Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Sai lầm lớn nhất

Joohyun đã sẽ kể hết mọi chuyện cho Seulgi.

Câu nói như lẩn quẩn trong đầu cô, được nghe người mình thương cùng nhau trò chuyện, được bên cạnh nhau giữa không gian mang nhiều nỗi niềm tâm sự.

Sau khi về tới nhà của Joohyun, cả hai đều cảm thấy mỏi nhừ mà bước vào và như thường lệ là tự thưởng cho mình một buổi ăn vặt nhỏ cũng vài lon bia giải sầu.

Seulgi đang tự hỏi, không biết Joohyun có chung cảm xúc với cô không? Hàng loạt cảm xúc không đáy mà cô không lý giải được, sự dâng trào đan xen là hạnh phúc nhỏ nhoi ấp ủ trong lòng, chỉ là khoảnh khắc ấy lại lần nữa cô lại muốn cất giữ trong lòng.

Được một mình bên cạnh Joohyun unnie thế này, còn gì bằng chứ.

- Thế mọi chuyện là như thế nào, Joohyun unnie?

Có chút im lặng đan xen sự trông ngóng từ ai kia, nàng đang suy nghĩ vu vơ gì đó, trong phòng lặng thinh đến mức chỉ còn là tiếng đồ ăn cũng tiếng máy lạnh ùa vào. Có chút lạnh, không phải cái lạnh lẽo của thời tiết, mà là cái lạnh trong lòng người, lạnh lẽo cô đơn.

Joohyun đôi mắt có chút u buồn, như là đã kiềm nén quá nhiều.

- Chuyện từ rất lâu, cũng là sau khi quay làm MC cùng nhau xong, cả chị và Park Bogum đi thăm ba mẹ vì em ấy rất hợp mắt ba mẹ chị. Mọi chuyện sẽ rất bình thường, cho đến khi Bogum càng đi xa hơn, sau đó là hàng loạt cử chỉ Bogum ân cần quan tâm chị, rồi dần dần em ấy nói lời yêu với chị thì dường như mọi thứ không còn bình thường nữa. Mỗi khi chị về nhà thăm ba mẹ đều hỏi "Con với Park Bogum còn liên lạc với nhau không?" hay chỉ nói "Park Bogum tốt lắm, kiếm một đứa như nó thật không dễ đâu." vân vân... và cứ thế chị cứ bị gò bó, không được tự do trong tương lai nữa. Họ còn bảo sau khi giải nghệ sẽ bắt chị cưới liền, thật sự chị không dám nghĩ đến...

Joohyun nói trong cơn nấc, mũi nàng đỏ như sắp khóc, nhưng vẫn là gắng gượng, nàng vẫn che giấu nó.

- Em hỏi là chị nên thành thật với bản thân, nhưng chính chị còn chưa hiểu bản thân thì sao mà thành thật được. Một nửa muốn ba mẹ vui lòng, một nửa vì ích kỷ của bản thân, cảm thấy bế tắc với tương lai của chính mình. Chị đã nhiều lần từ chối và có vẻ như họ luôn khó chịu và bảo chị thật tiếc khi không chấp nhận anh ta. Nên chị đã nhiều lần rất mệt mỏi!

Joohyun nói rồi một lần uống hẳn một lượt ly bia bự. Mặt nàng đã bắt đầu ửng đỏ lên vì rượu, hơi thở cũng nồng hơn và đã dần nhũn đi vì men say của rượu.

Vậy là sau tất cả, chỉ có bia rượu mới giải quyết được nỗi buồn của mình.

- Unnie, em có thắc mắc...

- Hửm?

Thắc mắc của Seulgi đã muốn hỏi Joohyun bấy lâu nay, giờ chỉ còn có hai người, cũng là lúc cô nói hết mọi tâm can của mình.

- Chị là... chưa muốn yêu, hay là thật sự không yêu anh ấy?

Nàng cũng tự hỏi như vậy, tương tự với bản thân. Cô biết trước giờ Joohyun là người hay lo xa, từ công việc, hay đến cả những việc nhỏ nhặt, nhưng chuyện tình yêu thì nàng chưa nghĩ đến, thậm chí là chưa bao giờ nghĩ đến.

Hồi ấy, Joohyun đã từng nghĩ nàng sẽ không cần tình yêu, quan trọng vẫn là bản thân, chỉ có mình là tin tưởng và động viên mình, đôi lúc tình yêu nhìn bên ngoài cũng thật lãng mạn, nhưng kết cúc cũng chỉ là lời ngọt ngào và ôm ấp giả dối.

Vậy nên, Joohyun của bây giờ vẫn suy nghĩ như vậy nhưng hiện tại nàng có thay đổi đôi chút, nàng cũng muốn tìm hiểu vị của tình yêu là như nào.

- Em ấy không đem lại cho chị một tình yêu đích thực. Park Bogum, em ấy tốt bụng, chăm sóc cho chị, thậm chí là âm thầm giúp đỡ chị, nhưng chị vẫn không cảm nhận được sự tin tưởng và chỗ dựa cho mình, cũng như tương lai với Bogum, chị lại không thể đoán được...

Seulgi tiến lại gần Joohyun hơn, nãy giờ nghe nàng nói nên cô đã nốc hơn không ít bia. Mặt đỏ lên vì cồn, hơi thở giờ đây hòa quyện vào nhau, một chút ám muội đâu đây trong căn phòng còn hai người.

- Thế chị đã từng nghĩ có ai đó âm thầm thích và theo dõi chị lâu chưa?

Nàng ngơ người nhìn vào Seulgi đang mặt sát mặt với mình, nghe được từng hơi thở của nhau. Mắt lờ đờ có chút quyến rũ nhìn Joohyun khiến nàng đứng hình. Để xóa tan bầu không khí mờ ám, nàng vờ đẩy cô ra.

- Đừng lại gần vậy chứ!

- Thế chị trả lời em đi!

Seulgi cười trêu ghẹo nàng, mỗi khi chọc Joohyun dỗi là cô lại trở nên thích thú. Nụ cười có chút gian manh xen chút đó là sự yêu nghiệt, đây không còn là đứa trẻ mà cô biết nữa.

- Nhưng tại sao em lại hỏi vậy?

Nhìn thấy đứa trẻ kia đã say quá rồi, nàng nhìn sang chỗ ngồi Seulgi.

"Nốc 3 lon bia trong vòng một nốt nhạc? Đùa nhau à!?"

Vẫn là Joohyun nhích lại đằng sau, mỗi lần Seulgi với nàng ở một mình thì y như rằng cảnh này sẽ lặp đi lặp lại. Người tiến tới bao nhiêu thì người còn lại sẽ lại lùi thêm để tránh né đối phương.

Mặc kệ người kia nghi ngờ, cô vẫn tiếp tục gặng hỏi:

- Nếu em nói có thì sao? Chị có chấp nhận người đó không?

Cô nhìn thẳng vào mắt Joohyun, khóa nàng lại trong thế giới riêng của mình. Joohyun cảm giác như mình sắp bị áp bức, tình huống khó xử này luôn đến với nàng mà.

- Chị không biết sẽ như thế nào...

Joohyun đỏ mặt, giọng ngập ngừng, ấp a ấp ủng.

Bộ dạng này, đáng yêu thật!

Seulgi đã sớm bỏ ngoài tai mọi lời nói của Joohyun, bất giác ôm lấy nàng, siết chặt như sợ nàng biến mất.

- Chị vẫn chưa thể đón nhận nó Seulgi à, chị-

Miệng cô bị chặn lại bởi thứ gì đó, khuôn mặt của Seulgi lập tức xuất hiện trước nàng.

Seulgi đang hôn mình?

Chỉ là phút chốc môi chạm nhẹ, không mạnh bạo, chỉ là cái lướt thoáng qua nhưng lại chất chứa đủ loại cảm xúc.

Nàng lập tức đẩy cô ra đầy mạnh bạo, cũng ngay lúc đó lưng của Seulgi đập vào sàn nhà, cô la lên đau nghiến.

- A!

Nhưng nhờ vậy Seulgi mới bừng tỉnh được và ý thức bản thân đã làm hành động vô cùng xấu xa.

Joohyun chỉ sờ môi ngạc nhiên nhìn Seulgi, còn cô thì khuôn mặt sợ sệt, sợ đến mức chỉ cần một lời nói thôi thì người kia sẽ lập tức rời xa cô trong đêm nay.

- Seul... Seulgi... như vậy là sao? Chị không hiểu?

Cô im lặng, mới nhận ra điều bản thân vừa làm. Ngớ người ra, không ngước nhìn Joohyun.

"Cô đã làm gì Joohyun thế này?"

Đáng lẽ nàng nên nổi giận mới đúng, nụ hôn đầu đời bị cướp bởi người mà mình cho là đứa em gái thân thiết nhất của mình, và tệ hơn nữa cô lại còn là con gái nữa.

Thế nhưng, Joohyun không thể giận được, nhìn con người nhỏ bé đang co ro run rẫy khiến nàng không khỏi chua xót. Dù là cảm xúc vô hình thoáng nhẹ, nhưng nàng vô tình nhận ra đâu đấy là sự cô đơn của Seulgi đã và đang trải qua trong thời gian rất dài, dài đến mức giờ có thể thấy rõ hình bóng thiếu vắng tình thương.

- Em xin lỗi... mong chị hãy quên nó đi! À không, chị đừng tha thứ một kẻ tồi tệ như em... em xin lỗi chị...

Seulgi khóc, cô vội lau nước mắt rồi chạy ra ngoài mặc cho Joohyun vẫn ngơ ra vì nụ hôn vừa rồi. Lại lần nữa cô lại phạm sai lầm, chỉ vì không kiểm soát được bản thân, mà giờ lại lâm vào hoàn cảnh này.

Nếu Joohyun ghét cô một, thì cô ghét cô mười, ghét cái sự hồ đồ, ghét cái sự ích kỷ, ghét cái việc coi thường cảm xúc người khác. Chính cô tự nhận mình là người sẽ lắng nghe nàng, nhưng cũng chính là cô, người đã lừa dối nàng, không nghĩ đến cảm xúc của người mình thương.

Rượu giúp ta giải thoát khỏi nỗi buồn, nhưng cũng chính nó lại là thứ gây ra những chuyện không lường được.

Joohyun vẫn cứng đờ ở đó, nàng sờ môi mình vừa bị ai đó cướp đi. Nụ hôn lúc ấy, không ngọt ngào như bao cặp đôi khác, mà nó chỉ toàn là nỗi đau, chỉ là nụ hôn để giúp Seulgi ổn hơn, còn với nàng, đó lại là cảm xúc vô tận không thể diễn tả được.

Không nghĩ nữa, nàng bật cửa đi tìm Seulgi. Nhìn khắp nơi vẫn không thấy hình bóng em, đến phòng em thì lại không nghe phản hồi, gọi cả cuộc điện thoại thì không bắt máy.

Sự việc đến quá bất chợt đi, nàng không muốn thấy Seulgi buồn, nàng muốn tìm cách nói chuyện với em, nhưng em lại không chịu, có lẽ là đang lo sợ.

Trong khi bên ngoài chỉ toàn là tiếng gõ cửa, chỉ còn là hình bóng nhỏ bé chơi vơi giữa căn phòng khách rộng lớn, tiếng khóc nấc ngày càng lớn. Cô đã phạm lỗi lầm hơn...

Lỗi lầm mà đến cả đời không cứu vãn được.

Lừa dối người mình thương.

Cướp đi nụ hôn đầu của người thương.

Và quan trọng là...

Tốn thương người thương...

Đến khi tiếng gõ cửa không còn nữa, cô mới ngồi dậy quan sát tình hình và tay vẫn muốn mở ra nhưng sau đó nàng chỉ đau lòng đứng nhìn cánh cửa đã sớm im bặt.

Cồn trong bia đang hành cả cơ thể cô, nằm lên ghê sô pha trong không gian rộng lớn, chỉ còn một mình cô đối diện với bản thân cô, đối diện với tội lỗi mà mình đã gây ra.

Tâm trí của Seulgi trống rỗng, cô khóc, khóc thật lớn, cho đến khi thiếp đi... nhưng Seulgi không biết rằng người kia đã sớm ở ngoài cũng bật khóc vì cô.

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com