Chương 4: Mê sảng
Trúng độc.
Như thể một mạng lưới lửa đang sôi sục dưới làn da của hắn, ô uế, ghê tởm và nóng bức. Đôi mắt của Inuyasha đảo dưới mí mắt một cách sốt sắng, làn da ướt đẫm vì mồ hôi, những lọn tóc trắng dính vào trán. Một tia sáng trắng lóe lên khi mí mắt hắn hé mở một chút – nhưng hắn không hề hay biết, bắt đầu nói sảng vì cơn sốt.
Kaede nhìn xuống bán yêu đang đau khổ và cảm thấy một chút thương hại.
Inuyasha sắp chết.
Bảy ngày bảy đêm, quằn quại, run rẩy và thở dốc, không thể ăn gì nhiều chỉ có thể uống chút canh thịt, ít ra cũng có dinh dưỡng hơn so với nước. Và rồi cuối cùng, không thể ăn gì cả. Quá sức chịu đựng, cơ thể hắn tái nhợt và gầy gò vì bệnh tật. Vết cắn trên cánh tay hắn đỏ rực và đã bị hở ra gần như để lộ mạch máu, chứa đầy một loại nọc độc khác mà nữ pháp sư già không biết cách chữa trị.
Nọc độc của khuyển yêu.
Bà đã nghĩ thật kỳ lạ khi chúa tể yêu quái Sesshoumaru chỉ đơn giản là đưa Inuyasha đang trên lưng một con rồng hai đầu đến túp lều của bà, một cô gái trẻ gần như khóc lóc chạy bên cạnh y. Không có gì được nói cho đến khi Kaede hạ cây cung nhắm thẳng vào giữa hai mắt Sesshoumaru của mình xuống khỏi vị trí sẵn sàng. Vì Inuyasha đã thề thốt với bà trong quá khứ rằng y không có trái tim, bà cảm thấy tốt nhất là nhắm vào điểm quan trọng tiếp theo, mỉm cười một cách nghiêm túc với chính mình ngay cả khi có thứ gì đó lạnh lẽo siết chặt ngực bà khi nhìn thấy thứ dường như là một Inuyasha vô hồn. Bỏ qua tất cả niềm tin của bà vào bán yêu, bà biết về sức mạnh của tên yêu quái lạnh lùng.
Nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào bà lúc này không còn là đôi mắt của một kẻ giết người nữa.
"Chăm sóc hắn." Một cú giật mạnh và Inuyasha ngã khỏi con rồng, đáp mạnh xuống đất, Thiết Toái Nha theo sau đáp xuống bên cạnh hắn. Sesshoumaru đã nhìn chằm chằm vào bán yêu trong một lúc, trước khi đá hắn ngã ngửa ra sau. Kaede có thể thề rằng mắt y nheo lại vì ghê tởm, và bàn tay y giật giật về phía thanh kiếm của mình, nhưng chỉ chớp mắt y chuyển sang nhìn chằm chằm vào bà, miệng mím chặt và biểu cảm như một chiếc mặt nạ đông cứng.
"Ta sẽ quay lại sau một tuần. Đừng chôn hắn cho đến lúc đó."
Đúng lúc y quay người định rời đi đi thì cô bé chạy đến bên bà, nắm chặt tay áo haori trắng, đôi mắt màu nâu sâu thẳm gần như đen lại vì lo lắng. Những từ ngữ tuôn ra khỏi miệng cô bé; một cảm giác tội lỗi trẻ con và thứ gì đó giống như sợ hãi. "N-nó là một con rắn, một con rắn màu vàng và đen, và nó đã cắn anh ấy và anh ấy ngã xuống vì Rin đang cầm nó và anh ấy đã lấy nó đi và sau đó nó đã cắn anh ấy, và xin hãy làm cho anh ấy khỏe hơn, Sesshoumaru-sama nói rằng chất độc của ngài không làm được hoặc anh ấy sẽ chết, nhưng Rin không muốn anh ấy chết—" Tiếng nói lắp bắp của cô nghẹn lại và tắt lịm khi một bàn tay già nua thô ráp đặt lên mái tóc rối bù của cô, và Kaede đã gật đầu.
"Ta hiểu rồi, con ạ. Ta sẽ làm những gì có thể."
Họ đã rời đi gần như ngay lập tức, còn cô bé- Rin - cứ vài bước lại ngoái lại nhìn, quấn mình trong chiếc haori của Inuyasha, ôm chặt lấy cô như một tấm chăn. Bất kể tên ngốc bán yêu đó đã vướng vào chuyện gì, hắn rõ ràng đã giành được tình cảm của cô bé mồ côi nhỏ bé của Sesshoumaru.
Nhưng nó chẳng có tác dụng gì, bà lão thở dài buồn tẻ, khi ánh lửa trong túp lều của bà bao phủ bán yêu đang hấp hối trong màu vàng nhạt. Những gì Kaede có thể làm là không đủ. Bản thân chất độc sẽ không phải là vấn đề lớn, nhưng nhiễm trùng đã để nhiệt độ của nó sâu dưới da hắn, một nhiệt độ bệnh hoạn và ghê tởm đang thiêu đốt hắn từ bên trong. Bằng cách nào, bà không biết. Sức mạnh của nọc độc Sesshoumaru gần như là axit, và đáng lẽ phải xóa sạch mọi dấu vết. Bà chỉ có thể đoán rằng đó là ý định của vết thương gần như bị xé nát ở cánh tay của bán yêu. Hoặc là như vậy, hoặc một số nỗ lực tò mò để chống lại chất độc bằng thứ gì đó mạnh hơn.
Tất cả những gì bà có thể làm là tắm rửa cho hắn và cố gắng vô ích để hạ sốt cho hắn, và cho hắn ăn. Đối với nỗi đau của hắn, không có cách nào cả. Không có loại thảo dược nào bà có đủ mạnh để dập tắt cơn đau đang chảy khắp cơ thể hắn, bởi vì dòng máu bán yêu của hắn. Trước đây, hắn luôn chịu đựng cơn đau một cách ngoan cố, bà nhớ lại với một cái lắc đầu cam chịu. Có lẽ bây giờ hắn đã quá xa khỏi ý thức để cảm nhận được nó.
Vắt nước ra khỏi giẻ, Kaede trải tấm vải lên trán Inuyasha, gạt tóc hắn ra khỏi mặt, nơi nó bám thành từng lọn tóc lòa xòa. Đôi môi nứt nẻ của hắn hé mở, và thật kinh ngạc, lần đầu tiên sau một tuần, hắn thốt ra một từ duy nhất, đứt quãng.
"Mẹ ơi... mẹ ơi..."
Con mắt duy nhất của Kaede mở to, và một nỗi buồn đột ngột, dữ dội khiến bà bất ngờ. Ồ, bà không thể phủ nhận điều đó, bà rất coi trọng Inuyasha, nhưng bà không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chăm sóc hắn trên giường bệnh. Đơn độc. Một số ít người yêu quý hắn đã ra đi, từ lâu rồi. Vuốt nhẹ mu bàn tay lên má nóng bừng của hắn, bà chỉ có thể nhẹ nhõm rằng hắn sẽ không chết một mình. Không ai đáng bị như vậy, nhất là kẻ khốn khổ này. Ý định của hắn luôn tốt, nhưng để gặp phải một kết cục như thế này vì một cô gái loài người đã theo đuổi người anh cùng cha khác mẹ đáng ghét của hắn . . .
Một đợt yêu khí đột ngột xuất hiện sau lưng bà vào ban đêm chính là lời cảnh báo duy nhất của bà.
Khi bà quay lại thì y đã đến đủ gần để giết bà.
Nhưng một lần nữa, người anh cùng cha khác mẹ của Inuyasha lại không làm như vậy. Đứng giữa túp lều của bà như thể y đã ở đó từ lâu, cánh tay duy nhất của y thả lỏng và buông thõng bên cạnh, và không có sự khát máu trong đôi mắt vàng lạnh lẽo của y. Không có gì trong mắt y, không có gì cả.
Cố gắng xoa dịu trái tim già nua của mình nhưng không thành công, Kaede rút tay ra khỏi con dao găm nhỏ mà bà giấu trong tay áo.
"Một nước đi khôn ngoan, vu nữ" Sesshoumaru thì thầm lạnh lùng. Ánh mắt xuyên thấu của y lướt đến hình dáng nằm sấp của Inuyasha và nán lại. "Hắn sắp chết."
Thở ra một hơi dài, bà lão gật đầu mệt mỏi. "Ta không thể làm gì khác cho hắn nữa. Hắn đói gần chết, không thể nuốt trôi cơn sưng tấy ở cổ họng, và cơn sốt đã nhốt chặt hắn trong những giấc mơ. Hắn chỉ đơn giản là quá yếu để tự chữa lành." Bà dừng lại, một chút hồi tưởng khi bà nghiên cứu những lưỡi kiếm được giấu chặt ở eo của yêu quái. "Ta nghe nói thanh kiếm của ngươi có sức mạnh chữa lành. Hồi sinh người chết. Đó có phải là lý do ngươi ở đây không?"
"Thiên Sinh Nha cho rằng hắn không xứng đáng với sức mạnh của nó," y bình tĩnh trả lời. Và thế là hết. Kaede thấy ngạc nhiên khi y không đề cập đến việc chính y không hứng thú với nỗ lực này. Điều này không hợp với lẽ thường. Rốt cuộc thì tên yêu quái này muốn làm gì? Bà không thể đưa ra được câu trả lời rõ ràng.
Lúc này, Inuyasha kêu ra tiếng, đầu hắn vặn vẹo trên chiếc gối mỏng khi khuôn mặt hắn nhăn lại vì đau đớn. Toàn bộ cơ thể hắn căng cứng như một sợi dây cung căng chặt, nắm đấm siết chặt và móng vuốt xé toạc tấm vải mỏng phủ trên eo. Cơn run rẩy của hắn bắt đầu gần như ngay lập tức, ngay cả khi mồ hôi vẫn chảy ra khỏi cơ thể hắn thành từng dòng. Những âm thanh chỉ có thể được mô tả là tiếng rên rỉ yếu ớt đã phản bội hắn, hơi ẩm lấp lánh dưới hàng mi của hắn. Một giấc mơ. Ác mộng. Đằng sau bà, nơi vu nữ không nhìn thấy, đôi mắt của Sesshoumaru nheo lại trong sự giám sát im lặng.
"Chuẩn bị chút đồ ăn cho hắn. Thứ gì đó mà hắn có thể nuốt được," y lạnh lùng ra lệnh, bước lướt qua Kaede, người đang nhìn y ngạc nhiên.
"Đừng để cử động của hắn đánh lừa, hắn hoàn toàn bất tỉnh. Hắn sẽ không thể uống trong tình trạng này", bà phản đối, cau mày. Nhưng cái nhìn Sesshoumaru dành cho bà thì phẳng lặng và không nhượng bộ, và nói rất rõ ràng rằng bà sẽ tuân theo hoặc phải chịu hậu quả. Trong túp lều của chính bà! Lẩm bẩm một mình, bà cứng nhắc đứng dậy và lê bước đến chiếc nồi treo trên lửa, khuấy nước dùng đang nóng bên trong.
"Đốt lửa lên."
Kaede khịt mũi, nhưng miễn cưỡng làm theo lệnh của y. Nếu Inuyasha còn sống, hắn sẽ mắc nợ bà rất nhiều. "Có lẽ ta cũng nên kiếm một ít nước lạnh, nếu chúa tể muốn."
Sự mỉa mai của bà hoặc là không được chú ý, hoặc là bị lờ đi. Sesshoumaru đang vuốt ve những mép vết thương nhô lên của Inuyasha và không nhìn lên. "Làm đi."
Hai mặt của một đồng xu, bà lão nghĩ một cách u ám khi bà cầm một cái xô và đi ra khỏi túp lều. Inuyasha và anh trai của hắn đều thô lỗ và hay đòi hỏi. Bất kể yêu quái đó đang chơi trò gì, tiến vào làng của bà và ra lệnh cho bà, bà chắc chắn rằng điều đó không tốt cho Inuyasha. Tuy nhiên, bà chịu đựng vì nếu y có thể cứu hắn, bà sẽ cho phép điều đó. Kaede đã cạn kiệt mọi con đường của mình khi nói đến việc chữa lành cho bán yêu bị bệnh.
Nhưng tại sao Sesshoumaru lại muốn làm vậy thì bà không hiểu nổi.
Inuyasha rất yếu.
Ý niệm đó, trong những hoàn cảnh bình thường, thường mang lại cho chúa tể yêu quái rất nhiều sự thỏa mãn. Nhưng đây không phải là những hoàn cảnh bình thường, và Sesshoumaru đã tức giận. Quá con người, không thể chịu được Độc Hoa Trảo của y để loại bỏ chất độc của con rắn, quá dễ bị cảm. Nếu y không cần bán yêu cho mục đích của riêng mình, y đã để hắn chết sặc trong nước bọt của chính mình bên bờ sông. Thật hạ thấp phẩm giá khi một đứa con trai của Inu no Taishou, người cha đáng kính của họ, có thể bị một con rắn bò nhỏ giết chết. Inuyasha, luôn là nỗi nhục của gia đình họ.
Inuyasha đang cận kề cái chết.
Sesshoumaru sẽ không chịu đựng điều này như đòn cuối cùng mà bán yêu sẽ giáng xuống thế giới này. Mặc dù đó là cái chết thảm hại phù hợp cho một bán yêu yếu đuối, hắn vẫn có những công dụng của mình. Để đạt được mục đích đó, y sẽ đảm bảo rằng Inuyasha sẽ không trút hơi thở cuối cùng vào đêm đó, bất chấp sự im lặng đáng nguyền rủa của thanh kiếm chữa lành của cha y.
Nheo mắt lại vì ghê tởm trước cảnh tượng trước mắt, Sesshoumaru ném củi vào lửa với vẻ gần như chán ngắt, biết rằng túp lều sẽ sớm trở nên ngột ngạt không thể chịu nổi. Đang là giữa mùa hè, không khí ẩm ướt và đặc quánh, nhưng để chống lại cái nóng của cơn sốt, cần phải có nhiệt độ tương đương. Y sải bước đến bên cạnh tấm ván của Inuyasha và cau mày khi tên bán yêu thở hổn hển yếu ớt, đôi mắt của hắn hầu như không nhìn thấy được giữa hàng mi và không nhìn thấy gì trong cơn mê. Làn da rám nắng của hắn bây giờ nhợt nhạt như xác chết. Theo trí nhớ của y, Sesshoumaru chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Y thấy điều đó không phù hợp.
"Sesshoumaru-samaaaa," một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên từ cánh cửa có rèm, khi Rin nhìn qua khe hở trên tấm vải, ngoan ngoãn ở bên ngoài như y đã bảo cô. "Rin có thể giúp Inuyasha-san không?" Cô đã miễn cưỡng thay lại bộ kimono thường ngày của mình vào đầu ngày hôm đó, giữ chặt chiếc haori lông chuột lửa vào ngực, được cô bé cẩn thận gấp lại một cách tỉ mỉ. Đôi mắt cô mở to và nghiêm túc khi cô nhìn chằm chằm vào túp lều, chớp mắt trước ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa. "Rin sẽ rất im lặng và không đánh thức Inuyasha-san."
Y cân nhắc có nên nói với cô rằng hắn gần như đang ngủ như chết và sẽ không tỉnh dậy vào ngày tận thế hay không, nhưng cả tuần qua đã trôi qua khi y ra lệnh cho Jaken trả lời tất cả các câu hỏi của cô về người anh em cùng cha khác mẹ là bán yêu của y. Sẽ không ổn nếu phá hủy mối quan hệ mới phát triển của cô với Inuyasha ngay lúc này. "Trong này sẽ sớm trở nên quá nóng đối với ngươi", y bình tĩnh trả lời. "Nhưng ngươi có thể mang theo haori." Rin tươi cười rạng rỡ, lao vào túp lều với bộ quần áo, lúng túng trải nó ra trong tay để phủ lên người bán yêu vô tri, chỉ để dừng lại khi cô đến đủ gần để thực sự thấy được mức độ bệnh tật của hắn.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô phủ lên Inuyasha tấm haori đang mở, đôi mắt cô ám ảnh khi cô cúi xuống đủ gần để nhìn thấy nỗi đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt mơ màng của hắn. Khi hơi thở của Inuyasha nghẹn lại và thứ gì đó giống như tiếng thút thít nức nở xuất hiện, đôi mắt Rin ngấn lệ. "Inuyasha-san tội nghiệp..." cô thì thầm, và lau trán hắn bằng tay áo kimono của mình, không để ý đến những giọt mồ hôi đang rơi trên trán cô. "Anh ấy sẽ chết sao, Sesshoumaru-sama?" Sự kinh hoàng lặng lẽ trong giọng nói của cô khiến y vô cùng khó chịu, và y trừng mắt nhìn người em trai cùng cha khác mẹ đang hấp hối của mình vì đã gây ra chuyện này. Tuyệt đối không thể.
"Hắn sẽ không. Không thể trước khi ta cho phép," y hạ giọng gầm nhẹ, mắt nhìn Inuyasha với lời hứa sắt đá. "Hắn tuyệt đối sẽ không chết."
Và đó là tất cả những gì Rin cần. Cô mỉm cười và lau mắt, năng lượng của cô trở lại gần như ngay lập tức. "Rin ở lại giúp ngài thì có ổn không, Sesshoumaru-sama? Ồ, làm ơn đi? Dù sao thì Inuyasha-san cũng đã cứu mạng Rin, và nếu anh ấy chết thì Sesshoumaru-sama sẽ rất cô đơn."
Sự hiểu biết của đứa trẻ về tình cảm của y đối với em trai có phần lệch lạc, nhưng y không sửa lại. Jaken có thể thông báo cho cô biết sự thật của vấn đề. "Nếu ngươi hồi phục sau cơn nóng mỗi nửa giờ bằng cách ra ngoài, ngươi có thể ngồi cạnh hắn. Hắn sẽ cần nhiều nhiệt nhất có thể", y nói một cách trôi chảy. "Đừng nắm tay hắn vì bất kỳ lý do gì. Móng vuốt của hắn rất sắc."
"Giống như Sesshoumaru-sama vậy," cô gật đầu, vòng qua thân hình gầy gò của Inuyasha để nằm cạnh hắn. Má cô đã ửng hồng vì hơi nóng trong túp lều. "Liệu Inuyasha-san có tức giận không nếu Rin nằm xuống?" Tuy nhiên, cô không đợi y trả lời, thay vào đó, cô vén tóc em trai y sang một bên và nằm xuống cạnh hắn, co người lại đủ gần để bám vào cánh tay lành lặn của hắn. "Anh ấy đổ rất nhiều mồ hôi, Sesshoumaru-sama. Tại sao Inuyasha-san lại run rẩy như thể anh ấy bị lạnh?"
Giải thích cho cô bé về cách cảm nhiễm và sốt cao sẽ mất quá nhiều thời gian. "Cơ thể của Inuyasha bị rối loạn. Nhiều hơn mức bình thường đối với hắn" y nói ngắn gọn, múc một chén canh thịt, cẩn thận ngửi hương vị. Vị muối, vị thịt và một ít gia vị thoang thoảng. Thứ này với yêu quái mà nói là không có dinh dưỡng, tuy nhiên Inuyasha cũng không phải yêu quái. Có lẽ nó có thể cung cấp cho hắn đủ năng lượng để cho phép dòng yêu huyết của hắn ngăn chặn sự lây nhiễm đang hoành hành trong cơ thể.
Thầm giận vì bị hạ xuống làm bảo mẫu cho người em trai cùng cha khác mẹ là bán yêu đang bệnh nặng, Sesshoumaru ngậm một ngụm nước canh, nâng đầu Inuyasha lên bằng cách nắm lấy gáy, ngửa mặt hắn lên và áp môi mình vào môi Inuyasha. Dưới sự quan sát chăm chú của Rin, y đem canh thịt từng chút đưa vào miệng hắn, ngón tay dài xoa bóp cổ họng đủ để nuốt hết nước dùng. Đó là công việc yêu cầu sự kiên nhẫn, hạ thấp phẩm giá, nhưng cuối cùng Inuyasha đã uống hơn một nửa bát vào bụng. Bẻ khớp ngón tay khi thả hắn ra, Sesshoumaru chớp mắt gần như mơ hồ vì hơi nóng trong túp lều, cảm thấy mồ hôi đọng trên trán mình. Rin, người đã ở lại suốt thời gian, đỏ bừng và đẫm mồ hôi, nhưng nhìn y chằm chằm đầy kinh ngạc như thể cô đã quên mọi thứ khác trên thế giới.
"Ngài là như thế nào làm? Anh ấy thật sự đã uống nó! Như một con chim non vậy! Rin đã nghĩ Inuyasha-san là một cẩu bán yêu! Chó thật sự sẽ làm như vậy sao, Sesshoumaru-sama? Rin đôi khi thấy con người làm những việc như vậy, nhưng Jaken-sama nói Rin còn quá nhỏ để hiểu, nhưng họ chỉ đang cho nhau ăn, đúng không Sesshoumaru-sama? Jaken-sama đôi khi thật ngốc nghếch, Rin mừng vì hắn đang chăm sóc Ah-Un trong rừng. Jaken-sama có mùi lạ..."
Đại yêu quái nhìn Rin bởi vì nóng nực mà ngất xỉu bên cạnh Inuyasha, không khỏi âm thầm cảm tạ trời đất. Đáng giận Inuyasha có thể vì đang hôn mê mà không nghe được tiểu hài tử nói chuyện.
Hắn không hề di chuyển trong suốt thời gian đó, ngoại trừ đôi mắt, đã nhắm nghiền lại. Mái tóc bạc càng làm nổi bật hàng lông mi đen dày của hắn, nhỏ dài ẩm ướt, tạo thành bóng ở trên má. Cảnh tượng này có thứ gì đó làm Sesshoumaru nhấp môi, và nheo mắt lại. Hắn không phải là một yêu quái chịu đựng sự yếu đuối, nhưng đây là điều gì đó khác biệt. Đây là kẻ giết Naraku, đây là bán yêu đã dám cắt đứt cánh tay của y, đây là... đây là người anh em cùng cha khác mẹ của y đang chết dần chết mòn trong một ngôi làng bẩn thỉu của con người. Tên ngốc ồn ào, hỗn láo, ăn nói tục tĩu kia im lặng, ốm yếu và dễ bị tổn thương. Môi Sesshoumaru cong lên.
"Sesshoumaru-sama..." Rin nói một cách mơ hồ, "Liệu Inuyasha-san có thực sự giúp Rin khi anh ấy khỏe lại không?"
Y không trả lời, vì bà lão cuối cùng đã trở lại, với một xô nước lạnh trong tay. Con mắt còn tốt duy nhất của bà hướng về Rin và nán lại một lúc, nhưng bà không nói gì về sự xuất hiện của mình. "Nếu ngươi muốn làm cho hắn hết sốt, ngươi sẽ phải đưa cô gái đó đi nơi khác. Ta biết là yêu quái có khả năng kháng nhiệt tốt hơn con người một chút, và cô ấy sẽ bị ốm nếu ở lại," bà nói một cách nhạt nhẽo. "Chúng ta có một số đệm dự phòng ở đền thờ."
Chúa tể yêu quái không thể chê trách phán đoán của cô; với Rin ngủ ở nơi khác, y có thể nhóm lửa đủ cao để hạ sốt cho Inuyasha. Khi đã tỉnh lại, hắn có thể tự phục hồi. "Rin." Y không nói gì thêm, không chỉ dẫn gì, nhưng cô bé hiểu. Với một cái gật đầu yếu ớt, cô bé đứng dậy, gần như vấp phải Inuyasha khi cô loạng choạng đến bên Kaede. Bà lão chăm chú nhìn y trong giây lát, nhưng cuối cùng cũng nhìn xuống Inuyasha và ngọn lửa dường như tắt ngấm.
"Nếu ngươi có thể cứu hắn, hắn sẽ không phải là người duy nhất mắc nợ ngươi. Ngôi làng này phụ thuộc vào hắn, bất kể họ có thừa nhận điều đó hay không - và hắn có thừa nhận hay không."
Đầu Sesshoumaru quay ngoắt lại, và y ghim chặt bà bằng đôi mắt vàng kim lạnh giá. "Inuyasha không phải là chó canh gác của ngôi làng này, càng không cần vẫy đuôi lấy lòng." Những lời nói, được nói ra với sự chắc chắn phẳng lặng như vậy, không phải là không có một yếu tố nào đó của sự vượt trội. Kaede lập tức hiểu được rằng y phi thường coi khinh sự coi trọng của hắn đối với ngôi làng mà Inuyasha đã sát cánh suốt thời gian qua. Vì lợi ích của bán yêu, hay của chính y, bà không thể nào biết.
Bà nắm tay Rin và để lại túp lều cho hai anh em, hy vọng mong manh rằng sáng mai, bán yêu vẫn còn thở.
Bên cạnh bà, cô bé ngáp. "Bà đừng lo cho Inuyasha-san. Sesshoumaru-sama sẽ cứu anh ấy."
Có điều gì đó đáng nói về đức tin của một đứa trẻ vào sự tốt đẹp của thế giới. Kaede cũng gần như muốn tin vào điều đó.
Inuyasha thỉnh thoảng tỉnh dậy, chậm rãi, như thể đang bơi trong bóng tối dày đặc. Trong những khoảnh khắc chớp nhoáng, hắn gần như có thể tập hợp sức mạnh để mở mắt, nhưng lại dừng lại ở những khoảnh khắc sáng suốt ngắn ngủi, khóa chặt sau đôi mắt nhắm nghiền.
Khi mùi hương của Sesshoumaru tràn ngập các giác quan của hắn trong một trong những khoảnh khắc này, tên bán yêu chắc chắn rằng hắn sẽ chết. Sự hiện diện của y quá gần, Inuyasha quá yếu để làm bất cứ điều gì hơn là nằm đó chịu sự thương xót của y. Không phản ứng, nhưng đầy hoảng loạn. Sáng suốt và không thể cử động. Hắn nằm ngửa, bụng dễ bị tổn thương phơi bày ra không khí theo cách mà hắn sẽ không bao giờ cho phép nếu hắn đủ mạnh để làm gì hơn là thở hổn hển yếu ớt, và chịu đựng vết bỏng lạnh giá trên da của chính mình.
Nhưng một dải ấm áp, ướt át chỉ chạy qua cánh tay bị cắn của hắn, chậm rãi vuốt ve miệng vết thương của hắn. Không có tấn công, không có âm thanh, không có nỗi đau nào ngoài những gì run rẩy lên xuống cơ thể sốt của hắn. Hắn không hiểu, và trong một lúc, hắn trôi trở lại vào bóng tối đen như mực.
Không biết là qua vài giây, vài phút, hay là vài năm, khi hắn lần nữa tỉnh lại, cảm thấy có chất lỏng chảy vào miệng —nước. Lạnh băng, ngọt thanh, hắn có thể nuốt xuống nước. Muốn càng nhiều, lại phát hiện xúc cảm ấm áp kỳ quái nào đó đè trên môi hắn. Mùi hương của Sesshoumaru vẫn còn lơ lửng trong không khí, cho đến khi hắn không chắc thứ gì là của hắn và thứ gì thuộc về anh trai mình. Sau đó, thật khó để cố gắng giữ tỉnh táo, và bóng tối lại một lần nữa bao trùm lấy hắn.
Vô số lần, hắn thức dậy và ngủ rồi lại thức dậy, và luôn có sự hiện diện của Sesshoumaru xung quanh hắn. Tại sao, hắn không hiểu. Tất cả những gì hắn biết là sức mạnh của hắn đang trở lại, và đôi bàn tay di chuyển trên trán hắn và những móng vuốt chạm vào má hắn không làm hại hắn.
Với Inuyasha, điều đó đủ chứng minh rằng hắn thực sự bị bệnh nặng khi mơ những giấc mơ không thể xảy ra như vậy.
Cơn sốt tan biến khi bình minh đang dần ló dạng trên những ngọn đồi, lan tỏa ánh sáng màu cam khắp ngôi làng đang say ngủ. Cơn ớn lạnh của Inuyasha dừng lại ngay cả khi mồ hôi bắt đầu tuôn ra từ hắn, cơ thể bầm dập của hắn đột nhiên khuất phục trước sức nóng ngột ngạt bao trùm không khí trong túp lều.
Khi cơn buồn ngủ cuối cùng cũng buông tha hắn, Inuyasha mở mắt ra và thấy một chiếc bát được đặt trên môi hắn và đầu hắn tựa vào một chiếc đùi mặc đồ trắng. Tự động uống cạn thứ nước dùng mặn, hắn hít một hơi dài mà không đau đớn vào phổi. Còn sống. Từ này chưa bao giờ nghe ngọt ngào đến thế. Tuy nhiên, bất kể thứ quái quỷ gì trong thứ nước dùng mà Kaede đang làm cho hắn uống cạn có lẽ sẽ giết chết hắn lần nữa.
"Đủ rồi," cuối cùng hắn cũng có thể thở hổn hển, giọng nói khàn khàn vì không được sử dụng. "Khó uống muốn chết." Hắn đẩy bàn tay cầm bát ra khỏi mặt, nhận ra quá muộn rằng những ngón tay dài và duyên dáng, và có móng vuốt. Những đường sọc màu đỏ thẫm uốn cong quanh cổ tay Sesshoumaru là manh mối cuối cùng. " Thao —! "
Lảo đảo với chút năng lượng ít ỏi còn lại trong cơ thể, Inuyasha vung một tay điên cuồng về phía Thiết Toái Nha, adrenaline chạy khắp các tĩnh mạch đã bị lạm dụng của hắn, thế giới quay cuồng xung quanh hắn. Tất nhiên, hắn chẳng nghĩ ra được gì. Thở hổn hển yếu ớt, hắn cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh trai mình, nhưng đã bị bất động một cách dễ dàng đến mức buồn cười. Tất cả những gì hắn có thể làm là nhìn chằm chằm vào kẻ bắt giữ mình trong nỗi kinh hoàng câm lặng, và tự hỏi liệu có phải hắn đã chết và xuống địa ngục rồi không. "Ngươi đã ăn Kaede và chuyển đến túp lều của bà ấy sao ?"
Đôi mắt vàng phẳng lặng nhìn xuống hắn cho thấy Sesshoumaru không hề vui vẻ. Thực tế, y trông giống như địa ngục. Mái tóc thường ngày của y hơi rối bù và ướt đẫm mồ hôi, bộ giáp của y thực sự bị cởi ra và xếp gọn gàng trên tường cùng với những thanh kiếm của y. Y không mặc gì đáng sợ hơn ngoài tấm lụa trắng và đỏ và chiếc khăn thắt lưng. Inuyasha không thể hiểu được sự thay đổi, hoặc tại sao y lại ở đó, và tại sao hắn vẫn còn sống và trời ơi hắn đã ngủ trên chân Sesshoumaru —
"Ta đang ở địa ngục," hắn tự nhủ, khi phần còn lại của sự tỉnh táo của hắn vỡ tan thành những mảnh vỡ không thể cứu vãn của sự hoài nghi. "Ta đã rất tệ và đã xuống địa ngục. Nhưng điều đó không giải thích được tại sao Sesshoumaru lại là y tá của ta... trừ khi con rắn cũng cắn y -" Hắn bị đánh bật khỏi những suy nghĩ mơ hồ của mình bởi sự thay đổi đột ngột của Sesshoumaru, dẫn đến nhận thức mới rằng có điều gì đó rất sai trái với thế giới khi tên anh trai khốn nạn của hắn không móc mắt hắn ra, còn cho phép hắn tiếp tục thở bên cạnh y. Chưa kể đến những suy đoán lan tràn và hoang dã về hoàn cảnh của hắn liên quan đến việc yêu quái bị rắn giết. Bối rối, Inuyasha cạn kiệt ý tưởng trong sự im lặng khiến hắn thực sự phát hoảng. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Câu trả lời không đến ngay lập tức, vì Sesshoumaru dường như đang nghiên cứu điều gì đó trên khuôn mặt hắn trước khi nghĩ đến việc trả lời. Bất cứ điều gì hắn đang tìm kiếm đều không có, vì biểu cảm của y trở nên khinh thường và cứng rắn và ôi , đúng hơn là như vậy. Lĩnh vực quen thuộc đối với bán yêu. "Ngươi trúng độc quá sâu, thân thể bị cảm nhiễm. Đã hôn mê một tuần kể từ đó. Ngươi đã gần chết vào lúc hoàng hôn hôm qua."
Ôi, chết tiệt. Inuyasha tiêu hóa điều đó trong một lúc, rồi cười khẩy yếu ớt. "Cược là ngươi thất vọng lắm. Ngươi ở đây chờ ta chết để lấy Thiết Toái Nha đi, đúng không?" Nước dùng đó có bị đầu độc không? Hắn nghĩ về điều đó một lúc, bối rối. Ký ức về một cơn mơ lại ùa về với hắn, và hắn liếc xuống cánh tay bị thương của mình. Vết cắn bị cắt vẫn còn nhìn thấy được, nhưng bất kỳ vết nhiễm trùng nào đã từng ở đó đã biến mất. Vết thương sạch và khô. Sự bối rối của hắn tăng lên, và hắn liếc nhìn con yêu quái im lặng, y chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm lại hắn một cách vô cảm.
Chậm rãi, đầy nghi ngờ, Inuyasha giơ cánh tay bị thương lên và cúi đầu ngửi vết thương. Ngay lập tức đầu hắn giật mạnh lên, không tin vào những gì giác quan mách bảo. Đôi mắt vàng mở to nhìn chằm chằm vào người anh lạnh lùng. Mùi hương của Sesshoumaru vương vấn khắp vết thương của hắn. Trải rộng toàn thân hắn.
Trong thời gian bị bệnh, hắn đã được chăm sóc...bởi anh trai mình?
Thế giới quay cuồng trong chốc lát, và dạ dày của Inuyasha quặn lại. "Ôi trời, ta sắp nôn mất," hắn vừa mở miệng, dịch dạ dày liền trào lên yết hầu, chua đến phát khổ, ghê tởm muốn phun ra. Ấn mu bàn tay vào miệng, hắn nhắm nghiền mắt lại và cố gắng kìm nén cơn thôi thúc muốn làm rỗng dạ dày. Mồ hôi đọng trên trán hắn và hắn chớp mắt để tránh xa nó kịp lúc thấy bàn tay của Sesshoumaru lọt vào tầm nhìn của mình. Bán yêu bị dọa đến nửa ngồi dậy cố sức bò ra, ngực phập phồng kịch liệt, mắt mở to và đồng tử nhỏ hơn kim châm, chìm trong màu nắng. Khuôn mặt hắn trắng bệch. "Tránh xa ta ra, đồ khốn nạn," hắn khàn giọng nói, gần như hoảng loạn. "Bất kể ngươi muốn gì, ta không quan tâm, cầm lấy và tránh xa ta ra."
Đôi mắt của đại yêu nheo lại một chút khi nhìn thấy em trai mình gần như giật mình tránh xa y như một con chó lai bị đánh. Hắn chưa bao giờ làm như vậy trong một cuộc chiến, nhưng nhận ra rằng y đã chăm sóc vết thương của mình dường như khiến Inuyasha quay cuồng trong nỗi kinh hoàng ghê tởm, rùng mình. Điều đó không có ý nghĩa gì, nhưng Inuyasha hiếm khi làm vậy. Biểu cảm lạnh lùng và không hề giả tạo, Sesshoumaru một lần nữa khoác lên mình chiếc áo khoác của sự vượt trội. "Ta thấy cách cư xử của ngươi vẫn chưa cải thiện," y lạnh lùng nói. "Ngươi định buộc ta rời đi bằng cách nào, Inuyasha?"
Có điều gì đó gần như rõ ràng đã vỡ ra trong ánh mắt hoang dại của bán yêu. Môi Sesshoumaru hé mở vì ngạc nhiên nhẹ khi Inuyasha tìm thấy sức mạnh để đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi túp lều và vào trong cái nóng rực rỡ của mùa hè.
Chẳng có gì hợp lý cả, Inuyasha nghĩ một cách mù quáng, thế giới xung quanh hắn dao động và bóng tối bò vào từ các góc nhìn của hắn. Hắn đã bỏ lỡ điều gì đó, hắn chắc chắn là vậy. Y đang chơi một trò đùa bệnh hoạn nào đó với đứa em trai bán yêu ngu ngốc của mình; làm hỏng đầu hắn. Chúa ơi, nó đã có tác dụng. Lảo đảo và gần như mất thăng bằng, đó là sức mạnh ý chí thô bạo đã giúp hắn đứng vững, ánh nắng chiếu xuống tấm lưng trần của hắn, mái tóc bết mồ hôi. Kaede đâu rồi? Kaede ở đâu vậy? Inuyasha xấu hổ, cảm thấy mắt mình nóng rát, quá sức và yếu đuối hơn bất kỳ lúc nào hắn có thể nhớ trong suốt cuộc đời mình. Đi dạo quỷ môn quan một vòng. Sesshoumaru đáng lẽ phải đi tiểu trên mộ hắn, chứ không phải cứu mạng hắn.
Inuyasha chưa bao giờ nghĩ tới Sesshoumaru sẽ thay đổi thái độ của y với hắn. Hắn vô giá trị đối với yêu quái, và y ghét hắn. Đổ lỗi cho hắn về cái chết của cha họ—vì một điều gì đó . Hắn biết mình chỉ cần bình tĩnh lại và suy nghĩ, nhưng ở trong tình trạng này với Sesshoumaru chỉ cách hắn vài mét đã khiến mọi báo động thầm lặng trong toàn bộ cơ thể hắn rung lên. Chạy đi, máu hắn thì thầm với xương cốt, chạy đi. Nhưng mặt đất đang quay cuồng và cuộn trào dưới chân hắn, dâng lên để gặp cơ thể đang suy yếu của hắn.
Thứ bắt lấy hình dáng gục xuống của hắn không phải là đất cứng, mà là một cánh tay giống như thanh sắt móc ngang ngực hắn, dưới cánh tay hắn để giữ hắn lơ lửng. Inuyasha ho khan vì áp lực, mắt hắn mở ra khi hắn từ chối ngất đi. "Ta sẽ giết con rắn chết tiệt đó," hắn yếu ớt nói ra, một lời tuyên bố vô nghĩa và hoàn toàn vô nghĩa. "Và sau đó ta sẽ giết ngươi, đồ khốn nạn điên rồ..." Hắn ngẩng đầu lên, đảo mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của anh trai mình. "Ngươi... muốn gì ?" Câu cuối cùng gần như là một lời cầu xin tuyệt vọng, nhưng nó không bao giờ được trả lời, vì đôi mắt vàng óng trợn lên và trở nên trống rỗng, khi sức mạnh cuối cùng của Inuyasha suy yếu và hắn bất tỉnh.
Sesshoumaru cơ hồ nhịn không được muốn thở dài. Nhưng nhìn thấy nữ pháp sư già và Rin đang tiến về phía họ, y kìm nén ham muốn đó lại. Nới lỏng tay và để cơ thể Inuyasha gập đôi trên cẳng tay mình, tên quỷ cao lớn mang hình hài mềm nhũn của người anh em bán yêu của mình trở lại túp lều. Đem hắn ném tới trên giường, mái tóc bạc tứ tán. Đại yêu quái đã đưa ra quyết định trong khoảnh khắc im lặng đó là rời khỏi khu vực đó một thời gian. Trong thời gian vắng mặt đó, Inuyasha sẽ lấy lại sức mạnh của mình, và chu kỳ của mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Sau đó, y có thể đưa ra yêu cầu của mình và chứng kiến ngọn lửa giận dữ lại sôi sục trong mắt người anh em bán yêu của mình.
Y đã thấy đủ sự yếu đuối của Inuyasha. Giờ thì rõ ràng là bất cứ điều gì ám ảnh người em cùng cha khác mẹ của y đều nằm dưới chân y, và trong một khoảnh khắc, Sesshoumaru tự hỏi liệu điều đó có làm y bận tâm không.
Kỳ lạ thay, y không thể trả lời, chỉ còn lại ký ức về hàng mi ướt và ánh lửa, mùi muối trong không khí.
Sesshoumaru không có câu trả lời, hoàn toàn không có câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com