Chap 27: Không thành thật
Seulgi bỏ đi cùng cơn nóng giận trong lòng, trước khi đi vẫn không quên lườm hai người nào kia vì dám đẩy cô gần như đến chỗ chết.
Đến khi không còn tiếng bước chân nữa, Seungwan và Yerim mới đóng cửa lại và cùng thở dài thườn thượt. Yerim lại lần nữa nhớ ra giữa bà chị kia và Sooyoung cũng có điều muốn nói, cô vỗ vai Seungwan nói nhỏ:
- Chị cũng nên nghỉ ngơi đi, dạo gần đây chị đã chăm sóc Sooyoung unnie nhiều lắm rồi đó, chị muốn thành cái xác ướp di động biết nhảy à?
Seungwan nuốt nước bọt và kinh ngạc trước sự tinh ý của cô em út trong nhóm, nàng chỉ biết gật đầu và đóng cửa phòng của Sooyoung còn đang ngủ, mỉm cười đi về.
Sooyoung lúc này đang bị cấm túc, tuyệt đối không được phép tiếp xúc với bên ngoài vì không thể để các nhà báo làm phiền đến cô.
Seungwan thấy cô cũng tội nghiệp, nên qua những ngày sau nàng hí hửng chuẩn bị đồ, bắt đầu bay thẳng đến nhà của Sooyoung. Dạo gần đây, vì sau cái đêm kinh khủng ấy nên nàng đến nhà cô thường xuyên hơn, nó trở thành một thói quen tạm thời mà Seungwan vẫn không biết nó từ khi nào.
Nếu như không thành người yêu em, thì chí ít sẽ trở thành người làm cho em vui vẻ và mang hạnh phúc nhỏ nhoi đến cho em, không cần quá xa hoa, không cần quá nhiều vật chất, chỉ có tình thương quý giá này mang lại cho em mà thôi. Seungwan luôn tự nhủ như vậy, và nàng cũng đã hứa cả đời mình sẽ là người làm cho cô hạnh phúc nhất.
Đi đến nhà Sooyoung, nàng bấm chuông cửa, lòng dâng lên chút hồi hộp và mong đợi. Mấy phút sau Sooyoung mở cửa, khuôn mặt vẫn ủ rũ như ngày nào sau chuyện kinh khủng ấy xảy ra.
- À Seungwan unnie, chị tới đây làm gì vậy?
- Thấy em ở nhà chán nên qua chơi với em nè, mọi thứ vẫn ổn chứ?
Seungwan vào nhà của Sooyoung, nhưng cô trông có vẻ như không muốn nói chuyện với ai thì phải. Không lẽ chỉ vì tên đó, mà em đã buồn rầu đến vậy sao?
- Mấy nay em chỉ ở nhà bấm điện thoại và coi phim thôi chứ không làm gì cả, cũng phải thôi, đều là do lỗi của em nên mọi người mới bị ảnh hưởng thế này. Hình phạt vậy cũng tốt mà...
Seungwan cũng chẳng biết nói gì, sau sự việc ấy nếu sơ sẩy một chút, hay tệ hơn là tin bị lộ ra ngoài, không chỉ Sooyoung mà thậm chí cả Red Velvet cũng sẽ bị tiêu cực tác động, mọi công sức và mồ hôi bấy lâu nay gầy dựng cũng đổ bể. Nhìn Sooyoung với khuôn mặt xanh xao chỉ biết tự trách bản thân mình, nàng muốn khuyên nhủ đôi điều:
- Chị đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tên đó là người hoàn toàn có lỗi, hắn đã làm nên chuyện tồi tệ này thì cũng phải nhận lấy hậu quả thôi, em không hề liên quan gì cả. Bây giờ cái giá hắn phải trả là bị bắt rồi đó thôi, em yên tâm mà nghỉ ngơi đi nè.
Dù Seungwan có an ủi cách mấy thì Sooyoung vẫn không phấn khởi hơn là nhiêu. Yêu một người, dành cả thanh xuân vì một người, mà giờ cũng chỉ vì tên đó đem tình yêu của cô mà bỡn cợt chơi đùa, ai mà không đau lòng.
- Giờ em có buồn bao nhiêu thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngay từ đầu em chả là gì trong tim hắn thì sao phải hy vọng và chờ đợi hắn làm chi. Mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi thì nó sẽ không thể quay lại được nữa, nên ít ra hiện tại em nên để ý người thương em thì hơn, nó sẽ tốt hơn nhiều đó.
- Người thương em?
Sooyoung không khỏi thắc mắc nhìn Seungwan, nhận ra bản thân có chút lỡ miệng nên nàng lảng tránh chuyện khác:
- À không... ý chị là em cũng nên để ý đến người xung quanh mình nữa, đâu phải cứ yêu một người là chấm dứt cả đâu, mình còn nhiều mối tình khác thậm chí còn đẹp hơn mà.
Cô gật đầu và trong lòng khá hơn một chút. Có những lúc cô đơn và chóng vánh thế này, không hiểu sao Seungwan lại luôn sẵn sàng có mặt bên cạnh cô bất cứ khi nào. Dù ngày ấy đó chỉ là cảm giác thoáng qua thôi, nhưng giờ Sooyoung đã nhận ra sự quan tâm âm thầm của Seungwan dành cho mình.
Seungwan tự nhận nàng không phải là người luôn thấu hiểu và giỏi đưa ra lời khuyên đúng đắn nhất, nên nàng chỉ có thể chọn cách lắng nghe và nếu có sự đồng cảm thì nàng sẽ sẵn sàng ôm và an ủi họ.
Nhìn Sooyoung lúc này, nàng cũng đâu đó là sự cảm thông, có lẽ hai người cũng chỉ là những con người cuốn vào tình yêu đầy sự ngây dại và chông gai cũng như chìm đắm cái sự mê muội của vị đắng lẫn ngọt của tình yêu.
Và đa phần là vị đắng...
Sau khi dọn đồ ăn xong, cả hai lại đi đến chỗ phòng khách mà nằm coi phim. Nhưng họ vẫn im lặng, người thì tập trung ăn, người thì đau đầu suy nghĩ chủ đề để bắt chuyện.
Đã từ khi nào hai người lại ngại ngùng đến vậy?
- Sooyoung?!
- Hửm?
- Chị muốn nói là...
Tiếng chuông cửa vang lên bắt chợt làm cả hai người giật bắn mình. Seungwan lần nữa chau mày vì sự đột ngột ập đến y như đêm hôm đó, còn Sooyoung hớn hở chạy về phía cửa thì đã có một cái cơ thể đè lên cô ôm thật chặt:
- Sooyoung unnie khỏe chưa?~
- Yerimmie~
"Ừ ừ ôm nhau thân mật ha, hết Bae Joohyun thì giờ đến con ruột của bả tới phá đám mình!"
Trong khi hai đứa nhỏ ôm nhau thắm thiết thì đã có người phía sau im lặng bực bội từ lâu, dù nàng không biểu lộ ra bên ngoài.
Sau khi sắp xếp đồ ăn xong xuôi thì cả ba người cười nói vui vẻ bên nhau. Nhưng chưa bao lâu thì bất giác điện thoại của Yerim vang lên, cô nhấc máy nghe:
- Ủa Seulgi unnie, chị gọi em có chuyện gì thế?
Chưa rõ đối phương như thế nào thì cô đã nghe tiếng mưa lớn đổ ào xuống và không rõ đâu là tiếng người đâu là tiếng mưa rơi.
"Alo, Yerim? Em có nghe chị nói gì không!?"
- Nghe nghe, em nghe!!
Yerim hét toáng lên, kế bên cô có hai khuôn mặt ngơ ngác vẫn chưa biết chuyện gì:
"Chuyện giờ tính sau... quan trọng là, nếu Joohyun unnie có gọi cho em thì em tuyệt đối, tuyệt đối không được nói cho chị ấy biết là chị đang ở đâu cả, em hiểu không!?"
- Ơ đã có chuyện gì hả!? Thế giờ chị đang ở đâu!?
Yerim bàng hoàng, cô ngước nhìn không hiểu nhìn về Seungwan và Sooyoung đang bày vẻ mặt hoang mang chưa rõ chuyện gì đang diễn ra.
"Chị đang ở nhà của mẹ của chị! Nói chung chuyện để hôm sau chị kể, bây giờ em cứ nghe lời chị đi!"
Seulgi giọng như khóc, lời nói của cô có đôi phần gấp gáp, tuy là tiếng nói của cô giờ đây quá nhỏ vì tiếng mưa cứ trút xuống nặng nề, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn và chậm rãi lắng nghe từng câu một từ phía điện thoại bên kia.
Yerim hồi hộp, cô vẫn nắm chặt điện thoại mà la lớn:
- Nè Seulgi unnie, cuối cùng là như thế nào!? Chị lại làm gì Joohyun unnie nữa hả!?
"Chị không có làm gì hết!... à chị có gây ra một lỗi lầm lớn... đúng rồi! Lỗi lầm lớn của chị là sự hiện diện của chị trong cuộc đời của Joohyun unnie!"
Cô khóc thật lớn xong rồi vội cúp máy.
Yerim tức giận quăng cả điện thoại xuống ghế, bực dọc than thở.
- Seulgi unnie đồ ngốc! Tại sao đến nước này mà chị lại còn gây ra chuyện nữa!
- Yerim à chuyện là sao?
Sooyoung vẫn như không hiểu chuyện, cô chỉ biết là đầu tiên Seulgi gọi cho Yerim, và cô trông bực dọc gì đó, đến mức vừa gọi xong thì cô quăng cả điện thoại xuống đất.
- Đã có chuyện gì với Seulgi unnie sao? Chị ấy vẫn ổn chứ?
Khuôn mặt của Sooyoung lo lắng nhìn Yerim, một lúc sau cô mãi mới giữ lại sự điềm tĩnh của bản thân. Vờ như mỉm cười nhưng lại rất gượng gạo:
- À không có gì đâu, chị ấy chỉ...
- Em đừng giấu chị nữa, đến mức này còn không nói cho chị biết nữa sao!? Seungwan unnie cũng biết đúng không?!
Sooyoung lo lắng ngắt ngang lời nói của nàng vì hai người một mực vẫn giữ bí mật không muốn nói. Cứ như thế cô càng tức giận cạy miệng hai người kia:
- Yerim, Seungwan unnie! Em đã nói biết bao nhiêu lần rồi là chị đừng có giấu em nữa, tại sao mọi người cứ phải chịu đựng mọi thứ mà không hề san sẻ với ai vậy!? Em là thành viên trong nhóm, là gia đình của mọi người thì chí ít em cũng phải biết chuyện chứ! Tại sao Seulgi unnie cứ phải ấm ức giữ một mình và rồi không bao giờ nói cho em biết! Hai người còn tính để cho hai người đó, và thậm chí cả em chịu khổ đến khi nào!?...
- Sooyoung, em đừng nói nữa!
Giọng đầy giận dữ của Seungwan hét lớn vì số lượng chất xám của nàng đang bị sử dụng quá tải. Nhưng giây sau tiếng reo điện thoại lần thứ hai lại vang, lại nghĩ thầm trong bụng hai người này lại phá mình nữa rồi.
"À Yerim, may quá! Em bắt máy rồi!"
- Joohyun unnie, chị gọi em để làm gì nữa đây!?
Hỏi vậy thôi chứ tôi đây biết tỏng hai người!
"Chỉ là nãy chị với Seulgi đang nói chuyện thì tự dưng hai người lại xảy ra mâu thuẫn... thế là em ấy tức giận bỏ chạy đi, chị đang đi tìm em ấy mãi mà không thấy..."
- Chính xác là hai người đã cãi nhau chuyện gì?
Joohyun khống nói gì cả, có thể là có khúc mắc gì đó?
"Chị..."
- Chị đã làm gì Seulgi unnie!?
Yerim gằn giọng la lên, Sooyoung bên đó thấy nàng đang lên cơn nóng giận, tìm cách hạ hỏa cô em gái đối diện mình lại.
- Em bình tĩnh, có gì từ từ giải quyết mà!
Joohyun vẫn im lặng, ba người bên kia điện thoại vẫn ngồi đó đợi từ câu trả lời chính xác từ nàng. Thời gian càng kéo dài, mức kiên nhẫn đi đến đỉnh điểm, thế là Yerim vờ đe dọa:
- Chị đang làm cái quái gì vậy!? Chị không nói đừng trách em-...
"Chị đã lỡ lời và nói những câu cực kỳ tồi tệ với Seulgi... Vậy nên em ấy mới giận bỏ đi!"
Joohyun khóc thật lớn, đến mức tiếng mưa cùng tiếng khóc hòa vào nhau không rõ ai đang khóc vì ai.
- Joohyun unnie... đến nước này rồi em phải hỏi thẳng thôi, chị đã biết Seulgi đã yêu chị rồi đúng không?
...
"Biết... nhưng chị không thể đáp lại câu trả lời của em ấy được..."
- Tại sao?
"Vì giữa hai con gái họ không thể đem lại hạnh phúc cho nhau..."
END CHAP
_____________
Không phải skip chap đâu nha mọi người 🤧 chap sau mới bắt đầu hồi tưởng lại đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com