Chương 15: A Châu xinh đẹp của ta
Ly cung có một nơi gọi là lầu Trích Tinh. Ở những năm phong lưu nhất đời, Hiến Thành Tông vì sủng ái An Quý phi đã cho xây dựng lầu Trích Tinh này, đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Lầu Trích Tinh cao chót vót, đứng trên đỉnh có thể thu vào đáy mắt vạn dặm giang sơn. Phí duy trì hàng năm của lầu Trích Tinh lên tới mấy ngàn lượng nên từ sau thời Sùng Hưng đế thì hoàng gia không dùng nơi đây tổ chức tiệc rượu nữa, chỉ cắt cử thị vệ trông coi và cung nữ, thái giám quét tước mỗi tháng.
Lúc nhỏ Trưởng công chúa không chỉ là trân bảo Sùng Hưng đế nâng trong lòng bàn tay mà Hiến Thành Tông - Hoàng tổ phụ cũng rất thương nàng. Thỉnh thoảng ông ấy sẽ dẫn Bùi Châu Hiền lên lầu Trích Tinh chơi, chỉ cho nàng những chỗ thú vị của khối kiến trúc rực rỡ này.
Thị vệ kéo mũ ngủ gục, bị gõ đầu gọi dậy thì cáu gắt lắm. Hắn quen miệng mắng mấy câu, lúc nhìn lại nữ nhân ăn mặc hoa quý cách đó vài bước thì vội vàng quỳ xuống.
Dù chưa biết đối phương là ai nhưng hắn không ngốc. Hoàng cung rộng lớn, người dám bước vào lầu Trích Tinh còn *tiền hô hậu ủng thế kia sao có thân phận thấp được.
(*) Tiền hô hậu ủng: ý chỉ cảnh vua chúa đi có đoàn người phía trước dẹp đường, phía sau hộ vệ rất uy nghi, rầm rộ.
"Thần khấu kiến..."
Thấy hắn luống cuống, Tiểu Dinh Tử tốt bụng nhắc nhở: "Là Trưởng công chúa."
"Trưởng công chúa cát tường."
Bùi Châu Hiền phất cánh áo tiên, Tiểu Dinh Tử liền thay nàng bảo hắn miễn lễ.
"Phía trên có sạch sẽ không? Hôm nay công chúa muốn lên đó ngắm cảnh"
Thị vệ gật đầu như bổ củi. Chiều qua đúng hạn dọn dẹp, trong lầu đảm bảo sạch bong kin kít.
Tiểu Dinh Tử hài lòng, thưởng cho thị vệ ít bạc vụn rồi bảo hắn dẫn đường. Cứ thế, Bùi Châu Hiền cùng mấy tâm phúc đi lên đỉnh. Nhóm cẩm vệ nhận trọng trách đảm bảo an toàn cho nàng cũng chia nhau canh gác, mỗi tầng hai người liên tục trông coi.
*
*
Ngày trước Khương Sáp Kỳ cứ thắc mắc tại sao Sùng Hưng đế lại đặt tên nàng là Châu Hiền. Chẳng phải hai chữ đó quá đơn giản hay sao?
Sau này gặp nàng rồi ả mới biết. Minh châu ngàn vàng dưới cổ ly long. Giếng trời sâu thẳm, trân bảo đẹp đẽ ánh lên tia sáng lấp lánh là vật báu không phải người thường dễ dàng có được.
Nhìn xem, hiện tại chẳng phải vậy ư?
Thân thể thướt tha tựa vào cột trụ hành lang. Bùi Châu Hiền tì cằm lên mu bàn tay. Cặp mắt hoa đào tĩnh lặng như mặt hồ. Gò má không cần điểm phấn vẫn ửng hồng, trong khi đôi môi lơ đãng nở nụ cười.
Ánh đèn từ mái đình bát giác cong cong chiếu xuống đỉnh đầu. Tuyệt thế giai nhân tựa như bức tượng điêu khắc từ bạch ngọc, đẹp đến mức không tìm được từ ngữ nào đủ để miêu tả.
Trong đầu Khương Sáp Kỳ chợt nảy ra *hai câu thơ: "Người đẹp điểm trang, sen kém hồng. Gió qua thủy điện, ngọc hương nồng."
(*) Hai câu thơ trích trong bài 'Tây cung thu oán' của Vương Xương Linh.
Trưởng công chúa đã quá quen với kiểu thình lình xuất hiện của Cửu Thiên Tuế rồi, càng không thắc mắc vì sao ả biết nàng ở đây. Khắp hoàng cung nơi đâu cũng có người của Tư Lễ Giám, chỉ cần nàng rời khỏi tẩm điện thì tin tức sẽ tự bay đến tai ả.
Khương Sáp Kỳ cao hơn Bùi Châu Hiền nửa cái đầu. Dưới ánh nhìn chăm chăm của ả, bỗng dưng nàng thấy mất tự nhiên.
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Bản đốc ngửi thấy mùi rượu ngon nên muốn xem đêm hôm rồi ai còn có nhã hứng thế, ra là công chúa."
Nàng liếc bình *Mai Khôi Lộ tản hương thơm nồng, hừ nhẹ: "Ngươi cầm tinh con chó à? Xa thế cũng ngửi thấy?"
Khương Sáp Kỳ hưởng thụ âm mũi nũng nịu như dây leo quấn lấy của nàng. Khả năng cao Bùi Châu Hiền say rồi, chứ bình thường giọng điệu thốt ra từ đôi môi kia kênh kiệu muốn chết.
"Bản đốc cầm tinh con chó thật đấy, nhưng mà là chó sói." Nói rồi, ả đoạt lấy bình rượu đặt sang một bên, đem nàng kéo vào lòng.
Rượu vào, đầu óc hơi chuếnh choáng. Bùi Châu Hiền không vùng vẫy được thành ra bị giam giữa cột trụ và lồng ngực Khương Sáp Kỳ. Nương theo ánh trăng bạc, từ trên nhìn xuống chính là bờ môi căng bóng mê hồn, dụ dỗ người khác mau đến hôn hôn.
"Bản đốc nghe nói có kẻ gây rắc rối cho công chúa. Ngài bắt được nội gián rồi sao không công khai với bá tánh? Hồ Giác chết đâu phải do ngài."
Nàng ghét bỏ đẩy ngón tay ủ đầy hơi lạnh đang niết môi mình, thờ ơ đáp: "Bổn cung chịu điều tiếng còn ít sao? Cứ để bọn họ mắng, chán thì thôi. Bổn cung cũng chẳng mất miếng thịt nào."
Xử ép trượng phu, bức tử mẹ chồng, chuyên quyền lớn lối, tâm địa cay độc. Bất cứ tội trạng nào trong số đó, chọn đại ra đều có thể lấy đi mạng sống một nữ tử.
Thế đạo không công bằng. Người ngoài luôn đổ lỗi cho nàng nhưng chưa từng tìm hiểu nguyên nhân sâu xa. Nếu năm đó Quả Nghị hầu không cậy thế Ngô vương khinh thường, sỉ nhục nàng; mẹ con Dĩ Quý phi không nuôi âm mưu đảo điên đích thứ, giết hại huynh muội thì có lẽ nàng đã thả cho Dương gia đường sống.
Bùi Châu Hiền nói dài như thế, song ả chỉ nghe hiểu một điều: "Ngài ấm ức?"
"Không."
Đôi môi lạnh lẽo hứng lấy giọt lệ quý giá trên gò má mỹ nhân. Vị mặn đắng thấm vào đầu lưỡi, tan ra, hóa thành hàng vạn mũi kim châm chích làm ả khó chịu.
Khương Sáp Kỳ luồn vào trong ngoại sam vuốt ve vòng eo như cành liễu của nàng.
"Do bọn họ ngu xuẩn. Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào. Công chúa làm rất đúng."
Huống hồ nếu đem chuyện cũ ra mổ xẻ, sai lầm thật sự phải nhắc đến Sùng Hưng đế. Ông quá sủng ái Dĩ Quý phi và Ngô vương mới dung túng mẹ con bà ta dã tâm bừng bừng, suýt nữa thì hủy hoại cả đời cô con gái mình thương yêu nhất.
Dứt lời, Khương Sáp Kỳ dán môi tới. Đích đến không đâu khác ngoài phiến hoa đẫm mật ươm hương. Nhưng còn chưa chạm được thơm mềm như ý nguyện đã bị Bùi Châu Hiền bịt miệng.
Hóng gió một lúc, lý trí Trưởng công chúa thanh tỉnh phần nào. Nàng liếc ả.
"Cửu Thiên Tuế còn muốn dây dưa với bổn cung?"
Khương Sáp Kỳ nắm cổ tay trắng sứ của nàng kéo xuống, tiện thể miết vào lòng bàn tay mịn màng. Da nàng mềm lắm, sờ được một lần sẽ lưu luyến mãi.
"Bản đốc cam đoan có thể dây dưa với ngài một đời."
"Lúc trước tên nhãi nhà Quả Nghị hầu cũng nói với bổn cung thế đấy!"
"Hắn là nam nhân, bản đốc... là thái giám mà."
Kẻ mắt màu tím hất dài qua đuôi mắt khiến ả càng thêm tà mị. Hệt như hiện thân của ma quỷ chốn địa ngục, Khương Sáp Kỳ dùng gương mặt yêu dã cùng ngữ khí tựa chơi đùa dụ dỗ con mồi vào bẫy.
"A Châu." Ả thủ thỉ bên tai nàng, dài giọng lặp đi lặp lại: "A Châu, A Châu, A Châu xinh đẹp của ta."
Có lẽ do tác dụng của rượu khiến Bùi Châu Hiền nhớ đến chuyện cũ. Hoặc bởi vì Khương Sáp Kỳ vô tình xoa dịu vết thương lòng bấy lâu chưa khép miệng nên nàng mới bộc lộ yếu đuối, nhắm mắt đưa chân ngã vào sự dịu dàng đầy chết chóc.
Dù người trước mặt là Cửu Thiên Tuế đáng hận nhất thiên hạ thì sao chứ?
Từ lúc Bùi Châu Hiền sinh ra đến nay, ai nấy đều tôn xưng nàng là Trưởng công chúa. Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh gọi nàng là Ái Linh. Chỉ có Khương Sáp Kỳ thủ thỉ tên chữ của nàng, A Châu.
===
(*) Mai Khôi Lộ: tên rượu.
Mai khôi là một giống hoa hồng dại, được hái về trộn chung với cao lương để cất rượu. Hoa phải được hái vào sáng sớm để còn những hạt sương đọng trên cánh hoa (vì thế nên gọi là mai khôi lộ — lộ là hạt sương) và là một loại danh tửu của Trung Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com