A Step Back (1)
--------------------------------------------------------
Irene đã suy nghĩ và xem xét đề nghị của Wendy và Joy về việc ngưng lại tất cả những gì mà bản thân đang cố gắng cho Seulgi. Họ cũng đề nghị chị nên "làm cho Seulgi ghen", trong khi Irene nghĩ rằng nó có hơi trẻ con. Đó là điều mà những học sinh trung học sẽ làm để thử xem crush có thích chúng hay không. Trên thực tế thì tất cả mọi người (không chỉ riêng học sinh trung học) đều như vậy và Irene rất phân vân để đưa ra quyết định.
Có lẽ, cuối cùng chị cũng đã hoàn toàn đồng ý với ý tưởng đó.
Nó được bắt đầu vào buổi tối, chính xác là chưa đầy 24 tiếng từ khi Wendy và Joy đưa cho Irene gợi ý. Chị nhắn hỏi Seulgi đã ăn tối chưa. Sau một tiếng, Seulgi mới trả lời và nó chỉ là một đoạn tin nhắn ngắn:
"Rồi, em vừa mới ăn tối. Cảm ơn chị đã hỏi"
Irene cảm thấy thật tệ và đau bởi vì chị đã ước Seulgi ít nhất cũng hỏi mình đã ăn hay chưa. Bởi vì thành thật mà nói, Irene vẫn chưa ăn gì cả và nếu Seulgi hỏi, chị ước bản thân có thể ăn được một chút, dù nó có hơi ấu trĩ và trẻ con. Nhưng Irene đã hết cách để thu hút sự chú ý và bây giờ chị biết rằng Seulgi chỉ quan tâm mình như những người khác. Không có điều gì đặc biệt xảy ra khi Irene là người yêu của cậu cả.
Liệu có sai không khi đòi hỏi một sự chú ý đặc biệt? Không, đúng không? Nhưng Seulgi sẽ ổn với điều đó chứ? Một lần nữa, nó lại phải phụ thuộc vào sự đồng ý của Seulgi. Chị cảm thấy phát ốm vì bộ não của mình luôn hoạt động theo cách này.
Sáng hôm sau, Irene tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi.
Nếu hôm đó không có buổi kiểm tra thì chị đã chọn ở lại ký túc xá và nghĩ về bất cứ điều gì không liên quan đến Seulgi.
Irene bị kéo trở về thực tế và Wendy-người bạn tuyệt vời nhất chị từng gặp, đã đứng trước cửa. Cô ấy nói với chị rằng bằng cách nào đó mà cô biết Irene không còn đủ năng lượng cho ngày hôm nay, vì vậy nên Wendy mới đi bộ đến nơi chị ở. Irene nghĩ cô có khả năng nhìn thấy tương lai hoặc luôn luôn có những dự đoán may mắn. Nhưng bất kể là gì, chị rất mừng vì Wendy đã đến và cộng với hộp sữa chuối mà cô ấy mang theo cho Irene.
Wendy đã quá quen với sở thích skinship của chị nên cô có đủ bình tĩnh khi Irene nắm tay cô đi bộ đến trường, đôi lúc là khoác tay hoặc thỉnh thoảng là ôm bên hông cô. Thêm vào đó, chị muốn Seulgi sẽ quen với cái sự bám dính này của mình. Dường như có gì đó vừa mới chạy thoáng qua tâm trí Irene, có lẽ khía cạnh này chính là lý do khiến Wendy nảy sinh tình cảm với chị và Joy cũng đã từng nói rằng người khác có thể hiểu sai nếu chị cứ hành động như thế.
Quay trở về tâm trí, Irene biết Wendy hiểu rất rõ về mình, lẫn trong và ngoài. Irene ước Seulgi có thể cư xử và hành động như Wendy vậy.
Nhưng chị có chút khinh bỉ suy nghĩ của mình bởi vì điều đó có vẻ hơi quá đáng. Vì vậy ý nghĩ ấy liền bị đóng kín lại.
Hôm nay Irene chỉ có ba tiết học. Cả hai người bạn của chị đều có nhiều tiết học hơn và họ xin lỗi vì không thể cùng ăn trưa được. Wendy đã đợi chị hoàn thành tiết học cuối cùng chỉ để nói với chị một số việc.
"Em thực sự không cần phải làm như vậy đâu" - Irene gửi cho bạn mình một ánh nhìn sắc bén để biện hộ.
"Nhưng dù gì thì em cũng đã đến đây rồi" - Cô ấy cười khúc khích và hỏi:
"Chị sẽ ổn chứ? Em thấy Seulgi rời khỏi lớp sớn hơn mọi khi. Em nghĩ hôm nay cậu ấy cũng được về sớm, chị có muốn đi kiểm tra cậu ấy không?"
Irene cắn môi dưới và rút điện thoại ra, ước Seulgi sẽ để ý rằng chị không hề gửi cho cậu một tin nhắn chúc ngủ ngon hay lời chào buổi sáng nào cả. Nhưng chẳng có gì ở đó, chẳng có gì từ Kang Seulgi.
Có phải em ấy thực sự không hề quan tâm đến điều đó dù chỉ là một chút?
Chị thở dài,
"Chị cũng không biết nữa Seungwan à...Có lẽ chị sẽ đến thư viện" - Irene cất điện thoại vào túi và Wendy lịch sự cầm tay chị lên.
"Nghe này, hãy quên việc làm cho Seulgi ghen đi, được chứ? Cứ làm như em nói...lùi lại một chút. Em biết là chị muốn cậu ấy yêu chị nhưng mà đừng quên rằng Seulgi là người đồng ý hẹn hò với chị đấy. Điều đó có nghĩa là cậu ấy không thể làm cho chị trở nên như vậy chỉ vì cậu ấy không hề có tí cảm xúc nào với chị. Chị cần phải vượt qua bản thân, Rene..." - nắm chặt lấy tay Irene và Wendy trông như sắp khóc.
Vì vậy, Irene đã ôm lấy cô.
"Và em thực sự rất ghét khi chị làm điều này" - Wendy cằn nhằn, kìm nén tiếng nức nở.
Irene gật đầu, chị hiểu rằng cử chỉ đó sẽ khiến cô khóc nhiều hơn, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Wendy nhưng chị dường như không thể rơi một giọt nước mắt nào cả.
"Em đừng lo lắng, được chứ? - Irene nở một nụ cười
Wendy trở lại và cười khúc khích
"Chị biết đấy, nếu như có chuyện gì xảy ra, chẳng hạn như việc chị bị tổn thương và tất cả mọi thứ. Em sẽ không ngần ngại mà đánh cậu ấy đâu"
Irene cũng cười theo. Mặc dù nghe nó có vẻ như là một trò đùa nhưng chị biết rằng Wendy thật sự nghiêm túc về chúng. Wendy vỗ nhẹ vào đầu chị trước khi họ chia tay vì cô cần phải trở về lớp trong khi Irene lại đến thư viện.
May mắn thay, chị gặp cái người mà bản thân đang tìm kiếm. Chỉ cần xoay lưng lại với thư viện là có thể thấy cậu.
"Joohyun" - Seulgi chào với một nụ cười quyến rũ thường thấy.
"Em, um... thấy chị đi với bạn"
Seulgi vừa mới...nói lắp đúng không?
Irene lắc nhẹ đầu của mình vào ý nghĩ đó.
"Ừ, đó là Wendy" - chị lặng lẽ trả lời. Khi nhắc đến tên của Wendy, chị liền nhớ lại lời đề nghị của cô ấy.
"Oh, Wendy? Nghe nó giống như một cái tên phương tây vậy"
Irene cau mày, tại sao cậu lại có vẻ hứng thú với Wendy như thế? Chị thề rằng đôi mắt của Seulgi trông có chút sáng rực lên.
"Em ấy là người lai Hàn-Canada. 'Wendy' là tên phương tây của em ấy" - Seulgi ngân nga câu hát và gật đầu khi thông tin mới truyền vào não bộ của cậu.
"Vậy tên thật của cậu ấy là gì?"
Điều này bắt đầu làm phiền Irene. Cậu thật sự quan tâm đến Wendy và thành thật mà nói, Irene không cần phải cố gắng làm bất cứ thứ gì bởi vì điều này đã làm tâm trạng của chị tuột dốc hẳn.
Bạn không nên thể hiện rõ ràng sự quan tâm của bạn đối với bạn thân của cô ấy được.
"Son Seungwan" - Irene căng thẳng và chỉ trả lời nửa vời.
"À, Seungwan" - Seulgi thử xem cái tên ấy nghe như thế nào và cong môi lại. Irene càng tức giận hơn với cái cách mà cậu luôn tươi cười hồn nhiên như thế.
"Hai người có vẻ rất thân thiết"
Irene nhướn mày, nó hiện lên rõ ràng trên gương mặt chị.
"Tất nhiên rồi, tụi chị là bạn thân mà"
Chị ước Seulgi có thể ngừng lại tại đây.
"Thật sao?"
Sau tất cả thì người đó vẫn là Seulgi, một cô gái chẳng-bao-giờ-có-thể hiểu được Irene mặc dù điều này là siêu rõ ràng và Irene khiển trách bản thân hằng tháng bởi vì câu trả lời tiếp theo
"Ừ, tại sao? Em muốn chị xin giúp số của cô ấy chứ gì? Chị nghĩ hai người rất hợp nhau vì cả hai đều sinh cùng năm đấy" - Irene chắc chắn rằng chị đã sử dụng hết sự mỉa mai trong cơ thể nhỏ bé của mình nhưng Seulgi không hề nhận thấy mà còn cười lớn hơn.
"Wow, nghe tuyệt thật"
"Ừ, đúng rồi" - Irene tự nói với bản thân rồi đảo mắt. Chị biết Seulgi sẽ không từ bỏ chủ đề 'Wendy', vì vậy chị đành phải cắt ngang trước khi cậu kịp hỏi thêm câu nào về người bạn thân kia.
"Em đang đến thư viện hả?"
"Oh, đúng rồi" - Một lần nữa, Seulgi lại gật đầu, mỉm cười với chị, nó gần như khiến Irene trở về cách cư xử hằng ngày.
"Em thấy chị nên quyết định lại đây. Chị cũng đang định tới thư viện luôn hả?"
Tất nhiên là vậy. Nơi duy nhất họ ở cùng nhau là thư viện hoặc nhà hàng. Đúng như mong đợi của Irene, cậu thậm chí còn không thể nhận thức được điều này
"Chị đã đi tìm em" - Irene nói, quyết định rằng chị sẽ mạnh dạn hơn với Seulgi
Nhưng Seulgi...
"Vâng, em đã ở đây rồi"
..vẫn là Seulgi
--------------------------------------------------------
Nếu thấy hay thì các bạn có thể vote hoặc bình luận giúp mình nhé!😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com