Chap 11: Hụt hẫng
Seungwan mỏi mệt đi về nhà, mở cửa ra thấy căn nhà trông thật tối tăm. Nàng đi vào phòng khách, bật một điệu nhạc du dương như thường lệ và khui ra vài lon bia để uống.
Thật kỳ lạ, gần đây Seungwan cảm giác bản thân đang ngày càng phụ thuộc vào bia rượu để sống qua ngày, từ khi nàng sa vào tình đơn phương không kết quả kia, nàng lại nhận nhiều bi kịch hơn trong cuộc sống và kết quả là bản thân ngày một sa đọa.
Hết chuyện tình trường bấp bênh thì đến nhỏ bạn thân với chị trưởng nhóm của nàng, có phải ông trời đang hành xác nàng không vậy?
Nghĩ lại những gì đã nói với Joohyun, tuy Seungwan có hơi lớn tiếng với nàng nhưng ít ra nói hết mọi thứ mới làm Joohyun ngốc nghếch kia tỉnh ngộ được, điều đó cũng sẽ tốt cho cả Seulgi.
Cô nàng không phải con người khi phải cứ nhìn một người phải chịu đau một mình, nhất là Kang Seulgi, cô bạn thân thiết nhỏ bé của nàng lại là con người chỉ có nụ cười là che đậy vết sẹo trong lòng, chỉ có thể lấy công việc đè lên vai che đậy chuỗi hồi ức đáng buồn xen đau khổ.
Vậy nên, những lời Seungwan thắng thắng nói với Joohyun cũng là tốt cho cả đôi bên, vậy là chị ấy sau khi biết chuyện ấy thì sẽ không né Seulgi nữa.
Có lẽ vậy...
Ngồi suy nghĩ vu vơ mà không biết làm gì, nàng chỉ mỉm cười đắc thắng vì bản thân vừa giúp đôi nọ hạn chế tránh né nhau hơn, còn nàng và người kia thì vẫn đi vào ngõ cục, không đâu vào đâu. Muốn thưởng thức men say đang chảy dần trong lòng, nàng vẫn không quên bật bản nhạc ngắn xoa dịu tâm hồn, tiếng nhạc càng nhẹ nhàng bao nhiêu thì mọi thâm tâm của cô càng trầm tư biết bao.
Cánh cửa bỗng mở ra làm cắt đi mạch suy nghĩ của Seungwan.
- Em về rồi đây! Yerim đi gặp bạn rồi nên em về một mình trước!
Là Park Sooyoung? Seungwan bất ngờ quay đầu nhìn thì thấy Sooyoung bước vào với tâm trạng mệt mỏi, nét mặt đó từ khi nào đã không còn giấu nhem được như xưa nữa.
Nàng cảm thấy chua xót, thật lòng chỉ muốn ôm em vào lòng...
Sooyoung đã mệt nhưng càng khó chịu hơn khi người chị gái nhà cô, một người trước đó luôn miệng nói rằng sẽ không bao giờ đụng món nước có cồn và ăn uống điều đồ, hiện giờ trước mặt lại là vài lon bia trên bàn.
- Này! Gần đây em để ý chị uống bia hơi nhiều rồi đó! Khuya rồi chị đừng uống nữa!
Sooyoung cằn nhằn tiến lại gần Seungwan, không chần chừ mà giật ly của nàng mặc dù đối phương vẫn ngớ ra chưa kịp phản ứng. Nhìn đống lon bia lăn lóc trên bàn, Sooyoung càng thở dài chán chường nhìn nàng hamster đang trên ghế sofa lăn lộn.
Căn phòng lúc này trong vài giây chỉ tồn tại hai hình bóng nhỏ bé chỉ dùng mắt đối mắt nhìn nhau để giao tiếp, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
Seungwan với khuôn mặt ửng đỏ, không ngần ngại đến gần Sooyoung rồi vuốt tóc cô, chuỗi hành động khó hiểu làm cô càng hoang mang lùi lại có ý né tránh. Cho đến khi Sooyoung đụng tường, khuôn mặt hai người gần hơn, đến mức còn nghe thấy từng hơi thở của nhau. Vì khuôn mặt của Seungwan đỏ lên vì rượu nên khi khuôn mặt đối phương dí sát vào mặt Sooyoung, cô ngượng ngùng quay đi nơi khác vì người kia lúc này có chút quyến rũ mà ngay cả Sooyoung cũng phải thừa nhận điều đó.
Từng tiếng nhịp đập, từng hơi thở, ánh mắt hướng về nhau như muốn nói bao điều. Sooyoung bối rối lên tiếng:
- Seungwan unnie, chị làm gì vậy?
Miệng không nói được câu nào, nhưng hành động của Seungwan bắt đầu tiến sát gần mặt Sooyoung làm tim cô đập nhanh hơn. Nhưng khi Seungwan thấy vẻ ngoài lúng túng của Sooyoung thì mỉm cười như chế giễu:
- Hehe, tính rủ quý cô không phiền thì muốn khiêu vũ cùng tôi không thôi?
Cô nàng hamster kéo Sooyoung ra khỏi chỗ và cả hai cùng cầm tay nhau khiêu vũ, nàng nắm tay chặt người đối diện và ôm hờ cô, từng bước chân đi qua đi lại theo nhịp nhạc không biết thành thạo từ khi nào.
- Chị đã tập khiêu vũ từ đâu đó?
- Chỉ là coi trên tivi rồi lâu lâu học theo thôi, cũng còn non lắm!
Sooyoung vụng về không một chút kinh nghiệm nhưng cô vẫn đồng ý khiêu vũ theo sự chỉ dẫn của Seungwan, dần cả hai khi đã quen được với những bước nhảy cơ bản thì họ càng thực hiện động tác nhanh hơn. Tiếng nhạc du dương được lặp đi lặp lại nhưng không tạo cho ta cảm giác chán nản, cứ bước rồi lại đi, Seungwan càng nắm chặt tay Sooyoung, cô khẽ giật mình:
- Phải nắm chặt tay như vầy mới không té...
Cứ thế mà đã qua một bản nhạc khác, cả hai vẫn với tư thế thân mật đó mà chìm đắm trong thế giới riêng đến quên cả thời gian. Đây là khoảnh khắc với Seungwan là quý báu nhất, cả hai dính sát nhiều hơn, và ngay cả nhịp tim đôi bên cũng đập mạnh hơn không còn điểm dừng.
"Không biết khi nào mới có khoảnh khắc hiếm hoi này lại nhỉ?"
Dạo bước hồi lâu cũng đi đến bài nhạc cuối cùng, Seungwan vẽ lên một nụ cười thật tươi, bất chợt hỏi Sooyoung:
- Nè Sooyoung, em đã có bao giờ đơn phương ai chưa? Và đã đau vì nó chưa?
Cơn men say của rượu khiến cho Seungwan đang mất tỉnh táo, vậy nên câu hỏi này cũng vô thức mà thốt ra. Khuôn mặt Seungwan ánh lên tia háo hức như đã sẵn chờ câu trả lời sắp tới, nhưng Sooyoung nghe xong chỉ mím chặt môi và liếc nhìn một nơi vô định, giọng yếu ớt trả lời:
- Đơn phương à, có lẽ là có rồi đấy.
Seungwan ngây thơ đang rạng rỡ tươi cười vì có vẻ nàng đã chinh phục được trái tim của cô.
Bình thường Seungwan hay coi những bộ phim lãnh mạn khác thì tình huống tiếp theo chắc chắn sẽ là cảnh nữ chính thổ lộ hết mọi tâm tư với chàng nam chính, thế là cả hai chính thức có nụ hôn nồng nhiệt.
Nghĩ thôi cũng đã sung sướng quá rồi, thế nên cô lúc này háo hức như một đứa trẻ đợi quà, nàng vẫn tiếp tục hỏi:
- Thế là ai đã cướp lấy trái tim em của tui rồi? Hẳn người đó tài hoa lắm đúng không?
Sooyoung bật cười, nhưng rồi có chút u buồn, xen lẫn đâu đó là sự cô đơn. Sooyoung cúi mặt như giấu đi vẻ mặt yếu đuối ấy, nhưng Seungwan vẫn nhìn ra được đâu đấy là sự chóng vánh không tên trong lòng cô. Giọng cô có chút đượm buồn tâm sự:
- Không hẳn là tài hoa... cậu ấy chỉ là con người bình thường thôi. Nhưng em và cậu ấy đã học chung với nhau từ hồi trung học và giúp đỡ em rất nhiều, nhưng có lẽ em có bày tỏ bao nhiêu thì cậu ta sẽ còn không biết, có khi là biết mà lại lơ em cũng nên? Em nhiều lúc cũng muốn từ bỏ lắm nhưng rồi con tim em lại ngăn cản lại. Em không hiểu tình yêu là gì nữa, và tại sao người ta lại thích việc yêu... chứ em là em quá mệt mỏi khi yêu một người rồi...
Nụ cười trên môi của Seungwan chợt vụt tắt.
Cậu ấy?
"Vậy mình không phải là 'nam' chính, mình là 'nam' phụ hả?"
Thế thì mọi điều nàng làm đều là vô ích, những gì nàng làm cũng đổ sông đổ bể. Nói đúng hơn, ngay từ đầu nàng, Seungwan, đã không là gì trong tim người ta rồi, hóa ra từ đầu tới cuối đều là do nàng ảo tưởng sao? Càng hy vọng bao nhiêu thì càng thất vọng càng nhiều, cuối cùng nàng đã hiểu câu nói, và càng hiểu thì càng đau làm sao.
Seungwan đứng bất động với nhiều suy nghĩ, đáng lẽ nàng phải an ủi Sooyoung chứ, nhưng có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng khiến nàng không thể nói ra một chữ một câu hoàn chỉnh, chỉ nín thở nhìn Sooyoung nhưng trong đó chỉ toàn là cay đắng.
Seungwan không chịu được cảnh này nữa, nàng muốn rời đi.
- À... chị nhận ra chị vừa có chút chuyện với anh quản lý, xin lỗi em.
Seungwan hớt hả chạy vội về phòng không ngoái đầu lại xem biểu cảm của Sooyoung. Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy đau lòng, nàng biết lúc ấy Sooyoung rất buồn, cô em nhỏ cần một lời an ủi, cần một cái ôm, cần một người bên cạnh, lắng nghe, vỗ về, nhưng Seungwan không thể làm được điều đó. Nàng rất sợ phải đối diện với đau khổ một lần nữa, không những thế còn bỏ mặc bóng dáng nhỏ bé đó bơ vơ giữa phòng khách.
Tiếng khóc nấc ngày càng lớn, liệu Sooyoung sẽ ghét cô không? Sẽ không còn coi cô là một người chị không? Là một người bạn không?
Đủ loại câu hỏi quanh quẩn trong đầu nàng, nhưng nàng lại không thể giải đáp được. Vậy ra đây gọi là...
Kẻ tổn thương thích tổn thương người khác.
__________________
Joohyun vẫn ngồi từ tối tới khuya trông coi Kang Seulgi. Căn phòng không còn một tiếng động và trông thật ngột ngạt, vạn vật trong này vẫn cứ yên tĩnh, thời gian cũng theo đó hòa vào không gian đầy suy tư, và Seulgi vẫn nhắm nghiền mắt im lặng nằm trên giường.
Có vẻ Seulgi còn rất lâu mới tỉnh lại, Joohyun vẫn chỉ nắm chặt lấy tay cô, xót thương nghẹn ngào.
- Seulgi a, không biết em có nghe chị không, nhưng mà chị vẫn mong là em sẽ nghe được. Vừa qua chị là một nhóm trưởng đáng trách, không thể giúp gì cho em, chắc em đã ghét chị lắm đúng không? Tại sao ghét chị đến mức phải tự hành hạ bản thân thế này? Nhưng chị vẫn sẽ luôn âm thầm chăm sóc em, chị vẫn sẽ luôn ở đây cho đến khi em tỉnh giấc.
Joohyun khóc lớn hơn:
- Em hãy dậy đi, chị đã biết lỗi rồi mà, đừng ngủ rồi lơ chị nữa... Đừng che giấu thêm chuyện gì nữa, nếu buồn thì hãy nói với chị, chị sẽ không vô tâm với em nữa Seulgi. Này Seulgi à em...
Vẫn là thanh âm tích tắc của tiếng kim đồng hồ vẫn qua đi nhưng không có gì thay đổi. Joohyun tiến lại gần hôn vào má của Seulgi, nắm chặt tay cô như níu giữ báu vật đã bị chôn vùi dưới đáy biển. Khuôn mặt của bé con thật xinh đẹp, thật ngây thơ, thật thuần khiết...
Như thiên thần.
Joohyun mãi rơi lệ và đã thiếp đi từ lúc nào không hay, nhưng tay vẫn đan xen vào tay Seulgi.
Cùng một ngày, trong lòng mỗi người chỉ toàn là vết thương gây ra bởi sự dày vò vì tình đơn phương cay đắng, thời điểm này chỉ có khóc trong lòng thật nhiều mới giúp bản thân giải khuây được nỗi u sầu trong tâm hồn. Nhưng chỉ như vậy thôi, liệu rằng có thể giải thoát được lưới tình đớn đau đơn giản thế không?
END CHAP
_______________
Huhu MV '28 reasons' xịn quá mấy bà ơi 🥹 Tui coi mà khóc thét sáng đêm luôn, và cả b-side cũng xịn không kém nữa ༎ຶ‿༎ຶ Vì hôm nay ngày đặc biệt nên sẽ ra chap mới nhanh như mọi hôm, hãy vote cho tui có thêm động lực nào hmu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com