Chap 13: Ác mộng
Bệnh tình của Seulgi vẫn không thay đổi bao nhiêu, cô vẫn cứ nằm đấy và đôi mắt nhắm nghiền như thể tránh tiếp xúc với tất cả mọi người. Joohyun luôn dành mọi thời gian cho cô, ngay cả khi lịch trình riêng rất dày đặc nhưng nàng vẫn cố gắng xong sớm nhất để đến và chăm sóc cô, có khi phải ở lại bệnh viện.
Đã từ rất lâu kể từ lúc có chiến tranh lạnh diễn ra, Joohyun chưa từng nghĩ nàng lại muốn bên cạnh Seulgi nhiều đến vậy, một cảm xúc vô hình kỳ lạ nào đấy mà nàng không hề hay biết. Mỗi khi nhìn Seulgi, nàng chỉ mong ước có thể cô thức dậy thật nhanh, được nhìn thấy nụ cười của cô, được nghe giọng gấu con nít của cô, và cuối cùng... là giọng hát của cô.
Joohyun không biết những cảm xúc này là gì, và có từ khi nào.
Đêm đến, ngày cứ trôi qua mà nàng không cảm nhận gì cả, cứ như xung quanh nàng thật vô vị và nhàm chám. Cũng chỉ là hình bóng bé nhỏ ấy nằm trên giường, im lặng cũng không nhúc nhích. Chờ đợi mệt mỏi cũng chỉ có như thế, Joohyun đắp chăn cho cô và thủ thỉ tâm sự:
- Đã năm ngày rồi mà em chưa tỉnh dậy đấy Seulgi... nếu em có nghe chị nói thì ít ra cũng mở mắt đi chứ... chị muốn gặp em lắm rồi đó, chị muốn xin lỗi em mọi chuyện...
Mỗi ngày bên cạnh Seulgi, cứ đến khuya nàng luôn trò chuyện một mình với Seulgi, nhưng cũng chỉ là lời xin lỗi và hối thúc cô tỉnh dậy.
Và sau đó chỉ là vẻ mặt thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng.
Joohyun hôn lên trán Seulgi, rồi lại đến má, cho đến khi nhìn lại đôi môi thì bất giác nhớ lại ngày hôm đó.
Joohyun vẫn nhớ rất rõ, hình ảnh Seulgi phóng đại trước mặt nàng, cánh môi chỉ còn một chút nữa thôi là cả hai chạm vào nhau. Nàng không hiểu vì sao nhịp tim của nàng không thật sự từ chối nó, trái lại còn có chút hưởng ứng tiến vào, nhưng mọi chuyện đến quá đột ngột làm nàng lo sợ.
Cả hai chưa thật sự là người yêu của nhau nên hành động đó khác nào là... nàng không biết phải nói sao nữa.
Joohyun chậm rãi đóng cửa sổ, tắt đèn phòng và nằm cạnh Seulgi, nắm tay cô thật chặt, miệng vẫn không quên kèm lời chúc khi chìm vào giấc ngủ:
- Ngủ ngon nhé, Seulgi bé bỏng của chị...
____________________
- Bố, mẹ?
- Bố đang ở đâu vậy?
- Tại sao mẹ lại bỏ con?
- Đừng bỏ con được không?
Tiếng khóc thét đầy đau thương của một đứa trẻ khi đang đứng trong cõi vô định nào đấy. Đứa trẻ ấy chạy xung quanh, đi từ nơi này rồi lại từ nơi khác trông như đang kiếm một ai đó. Tiếng khóc và miệng luôn kêu "bố mẹ ơi" đầy sự chua xót và càng vang vọng.
Người đàn ông phía trước em, trông có vẻ là bố của em nhưng khuôn mặt lại mờ đi, không rõ ràng, rồi lại dần tan biến khiến cho em hấp tấp chạy đến, vừa chạy vừa giơ tay như sợ mất đi người mình mới nhìn thấy.
Nhưng không kịp, người ấy đã biến mất.
Sau đó đứa trẻ ấy lại bắt gặp hình dáng người phụ nữ lớn tuổi cùng trên tay đang nắm tay một đứa nhỏ khác trông rất giống em. Đứa trẻ đó có dự cảm không lành, em vừa hớt hải chạy nhanh vừa thở dốc nhưng hai bóng hình một lớn một nhỏ đó lại càng mờ nhạt dần và biến mất như người đàn ông ban nãy.
Đứa trẻ ấy lại ngó ngang ngó dọc để đi tìm lối ra và bỗng vấp té, sau đó lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và thuần khiết, rồi trước mặt cô lại là hình bóng quen thuộc, mái tóc tựa ánh nắng mặt trời cùng nụ cười trìu mến như thắp sáng cả vùng đêm u tối. Nàng cười nhưng lại không nói gì, nàng ta chỉ nắm tay cô, miệng như nói gì đó mà cô không nghe được.
Bất chợt không gian tối sầm lại, cô gái ấy liền chìm trong bóng tối. Cô cố gắng chạy đến nhưng lại không với tới nỗi nàng, tiếng khóc của cô như có sự đè nén, ẩn chứa trong ấy là tiếng khóc của một đứa trẻ nhỏ sợ cô đơn, sợ trái tim chóng vánh tình thương, sợ bị vứt bỏ, sợ bị tổn thương, nói chung là cô sợ mọi thứ.
Cô đang cố đến gần người cô yêu thương nhất, kêu lớn:
- JOOHYUN UNNIE!
Seulgi bật dậy, trán cô đầy mồ hôi.
"Hóa ra chỉ là giấc mơ, nhưng tại sao lại thật đến vậy?"
Đồng hồ chỉ mới điểm 6 giờ sáng. Cô định vươn tay lau vần trán đẫm mồ hôi của mình thì bất ngờ tay đã bị ai đó nắm chặt lại, như không muốn cô buông ra. Thời gian đang dần bất động, Seulgi nuốt nước bọt khi nhìn người đang nhắm mắt ngủ chính là Joohyun - người vừa làm cô đau khổ trong giấc mơ vừa rồi.
Seulgi đang lục mọi ký ức trước lúc mình ngất xỉu, cô mơ hồ nhớ rằng khi mình gục xuống thì có tiếng hét gọi tên mình văng vẳng bên tai với chất giọng rất thân thuộc, và trong sự thân thuộc đó là nỗi niềm lo âu rất quen.
Nhưng cũng kỳ lạ? Ngẫm đi ngẫm lại thì cô vò đầu khó hiểu, vì sao mình chỉ nhớ được chuyện lúc đó giữa hàng chục sự việc khác cũng đồng thời diễn ra? Hoặc cô đang ảo tưởng rằng, không lẽ vì cảm xúc dâng trào của người ấy khi cất lên gọi mình chính là mảnh quan tâm cuối cùng mà cô đã từ lâu hy vọng?
Thơ thẩn nghĩ đến cũng không được gì, càng nghĩ thì càng rối rắm về cảm xúc của đối phương dành cho cô. Seulgi rất tự hỏi bàn tay của Joohyun đang nắm tay cô đó là tình cảm thật sự từ hai trái tim đang hướng về nhau, hay đó chỉ là sự thương hại sau nhiều ngày nàng lơ cô?
Mệt mỏi, khó xử, thật muốn có câu trả lời.
- Chị có ghét em không Joohyun unnie? Vì em là một đứa làm chị buồn.
Seulgi muốn lưu giữ khoảnh khắc hiếm hoi này mãi, cô càng nắm chặt tay Joohyun hơn, ngón tay đan xen từng ngón mà tự cười một mình. Biết rằng Joohyun đang ngủ rất say nên Seulgi càng làm tới, tay bên kia sờ má bánh bao của nàng và giật thót ngạc nhiên.
"Sao chị lại ốm thế này?"
Nếu là vì chăm sóc cô thì hẳn cô sẽ phải sướng đến chết mất, được người mình thương lo lắng quan tâm thế này, dành thời gian riêng cho mình thế này cô muốn ghi nhớ và cất trong lòng thật sâu. Nhưng cũng có phải vì cô mà nàng không chăm sóc cho mình không, thân hình gầy gò hẳn, má bánh bao mà cô lúc nào cũng chọt giờ đã biến mất.
- Đúng là đồ ngốc, sao đồ ngốc lại quan tâm đứa vô dụng như em vậy hả?
Ánh mắt có lỗi mãi ngắm nhìn Joohyun thì chợt có tiếng mở cửa đầy bất ngờ. Seulgi giật mình như bị bắt quả tang tại trận và luống cuống nhắm mắt vờ ngủ như không có chuyện gì đã diễn ra. Cùng lúc ấy Joohyun cũng tỉnh dậy, nàng dụi mắt để xem ai đã phá giấc ngủ của nàng.
Seulgi nằm im tại chỗ với trong lòng buồn bực trách thầm.
"Tên hamster đáng ghét phá đi cảnh lãng mạn của bà!"
- Hé lu Bae nhóm trưởng yêu dấu của em, mọi thứ vẫn ổn chứ?
- Mọi thứ sẽ vẫn ổn cho tới khi em phá giấc ngủ của chị!
Joohyun giọng vẫn còn ngái ngủ đang hờn dỗi khiến Seungwan phì cười, đôi lúc nàng rất thích chọc bà chị của mình. Seungwan nhìn sang Seulgi vẫn còn đang ngủ, nói với Joohyun:
- Dù gì chị ở lại nguyên đêm rồi nên mệt mỏi lắm, hay để em chăm cậu ấy thay chị nha. Chị về nhà nghỉ ngơi đi!
Joohyun do dự một hồi, nhưng vì mấy ngày qua nàng đã ngủ không thoải mái ở nơi lạ chỗ nên cũng sớm nghe lời đứa em của mình mà soạn đồ. Trước khi đi về, Joohyun vẫn không quên dặn dò:
- Nếu Seulgi có chuyện gì thì hãy gọi chị nhé! Và nhớ đừng làm gì bậy bạ em ấy nghe chưa?
"Bậy bạ là cái gì cơ? Bà Seungwan tính làm gì tui cơ?"
Seungwan chắc chắn nghe câu sau nhưng lờ đi hết, cánh cửa theo đó cũng đóng lại cùng tiếng bước chân của Joohyun. Khi không còn tiếng động bên ngoài, Seungwan mới đến gần nhéo má Seulgi.
- Dậy đi bà thím, đừng tưởng giả vờ ngủ là không ai biết!
- Yah thả tớ ra Seungwan!!! Hóa ra trò bậy bạ Joohyun unnie nói là đây hả???
Mấy ngày trước Seungwan có tật rất xấu là mỗi khi nàng cùng Joohyun ở trong phòng thì y như rằng Seungwan sẽ có ý đồ chọc ghẹo con gấu đang nằm trên giường.
Nào là nhéo má, tết bím tóc, lâu lâu còn lấy bút lông vẽ bậy bạ trên mặt cô rồi ngay lập tức lấy điện thoại chụp hình dìm, tất nhiên Seungwan sẽ không quên gửi những tấm ảnh đó đến đồng đội của mình: Yerim và Sooyoung, và họ đã có một màn cười rung cả căn phòng. Joohyun phản đồng đội, mỗi lúc tụi nhỏ như thế cô sẽ la lên chặn lại mọi hành động mất nết kia kèm cái cau mày khó chịu.
Quay lại thực tại, bây giờ chỉ còn tiếng hét cùng tay quơ qua quơ lại trên không trung, mới dậy mà bị tra tấn thế này thì quả là xui xẻo khi có đứa bạn thân như Seungwan.
- Sao cậu biết tớ giả vờ thế!?
- Joohyun unnie ngây thơ lắm không phát hiện đâu, còn đằng đây á hả... nhìn một phát là biết liền!
Cái điệu bộ ngầu lòi đầy giả tạo làm Seulgi nổi da gà da vịt. Seulgi cảm thấy như bị chọc tức nên giở trò phồng má khoanh tay liếc nhìn Seungwan, Seungwan không nhịn được lại cốc đầu nhẹ:
- Đừng có mà làm điệu bộ thiếu nữ giận dỗi trước mặt tớ, không phải Joohyun unnie thì tớ đây cũng không thèm đổ cậu đâu !
- Nè phải thương người bệnh chứ!?
Đã lâu rồi trong căn phòng này mới tràn ngập tiếng cười. Khi có trận cười hả hê, Seulgi ngồi đối diện Seungwan đang vừa gọt trái cây vừa đút cho cô ăn, Seulgi mở lời hỏi thăm:
- Mấy nay như thế nào rồi Seungwan?
- Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường thôi, cứ đến buổi diễn này đến buổi diễn khác không kịp ngáp luôn haiz. Giờ còn thêm vụ đi tới bệnh viện chăm sóc ai kia đến mức mặt mũi cũng không còn tươi tỉnh rồi đây này.
Đang nói thì Seungwan ngừng lại, và nhẹ giọng:
- Nói cho cậu nghe, mấy nay Joohyun unnie lo cho cậu lắm đó, cứ mỗi khuya là cứ giành giật việc ai ngủ ở lại và hầu như chị ấy đều chủ động xin phép hết. Có lẽ Joohyun unnie cũng hiểu được phần nào rồi nên về sau chị ấy sẽ không né tránh cậu nữa đâu. Có né thì tớ sẽ đấu khẩu với chị ấy tiếp!
Seulgi cười mỉm và gương mặt cô tươi sáng trở lại. Seungwan vì thấy căn phòng khá tối nên đã mở cửa sổ làm Seulgi nheo mắt nhìn, ánh sáng len lỏi qua từng khung cửa sổ làm cô nhớ cái ngày nàng và cô chỉ còn một mình.
Mặt trời của cô, Bae Joohyun, lúc ấy tỏa sáng lắm, sáng đến mức mà có bao nhiêu bóng tối cũng không làm mặt trời ấy ngừng sáng được.
Lòng của Seulgi nhẹ nhõm đi một phần, vậy là cô sẽ bên cạnh Joohyun unnie trở lại đúng không?
Nhưng, nhớ lại giấc mơ khi nãy.
Nụ cười trên môi của Seulgi lại biến mất.
END CHAP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com