12. Tại sao phải mất mặt vì một người rất quan trọng với mình?
Sáp Kỳ bừng tỉnh, cảm giác đầu tiên chính là cả người đều ê ẩm. Chắc chắn là do ngủ quên ở trên bàn học, Sáp Kỳ đứng dậy, thu gọn giấy bút rồi bước vào nhà vệ sinh.
Nói bây giờ còn sớm thì cũng chẳng còn nữa. Giờ vào học là tám giờ ba mươi phút, bây giờ đã bảy giờ sáng rồi mà từ nhà đi đến trường phải hơn bốn mươi phút, đến đó cũng không còn nhiều thời gian để truy bài.
Sáp Kỳ thở dài, lấy khăn mặt lau cho cẩn thận rồi thay đồng phục bước xuống nhà.
"Kỳ Kỳ dậy rồi à? Mau đến ăn sáng đi. Hôm nay ba con về rồi, chúng ta cùng ăn sáng."
"Con chào ba."
Ông Bùi mỉm cười với Kỳ.
"Ai da, từ khi nào con bắt đầu khách sáo như vậy. Xuống ăn đi đừng đứng trên cầu thang nữa."
Sáp Kỳ đi tới, bỏ cặp sách xuống cạnh ghế, ngồi xuống bắt đầu ăn.
"Hôm nay ta đặc biệt vào bếp làm đồ ăn cho con. Mùi vị ra sao?"
"Rất ngon ạ."
"Mà...sao con không biết ba có biệt tài này vậy?"
"Chẳng qua ta muốn để mẹ con thể hiện chút tài nghệ nên không vào bếp. Chứ ta mà vào, mẹ con đường lui cũng không có."
Ông Bùi nói đầy hùng hổ, còn không biết sợ.
"Hừ! Ông cũng mạnh miệng gớm! Từ nay đừng thuê đầu bếp nữa. Tự vào bếp nấu cơm 365 ngày đi, tôi xem ông giỏi được bao lâu."
"..."
"Bà xã, bớt nóng. Tôi cũng quá phô trương rồi. Bà là nhất, tôi không dám. Xin lỗi nha."
Ông Bùi lại bắt đầu nịnh nọt. Khương Sáp Kỳ ăn nốt mấy cái há cảo rồi trực tiếp cầm cặp, đứng lên chuẩn bị đi học.
"Từ từ Sáp Kỳ, ở phòng khách có người đợi con." Ông Bùi thấy Sáp Kỳ đứng lên mới vội vã nói.
"Ai vậy ba?"
"Cô bé tóc ngắn màu bạch kim, ta không biết đó là ai."
"Ah...đó là bạn con. Con đi học đây."
"Ừm đi học vui vẻ nhé."
Sáp Kỳ cúi gập người rồi bước ra phòng khách. Tôn Thừa Hoan đang ngồi ở đó, tay còn đang cầm điện thoại lướt web.
"Cậu đợi mình lâu chưa?"
Nghe thấy tiếng Sáp Kỳ, Tôn Thừa Hoan liền rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu trả lời.
"Tớ cũng chỉ mới đến thôi."
"Mà hôm nay đến đây làm gì vậy? Không phải sắp đến giờ học rồi sao?"
Nói đến chuyện đi học, gương mặt Tôn Thừa Hoan rạng rỡ hẳn, tay đang cầm điện thoại thì bỏ xuống đút vào túi quần, động tác cũng bắt đầu nhanh nhanh chóng chóng.
"Hì hì, hôm nay mình đến thực ra là muốn nói với cậu cái này."
"Chuyện gì mà câu cứ úp úp mở mở vậy? Quan trọng lắm sao?"
"Đúng rồi! Thực sự rất hệ trọng đó!"
"Được rồi! Cậu nói mình nghe xem như nào nào."
"Cậu nghĩ xem, mình bao nhiêu tuổi rồi."
Sáp Kỳ đứng yên một lúc, đầu bắt đầu nghĩ ngợi.
Nghĩ mãi mà chưa có nhớ ra, Sáp Kỳ cảm thấy thực có lỗi nên định nói bừa một ngày nào đó.
"Này! Nếu mình có nhầm thì xin lỗi nhé."
"Thôi, khỏi nói đi! Cậu quên rồi! Chắc lại đang nghĩ mình sinh ngày bao nhiêu chứ gì? Thất vọng với cậu lắm rồi đó!"
"Hic, quên xí làm gì căng vậy?"
Gì đây? Khương Sáp Kỳ có trò mới à? Làm nũng giả vờ chảy nước nước mắt nhìn đáng thương hả. Cơ mà rất đáng yêu nha, Tôn Thừa Hoan cực kì thích.
"Thôi, mình xin lỗi! Bây giờ nói cậu nghe này."
"Mình được lái xe rồi đó, 18 tuổi rồi nha. Từ bây giờ mình làm tài xế riêng của cậu luôn nha!"
Tông giọng Thừa Hoan tăng thêm một bậc, không ngần ngại để lộ nụ cười vui sướng của mình.
"Tôn Thừa Hoan của mình giỏi quá nha."
Sáp Kỳ cười tít mắt, nhón lên xoa đầu của Thừa Hoan.
Tự dưng Sáp Kỳ làm vậy, mặt Thừa Hoan đỏ lên mấy phần. Con tim không tránh được việc đập loạn nhịp.
"Đi học!"
Sáp Kỳ chuẩn bị cùng Thừa Hoan bước ra gara thì Châu Hiền từ đâu xuất hiện, kéo Sáp Kỳ tách khỏi Thừa Hoan.
"Ơ..."
Kỳ ngơ ngác nhìn mình bị kéo đi. Nhưng nàng rất nhanh cũng hoàn hồn, tay dựt ra, không để Châu Hiền tiếp tục kéo đi nữa.
"Kỳ làm..."
Châu Hiền chưa kịp nói hết câu đã bị Sáp Kỳ chặn họng.
"Châu Hiền! Mình không muốn ngồi xe cùng cậu! Lần sau đừng có làm như vậy nữa, mình sẽ rất khó chịu."
Châu Hiền điếng người, chỉ có thể lặng ngắm Sáp Kỳ rời đi cùng với Thừa Hoan. Chẳng lẽ còn giận vì ngày hôm qua, hôm qua dù gì cũng là do Châu Hiền đang tức giận. Hoàn toàn không cố ý làm việc đó. Mà lời đã lỡ rồi thì cũng không thu được, giờ Châu Hiền mới thực sự cảm thấy mình ngu ngốc.
"Aishh, hôm qua rốt cục mình tức giận vì cái gì chứ?!"
Châu Hiền dậm chân thật mạnh, bước tới chiếc xe đưa đón mình hằng ngày. Ngồi trên xe, vẫn là hàng ghế sau nhưng hôm nay lại khác với mọi ngày. Không có Sáp Kỳ nên thật vô vị, đáng lẽ giờ này là sẽ được ngồi nghe nàng thao thao bất tuyệt rồi. Chí ít thì cũng bớt chán đi một chút, vậy mà giờ Kỳ bỏ mình theo tên chết tiệt họ Tôn kia rồi.
"Đi nhanh lên một chút! Có phải xe bò đâu mà như lê lết thế này hả?"
"Bùi tiểu thư, bà chủ dặn tôi không được đi quá ba mươi ki-lô-mét trên giờ. Tôi không làm trái được đâu ạ, Bùi tiểu thư xin thứ lỗi."
"Tôi khác, bà chủ của mấy người khác! Đi nhanh một chút!"
"V..vâng."
Lái xe Bùi gia vẫn là bị Bùi Châu Hiền bức tới không phản kháng lại được, đành phải nương theo lời tiểu thư nói mà tăng vận tốc xe lên thêm chút.
"Nhanh thêm chút!"
Bùi Châu Hiền ngước ra ngoài cửa kính thấy xe đi song song với mình là của người kia, tức quá muốn nhảy ra khỏi xe luôn.
"Dạ.."
Anh lái xa chỉ đành đi nhanh thêm chút xíu nữa, làm Bùi tiểu thư giận sẽ khiến anh vướng vào rất nhiều chuyện, do đó mà phải triệt để nghe theo lời tiểu thư nói.
Bùi Châu Hiền khó chịu dựa người vào đệm xe, tay lấy ra điện thoại cất trong túi quần chăm chú làm gì đó.
.
Sáp Kỳ ngồi xe Thừa Hoan, nàng đang rất vui vẻ nói chuyện với cậu thì điện thoại cứ tinh tinh không ngừng. Đành phải mạn phép dừng cuộc trò chuyện lại để kiểm tra tin nhắn.
Châu Hiền
Kỳ!
Sáp Kỳ
?
Châu Hiền
Cái chuyện tối hôm qua í
Sáp Kỳ
Tối hôm qua chúng ta làm sao?
Châu Hiền
Hiền xin lỗi Kỳ
Sáp Kỳ
Vì chuyện gì?
Châu Hiền
Thôi được rồi! Đến lớp Hiền sẽ
nói sau!
[Kỳ cố ý quên hay quên thật đây?]
Châu Hiền tức giận ném máy điện thoại xuống ghế xe, chân đá vào cửa xe. Hừ mạnh một cái, rồi lại nhắm mắt vào im lặng như đang ngủ
Lái xe Bùi gia ngồi trên lạnh người, tay cầm vô lăng hơi run run. Cái người này đúng thật cũng chẳng biết bị làm sao, đưa đi đón về bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa rõ lòng tiểu thư sao nữa. Bảo sao Khương tiểu thư ghét. Tất nhiên thì cũng chỉ có thể nói cho lòng mình nghe, anh thở dài rồi tiếp tục lái xe.
Sáp Kỳ đọc tin nhắn của Châu Hiền cũng không trả lời nữa. Tiếp tục nói chuyện với Thừa Hoan.
"Cậu nhắn tin với ai vây?"
"Bạn của mình thôi."
"Bạn nào thế? Tớ có biết không?"
"Có, nhưng người này cậu không cần phải quan tâm đâu."
"Ừm vậy thôi."
Nhắn tin với Châu Hiền xong Sáp Kỳ cũng mất hết cả tinh thần, ngồi thở dài thườn thượt ở ghế sau. Thừa Hoan thấy Sáp Kỳ không muốn nói nữa cũng không đụng chạm thêm, chuyên tâm lái xe của mình.
Đến trường rồi cũng không ai đụng ai, Châu Hiền đi một mình một đường, Sáp Kỳ đi một mình một đường, Thừa Hoan đi cất xe.
Châu Hiền thấy Sáp Kỳ đang dần dần vượt khỏi tầm mắt mình, cô vọt lên chặn đường người kia.
"Châu Hiền? Có việc gì sao?"
"Ra đây với Hiền môt lát!"
Châu Hiền kéo Sáp Kỳ vào một góc vườn của trường, ngó ngang ngó dọc không thấy ai mới bắt đầu nói.
"Kỳ! Hiền xin lỗi chuyện hôm qua, Hiền thực sự không cố ý. Kỳ bỏ qua cho Hiền được không?"
"Mình không để ý, Hiền tránh ra để mình vào lớp đi, muộn rồi!"
"Rõ ràng Kỳ vẫn giận mình?"
Châu Hiền thấy người kia tránh mặt mình, còn bảo mình tránh ra. Đây không phải là giận thì là gì nữa.
"Thôii mà, Hiền xin lỗi. Bây giờ Kỳ muốn Hiền quỳ xuống đất cũng được nữa! Xin Kỳ đấy!"
Bùi Châu Hiền ôm lấy Kỳ từ đằng sau, bắt đầu mếu máo, xin xỏ nàng.
"Châu Hiền? Cậu không thấy khóc lóc như vậy rất mất mặt sao?"
Nàng dừng lại, quay ra sau, tiện đẩy luôn Châu Hiền đang bám dính lấy mình.
"Tại sao phải mất mặt vì một người rất quan trọng với mình? Kỳ nói xem?"
"..."
Bùi Châu Hiền bảo mình quan trọng với người ta, còn chủ động xin lỗi, không sợ mất mặt mà khóc lóc van xin đòi quỳ xuống mong tha thứ. Khương Sáp Kỳ đây còn có thể làm ngơ sao? Tay vẫn bị Châu Hiền nắm không buông, giờ sao?
[Hiền nói xem Kỳ phải như thế nào mới vừa lòng cả hai?]
"Về nhà nói sau!"
"Thật không?"
"Thật!"
"Hứa đi!!"
"Hứa."
"Thế có còn đi xe của Thừa Hoan nữa không?"
"Có."
"Suốt ngày chỉ Thừa Hoan thôi!!"
"Đi lên lớp!!"
Tự dưng bị Sáp Kỳ quát, Châu Hiền sợ người ta đổi ý, chạy như bay thẳng lên tầng hai.
Khương Sáp Kỳ vẫn đứng trầm ngâm ở dưới, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đầu ngổn ngang nhiều suy nghĩ. Ít khi nàng lại quan tâm nhiều thứ đến vậy mà hôm nay Châu Hiền đem lại quá nhiều cảm giác mới mẻ cho Sáp Kỳ. Đó có thể là gì? Là buồn, chua xót? Hay...rung động?
"Người quan trọng à..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com