Chương 20: Hôn sự từ trên trời rơi xuống
Một mình trong lều buồn chán hết sức!
Diệu vương hết xoay trái rồi xoay phải, sầu muộn liếc chân trái quấn băng trắng bóc của mình. Những lúc rảnh rang thế này thì chẳng thấy bóng dáng Kim Nghệ Lâm đâu. Đến khi y bận sự vụ, nha đầu đó lại chạy tới ríu rít.
"Nãy giờ điện hạ thở dài 4 lần rồi."
Khương Sáp Kỳ nhổm người dậy, phát hiện Châu Hiền mang theo hòm thuốc thì đoán nàng qua thay băng cho mình.
"Ta hẹn ngươi buổi tối mà."
"Đợi đến buổi tối, chân của điện hạ sẽ sưng to hơn." Nàng đặt hòm thuốc lên bàn: "Với lại, tối nay có tiệc rượu. Ta không tin điện hạ muốn bỏ lỡ."
Châu Hiền ngồi xuống mạn giường, nâng cái chân bị thương của y đặt lên đùi. Nàng chẳng nói chẳng rằng nhanh nhẹn tháo băng, lộ ra cổ chân đo đỏ đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sưng phù.
Thấy nàng lật dở túi kim châm, da đầu Khương Sáp Kỳ liền có ảo giác tê đau khó tả. Y trộm nuốt nước miếng: "Ngươi định làm gì?"
"Giảm đau trước cho điện hạ." Nói xong, nàng thẳng tay đâm một mũi.
Tận mắt nhìn đầu kim xuyên qua da, Diệu vương muốn khóc ngay lập tức!
"Không đau đâu mà."
Người bị đâm là bổn vương chứ có phải ngươi đâu! - Suýt nữa thì Khương Sáp Kỳ hét vào mặt Châu Hiền như thế.
"Cơ mà, lúc ở trong rừng ta thấy ngươi phi cái gì đó. Đừng nói là mấy cây kim này nha?"
"Đúng thế."
Y thuật ấy à, có thể cứu người cũng có thể giết người. Châu Hiền không dám nhận tinh thông, nhưng khi còn theo chân sư phụ, nàng học được chút chiêu thức phòng thân.
Nhân lúc Diệu vương chưa thoát khỏi kinh ngạc, hai tay Châu Hiền đặt ở chân y bẻ mạnh. Khương Sáp Kỳ trợn trắng mắt, thiếu chút nữa thì gào thành tiếng.
Y nghiến răng: "Bùi Châu Hiền!!"
"Chân điện hạ có phải hết đau rồi không?"
Mấy lời mắng mỏ định thốt ra cứ thế gãy vụn. Y thử động cổ chân, quả nhiên không còn đau nhức nữa.
Bản mặt trứng thối vài phút trước nháy mắt biến thành tươi cười nịnh nọt: "Vẫn là Châu Hiền nhà chúng ta lợi hại."
Ta một câu, ngươi một câu nói qua nói lại, nhất thời làm không khí vui vẻ hẳn. Mà hai người vai kề vai trong lều đâu biết Nhân Chính đế và Quý phi đang đứng bên ngoài. Lúc trước nghe ái phi mở lời, ông còn tính toán cân nhắc, hiện tại hình như không cần nữa rồi.
*
*
Quế Tử kéo dài trong 2 ngày. Từ thảo nguyên quay về ngọc kinh Châu Hiền có hơi nuối tiếc. Thời gian ngắn quá, nàng còn chưa ngắm nhìn hết vẻ đẹp nơi đây.
Đoàn xa giá khởi hành từ đầu giờ chiều, mất hai canh giờ thì tới Đô Châu. Đến cổng thành, xe ngựa lọc cọc rẽ ngang rẽ dọc ai về nhà nấy. Châu Hiền đưa Phác Tú Anh đi Phác phủ trước mới trở lại Bùi gia.
Ngoài cửa có một cỗ xe ngựa quý khí, đường vân chạm khắc làm nàng nhớ đến hoa văn ở Diệu vương phủ. Ánh mắt Châu Hiền không dừng tại đó lâu, nàng vịn tay Trăn Trăn xuống xe.
"Nô tỳ nghe nhị phòng nói tiểu thư và Diệu vương gặp nạn. Tiểu thư không sao chứ?"
"Ta thì có việc gì được." Nàng an ủi nàng ấy. Đoạn, liếc mắt về phía sảnh chính: "Ai vậy?"
"Là Đoan vương."
Châu Hiền nhớ mang máng lần gần nhất nàng từ Phong Châu tới, ghé Bùi phủ thắp hương cho mẫu thân đã gặp hắn đi cùng Diệu vương. Nàng không quan tâm chính sự nhưng ra vào hậu cung mấy lần, thỉnh thoảng vẫn nghe phong phanh rằng Bệ hạ cân nhắc lập Thái tử.
Dưới gối Nhân Chính đế có 6 hoàng tử: Tần vương âm trầm khó đoán, Khang vương cả ngày chỉ biết vờn hoa vấn liễu, Đoan vương hiền đức, Cần vương khiêm nhường, Sính vương ngạo nghễ đầy mình, Diệu vương lông bông không chí tiến thủ. Đúng là con cháu hoàng gia mỗi người một vẻ!
Từ cổ chí kim, tranh đấu ngai vàng chưa khi nào thôi khốc liệt. Nghĩ tới 2 lần mình và Khương Sáp Kỳ gặp thích khách, nhất thời Châu Hiền không thể tách suy nghĩ chủ mưu đứng sau là một trong số 5 vương gia còn lại. Diệu vương lông bông là thật, song mẹ con Quý phi được sủng cũng là thật. Bọn họ muốn diệt cỏ đương nhiên phải diệt tận gốc rồi.
Nghĩ tới đó, sau lưng Châu Hiền nổi lên một cơn gai lạnh như có kẻ cầm lưỡi kiếm sắc bén kề vào đốt sống. Nàng không nhìn vào sảnh chính nữa, sải bước về viện riêng thật nhanh.
Đoan vương vừa bàn bạc xong việc đắp đê với Bùi Viễn Tri, đi ra đúng lúc bắt gặp thân ảnh thướt tha khuất dáng sau ngã rẽ. Hắn mân khăn tay Bùi Du Nhiên đưa cho mình, lơ đãng hỏi: "Đó là ai?"
Thị vệ bẩm báo: "Hồi điện hạ, đó là đại cô nương Bùi gia."
"Ồ." Khương Thiệu Huy từng nghe qua tin đồn về trưởng nữ Bùi gia. Nhìn đằng sau dáng vẻ trông rất khá, tiếc rằng khuôn mặt kém sắc, bằng không dùng để lôi kéo chắc chắn sẽ tốt hơn thứ nữ.
*
*
Sầm tối, vừa hay trên dưới Bùi phủ dọn mâm chuẩn bị ăn cơm thì một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng. Người bước xuống là Cao Ý An.
Nghe gia đinh thông báo, Bùi Viễn Tri buông đũa chạy ra nghênh đón ngay lập tức. Đằng sau ông ta là Châu Hiền và mẹ con Liễu thị. Như thường lệ, hôm nay không phải ngày nghỉ nên Bùi Hoài Tích đi Quốc Tử giám đọc sách.
"Tiểu Cao công công đến bất ngờ, lão phu không tiếp đón chu đáo mong thứ lỗi." Bùi thị lang hết sức khách khí.
"Đại nhân có lòng rồi, nhưng ta chỉ đến thay mặt Bệ hạ truyền chỉ mà thôi." Nói rồi, Cao Ý An hắng giọng: "Thánh chỉ tới!"
Cả nhà họ Bùi cung kính quỳ gối, thực chất trong lòng phập phồng như lửa đốt. Giờ này đã muộn, thánh chỉ bây giờ mới hạ cho thấy Bệ hạ phải cân nhắc rất lâu, rơi trúng đầu ông ta chẳng biết là phúc hay hoạ.
"Trưởng nữ Bùi thị thiên tư thông minh, nhiều lần không ngại nguy hiểm hộ giá Diệu vương. Trẫm và Quý phi cực kỳ yêu thích, nay ân điển ban hôn cho Huyện chúa và Diệu vương Khương Sáp Kỳ. Hai tháng sau chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại hôn. Khâm thử."
Cao Ý An đọc to, rõ ràng như thế, kẻ có lỗ tai lùng bùng cũng nghe hiểu. Hắn tiến lên mấy bước đến trước mặt Châu Hiền, hai tay cầm thánh chỉ đưa ra: "Chúc mừng huyện chúa."
Nàng nào hiểu cái gì đang diễn ra! Hôn sự ở trên trời rơi xuống, đã vậy còn là đích thân Nhân Chính đế ban hôn. Châu Hiền hoang mang tột độ nhưng vẫn mím môi nhận lấy.
"Thần nữ Bùi Châu Hiền lĩnh chỉ, tạ Bệ hạ long ân." Nói xong liền khấu đầu chạm đất.
Lúc Cao Ý An đỡ nàng dậy đã lặng lẽ quan sát. May mắn thay hắn không phát hiện bất cứ biểu cảm lưỡng lự nào trên mặt Châu Hiền. Khả năng giữ bình tĩnh của nàng rất tốt, một lát hắn về cung cũng dễ ăn nói với Bệ hạ và Quý phi nương nương.
"Huyện chúa yên tâm, trong vòng 3 ngày sẽ có nữ quan tới phủ dạy lễ nghi cung đình cho người."
"Làm phiền Tiểu Cao công công rồi." Nàng cười yếu ớt.
Hắn lùi lại tránh đi lễ này: "Nô tài không dám." Tựa hồ nhớ ra gì đó, hắn lấy ngọc bội trong ngực ra nhét vào tay Châu Hiền: "Lục điện hạ dặn nô tài đưa cho huyện chúa. Điện hạ nói nếu huyện chúa đến Diệu vương phủ, chỉ cần giơ ngọc bội sẽ không có ai cản đường người."
Cao Ý An nói không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh đều nghe được. Hắn phụng mệnh Bệ hạ đến tuyên chỉ, cũng từ chỗ Diệu vương nhận lệnh phải làm thật khoa trương, lấy đó cho nàng thể diện.
"Cảm ơn công công." Châu Hiền nhận lấy, tiếp thêm hai ba câu với hắn rồi thôi.
Hoàn thành nhiệm vụ, Cao Ý An thoải mái rời đi. Sảnh chính nháy mắt rộng rãi như cũ nhưng chẳng còn chút không khí dễ chịu nào, nhất là với mẹ con Liễu thị. Ngày mai Liễu thị sẽ mở tiệc mừng Bùi thị lang nâng mình lên kế thất, thoát khỏi thân phận tiện thiếp. Ấy vậy mà, một đạo thánh chỉ ban xuống liền đánh sập uy phong của bà ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com