Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14: Gia đình

Nằm trên giường trằn trọc một hồi lâu, bây giờ trong căn phòng Seulgi chỉ biết nhìn trời nhìn mây ngoài cửa sổ với tâm trạng hỗn độn. Trước đó cô được nghe bác sĩ dặn là không được vận động cũng như là đi lại nhiều nhằm bảo đảm quá trình khôi phục sẽ hiệu quả hơn, chỉ nghe thôi cũng thở dài nặng nề, không lẽ bây giờ cô chỉ làm bạn với cái giường thôi sao?

Sau đó Seulgi lia mắt về phía con người thấp thỏm chỉ biết lượn qua lượn lại như đang ngóng chờ cuộc gọi của ai đó. Seungwan cầm chặt điện thoại để áp lên tai, hồi lâu cũng buông lỏng và nhìn phía người đối diện.

- Joohyun của cậu và Yerim sẽ tới liền đó, còn Sooyoung... em ấy cũng gần đến rồi...

Nhắc đến Sooyoung thì Seungwan lại ngập ngừng, Seulgi tròn mắt thấy làm lạ. Khuôn mặt này rất quen, nó quen thuộc tới mức cô đã có thể phát hiện ngay nàng bạn thân của cô đang mang một nỗi buồn không tên, sự lạc quan và phấn khởi ngày nào đã dần tan biến mà thay vào đó chỉ còn là nét mặt nhợt nhạt thấy rõ. Seulgi rất muốn hỏi thăm Seungwan nhưng rồi lại thôi đi ý định ấy, vì cô không biết nên bắt đầu từ đầu.

Họ duy trì sự im lặng làm cảnh vật cũng im lặng theo. Ngoài cửa sổ, tiết trời mang từng tia nắng chiếu vào làm sáng rực cả căn phòng, cũng coi như xóa tan đi sự đơn côi chóng vánh trong phòng vào những ngày qua.

Bỗng có tiếng mở cửa đầy mạnh bạo vang lên tức thì làm hai người nheo mắt ngước nhìn. Seulgi chưa kịp nói vài câu thì đã bị ai đó ôm thật chặt đến ngạt thở.

- Cuối cùng chị cũng tỉnh dậy rồi Seulgi unnie à!

Khuôn mặt ngày nào còn khóc vì lo lắng nay đã có dịp tươi sáng trở lại, cô không ngần ngại phóng như tên lửa, mạnh bạo ôm người chị gái trong lòng như cuộc chia ly nay có thể hội ngộ. Seulgi liếc nhìn tấm lưng run rẫy của Yerim không khỏi chua xót, cô dịu dàng xoa tấm lưng trấn tĩnh em gái, nhưng một hồi lâu  khi cảm thấy  bản thân đang sắp ngừng thở thì từ tốn đẩy Yerim ra.

- Dừng lại nào Yerim, em đang làm chị khó thở đó.

Yerim gãi đầu cười ngượng và buông cái ôm đầy tiếc nuối, cô nàng và Sooyoung mãi mê nói chuyện với chị gấu nhỏ vừa mới tỉnh dậy mà không để ý đến người kế bên đang nhíu mày khó chịu, vì bị coi là người vô hình nên Seungwan vờ bật tiếng "e hèm" như gây sự chú ý của ba người.

Yerim vừa nhớ ra một chuyện gì đó rất quan trọng, quay qua hỏi Seungwan:

- Joohyun unnie chưa tới hả chị?

- Chị mới gọi cho chị ấy rồi, lát sẽ đến liền.

Seulgi vừa nghe tên chị thì trong lòng như có bướm bay, vô thức vẽ lên nụ cười mơ màng và nghĩ vu vơ một cách ngây ngốc. Cô vẫn còn lưu luyến khoảnh khắc lúc thấy nàng ngủ cùng mình, và nhớ lại lần chủ động từ lâu của nàng khi nắm lấy tay cô, thời gian tuy ngắn nhưng lại để trong lòng Seulgi nhiều cảm xúc không thành lời.

Một thế giới chỉ còn hai người, chỉ còn là tiếng thở, chỉ còn là cái nắm tay lướt nhẹ, hay đơn thuần là những cái chạm đầy yêu thương và xao xuyên tựa cơn sóng cuốn cuồn trong lồng ngực. Seulgi đã luôn mơ ước sẽ được bên cạnh nàng thế này rồi, và điều quan trọng hơn... được mở mắt thấy người mình thương thì còn gì tuyệt hơn.

Sooyoung không nhịn được huơ huơ tay trước mặt Seulgi, hai hàng lông mi nhéo lại khó chịu vì người kia vẫn đang ở tầng mây nào đó không chịu xuống, bĩu môi chọc ghẹo.

- Này chị còn tỉnh nữa không vậy? Đang tương tư ai đấy à?

Seulgi liền bị cắt đứt mạch suy nghĩ, giật mình.

- À hả... chị không sao! Hiện tại có ai mà để chị tương tư chứ!

Tất cả mọi người cùng nhau kiếm đề tài trò chuyện để giết thời gian. Seungwan của hiện tại vẫn chưa thoải mái với Sooyoung nhưng nàng vẫn không biểu hiện cảm xúc ra ngoài, còn Sooyoung đã sớm không để ý nên cô chỉ ngồi cạnh trêu chọc Seulgi, hành động thân mật vô tình lọt vào mắt Seungwan nhưng nàng chỉ nổi cơn ghen thoáng qua và quay lại trạng thái ban đầu, cười cho có lệ.

Seulgi biết điều đó nhưng gấu nhỏ chỉ biết cười nhẹ, lòng cũng trút đi bớt gánh nặng vì những pha trò đùa giản đơn của hai đứa em gái của mình.

Thời gian trôi qua cho đến trưa mà Seungwan vẫn thắc mắc vì sao Joohyun chưa đến, gọi cả đống cuộc mà vẫn không có tín hiệu và chỉ toàn là tiếng tít tít cùng "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Ba người quay qua nhìn cũng lấy làm lạ thay, nhất là Seulgi sau khi nghe Seungwan nói cũng sốt ruột như ngồi trong đống lửa.

- Cậu gọi lại bằng kakaotalk thử xem??

- Chị ấy không xài 3G.

Tiếng thở dài nặng nề lại vang lên khắp căn phòng, nhưng nhắc tào tháo thì tào tháo cũng đến. Cửa vừa bật ra thì lắp ló thân hình nhỏ nhắn như thỏ con thò đầu ra chào:

- Nay chế mua đồ ăn mở tiệc cho Seulgi nè~

Cả đám "Ồ" lên thật lớn, người người chạy đến cầm bịch đồ ăn đầy ụ trên tay của nàng nhóm trưởng, còn Seulgi ngồi đó bất động nhưng nước dãi như muốn chảy ra hệt như một gấu con chờ chủ.

Joohyun nhìn thấy Seulgi vậy liền phì cười vì sự đáng yêu của cô, Seulgi như vừa bị phát hiện, liền cúi mặt xuống ngượng ngùng.

"Bộ mặt mình dính cái gì hả ta?"

Trong lúc ba đứa nhỏ đang soạn đồ ăn lên bàn, Joohyun mới sức nhớ ra bản thân vừa rồi quên mất còn một sinh vật nhỏ hiện diện trong phòng, nàng bẽn lẽn lại gần con người đang ngồi trên giường ban nãy nhìn lén mình. Seulgi vừa thấy bóng dáng cô chị của mình thì bất giác lùi lại không lý do.

"Em ấy vẫn còn buồn chuyện vì mình à?"

Joohyun hơi chột dạ khi nghĩ đến chuyện ấy nhưng vẫn không mảy may quan tâm, nàng như một nàng mèo trèo lên giường Seulgi, mặt sát mặt khiến hơi thở của cô gấp gáp hơn. Seulgi ngồi như bất động, cô muốn kiếm một cái cớ hợp lý để tách khỏi nàng nhưng cơ thể phản chủ lại không cho phép. Nhắm nghiền mắt thì trán mình được áp vào thứ gì đó, Seulgi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt phóng đại của cô.

- Ch...chị l...làm gì vậy!?

Giọng nói lắp bắp của Seulgi không sắp xếp được thứ tự trong câu. Má của cô thậm chí còn bị tay nàng giữ lại như không muốn để cô bỏ trốn.

Dù hành động đó chỉ thoáng qua phút chốc nhưng lại làm mặt của Seulgi đỏ như trái cà chua vì quá xấu hổ. Joohyun nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô lại nghĩ rằng có lẽ cơn sốt vẫn còn đang ở đó, nàng dịu dàng sờ khuôn mặt của Seulgi thủ thỉ nhỏ vào tai.

- Người em còn hơi nóng này, em nên nghỉ ngơi nhiều đó... mặt đỏ đến vậy cơ mà!

"Em đỏ mặt vì chị đó Bae Joohyun unnie à!!!!"

Nội tâm Seulgi đang gào thét. Vậy ra đây không phải là sốt bình thường, mà là cô đang sốt yêu đó! Sốt mang tên "lậm Bae Joohyun"!

Mặt Seulgi càng đỏ hơn khi bị người kia đang cố ý nói vài câu ám muội để trêu ghẹo cô, lập tức quay qua chỗ khác như hờn dỗi lẫn né tránh ánh mắt của người nọ. Còn phía Joohyun sau khi nhìn con gấu ấp a ấp úng thì cười mỉm trong lòng, nàng cũng lưu luyến rời khỏi giường ra ngoài phụ giúp ba đứa nhỏ, đầu vẫn không ngừng nghĩ về bộ dáng đáng yêu của Seulgi lúc nãy.

Bữa tiệc cũng đã đến, cũng đơn giản chỉ là chân gà, cơm chiên,... tất tần tật các món mà cả nhóm đều hay ăn hồi còn làm thực tập sinh.

À dĩ nhiên là vẫn không quên tokbokki của ai kia.

Căn phòng ngập tràn tiếng cười và lại được làm ấm lần nữa. Sooyoung mở đầu cho cuộc trò chuyện:

- À mà... công nhận nhóm mình cũng lạ đời ghê hen. Tổ thức tiệc trong phòng bệnh cơ :)

- Vậy thôi mời em ra ngoài đường ăn để đỡ chật phòng đỡ tốn đồ ăn ha!

Cô Bae Joohyun - người mẹ không muốn nhận Park Sooyoung làm con nuôi lên tiếng, chỉ tay thẳng ra cửa cùng với sự trông ngóng của đồng bọn. Cô nàng vừa bị chọc một phen cũng cười cho chữa ngượng.

Đã lâu lắm rồi cả đám không gần gũi với nhau thế này. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Seulgi cũng nghĩ có lẽ cô nên tạm gác mối tình đơn phương này và tập trung vào sự nghiệp của mình. Seulgi nhận ra rằng, điều làm cô vui nhất chính là được nghe thấy tiếng cười của mọi người, tiếng cười trẻ con cũng những trò đùa giản dị đời thường.

Vậy là đủ...

Nhìn mọi thứ ở đây, Seulgi cảm nhận trong lòng nhẹ nhõm, nhận ra những uất ức từ lâu nay đã dần được chấp vá bởi tình cảm của tất cả thành viên dành cho cô. Khi gặp bốn người này, Son Seungwan, Park Sooyoung, Kim Yerim và đặc biệt là Bae Joohyun -  người bạn thân gắn bó với cô gần mười năm. Cuộc gặp gỡ này như sợi chỉ đỏ định mệnh kéo họ tìm đến nhau, và thời gian trôi đi cô mới thấy được họ như chị em, như một phần máu thịt, mối quan hệ mật thiết thân thuộc mà cô không thể nào quên được.

Và chị cũng là người đáng tin cậy nhất của Seulgi, cũng là người mà cô âm thầm theo đuổi lâu nhất, là người mà Seulgi tự hứa sẽ luôn dõi bước bảo vệ chị khỏi những vết nhơ của xã hội ngoài kia... và có lẽ đây là người cô sợ mất nhất giữa muôn vàn sự vật đang hiện hữu. Giấc mơ tối hôm qua đã làm Seulgi ám ảnh, ám ảnh mất gia đình, ám ảnh không còn tình thương, ám ảnh khi chỉ còn một mình, ám ảnh khi mất đi người mình thương yêu nhất.

Nhìn Bae Joohyun đang cười đùa, cô nàng đang nghĩ: liệu sẽ còn bên cạnh nàng bao lâu nữa? Liệu ngày mai, hay thậm chí hôm sau thì Bae Joohyun còn cười như vậy được không? Giấc mơ thật đến mức Seulgi nghĩ đến cũng bật khóc.

Đang ăn uống giữa chừng, bỗng dưng nước mắt của Seulgi chảy xuống, cùng với sự ngỡ ngàng của các thành viên còn lại.

- Seulgi à, chị đang khóc kìa...

Yerim lo lắng chỉ vào khuôn mặt Seulgi. Cô sờ vào nó, nước mắt không hiểu sao chảy nhiều hơn, cô không kiềm chế được nữa, mọi cảm xúc cô đơn của Seulgi đang dần bộc lộ như một đứa trẻ muốn voi đòi cái ôm ấm áp từ một người.

Một người có thể mang lại cho Seulgi sự an toàn và yên bình.

Joohyun thấy vậy liền ôm Seulgi không hỏi lý do. Nàng như hiểu điều gì đó, chỉ biết dỗ dành Seulgi, có lẽ lúc này Seulgi cần một sự an ủi.

- Có buồn thì nói với tụi chị, hoặc là khóc để vơi hết mọi chuyện đi...

Cái ôm đầy tình thương này Seulgi chỉ ước muốn ôm mãi, đôi vai nhỏ bé đang run rẫy vì sợ, Seulgi càng ôm chặt lấy Joohyun như sợ vụt mất nàng từ lúc nào không hay, hoặc sợ một ngày chị sẽ rời đi và lại lần nữa cô sẽ bị nhốt trong bóng tối không còn mặt trời nữa.

Sự an toàn và yên bình mà Seulgi muốn, đó là được bên cạnh Bae Joohyun.

- Seulgi à, chị không sao chứ?

Gương mặt Yerim, Seungwan và Sooyoung hoang mang nhìn người đang rơi lệ như một đứa trẻ. Bất chợt Seulgi nhận ra hành động quá thân mật mà buông cái ôm ngắn ngủi từ Joohyun, nhưng tay vẫn nắm chặt vạt áo của nàng.

- À xin lỗi mọi người, em phá hỏng cuộc vui rồi.

Không, Joohyun unnie đừng bỏ em mà...

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com