Okay (2)
Lớp học của cậu thường bắt đầu vào lúc 8 giờ mỗi buổi sáng và kết thúc vào khoảng 3 giờ chiều. Từ 3 đến 4 giờ, Seulgi sẽ dành ra 2 tiếng đồng hồ trong thư viện để học và đọc thêm về kinh doanh trước khi cậu đến bệnh viện thăm bố mình, sau đó trở về nhà.
Khi có thời gian rảnh rỗi, cậu sẽ dành nó để tập thể dục bởi vì cậu cần phải giữ sức khỏe để giúp cho lịch trình không bị gián đoạn. Mọi thứ đều tuân theo lịch trình nên đôi khi nó khiến cậu khá mệt mỏi, Seulgi luôn nói với bố mẹ rằng mọi thứ đều ổn và cậu có thể xử lý tốt chúng.
Cậu chỉ cần một tuần để làm quen với những lịch trình đó.
Seulgi thích học ở thư viện bởi vì bằng cách nào đó mà cậu đã làm quen được rất nhiều người, dường như chúng giúp cậu giảm bớt đi sự im lặng thường thấy ở nhà.Ngoài ra thì thư viện cũng nằm ở rất gần nơi cậu ở.
"Xin lỗi"
Cậu ngước mặt lên và bắt gặp đôi mắt long lanh của ai kia.
Đẹp thật!!!!!
Seulgi nghĩ hình như mình biết chị gái xinh đẹp này. Cậu thường thấy chị ở thư viện. Cũng có lúc, cậu bắt gặp chị đang nhìn mình nhưng Seulgi nghĩ rằng việc đó không có gì lạ cả. Chị không phải là người duy nhất nhìn chằm chằm vào cậu và tất nhiên cậu không hề khó chịu về nó bởi vì một số người khác đã làm những thứ khiến cậu khó chịu hơn thế cơ.
Theo những gì Seulgi nghe khi chị nói chuyện với bạn bè thì có vẻ như tên của chị là "Irene". Cậu không cố ý nghe lén nhưng họ ngồi cách Seulgi chỉ vài cái cái bàn và thư viện này thường vô cùng yên tĩnh cho đến khi bạn của Irene mở miệng nói chuyện.
Cậu chắc chắn Irene theo một chuyên ngành khác và nó có nghĩa là họ học ở hai tòa nhà khác nhau. Đó cũng là lí do tại sao mà chị và cậu hầu như không gặp nhau ở bất cứ nơi nào khác ngoài thư viện.
"Unnie gặp em có việc gì sao?" – Cậu trả lời chị bằng chất giọng vô cùng lịch sự.
"Chị có thể nói chuyện riêng với em một chút được không?"
Seugi không hề ngạc nhiên.
Cậu đã trở nên quen thuộc với những câu nói kiểu như thế sau lần thứ năm có người nào đó thú nhận tình cảm của họ với cậu nhưng thành thật mà nói, cậu không ngờ một người như Irene cũng sẽ hành động như tất cả các sinh viên trong ngôi trường này.
Seulgi nghĩ rằng một người như Irene chắc chắn có khối người theo và có lẽ chị ấy đã quen được một anh chàng đẹp trai nào đó rồi.
"Được thôi"
Cậu đánh dấu trang đang đọc trước khi Irene đến gần, đóng cuốn sách lại và chuyển toàn bộ sự chú ý của mình sang Irene.
"Chị muốn nói với em chuyện gì nào?"
Khuôn mặt chị dần trở nên đỏ ửng.
Seulgi nghĩ hiện giờ Irene trông thật đáng yêu.
"Được rồi, vậy......chị nghĩ chúng ta có thể đi đâu đó...riêng tư hơn một chút được không? Chị không thích những người khác nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta."
Có phải chị ấy muốn thổ lộ tình cảm với mình?
Seulgi đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu nhìn xung quanh một chút.
"Ở phía sau kệ sách thôi có được không? Bởi vì đây là chỗ ngồi yêu thích của em với lại em cũng chưa đọc xong quyển sách." – Cậu giải thích.
Irene gật đầu và đi theo cậu từ phía sau cho đến khi họ đến được chỗ giá sách. Nơi đó gần như không có người qua lại vì nó nằm ở tận cùng của thư viện và hầu hết các cuốn sách được lưu trữ ở đây đều là sách cũ nên cũng chẳng có mấy ai đọc chúng.
Sau đó, Seulgi dừng chân lại và quay mặt đối diện với chị – người đang nhảy cẫng lên vì sung sướng.
"Chúng ta đến nơi rồi. Chị có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Cậu quan sát những cái gật đầu của Irene, chúng như thể chị đang cố gắng khuyến khích bản thân. Sau đó, chị ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Seulgi. Trái tim cậu dường như trở nên loạn nhịp.
"Irene unnie, chị thích em có đúng không?"
Irene mở to mắt ngạc nhiên vì cậu biết được ý định của mình. Có vẻ như chị không hề mong đợi Seulgi sẽ hỏi mình một điều như vậy cho dù việc đó chỉ là tình cờ.
Cậu đã đúng. Đó là một lời thổ lộ từ Irene.
Seulgi chờ chị trả lời.
"Làm thế nào mà em-"
"Làm thế nào mà em biết được sao?" – Seulgi mỉm cười hoàn thành câu hỏi của chị. Cậu nói với Irene rằng chị không cần phải lúng túng hay ngại ngùng.
"Bởi vì chị đã biểu lộ hết tất cả ra bên ngoài rồi Irene unnie." – Cậu tinh nghịch trả lời.
Seulgi thấy chị bỉu môi và lẩm bẩm gì đó.
"Việc đó rất dễ dàng để nói ra, chị không định thử sao unnie?"
Chị hít một hơi thật sâu và thì thầm những lời động viên với bản thân.Irene nhìn cậu bằng ánh mắt cương quyết.
"Không. Chị không thích em."
Một lời thú nhận khiến cậu vô cùng bất ngờ.
"Mà là chị yêu em Seulgi à"
Bây giờ, việc này càng trở nên thú vị hơn.
Đã từng có rất nhiều người thổ lộ với Seulgi. Chẳng hạn như:
"Seulgi à, làm người yêu mình nhé."
"Mình thích cậu."
"Chị sẽ đi chơi với em chứ?"
"Xin em hãy là của anh, Seulgi"
Nhưng đây là lần đầu tiên có người thừa nhận bản thân họ yêu cậu. Đối với Seulgi, "yêu" là từ có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ. Cậu khá ngạc nhiên khi Irene có thể nói chúng ra một cách bình tĩnh như thế.
"Thật ra thì em có một câu hỏi" – Cậu quan sát khuôn mặt kiên quyết của người đối diện đang bắt đầu chau mày lại.
"Bình thường thì em không hỏi câu này với những người khác đâu nhưng tại sao chị lại yêu em, Irene unnie? Em và chị chỉ mới gặp ở thư viện và chúng ta thậm chí chưa từng nói chuyện với nhau thì bằng cách nào mà unnie có thể khẳng định rằng chị yêu em?"
Cậu định từ chối Irene và yêu cầu chị quên đi những câu hỏi vừa rồi thì chị đột nhiên trả lời:
"Liệu em thực sự cần có lí do để yêu một người nào đó hay sao? Ngoài ra, đây không phải là nơi duy nhất chúng ta gặp nhau. Lần đầu tiên chị gặp em chính là khi em vừa vào năm nhất đại học, sau đó là lần thứ hai ở thư viện này. Chị biết chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau nhưng chắc chắn rằng chị sẽ làm em có chung cảm giác với chị và có lẽ một ngày nào đó em cũng sẽ yêu chị thôi"
Irene lẩm bẩm phần cuối cùng nhưng cậu có thể nghe thấy chúng.
Nhưng những lời nói của chị không thuyết phục cậu lắm
Và Seulgi vẫn còn thắc mắc với cách Irene nói rằng chị yêu cậu.
"Chị có nhầm lẫn không khi dùng từ 'yêu'?"
Irene nhíu mày lại, chị trông như thể hơi khó chịu với những gì cậu hỏi.
"Không, chị hiểu cảm xúc của bản thân nên vì vậy chị chắc rằng mình không hề nhầm lẫn gì khi nói ra điều đó."
Seulgi nhìn chị như thể đang học hỏi gì đó.
Cậu nhận ra Irene thấp hơn mình vài centimet, đó là lí do tại sao chị phải ngẩng đầu lên. Chị trông hơi tức giận nhưng Seulgi lại nghĩ unnie này khá là dễ thương. Cậu tự hỏi liệu Bae Joohyun có thực sự yêu cậu không?Bởi vì làm thế nào mà một người có thể yêu ai khác khi chỉ vừa nói chuyện với họ? Về cơ bản thì Seulgi và Irene là hai người hoàn toàn xa lạ.
Sau đó, chị thở dài và biểu hiện có vẻ thoải mái hơn.
"Chị biết em không có cảm nhận như chị. Chị đã thổ lộ cảm xúc của mình với em nên nếu em cho chị cơ hội thử làm bạn gái của em thì—"
"Được thôi"
"Em vừa nói gì cơ, Seulgi?"
"Em nói là được thôi"
"Gì cơ?????"
"Em sẽ hẹn hò với chị, unnie" – Seulgi nở nụ cười tinh ranh vốn có của mình.
"Em sẽ cho chị một cơ hội để trở thành người yêu của em".
Có lẽ mình nên cho bản thân có cơ hội để yêu.
--------------------------------------------------------
Nếu thấy hay thì các bạn có thể vote hoặc bình luận giúp mình nhé!😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com