Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: Công khai

Nàng từng nghĩ, mỗi khi buồn, rượu bia luôn là thứ có thể giải quyết được tất cả. Ngay cả khi đau lòng nhất, tuyệt vọng nhất, ngỡ rượu sẽ vơi đi hết mọi nỗi niềm trong tận đáy lòng.

Nhưng rồi lại không thể.

Đó chỉ là cách bỏ trốn, là cách né tránh cái tôi của quá khứ đã mắc phải, muốn chôn vùi vào những ngày tháng đau đớn tột cùng mà bản thân không muốn đối mặt.

Lúc này Seungwan nàng đã ngộ nhận ra. Sau đêm hôm ấy, nàng đã nghĩ, bao nhiêu rượu bia là bấy nhiêu nỗi buồn sẽ trôi đi, nhưng nghĩ lại nó lại càng thêm đau. Nhưng chỉ cần nhớ những gì đã xảy ra, từ những lần nói chuyện ngọt ngào, những cái chạm thân mật, hay môi chạm môi, chỉ nghĩ thôi nàng cũng đã phát ớn và nó càng hành tâm lý Seungwan rất nặng.

Nhìn bản thân vào gương, trông Seungwab lúc này không còn giữ tỉnh táo nữa. Tóc thì rối nùi, quần áo xộc xệch, hệt như tâm trạng của cô ngày hôm qua.

Là nàng đang dần điên loạn trong guồng quay của cuộc tình...

Vệ sinh tắm rửa xong, nàng nhìn đồng hồ cũng đã điểm 8 giờ. Cơn say vẫn hành đầu cô tạo cơn nhức nhối, chợt thấy tin nhắn nhóm cách đây 30 phút trước, có vẻ nội dung như sau:

Sooyoung: "Mọi người sáng nay rảnh không? Mình cùng đi uống cà phê trò chuyện một chút nè~"

Bae Joohyun: " Aigoo, Sooyoung chủ động rủ tụi mình đi uống cà phê kia, tối nay sắp có bão quá ( ಠ ಠ )"

Kang Seulgi: "Chắc lại có chuyện gì mới lôi tụi tui vô đúng không? /icon lườm/"

Kim Yerim: "Bà bao tui ăn thì tui mới đi, còn không bao thì thôi ai rảnh đâu đi má!"

............

Nhắn qua nhắn lại nhưng nàng biết được nội dung là rủ đi ăn sáng, nhưng lý do vì sao thì nàng không rõ. Hình như cả bốn người họ đã đi từ lâu, nàng thở dài mệt mỏi khi phải lết cái thân mỏi nhừ này đi đến nơi ấy, vì cơ bản sẽ là vì chuyện đó, chuyện người nàng thương đã hẹn hò với một cậu ấm nào đó mà nàng không hay biết.

Cũng tính tò mò cao (dù nàng biết cuộc trò chuyện đó là về đề tài nào), Seungwan vội vã đi đến nơi cả đám hẹn nhau.

Khi tới nơi, quán cà phê nhỏ không quá vắng, cũng vì là cuối tuần nữa nên bàn nào bàn nấy cũng còn một ít chỗ. Cảm thấy không thể tìm kiếm đồng bọn, chợt có giọng quen thuộc của ai đó:

- Seungwan! Ở đây nè!

Kim Yerim với cái giọng lớn như cái loa, bất thình lình mọi người theo hiệu ứng mà quay lại, Seulgi bịt miệng nàng lại như bảo nàng im.

Seungwan chỉ cười đỏ mặt, cúi mặt muốn chui xuống lỗ cho đỡ nhục vì người chị em của mình.

- Nhóc tới trễ vậy Seungwan?

Joohyun khoanh tay mặt chút hờn dỗi, Seungwan chỉ biết cười hì hì gãi đầu, đánh trống lảng không nói rồi ngồi vào với bốn người kia.

Chỗ ngồi được đặt ngay gần cửa sổ, nên việc quan sát cảnh vật thường nhật nơi Seoul cũng khiến cho tâm hồn mỗi người thoải mái, một cuộc sống cuối tuần không quá rộn rã như bao ngày.

- Thế mọi người hẹn nhau ra đây làm gì thế?

Seungwan mở lời trước, dù nàng biết rất rõ lý do đó.

- Chị biết gì chưa? Sooyoung có bạn trai rồi đó! Thiệt tình, giờ mới nói cho chị em bạn dì biết đó!

Yerim đung đưa tay Sooyoung có chút hờn dỗi vì chị thì có bồ còn nhỏ em thì vẫn ế chổng mông. Phía Seungwan không quá bất ngờ vì điều đó, chính xác hơn là vô cảm rồi. Có lẽ, những giọt nước mắt, những nỗi đau cũng như vết sẹo lòng ngày hôm qua đã chịu đựng quá nhiều, nên khi nghe chuyện đó, đáng lẽ ra Seungwan phải đau lòng mới đúng, nhưng nàng lại không thể.

Vì Seungwan sợ Sooyoung sẽ buồn.

Tạm thời lúc này hãy gạt bỏ mọi thứ qua một bên, Seungwan chỉ muốn Sooyoung hạnh phúc, được nhìn thấy nụ cười của em, vậy là đủ.

Seungwan mím môi ngồi thất thần ngay đó, trong khi Seulgi liếc nhẹ qua chỗ nàng với khuôn mặt e ngại, đầy sự lo lắng. Cô tính sẽ đổi chủ đề khác nhưng rồi Seungwan ngước mặt lên, nụ cười tươi nhưng chất chứa đâu đấy sự giả tạo:

- Ồ... vậy hả? Chúc mừng em nha!

Nàng chỉ chúc ngắn gọn, tay cô báu vào gáu quần để không ngăn nước mắt trào ra bên ngoài, trong đầu trống rỗng đến mức không còn gì để nói. Cơn đau đã đè nén cả giọng nói của nàng, khiến Seungwan càng không thể thốt ra lời chúc phúc chân thật nhất. Nhưng ngược lại Sooyoung lại không để ý đến chuyện đó, chỉ mỉm cười lại với nàng:

- Cảm ơn chị, Seungwan unnie! Cảm ơn chị đã luôn bên cạnh an ủi và động viên em!

Seungwan không biết điều đó, không biết nàng đang thất vọng, và Seungwan cũng đã biết sẵn điều mà nàng sẽ đối mặt. Chỉ có Seulgi cảm thấy bối rối với không khí hơi ngột ngạt giữa hai người họ, liền đổi chủ đề:

- Mà dù gì cũng chúc mừng em nha Sooyoung... à ừm em vừa mới kiếm câu chuyện này vui lắm nè!

Cả hai người kia gật đầu lia lịa, miệng vẫn vẽ nụ cười như không có chuyện gì.

Bình thường Seungwan rất hay đùa giỡn với các chị em trong nhóm, nhưng vì cơn đau đầu hôm qua cộng lời nói của Sooyoung đã tạo quá nhiều vết sẹo trong tim nàng, khiến Seungwan đã dần mệt mỏi và ít nói hơn rất nhiều.

Nàng thẩn thờ ngồi đấy và tai vẫn vểnh lên nghe, nhưng không bao lâu đã tự hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, không một chút cảm xúc.

- Seungwan, em sao vậy?

Người chị cùng nhóm sớm nhận ra sự bất thường của nàng mà hỏi thăm, Seungwan quay mặt ra nhìn, bỗng dưng nàng dâng lên nỗi cô đơn nào đấy:

- Không có gì đâu, mọi người tiếp tục đi!

Cuộc trò chuyện vẫn diễn ra, nhưng Seungwan chỉ nói vài ba câu rồi gật đầu. Nàng đang muốn giá như mình không đi đến đây, để rồi nghe một chuyện khủng khiếp, nghe chuyện người mình thương bên người khác, để rồi phải nói những lời chúc mà đáng lý ra nàng nên giấu nhẹm trong lòng.

Khi cả năm người tạm biệt ra về, khi Joohyun và Yerim cùng về công ty, còn Sooyoung chuẩn bị đi quảng cáo. Chỉ còn mỗi Seungwan và Seulgi.

Cũng chỉ còn là cảm xúc vu vơ của kẻ bơ vơ trong cuộc tình trớ trêu, có vẻ như cả hai không còn gì để nắm giữ nữa, họ hiểu điều đó và cảm thông điều đó. Seulgi nhìn Seungwan đang mất hồn, cô cảm thấy xót khi thấy người bạn thân  của mình như vậy. Seulgi mở lời:

- Seungwan à, cậu tính như thế nào?

Nàng nhìn Seulgi, không lẽ mọi chuyện chấm dứt như vậy sao?

- Tớ không biết những gì đã diễn ra hay những gì cậu đã chứng kiến. Nhưng tớ chỉ mong là cậu sẽ quyết định thật nhanh về những gì bản thân thật sự muốn, tớ cảm thông điều đó và rất hiểu cảm giác ấy của cậu lúc này. Nhưng hãy làm việc mà cậu cho là đúng nhất, để sau này cậu không hề hối hận...

Seulgi cô vừa khuyên nhưng trong tim cô cũng đau, vì cô cũng ôm mối tình đơn phương mà đến giờ vẫn chưa có lời hồi đáp. Nhưng cô vẫn may mắn hơn nàng đôi chút, vì chí ít, người mình thương không bị cuỗm bởi ai khác, nói vậy thôi chứ tương lai ai mà đoán được!

- Có lẽ... tớ sẽ từ bỏ...

Seungwan nhìn về nơi xa xăm, nàng một mực dứt khoát trải lòng:

- Vì trên hết, vẫn ưu tiên cho niềm hạnh phúc của Sooyoung, tương lai của em ấy là em ấy chọn, cũng như tình yêu của Sooyoung cũng là của Sooyoung. Dĩ nhiên tớ không có quyền ngăn cản nó hay chối từ nó, trên hết thì ngay từ đầu... tớ đã không là gì trong tim người ta, đơn thuần chỉ là bạn tâm sự với em ấy trong khoảng thời gian vừa qua, chỉ là tớ quá ngu ngốc nên mới không nhận ra mọi chuyện. Sooyoung chỉ cần vui là tớ vui, tớ không cần gì khác.

Mọi lời nói chỉ là che đậy nỗi đau không đáy của Seungwan, nàng thật sự chỉ còn cách nói như vậy, cũng như chối bỏ mọi quá khứ dày vò này. Nhưng...

- Cậu phải suy nghĩ kỹ Seungwan à!

Seulgi khuôn mặt giận dữ, lay vai Seungwan:

- Quan trọng vẫn là cậu, tớ không ép buộc cậu nhưng mà chí ít cậu phải làm điều cậu hạnh phúc nhất. Cậu cứ bảo là cậu sẽ ổn khi thấy người ta hạnh phúc, nhưng cậu có hạnh phúc không? Có chấp nhận nó không?

Nàng biết, nàng biết nàng đang né tránh, nhưng chỉ còn cách né tránh là ổn nhất. Seungwan giả vờ đánh trống lảng:

- Seulgi à, cậu sẽ làm mọi người xung quanh nhìn mất!

- Thế cậu đi theo tớ!

Seulgi nắm chặt cổ tay Seungwan lôi đi, chặt đến mức làm nàng nghiến răng vì đau. Nàng cố vùng vẫy, nhưng một lý do vô hình nào đấy mà trông Seulgi  làm cho nàng có chút sợ hãi, nên nàng chỉ biết im lặng và đi theo.

Hai người đi xe hơi, Seulgi lại hỏi thêm:

- Chỗ hai người hẹn hò lần cuối là ở đâu?

Seungwan bất ngờ, ngập ngừng trả lời nhưng lại không biết ý đồ của cô:

- À ừm, ở sông Hàn...?

Seulgi gật đầu, phóng ga thật nhanh với tốc độ đi không còn là người bình thường, có chút hấp tấp như đón chờ thứ gì đó. Seungwan than thở van xin cô chạy chậm lại nhưng không nghe, cô vẫn mặc kệ, vờ im lặng mặc cho nàng hỏi chuyện.

Hai người đã đến nơi, là sông Hàn, nơi gợi cho Seungwan nhiều ký ức đẹp.

- Cậu biết vì sao tớ dẫn cậu đến đây không?

- END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com