Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40. Khương Công Chúa

Khương Sáp Kỳ tỉnh dậy, tay mở điện thoại lên xem giờ. Mới chỉ qua tám giờ một chút, nàng chỉnh tư thế, quay sang nhìn nữ nhân đang ngủ bên cạnh mình, yêu thương trong lòng dâng lên nhiều đến không thể tả, ánh mắt đầy sủng ái liền đặt một nụ hôn nóng hổi lên môi người kia.

Châu Hiền người ê ẩm giật mình hai mắt mở to tỉnh giấc nhìn Sáp Kỳ đang ngắm mình chăm chú. Chẳng lẽ hôm qua cô đem nàng ra "yêu" không chút thương tình làm đầu nàng hỏng luôn rồi, còn hôn nữa, thật không biết người này có phải Khương Sáp Kỳ nhà mình không.

"Cả đêm qua chúng ta làm đến gần sáng...Kỳ vẫn còn muốn nữa?"

Sáp Kỳ ngây người kéo chăn ra lại phát hiện mình với Châu Hiền đang không mặc gì lại còn bám dính lấy nhau. Không kể đến việc liếc qua gương lớn đối diện giường phát hiện trên cổ bị Châu Hiền để lại đầy dấu hôn, cái thì màu đỏ cái khác thì màu tím. Trong lòng đang yêu thương bỗng chốc liền trở thành biển lửa, Sáp Kỳ mặt đỏ gắt liền lấy chân đạp Châu Hiền lăn xuống giường. Không một chút xót xa liền đem gối đập cô túi bụi, Châu Hiền tóc rũ rượi nhìn cũng không ra là ai nữa.

"Đồ lưu manh, bại hoại! Hôm qua chị Uyển Dư làm đám cưới với Tú Anh, vốn dĩ đã không muốn động đến rượu nhưng cô lại hết ly này đến ly khác chuốc say tôi, tôi say lại liền đem tôi về nhà riêng làm chuyện đồi bại, vừa phải thôi chứ!" Đám cưới chị gái mình diễn ra, tất nhiên là ngày vui nhưng Sáp Kỳ sợ mình say lại nháo ở đó nên không đụng vào một chút cồn, rượu vang cũng không uống. Nàng giống như một đứa nhóc con đi dự tiệc, tay cầm ly nước hoa quả ngồi trong góc xem mọi người đùa vui. Châu Hiền bất đắc dĩ phải đi tiếp khách hộ chị mình, vô tình thấy bé Kỳ ngồi uống nước quả liền nổi máu trêu chọc, chạy sang khiêu khích mời rượu nàng. Sáp Kỳ ban đầu từ chối nhưng vì Châu hiền giở trò, bảo uống một ly thì không say được, còn làm nũng. Nàng vì yêu Châu Hiền quá mức, thấy khuôn mặt đó thì liền đồng ý. Sau đó từng ly rượu sâm panh cứ nối tiếp chui tọt xuống cổ họng nàng. Sáp Kỳ từng là nữ nhân uống rượu như nước lã, nặng bao nhiêu cũng không đánh gục được nàng, vậy mà lâu không đụng tới đã bị Châu Hiền chuốc cho say bí tỉ, ngủ như heo chết.

"Thôi nào, đừng cáu, chỉ là Hiền thấy vợ của mình quá xinh đẹp nên mới muốn về nhà yêu thương, không ngờ lại hơi quá tay chút." Châu Hiền sau khi bị Sáp Kỳ đánh cho thiếu điều muốn bẻ gãy xương thì vẫn mặt dày leo lên giường rúc vào lòng nàng, vùi mặt vòng trong ngực Sáp Kỳ tìm hơi ấm.

"Ai? Ai mà thèm làm vợ cô chứ? Đã ngu ngốc, lưu manh lại còn xấu xí như vậy, ai mà thèm?" Sáp Kỳ mặt không còn đỏ do tức giận nữa mà do ngại. Cô miệng lưỡi ngọt như vậy, nói câu nào mà câu đấy cũng có mật ở trong, muốn làm người ta sốc đường chết hay gì?

"Được rồi là Hiền lưu manh, ngu ngốc, xấu xí. Vậy Kỳ xem Tú Anh và Uyển Dư đám cưới vui như vậy, Kỳ có muốn làm đám cưới với Hiền không?" Châu Hiền mặt dày nói ra không biết ngại nhưng cái người cô đang dựa vào mặt đỏ đến tận mang tai luôn rồi. Thích vậy mà còn chối, mặt đỏ như trét son lên rồi còn muốn chối bay chối biến. Aaaaaaa Khương Sáp Kỳ của Châu Hiền quá đáng yêu rồi!!

"Tránh ra! Tôi đi tắm." Sáp Kỳ nói thế nhưng Châu Hiền đè lên cộng thêm với sự "yêu thương" mà đêm qua cô dành cho nàng khiến thắt lưng Sáp Kỳ đau nhói, muốn di chuyển một chút cũng đau thấu trời. Đành ngồi im nhìn xuống, lại thấy được nụ cười nham nhở của người kia, chắc chắn biết nàng đau không di chuyển được nên mới ngồi đó cười vào mặt nàng chứ gì.

Nén đau nhiều chút liều mình đứng dậy, không thể để mất mặt được, Châu Hiền sẽ lại chọc nàng mất. Vậy mà đi được hai ba bước, cơ thể đã lao đảo muốn ngã lại xuống giường. Cô chaỵ xuống đứng dậy đỡ Sáp Kỳ, dù sao cũng là mình khiến thân thể nàng tàn tạ như vậy, phận làm thê nô như Châu Hiền lại có thể nhắm mắt làm ngơ được sao.

"Aiyaa Khương Công Chúa không đi được phải nói cho ta biết chứ, sao lại liều mạng như vậy, nàng mà có trầy xước ta sẽ đau lòng chết mất."

"Cô còn biết thương xót tôi sao?" Sáp Kỳ quay mặt lại nhìn Châu Hiền, còn lườm cô nữa. Thôi xong rồi, nàng vẫn còn giận cô, nãy giờ bài gì cũng đều dùng hết rồi. Dỗ ngọt như vậy mà không hề lung lay như những lần trước, ai cứu Châu Hiền với.

"Mong Khương Công Chúa tha thứ a, người ta biết sai rồi mà." Châu Hiền để nàng dựa vào người mình còn cô cúi xuống vùi mặt vào vai nàng rịn vài giọt nước, mắt gián tiếp để nàng biết mình đang khóc thật thương tâm. Thấy Châu Hiền khóc rồi, Sáp Kỳ cũng không muốn chơi trò giận dỗi thêm một giây phút nào nữa, cái người này cứ đi trêu người ta xong khóc lóc, cái đồ lưu manh nửa mùa.

"Rồi rồi, mau lau nước mắt đi, bế ta vào tắm." Nàng còn hùa theo trò nhập vài ngu ngốc của Châu Hiền, hai người này yêu nhau đến điên đầu luôn rồi.

"Dạ, Khương Công Chúa điện hạ." Châu Hiền đưa tay gạt hết mấy giọt nước mắt cá sấu đi, đem Sáp Kỳ bế phốc lên cùng chạy vào đi tắm với nhau.

Châu Hiền giúp Sáp Kỳ tắm rồi mới quay sang tắm cho mình, mặc quần áo hẳn hoi cho nàng rồi lại bế Sáp Kỳ lên đi xuống bếp tìm đồ ăn sáng nhét bụng cho nàng. Châu Hiền thì không đói, cô lo cho nàng hơn tại hôm qua lỡ chuốc say Sáp Kỳ bằng một đống rượu, sợ nàng sẽ bị đau dạ dày nên cho Sáp Kỳ ăn sáng xong thì sẽ bắt người ta uống thuốc.

"Khương Công Chúa à, giờ người ta làm cháo cho công chúa ăn để không đau dạ dày nha, xuống ghế ngồi đợi xíu a." Châu Hiền phải vào bếp nấu cháo cho Sáp Kỳ nhưng mà cái người này vòng tay qua bám vào cổ cô không chịu đi xuống.

"Khương Công Chúa không đi xuống làm sao người ta có thể nấu cho nàng ăn đây?"

"Vậy thì không nấu là được rồi, ta cũng không muốn ăn a."

Nguy rồi tay Châu Hiền giờ hơi mỏi, chắc cũng không chịu được quá mười phút. Dạo này vì nàng không bị Uyển dư quản chặt, Châu Hiền ngày nào cũng bày cách giúp Sáp Kỳ trốn mẹ lẻn sang nhà cô. Mà cũng tại vì vậy cả ba bữa Sáp Kỳ ăn đều do một tay cô nấu, ăn đầy đủ không sót bữa nào lại còn có rủ nhau ăn đêm mà Châu Hiền hay vận động còn nàng chỉ có ăn rồi nằm hưởng thụ, người nặng thêm mấy cân thịt rồi, dễ thương hẳn ra, ôm cũng mềm mềm như cục bông lại còn thơm. Mặc dù Châu Hiền vẫn bế được nhưng không được lâu như trước. Giờ đặt nàng xuống liệu nàng có suy nghĩ linh tinh tưởng mình béo rồi tuyệt thực luôn không? Không được trời ơi, bao nhiêu tuần cô nuôi nàng trắng trẻo mập mạp dễ thương như vậy sao có thể để Sáp Kỳ trở lại thành cái que tăm như trước.

"Sao mà được chứ, Khương Công Chúa phải ăn chứ, để đói là ta sẽ giận nàng cho xem." Châu Hiền vẫn còn đang tìm cách khiến Sáp Kỳ đồng ý ăn. Tay của cô đã hơi run run rồi, sợ cũng chẳng đến mười phút nữa là cả hai tay sẽ đều buông thõng xuống.

"Dám giận? Giận ta ta liền đem áp dưới thân." Sáp Kỳ cũng thật lưu manh có khác gì cô đâu, thật không hổ danh Khương mỹ nhân lêu lổng suốt ngày đi ghẹo gái trong club. Nàng mà một khi đã muốn lật thì Châu Hiền chỉ dám nằm im để Sáp Kỳ làm, thật chẳng biết người này học cái thói ở đâu. Không lật được liền dỗi Châu Hiền đến một tuần, một ngày không gặp đã đủ khiến Châu Hiền nhớ muốn chết. Đã bị nàng dỗi một lần như thế, tuyệt đối cô không dám để xảy ra lần thứ hai, để nàng lật thoả thích, còn cô chỉ dám nằm im rồi khóc không ra nước mắt.

"Sao lại làm thế với người ta chứ, người ta vì thương Khương Công Chúa mới muốn nàng ăn, vậy mà nàng đi từ chối ý tốt như vậy."

Đúng lúc cái tay của Châu hiền sắp không đỡ nổi sức nặng của Sáp Kỳ nữa thì có tiếng chuông cửa, cô nhanh chân bế nàng chạy ra mở cửa. Chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế này, chắc chắn cô có quý nhân phù trợ rồi, thực may mắn mà.

"Ai vậy." Mặt Châu Hiền còn đang cười liền biến thành cứng đờ khi nhìn hai người phụ nữa đứng trước cửa nhà mình.

"Ai da, không phải là Khương công chúa và tình nhân của nàng ấy sao? Chúng ta chỉ là lữ khách nhỏ bé đến chơi, không biết liệu có được vào phủ của nàng?" Trước mắt Châu Hiền là Khương Nhã Nghiên cùng với Bùi Giai Kỳ. Còn chẳng ngờ là mẹ vợ từ đâu nghe lén được, nhập vai luôn cùng với các nàng.

Sáp Kỳ nhìn thấy mẹ mình cười cười, hai má lại càng đỏ hơn nữa, rúc mặt vào hõm cổ Châu Hiền che đi khuôn mặt của mình.

Bùi Giai Kỳ không nói gì chỉ nhìn con gái mình rồi thở dài, đội vợ lên đầu đến thế là cùng, chẳng bằng mẹ mình một tí nào. Tự ngồi lên đầu người ta luôn chứ không đợi đến lúc người ta đội mình.

"À, hai người vào nhà đi ạ, đừng có đứng ngoài vậy chứ." Châu Hiền bên ngoài mặt nhìn có vẻ kiêng dè nhưng bên trong như vớt được vàng, hớn hở đi vào đặt nàng ngồi xuống sô pha còn bản thân ra chuẩn bị trà.

Hai vị phụ huynh ngồi xuống bên cạnh nàng, Sáp Kỳ ngại chẳng dám ngẩng mặt lên. Hai người kia biết nàng ngại vậy mà còn khịa nàng.

"Haizz tôi lớn tuổi rồi mà chẳng được vợ bế đi khắp nhà lần nào, phải chăng là đã nặng quá rồi." Bùi Giai Kỳ chỉ tuỳ tiện nói một câu lại vô tình khơi lên cuộc nói chuyện chỉ toàn mùi thuốc súng của hai mẹ con họ Khương.

"Nè nói vậy biết làm Khương Nhã Nghiên em cảm thấy rất oan ức không? Lần nào cũng là em bế chị lúc chúng ta mới làm xong, ai bế chị đi thay quần áo chị không nhớ sao?"

"Có tuổi rồi mẹ đừng ham hố vậy chứ, biết cột sống người có tuổi không còn được tốt nữa không?" Sáp Kỳ chỉ cảm thấy mẹ mình thật trẻ con, lại còn phải đi nói vậy nữa, ai ai cũng biết rồi, mẹ định khoe cho cả thiên hạ biết nữa sao.

"Nàng là nữ nhân của ta, có tuổi rồi vẫn phải bế," Nhã Nghiên kiêu ngạo hất mặt.

"Còn con được người ta nuôi béo lên không ít, để người ta bế lâu thế, khổ thân người ta lắm đó." Là con mình sinh ra, trên người có bao nhiêu da thịt Nhã Nghiên đều biết, thêm hay bớt đều không thể lọt ra ngoài tầm mắt bà. Tự dưng Nhã Nghiên cảm thấy Châu Hiền giỏi vô cùng, bà nuôi con gái mình bao nhiêu năm không thấy có chút thay đổi thâm chí còn nhỏ con đi. Vậy mà vào tay nữ nhân kia một tháng đã trở nên khả ái như vậy, con gái mình cũng thật biết chọn chồng đi.

"Con béo hay gầy đều là do người ta nuôi con, là người ta tốn công khiến con dễ thương như vậy, tình nguyện bế con, có gì mà tổn thương chứ." Nàng cũng kiêu ngạo nói lại, đâu phải ai cũng được chăm kỹ như thế, Sáp Kỳ nàng chẳng cảm thấy tự ti chút nào.

"Thôi được rồi hai người đừng cãi nhau chứ." Châu Hiền thấy hai người nói chuyện sắp đánh nhau tới nơi liền chạy ra dẹp loạn. Còn thuận tay kéo Sáp Kỳ đứng lên nói tiếp.

"Con cùng nàng ra ngoài mua thức ăn về làm bữa trưa tiếp hai người." Nói rồi cô kéo nàng đi ra khỏi nhà, không để hai mẹ con nhà này chí choé thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com