói được vài câu thì cậu lại cảm thấy phẫn uất. Đa phần là vì khi nói là miệng Sehun lại đau, để không phải đau thêm cậu buộc phải hạn chế những cử động của răng lưỡi, và chính điều đó đã bóp méo cách phát âm của cậu và khiến cậu trở nên ngọng nghịu. Mọi người đều rất thông cảm và tử tế, họ đều nói rằng giọng nói ngọng nghịu của cậu không quá trầm trọng và nó khiến cậu đáng yêu hơn, nhưng Sehun không thể ngừng cảm thấy xấu hổ và tổn thương khi bất kì ai đó kể cả anh của cậu phì cười khi cậu đang phát biểu. Tóm lại, một Sehun đang chịu sự dày vò của chiếc niềng răng là một Sehun đáng thương và cần được để mắt tới.
"... Miệng đau lắm hả? Anh nấu cháo cho ăn nhé. Đau quá thì uống thuốc giảm đau đi." Kyungsoo lặng lẽ ngồi xuống giường, nhẹ giọng nói, tay thò ra vỗ vỗ vào bắp đùi cậu. Tông giọng trầm của anh trút từng câu dỗ dành vào tai Sehun, lòng thương yêu và sự cưng chiều hoà lẫn chút lo âu.
Sehun im lặng một hồi lâu rồi sau đó uể oải ngồi dậy. Cái bụng rỗng cứ sôi sùng sục và đôi mắt chứa đựng sự nhẫn nại sánh ngang với toàn thể nhân loại của Kyungsoo khiến cậu cuối cùng cũng bỏ cuộc.
"Được rồi biết rồi. Bây giờ em đi ăn ngay. Thua anh luôn đấy." Nói xong thì Sehun bật chế độ mè nheo mà gục hẳn đầu lên lưng Kyungsoo.
"Oh Sehun,thôi trẻ con nào. Đi, vào bếp với anh rồi đợi anh nấu ngay ăn cho nóng." Anh lên tiếng thúc giục, đưa mắt liếc nhìn cậu em út. Cái thằng nhóc cao lêu nghêu, mặt mày sáng láng khôi ngô ấy vậy mà lúc cười lên thì bao nhiêu ngây ngô lập tức toả ra trên khắp gương mặt, lan tràn khắp nơi, thấm vào tận sâu trái tim của bao nhiêu con người, bao gồm cả Doh Kyungsoo. Ai có thể chịu đựng nổi việc nó vừa đau vừa đói mà không làm gì cơ chứ.
Kyungsoo nắm chặt tay cậu lôi ra khỏi phòng, những ngón tay tròn lẳn đan lấy những ngón tay thon dài, hơi ấm len lỏi mang đến cho cả hai vô vàn những cảm xúc không tên.
Sau khi ép Sehun uống một viên thuốc giảm đau, Kyungsoo tiếp tục lôi cậu tiến về phía bàn ăn. Minseok đã ăn xong từ lâu, trên chiếc bàn sạch bong chỉ có hai ba đĩa thức ăn để dành cho anh và cậu.
"Ngồi xuống đây, chờ một chút." Anh nhanh chóng đẩy cậu đến một chiếc ghế rồi hướng về phía kệ bếp. Kyungsoo làm việc gì cũng hết sức điềm tĩnh và chậm rãi nhưng nếu là vì sức khoẻ của anh em mình, đặc biệt là Sehun, vẻ lãnh đạm đó sẽ lâp tức biến mất. Anh nhanh chóng bắt bếp nấu một nồi cháo cho cậu, đôi tay Kyungsoo thoăn thoắt và nhanh nhẹn sau chừng ấy năm lo cơm nước cho gần mười cái miệng của gần mười thanh niên khoẻ mạnh. Chỉ trong chốc lát, trước mắt Sehun là bát cháo trắng nóng hổi kèm ly sữa sô-cô-la ấm áp.
"Hyung à, nóng thế này thì sao mà ăn," Sehun mặt nhăn nhó, khịt mũi cằn nhằn, nhưng trong đáy mắt đang dần tràn đầy những tia tinh nghịch, "Thổi cho em đi."
"Đừng có bày trò nữa, lo ăn đi."
"Đi mà..."
"Tỉnh ngủ đi Oh Sehun." Kyungsoo lãnh đạm đáp, tay bới cho mình một chén cơm rồi ngồi xuống, gấp những món còn sót lại trên bàn ăn, thư thả mà tận hưởng bữa ăn đêm sau cả chiều tối quay phim.
Sehun không hề có ý mè nheo với Kyungsoo, thật ra một phần là vì cháo nóng, một phần là vì chiếc niềng ở răng đang hành cậu nên Sehun không thể nào ăn được. Mắt Sehun cứ dán vào bát cháo nhưng muỗng thì vẫn nằm một chỗ, nước miếng dâng lên tới mép rồi nhưng không làm sao ăn được. Càng nhìn lại càng muốn ăn, nhưng bây giờ đến lưỡi còn thấy đau, nghĩ đủ kiểu nhưng rốt cuộc vẫn không biết phải làm sao, Sehun cuối cùng nổi giận.
"Thật là bực mình quá, hyung! Muốn ăn cũng không ăn được, em không ăn nữa đâu." Sehun bực tức kêu lên, tay thu khỏi bàn vòng trước ngực, mặt cúi gầm. Từ chỗ Kyungsoo ngồi có thể nghe được rõ ràng tiếng thở dài phẫn uất của cậu. Kyungsoo lập tức ngừng nhai, lòng lại nhanh chóng buồn phiền nhưng cố gắng không thể hiện ra mặt, mắt chỉ chăm chăm nhìn Sehun rồi lại nhìn bát cháo, bỗng dưng cũng mất khẩu vị.
"Em vừa uống thuốc giảm đau mà, chờ thêm một chút đi, lúc đó cháo cũng nguội là vừa ăn. Phải cố gắng mà giữ gìn sức khoẻ cho tốt chứ."
Sehun cáu ra mặt nhưng đành chịu, ngả người ra sau ghế chờ đợi. Môi cậu vô thức bậu ra, giữa hàng lông màu là bốn năm nếp nhăn sâu, nét mặt đầy hờn dỗi, hai vai chùng xuống. Sehun biết Kyungsoo đã bỏ thời gian nấu cho cậu, có chết cũng phải chân thành chén hết, nhưng lực bất tồng tâm, cậu không tài nào mở miệng ra nổi.
Kyungsoo thấy thế thì buông đũa, đặt chén xuống bàn.
"Anh ăn đi, sao lại ngồi đó." Sehun chán nản hỏi.
"Chờ ăn với em." Dù đang đói, nhưng biết bây giờ không ai là đói hơn Sehun, Kyungsoo lại càng hông thể một mình ngồi đây ăn uống trong khi cậu phải chịu đựng ngồi nhìn, thà nhịn thêm một chút...
Nghe câu trả lời, Sehun, lần đầu tiên trong trong ngày, không thể nén nổi nụ cười. Mọi buồn bực trong lòng dường như đã vơi đi hết một nửa, chỉ bởi sự chu đáo và kiên nhẫn của Kyungsoo.
"Sau này đừng bỏ cơm như thế, không ăn được thì nói Yongmin-hyung, nói anh ấy mua gì đó lỏng cho em ăn, có biết chưa."
"Thế... em gọi anh được không?" Sehun ngập ngừng lên tiếng, cặp mắt hơi xụp vì vừa vẫn còn chút buồn ngủ ngước lên nhìn anh, trong đó là những ánh sáng nhỏ mạnh mẽ rực lên, như đầy mong chờ. Sehun thật sự không cần phải dùng vẻ mặt đó, Kyungsoo cố gắng nhịn cười, từ chối đã lâu không hề là một lựa chọn.
"Anh sẽ nấu cho em giống như hôm nay, có được không?"
"... Khi anh về đến kí túc xá. Anh sẽ nấu cháo hoặc soup, rồi cùng ăn với em nữa." Kyungsoo trầm ngâm, rồi chậm rãi nói, tay từ lúc nào đã kéo lấy bát cháo của Sehun, vừa khuấy nhẹ vừa thổi.
"Vâng vâng vâng! Em biết rồi!... Cảm ơn anh..." Sehun cười toe toét, vui mừng nói. Đôi mắt lần đầu tiên trong suốt một ngày đầy giông tố cong lại như hai nửa vầng trăng hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com