Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 Phần 1

Sesshoumaru luôn nhận ra mùi hương của hắn. Nó ồn ào đến phát bực như phần còn lại của hắn—không kiêng nể gì mà khoe khoang về sức mạnh mà hắn không có quyền sở hữu. Một thân hơi thở hiếu chiến hòa trong làn gió nhẹ có mùi mồ hôi và mùi đất thoang thoảng, trộn lẫn với yêu khí không thể nào nhầm lẫn, chìm trong dòng máu hỗn tạp.

Inuyasha.

Sesshoumaru nhìn hắn vung vẩy di sản của cha mình với vẻ tức giận tột độ giống như một đứa trẻ ném một món đồ chơi—mà đây cũng là sự thật. Một đứa trẻ. Vẫn chưa trải đời đủ, nhìn ánh mắt của hắn liền biết. Mà nếu hắn có thể lớn thêm một chút, và nhờ thần tiên chiếu cố – có thể thông minh hơn một chút, hắn vẫn có vẻ... có hy vọng. Còn về điều gì, Sesshoumaru không quan tâm đến việc phải biết.

Hài hước thật đấy, Inuyasha không khỏi nhấc lên khóe miệng. Cho dù khi mọi thứ kết thúc, có một số thứ vẫn không bao giờ thay đổi. Mà cái thứ nhất chính là ánh nhìn lạnh lùng đầy khiển trách của anh trai hắn. Một điều khác là thanh kiếm của hắn được rút ra một cách uyển chuyển, âm thanh kim loại tinh khiết ngân lên khi nó trượt ra, ánh sáng chết chóc gần như được chào đón, bởi vì nó có nghĩa là một cuộc chiến sắp bắt đầu. Cùng Sesshoumaru. Trái với ý muốn và sự phản đối bên ngoài, có điều gì đó phấn khích khi chiến đấu với người anh trai thuần chủng của mình. Có lẽ là vì biết rõ y mạnh mẽ như thế nào. Có lẽ là biết rằng có lẽ lần này , hắn có thể chứng minh rằng hắn mạnh mẽ.

Có lẽ là vì trong suốt những trận chiến của họ, không ai trong số họ ra đòn kết liễu.

Đó là điều hắn không thể hiểu. Nhưng Inuyasha miễn cưỡng nhận ra rằng Kagome luôn là người thông minh hơn, và có lẽ có thể đưa cho hắn một danh sách các lý do liên quan đến tâm lý tại sao không ai trong số họ thèm thực hiện bước cuối cùng đó. Nhưng giờ cô đã đi rồi, bị nhốt trong thời gian của riêng mình sau trận chiến cuối cùng với Naraku. Nhà của cô , như cô đã nhấn mạnh rất nhiều lần trong quá khứ. ' Tôi sẽ về nhà, Inuyasha, và anh đừng đi theo tôi!' Cô đã nói những điều như vậy khi họ đang săn lùng những mảnh vỡ của Ngọc Tứ Hồn. Nhưng hắn nhớ tới đôi mắt đẫm lệ của cô khi cô ngoái lại nhìn qua vai trước khi bước xuống giếng lần cuối cùng, và cả hai đều biết những lời đó chân thật như thế nào. Hắn không thể đi theo cô, không thể nữa.

Mà trước mắt, giống như... mọi thứ đều không có sinh khí (sức sống). Không có gì để làm. Không có gì để chiến đấu. Không có ai để săn đuổi. Và bởi vì Inuyasha ghét sự buồn chán và nhàn rỗi - điều đó khiến hắn tự thương hại mình, và nếu hắn bắt đầu, hắn sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi Kikyou, Kagome và mẹ hắn chưa bao giờ chết - hiện tại chỉ còn một sợi chỉ lỏng lẻo cuối cùng có liên quan tới hắn trước khi sự tồn tại của hắn mất hết ý nghĩa.

Sesshoumaru vẫn ở đó. Vẫn cao cao tại thượng nhìn xuống hắn.

Inuyasha nở nụ cười hoang dã và siết chặt Thiết Toái Nha.

Có một việc sẽ không bao giờ thay đổi.


Có câu cổ ngữ "Ta có thể đánh bại ngươi bằng một tay trói sau lưng" thực sự bắt đầu vang vọng một cách kỳ lạ trong tai Inuyasha. Điều thực sự khó chịu là Sesshoumaru thậm chí còn không có cánh tay đó để trói sau lưng, vì hắn đã chặt đứt nó từ lâu rồi. Giá như, chỉ là nếu Inuyasha có thể quay ngược thời gian trở về thời điểm hắn lần đầu tiên phát hiện ra sức mạnh của Thiết Toái Nha trong ngôi mộ của cha mình. . . hắn sẽ không bao giờ cắt đứt cánh tay trái của Sesshoumaru.

Thay vào đó, hắn sẽ cắt đứt cánh tay cầm kiếm của y, vì giờ đây hắn phải dùng hết sức lực để đẩy lùi tấn công của anh trai mình. Đấu Quỷ Thần đã cắt qua da hắn đến lần thứ ba, và mùi máu của chính hắn cũng nồng nặc trong khoang mũi. Sesshoumaru vẫn là lông tóc vô thương như trước, chỉ có đôi mắt là có chút thay đổi kể từ khi cuộc chiến bắt đầu. Lúc đầu, chúng lạnh lùng thờ ơ, nhưng giờ đã trở thành miệt thị.

Y đang bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Những đòn đánh vẫn được trao đổi, Inuyasha không ngừng nguyền rủa, thanh kiếm của Sesshoumaru sáng lên với vệt máu hồng của bán yêu. Một lần rồi lại một lần nữa.

Không có gì để mất, không có ai để cứu, cuộc chiến trở nên vô nghĩa. Hắn thực sự đang cố gắng đạt được điều gì? Inuyasha không biết. Nhưng hắn cho rằng Sesshoumaru có thể cũng chán ngắt với ngày hôm nay như hắn. Những suy nghĩ mơ hồ không rõ chiếm cứ đầu óc hắn, dần dần hút cạn động lực, khiến hắn không còn sức lực vung đao, cứ vậy đứng ngốc tại chỗ, chờ đợi lần tấn công tiếp theo của Sesshoumaru, trước sau như một tinh chuẩn, trí mạng.

Hắn rốt cuộc đang làm gì?

Sesshoumaru nhận thấy. Inuyasha không phải là người dễ bị trầm cảm, và chỉ đủ khó chịu để chế giễu ý nghĩ tự tử. Hành động đó sẽ giúp Tây Quốc lĩnh chủ khỏi rất nhiều rắc rối, nhưng thực tế vẫn là có rất ít lý do khiến Inuyasha hạ vũ khí giữa trận chiến, đặc biệt là khi đối đầu với đối thủ có ý định dồn hắn vào chỗ chết.

Đôi mắt vàng nheo lại, nhưng không che giấu được sự thay đổi nhỏ trong góc độ tiến công của Đấu Quỷ Thần.

Inuyasha không thể không kêu lên khi lưỡi kiếm xuyên qua ngực hắn, ngay dưới vai phải. Khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, hắn tàn nhẫn kéo mình ra khỏi lưỡi kiếm, đẩy nó sang một bên và đổi cách cầm Thiết Toái Nha để cầm máu. Nó sẽ lành lại sau một thời gian.

"Sesshoumaru, đồ khốn nạn. . . một kiếm này chẳng qua là may mắn thôi!" hắn nghiến răng, trong lòng quay cuồng rằng anh đã bị mất tập trung trong giây lát. Và, tất nhiên, cơn đau. Mẹ kiếp, thật con mẹ nó đau.

Yêu quái khẽ cau mày nhìn Đấu Quỷ Thần, và với Inuyasha thì có vẻ như y không vui khi thấy máu bán yêu dính đầy trên thân kiếm.

"Thật vậy, Inuyasha," y nói một cách trôi chảy. "Nếu cú ​​đánh xa hơn về bên trái, ngươi sẽ chết. Có vẻ như vận may đã đứng về phía ngươi." Nhưng rồi, Sesshoumaru suy ngẫm, khi nào thì không phải vậy? May mắn là tất cả những gì đã giữ cho tên ngốc này sống sót suốt những năm qua, ngay cả trong giấc ngủ không tự nguyện trong nửa thế kỷ. Tại sao hắn không bị động vật hoang dã gặm nhấm trong thời gian đó vẫn là một bí ẩn đối với Sesshoumaru. Thậm chí là hiện tại, y khó có một lần dung túng bán yêu đệ đệ dễ dàng tìm được y, bồi hắn đấu võ, rồi lại tự tiện mất đi hứng thú giữa trận chiến. . . Sesshoumaru thừa nhận những hành động làm y khó hiểu, và giết chết bán yêu sẽ không làm sáng tỏ bất kỳ điều gì cho y. Bởi vậy trước mắt y lựa chọn rời khỏi. Y có thể dành thời gian của mình một cách hiệu quả hơn ở nơi khác.

"Keh!" Inuyasha chế giễu, giơ Thiết Toái Nha lên và cố gắng không nhăn mặt khi chuyển động làm xé rách vết thương. "Đánh nhau với ta, ngươi mới là kẻ cần may mắn. Thiết Toái Nha và ta sẽ đá ngươi—ngươi đang làm cái quái gì thế?"

Sesshoumaru mặt vô biểu tình thu hồi đao, xoay người.

Sau đó rời đi.

Từ cuộc chiến.

Inuyasha tức đến đỏ cả mặt. "Sesshoumaru! Ngươi dám làm lơ ta! Này! Ngươi không phải là sợ đấy chứ?!"

Hắn chờ mong đối phương có thể làm ra chút phản ứng nào đó với lời buộc tội như vậy, nhưng không có gì ngoài tiếng bước chân gần như không có tiếng động của y rời khỏi khoảng đất trống nơi Inuyasha đang đứng. Choáng váng không nói nên lời, hắn nhìn chằm chằm những lọn tóc trắng rối bù vào tấm lưng của người anh cùng cha khác mẹ của mình đang đi càng ngày càng xa, Thiết Toái Nha ngã xuống bãi cỏ. Hắn cơ hồi muốn hô thêm một lần nữa, chỉ để chắc chắn hắn không bị hoa mắt, nhưng một cơn đau nhói mạnh mẽ của thứ gì đó giống như sự từ chối đã ngăn hắn lại, làm hắn không nói ra lời chỉ biết nhìn chằm chằm bóng lưng Sesshoumaru. Hắn thậm chí còn không đáng để y chiến đấu nữa sao?

"Giống như y không muốn làm bẩn móng vuốt của mình vậy," hắn lẩm bẩm một mình, hơi quỳ xuống để nhặt và tra Thiết Toái Nha vào vỏ. Cảm thấy tức giận với thế giới một cách kỳ lạ, hắn sải chân rời đi, hai lỗ tai kịch liệt run rẩy.

Tuy nhiên, sự bối rối kỳ lạ và dai dẳng vẫn còn đó.

Từ lúc mọi chuyện kết thúc vẫn chưa đầy một tháng.

Trong hơn hai năm, toàn bộ cuộc sống của họ xoay quanh Naraku và săn lùng những mảnh vỡ của Ngọc Tứ Hồn, bị thúc đẩy bởi cuộc truy đuổi dữ dội kẻ thù khó nắm bắt của họ. Bây giờ, với sự giúp đỡ của những người hắn từng khinh thường - ngay cả con sói ngốc Kouga cũng ở đó - rốt cuộc tiêu diệt Naraku. Mà cuộc sống cũng thay đổi chóng mặt. Đối với Inuyasha, Kagome đã hoàn thành vai trò của mình, đã lấy Ngọc Tứ Hồn đã chết và quay trở lại thời đại của riêng mình. . . một cuộc chia tay mà hắn hầu như không muốn nghĩ đến nữa. Vừa nghĩ tới liền đau tới tê tâm liệt phế.

Kikyou đã chết cùng Naraku, có lẽ nên nói là một phần nhỏ linh hồn nàng lấy cấm thuật sống lại cuối cùng cũng tiêu tán. Hắn sẽ không bao giờ quên vẻ đẹp nghiêm nghị trên khuôn mặt cô khi cô vòng tay ôm lấy bán yêu đang vật lộn, sức mạnh thánh thiện của cô ghi điểm với hắn ngay cả khi cơ thể cô bắt đầu nứt ra và tan rã lần cuối. Họ đã sử dụng Ngọc Tứ Hồn để cầu mong linh hồn tan vỡ của cô được yên nghỉ, với sự chấp thuận của Inuyasha. Thật là... khó khăn, nhưng đúng đắn. Bất cứ điều gì ít hơn thế sẽ là sự ích kỷ thuần túy, và hắn muốn viên ngọc đó biến mất khỏi cuộc sống của họ mãi mãi.

Phần còn lại như một giấc mộng. Kohaku được chôn cất tại làng Taijiya, trước khi Miroku và Sango cùng nhau rời đi không rõ tung tích. Shippou, bị giằng xé giữa việc đi cùng họ và ở lại với Inuyasha, đã cố gắng cầu xin hắn đi cùng họ. Nhưng sao hắn có thể làm thế? Hắn không muốn nhất chính là cùng họ kết bạn mà đi như quá khứ. Về chuỗi tràng hạt đeo trên cổ hắn như một chiếc còng không bao giờ có thể tháo ra. Vì vậy, họ đã đi, để lại lời mời mở và một nụ cười.

Mọi chuyện ổn cả. Họ rất vui vẻ, và Inuyasha đã quen với việc ở một mình. Hắn thích như vậy.

Vớ vẩn , một phần nào đó trong hắn phỉ nhổ một cách tàn bạo. Trước đây, ngươi ghét điều đó và bây giờ ngươi cũng ghét nó. Đáng đời ngươi vì đã hành động quá gay gắt khi tất cả bọn họ vẫn còn ở đó. Nhưng giờ Kagome đã đi rồi và ngươi không thể chịu đựng được việc giả vờ rằng có cơ hội cô ấy sẽ quay lại. Bây giờ ngươi chỉ còn một mình, và điều đó thật tệ. Đó là lý do tại sao ngươi tự làm mình mất tập trung bằng cách khiêu khích Sesshoumaru vào một cuộc chiến sẽ không bao giờ kết thúc. Đó là lý do tại sao y bỏ đi, khiến ngươi như một thằng ngốc thích gây sự chú ý. Người chỉ còn một mình, bán yêu, và tốt hơn hết là ngươi nên quen với điều đó. Ngươi lại trở về vạch xuất phát, và vài năm qua chỉ là một giấc mơ.

Những suy nghĩ đó đập vào hắn dữ dội hơn cả những cơn gió đêm mà hắn đang cố gắng để bảo vệ mình, nhưng vô ích. Đây là đêm duy nhất mà hắn sẽ không ngủ, sẽ không an toàn. Bầu trời không trăng, lạnh lẽo, và Inuyasha là con người. Co mình vào thân cây chắc chắn, ẩn sau những cành cây, hắn ôm chặt vỏ kiếm Thiết Toái Nha trên đùi và tận lực không phát ra bất cứ âm thanh nào. Còn bốn canh giờ nữa. Chỉ còn bốn canh giờ nữa là đến bình minh. Hắn luồn tay sâu hơn vào tay áo haori, thổi một lọn tóc đen nửa đêm ra khỏi miệng và ngồi xuống chờ bình minh.

Một tiếng hét cao, sợ hãi xé toạc không khí, làm hắn giật mình đến mức suýt ngã khỏi cây. "Chết tiệt!" hắn thầm mắng một tiếng, đôi mắt tím đen nhìn xuống đất để xem âm thanh phát ra từ đâu. Tuy nhiên, hắn không thể nhìn thấy gì bằng đôi mắt người vô dụng của mình, đặc biệt là từ vị trí ẩn nấp của hắn. Tim đập thình thịch, hắn nghĩ. Nếu hắn xuống đó—

Tiếng hét lại vang lên, theo sau là tiếng cành cây gãy và chuyển động của thứ gì đó di chuyển nhanh trên tán lá rừng. Đang hướng về phía hắn. Sự bất an xoắn lại bên trong hắn. Hắn không yếu đuối như thế này, nhưng... . ôi, chết tiệt. Nhăn mặt vì sự bất tiện khi một điều như thế này lại xảy ra vào đêm đặc biệt này, hắn nhanh nhẹn nhảy xuống một trong những cành cây dày hơn, thấp hơn và nhìn xung quanh. Bây giờ hắn có thể nghe rõ, những tiếng rên rỉ sợ hãi hòa lẫn với tiếng thở hổn hển khó nhọc. Những bước chân nhỏ di chuyển nhanh chóng, tiếng kêu đau đớn và tiếng cành cây gãy. Sau đó, có thứ gì đó khiến hắn dừng lại.

"Ses-sesshoumaru -sama ! Giúp em với, Sesshoumaru-sama!"

Giọng nói đó chắc chắn không phải là của con cóc xanh, bất kể tên của nó là gì. Đó là đứa bé kia. Inuyasha nhanh chóng lùi lại, yên tâm mà nhìn cô chạy qua. Nếu việc cô ở đây có nghĩa là Sesshoumaru vẫn còn lảng vảng ở đâu đó, hắn chẳng quan tâm chuyện gì đã xảy ra với cô. Hãy để tên khốn đó giải quyết. Giơ tay ra sau đầu, hắn nhắm mắt lại một cách lười biếng và chờ đợi. Trời ạ, cô ấy ồn ào quá. Tất cả tiếng sột soạt đó chỉ làm lộ vị trí của cô, làm để lại mùi của cô khắp nơi. Và tiếng khóc...

Hắn cáu kỉnh chuyển hướng. Trời ạ, hắn ghét con gái khóc.

Tiếng hét chói tai dồn dập cùng tiếng bước chân nặng nề. Lần này gần hơn. Hắn tưởng tượng rằng ngay cả trong trạng thái này, hắn vẫn có thể ngửi thấy nỗi kinh hoàng của cô, lạnh lẽo và sắc bén như băng. Sesshoumaru ở đâu thế ? Với tốc độ này, y có thể phải nhặt xác cô vào sáng mai. Gầm gừ khó chịu, hắn nghĩ rằng nếu không có ai can thiệp, hắn cũng có thể thử và làm gì đó. Chỉ để cô im lặng.

Vì vậy, khi cô cuối cùng cũng thoát khỏi bụi rậm và bắt đầu chạy qua cây của hắn, mặt trầy xước và đẫm nước mắt, Inuyasha nhàn nhã với tay xuống và kéo cô ra khỏi mặt đất. Cô kêu lên một tiếng, chân đá loạn xạ, Inuyasha chỉ có thể đem cô ôm trong lòng ngực, lấy tay che miệng chô. Hắn vươn cổ nhìn xuống đất, tò mò muốn xem thứ gì đã bám theo cô. Hắn suýt chút nữa cười ra tiếng khi nó xuất hiện.

Một con sói già gầy trơ xương? Là nó sao? Trời ạ, nó thậm chí còn không phải là yêu quái. Tại sao ngay từ đầu cô ta không trèo lên cây? Đứa trẻ ngốc nghếch. Hắn nhìn nó dừng lại, bối rối ngửi ngửi. Nó đi vòng quanh cây vài lần trước khi chạy đi tìm con mồi mới, có lẽ là hướng đến những ngọn núi gần đó mà nó đã đi xuống. Hắn mỉm cười, nhìn xuống cô gái nhỏ, sẵn sàng mắng cô vì đã gây ra quá nhiều tiếng ồn, khi nụ cười của hắn tắt ngấm.

Cô vẫn đang nức nở, mặc dù trong im lặng, hai tay che tai và nhắm chặt mắt. Và run rẩy. Tất cả những điều này chỉ vì một trò ngu ngốc nào đó— Hắn do dự bỏ tay ra khỏi miệng cô và chọc vào thái dương cô. "Uy, không có việc gì nữa rồi."

"Nó, nó đi rồi?" Cô hỏi, lắp bắp nói. Inuyasha cố kìm nén sự thôi thúc mạnh mẽ muốn trả lời như thể Shippou đang ngồi trên đùi mình, hắn có thể đảm bảo lập tức cho nó một cái bánh bao trên đầu để cho nó có thể nói chuyện tử tế. Chết tiệt, vị trí cô bé ngồi khiến Thiết Toái Nha đều sắp chọc vào háng hắn. Nếu cô không di chuyển sớm—

"Ừ, nó đi rồi," hắn đau đớn quát, với tay xuống dưới cô để đẩy vỏ kiếm ra. "Dù sao thì nó cũng không thể theo cô lên đây được." Ồ, hiện tại tốt hơn rồi.

Đột nhiên đôi mắt nâu to tròn nhìn chăm chú vào hắn, và đôi bàn tay nhỏ bé giật mạnh tóc hắn để giữ thăng bằng. Ôi trời . Một lần nữa, Inuyasha lại dũng cảm kiềm chế cơn nóng giận của mình. Đôi mắt cô to và sáng, và hắn gần như có thể ngửi thấy làn sóng biết ơn đang hướng về phía mình. Miệng cô mở ra.

"Ngươi có biết Sesshoumaru-sama ở đâu không?"

Lông mày hắn giật giật.

Đây là lý do tại sao hắn không muốn làm anh hùng khi có thể tránh được. Rắc rối lớn hơn nhiều so với lợi ích. " Không, ta không biết y ở đâu. Có lẽ đã bỏ rơi nhóc vì nhóc làm ồn quá. Dù sao thì tại sao nhóc lại ở đây? Con cóc kia đâu rồi?"

Cô lại bắt đầu sụt sịt, nhưng rồi lại phấn chấn lên. "Jaken-sama nói với Rin rằng Sesshoumaru-sama muốn một chiếc cỏ năm lá. Rin đã tìm kiếm cả ngày, nhưng. . . " cô bắt đầu lóng ngóng lục lọi trong bộ kimono của mình, trong khi Inuyasha cố gắng vô ích để không cười toe toét. Cỏ năm lá, phải không? Tên khốn kia đúng là thiên tài. Như thế nào hắn liền không nghĩ tới việc thử điều đó với Shippou. Một bàn tay kéo tay áo hắn, và hắn nhìn xuống để thấy vẻ mặt buồn bã của cô khi cô đưa tay ra. "Rin chỉ có thể tìm thấy những thứ này."

Trong lòng bàn tay nhỏ bé của cô bé có thứ trông giống như ba chiếc cỏ bốn lá.

Được rồi, đáng chết.

"Đó là một chuyến đi khá tệ," hắn nói một cách lười biếng. "Nhưng không sao. Em là một đứa trẻ, và trẻ con thì rất kém trong việc tìm kiếm đồ đạc." Môi dưới của cô run rẩy một chút khi cô cất đi thứ mình tìm được, và cô ngượng ngùng nắm chặt tay vào lòng. Do cách hắn túm lấy cô, cô ngồi nghiêng trên đùi hắn, chân thõng xuống và đá lung tung vào không khí. Hắn đang nghỉ ngơi dọc theo chiều dài của cành cây, lưng dựa vào thân cây. Còn hơn ba canh giờ nữa. Hắn mừng vì cô có khả năng im lặng và không di chuyển nhiều, vì điều đó cho phép hắn quên rằng cô đang ở đó một lúc. Hắn dịch chuyển một chút và nhắm mắt lại, biết rằng mình sẽ không ngủ nhưng hy vọng điều đó có thể giúp cô im lặng nếu cô nghĩ hắn ngủ. Khuôn mặt hắn trở nên dịu lại khi hắn thư giãn, hàng mi cong hình lưỡi liềm sẫm màu trên má, miệng không còn vẻ cau có thường thấy.

Một ngón tay chọc nhẹ vào thái dương hắn. "Anh đang ngủ à?" Cô thì thầm. Inuyasha không trả lời. May mắn thay, cô lại im lặng, và hắn sắp cố gắng tìm cách thiền định khi cô dịch lại gần hơn vào lòng hắn và tựa đầu vào ngực hắn . Giật mình, hắn mở một mắt và tò mò nhìn xuống đỉnh đầu cô, rồi mở cả hai mắt. Đứa trẻ không... cô đang ngủ trên người hắn sao? Cô đang ngủ! Chết tiệt, hắn không phải là cái gối cho cô hầu gái điên rồ của Sesshoumaru! Hắn gần như hất cô ra khỏi cây, chỉ để sỉ nhục, nhưng ngay sau đó đã mất đi sự huênh hoang của mình. Cô có thể bị điên, khi đi theo anh trai cùng cha khác mẹ của hắn như vậy, nhưng cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Và cô hẳn phải rất tuyệt vọng khi đi theo anh . Hắn có thể hiểu được cảm giác cô đơn như vậy trên thế giới này. Mặc dù khi hắn còn đủ nhỏ và đủ ngu ngốc để nghĩ rằng tên anh trai cùng cha khác mẹ kiêu ngạo của mình thực sự có thể giúp hắn, thì hy vọng của hắn đã bị dập tắt khá nhanh. Đại khái ở thời điểm nghe được hai từ "bẩn thỉu" và "bán yêu" đi.

Nhưng hắn lại để cô gái này đi theo mình, và thậm chí còn cứu cô khỏi rắc rối?

Sau một hồi, hắn đi đến kết luận rằng Sesshoumaru là một kẻ đạo đức giả. Inuyasha dừng lại trong suy nghĩ của mình, thầm thêm vào; và là một thằng khốn nạn.

"Sesshoumaru-sama. . . " cô gái lẩm bẩm trong giấc ngủ, và mỉm cười. Sau đó cô hơi cựa mình, ngáp, và nhìn lên đôi mắt xanh đen giận dữ của anh. "Inuyasha-san? Anh có thể đưa Rin đi tìm Sesshoumaru-sama vào sáng mai không?"

Lần đó hắn gần như ngã khỏi cây thật. " Cái gì cơ?"

"Rin thực sự không biết mình đã đi đâu, còn Inuyasha-san thì—"

"Làm sao nhóc biết được—điều gì khiến nhóc nghĩ ta là Inuyasha?" hắn xen vào, nhìn cô chằm chằm không tin nổi. Họ đã gặp nhau khoảng bốn lần, và cô vẫn có thể nhận ra hắn trong hình dạng con người sao?

Rin chớp mắt chậm rãi. "Anh đang mặc quần áo của Inuyasha-san. Và anh có một thanh kiếm giống như anh ấy. Anh đã để Inuyasha-san khỏa thân ở đâu đó sao? Anh là một tên cướp à?" Hai má cô bé bởi vì kích động mà đỏ lên. "Anh là một tên cướp à? "

" Không , ta không phải là một tên cướp chết tiệt," hắn gần như hét lên, cảm thấy một cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện một cách kỳ lạ. "Để Inuyasha-san – ý ta là ta – một mình." Cảm ơn Chúa vì trong hình dạng bán yêu của mình, tóc hắn đã bạc tự nhiên—không ai có thể nhìn thấy tất cả những sợi tóc bạc mà cô có thể sẽ trao cho hắn. "Ta sẽ đưa nhóc đến chỗ thằng anh khốn nạn của ta vào sáng mai, được chứ?" Vào lúc rạng sáng, nếu hắn có thể xoay xở được. Khi sợi tóc bạc đầu tiên xuất hiện, họ sẽ rời khỏi đó. Tiểu quỷ này chính là một đống phiền toái.

"Điều đó không cần thiết đâu," một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại bên dưới họ. Inuyasha cứng đờ, nhìn thẳng về phía trước khi cơn hoảng loạn nở rộ dưới xương sườn của hắn, mà Rin thì hét lên sung sướng. Không. Không. Không phải ở đây. Không phải bây giờ. Hắn gần như không cảm thấy cô gái nhảy ra khỏi lòng hắn; cơ thể hắn quá bận rộn với nỗi sợ hãi và sốc. Nếu có một điều hắn giấu kín khỏi kẻ thù của mình, một bí mật được giữ kín, thì đó là đêm duy nhất hắn biến thành người. Trong nhiều năm, hắn đã bảo vệ điều đó vì sợ nó sẽ khiến hắn bị giết, và vì một đứa nhóc con người nào đó quá ồn ào và quá khó chịu, hắn đã quên mất trong một khoảnh khắc rằng vào đêm đó, hắn cũng dễ bị giết như cô.

Và Sesshoumaru vừa mới đi bộ đến gần họ, và hiện đang đứng cách hắn không quá ba mét. Đủ gần để vung tay liền đánh bay đầu hắn. Và y đang nhìn hắn. Y có thể thấy mái tóc bạc của hắn đã biến mất, thay vào đó là màu đen như màn đêm. Có thể thấy đôi mắt vàng rực rỡ của hắn biến thành màu tím đen, để lộ ra nỗi sợ hãi không thể kiềm chế. Có thể thấy đôi tai chó hình tam giác màu trắng của hắn đã biến mất khỏi đỉnh đầu, móng vuốt của hắn đã biến mất, răng nanh của hắn đã cùn thành những chiếc răng người ngắn. Đôi kim đồng hẹp dài của y cứ thể đảo qua toàn thân hắn, thấy được hết thảy.

Y đã biết.

Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Inuyasha nghĩ rằng mình có thể chết chìm trong sự im lặng đó. Tay hắn nắm chặt vỏ kiếm Thiết Toái Nha đến nỗi hắn nghĩ nó có thể nứt ra, nhưng hắn không thể nào mở miệng. Không có gì để nói; ngay cả Sesshoumaru cũng biết điều đó, bờ môi y hé mở, những lời nói lạnh băng chuẩn bị phát ra.

Sau đó, bàn tay của người anh yêu quái cùng cha khác mẹ của hắn từ từ dịch chuyển, đặt lên chuôi kiếm Đấu Quỷ Thần.

Mà điều duy nhất mà bán yêu Inuyasha có thể làm.

Hắn cất bước bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com